Đến trước cửa phòng người nữ bộc chỉ, Lý Anh Đồng lại có vẻ ngập ngừng, nhiều lần cô muốn đẩy cửa vào, rồi lại dừng lại giữa chừng.
Có lẽ, cô nên nghe theo lời nữ bộc, kiên nhẫn chờ đợi, chờ sau khi Long Tề tỉnh lại mới nói chuyện rõ ràng được.
Nhưng cô không đợi được, cô còn có việc phải làm, cần sớm trở lại Đài Loan.
Được rồi. Cô thử một lần xem sao, nếu cửa phòng hắn bị khóa, cô cũng chỉ còn cách chờ hắn rời giường.
Nhưng ngoài dự liệu, cửa phòng không khóa, cô dễ dàng đi vào phòng anh, vừa vào trong, một phòng khách thiết kế đơn giản, cô đi về bên phải, nhìn thấy ngay chiếc giường rất lớn, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ rắn chắc của anh đang nằm sấp ngủ trên đó, anh ngủ rất yên lặng, đôi mắt nhắm lại khiến gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi mi dài rậm khiến cả phụ nữ cũng phải ghen tị.
Cô đứng ở cửa, dừng lại hồi lâu, tầm mắt đặt trên người anh, lưu luyến khó rời.
Dáng dấp anh rất đẹp, khó trách luôn giao du giữa hoa thơm cỏ lạ, có thể nói là nhờ khuôn mặt tuấn mỹ lại rất đàn ông kia.
Dĩ nhiên, cả thân phận của anh, nhìn anh lẳng lặng ngủ trên giường thế kia khó mà tưởng tượng trong tay anh lại thao túng tính mạng của bao nhiêu người, phải nói là anh dễ dàng tước đi sinh mạng của bất cứ kẻ nào anh coi là dư thừa, quyền lực và tiền bạc đều nằm trong tay anh.
Nhưng cô đã đến gần thế rồi anh vẫn không phát hiện, không có lấy một chút cảnh giác. Có lẽ, anh có thể ngồi vững trong cái đế quốc “Hắc Môn” này, quả nhiên tất cả đều dựa vào những người bên cạnh anh.
“Dậy đi”
Cô lên tiếng gọi anh tỉnh lại, nhưng rất lâu cũng chẳng thấy anh có động tĩnh gì.
“Mau dậy đi. Tôi muốn nói chuyện với anh” Cô cao giọng hơn một chút, một lúc sau mới thấy anh hơi cử động cánh tay dài, dương như chẳng có ý định tỉnh lại.
“Dậy…” Cô định lên tiếng tiếp thì phát hiện đôi mắt đen của anh đã mở ra, vô cùng hứng thú nhìn cô, bờ môi nở nụ cười rất ranh mãnh.
“Mặc dù anh không quá thích bị phụ nữ đánh lén, nhưng người đó là em khiến anh rất có hứng” Giọng nói trầm thấp của Long Tề đầy ý trêu đùa.
“Tôi cũng không muốn đánh lén anh” Cô lập tức cãi lại không muốn bị anh hiểu lầm.
“Vậy sao? Em không muốn đánh lén vậy em ở trong phòng anh làm gì đấy?” Anh lật người, thân thể màu đồng tráng kiện cử động không khỏi thoát ra hơi thở mê người.
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu mới quay lại nhìn anh “Tôi muốn hỏi anh vì sao dẫn tôi tới đây?”
“Em không thích à?” Anh nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi… đây không phải vấn đề trọng điểm” Cô thiếu chút nữa đã bị mấy câu nói của anh dụ dỗ “Quan trọng là tôi không nên ở chỗ này”
“Em thích là tốt rồi, anh còn sợ em không thích” Anh mím môi cười “Biệt thự này sau khi cô ấy đi anh mới mua được, cô ấy thích rừng rậm, cũng thích đồng ruộng, em biết không?”
“Tôi không biết” Mặt cô cứng ngắc, lại quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhàn tản tươi cười của anh “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, hãy đưa tôi rời khỏi đây, tôi nhất định phải về cử hành hôn lễ, không có thời gian ở đây hàn huyên với anh”
“Em cần gì gấp vậy? Dù sao sau khi em kết hôn với Hoắc Đông Bảo cũng còn cả đời ở chung với hắn, hơn nữa, xem ra em cũng không hẳn muốn lấy hắn, chẳng phải sao?” Ánh mắt anh lạnh lẽo tựa như đề tài này anh hiểu rất rõ.
“Anh không cần tự tiện quyết định thay tôi, tôi cũng không phải không vui khi lấy anh ấy” Cô tức giận quay đầu lại, lập tức bị thân thể đàn ông gần như trần trụi trước mặt làm cho giật mình, cô đưa tay che mắt, má ửng hồng như cà chua chin.
“Em làm sao thế?” Từ trong chăn đệm đứng dậy, Long Tề biết rõ còn hỏi, anh cúi thân thể cường tráng, ᴆụng lên khuôn mặt tuấn mỹ “Chưa nhìn qua thân thể đàn ông sao? Thế nào? Không thua kém Hoắc Đông Bảo chứ?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi như vậy” Cô chính thức biết đến tư tưởng xấu xa của người đàn ông này “Hãy nhanh mặc quần áo vào đi”
“Em không biết? Câu trả lời này thật khiến người ta bất ngờ, có điều, anh thích.” Anh một câu hai nghĩa, bàn tay đặt lên mái tóc đen mềm mại của cô, đặt môi khẽ hôn lên “Đi ra ngoài đi! Anh có thói quen tắm rửa buổi sáng, đến lúc ăn chúng ta bàn lại, ý em thế nào?”
“Tại sao bây giờ không…?” Cô nói một nửa rồi khựng lại, lập tức nghe thấy tiếng cười đùa cợt của anh, như thể nếu lúc này cô cứ kiên trì anh cũng không có ý kiến.
“Tôi ra ngoài trước, lúc ăn sáng nói tiếp” Nói xong, cô quay đầu chạy trốn khỏi phòng.
“Cô gái thông minh” Chí có điều cô chạy đi không chút lưu luyến khiến anh hơi thất vọng, nhìn bóng lưng cô buông một tiếng thở dài, tiện tay nhặt áo khoác mặc lên, tâm trạng rất tốt đi vào phòng tắm.
Anh đã quên mất đã từ bao giờ anh không còn tâm trạng tốt như vậy. Anh sẽ không để cho cô đi, bất luận cô có kiên trì mình sắp là một tân nương chăng nữa cũng kệ.
…………………….
Ăn xong bữa sáng đứng ngồi không yên, cuối cùng cô cũng có cơ hội nói chuyện tử tế với anh, lần này, không còn bất kỳ lý do gì khiến cô phải bỏ đi hoặc không thể kiên trì hỏi cho rõ.
Một nữ bộc của anh mang tới cho cô một bộ quần áo mới, cô mặc lên một chiếc áo sơ mi trắng ngà, một chiếc quần jean ôm sát, cùng một chiếc áo khoắc lông màu đỏ, đi ra bên ngoài vẫn cảm giác thấy gió lạnh.
Long Tề đang chơi trò đĩa bay với một chú chó, chú chó này lông dài che lấp cả mắt, nhưng nó lại luôn biết chủ nhân ném đĩa đi đâu.
Vừa thấy cô đi ra, ánh mắt con chó không liếc về phía đĩa bay ngược lại nhào về phía món óc nướng trên tay cô, cô cười ngồi xổm xuống trêu đùa với nó, ăn xong không chừa một miếng, nó lăn lộn trên thảm cỏ.
“Mày nặng quá…” Cô cười ôm lấy chú chó nhỏ, giãy giụa muốn đứng dậy. “Đừng có liếm ta… ha ha… đừng liếm mặt tao…”
“…” Long Tề dùng tiếng Đức lưu loát ra lệnh cho con chó “Mày cũng không nhìn lại cái thân to lớn của mình, định đè thương cô gái nhỏ này sao?”
Con chó uất ức đứng dậy, trông vẫn còn rất muốn chơi, Long Tề phi cái đĩa đi, mắt con chó sáng lên, nhấc chân đuổi theo.
Cô cười nhìn bộ dạng hoạt bát của nó, nụ cười rực rỡ khiến anh ngây dại.
“Tôi nghĩ, Đỗ Lượng Đồng nhất định cũng rất yêu chó” Cô quay đầu nhìn anh, một câu nói lên sự thật, xem ra tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho Đỗ Lượng Đồng.
“Phải, cô ấy thích mấy con vật nhỏ, nhưng rất ghét loài bò sát” Chỉ cần nhắc tới rắn hay thằn lằn gì đó là cô ấy cả ngày ăn không ngon.
“Tôi nghĩ, chắc anh cảm thấy tôi là Đỗ Lượng Đồng. Tôi không phải, tôi có lẽ nhìn giống cô ấy, nhưng tôi không phải.” Giọng nói của cô vô cùng kiên định.
“Anh cũng chưa nói em là cô ấy” Anh trả lời vô cùng thoải mái, nhận lấy chiếc đĩa con chó tha về, giơ tay vung lên, ném chiếc đĩa ra xa.
“Vậy tại sao anh vẫn muốn dẫn tôi tới đây, tại sao không cho tôi đi?”
“Ít nhất em và cô ấy mười phần giống nhau, chỉ với gương mặt này cũng đủ lý do để anh giữ em lại rồi.”
Giọng anh bình tĩnh đầy khí phách, ngồi xổm xuống vuốt ve con chó, móc trong túi ra mấy cái bánh quy thưởng cho nó.
“Chỉ cần ai giống cô ấy anh cũng đều làm như vậy sao?” Trong lòng cô có cảm giác không thoải mái, khó thở như có ai thít cổ.
“Anh không biết, cho tới bây giờ, anh mới chỉ gặp một người giống cô ấy là em” Anh đứng lên, chuyển ánh mắt yên lặng nhìn cô “Thị trấn nhỏ gần đây chỉ cách khoảng 2km, ở đó có xe đến bất kỳ nơi nào em muốn, nhưng anh nhắc nhở em trước, anh không có ý định để em đi, bất kể em chạy thoát bao nhiêu lần, anh cũng đều sẽ bắt em trở lại, một ngàn lần cũng thế, một vạn lần cũng vậy, nếu em cảm thấy mình có đủ sức thì cứ thử xem.”
Anh thực sự nghiêm túc.
Cô ra sức nhìn chằm chằm vào anh, khó khăn nuốt nước miếng, nhưng không cách nào xóa đi cảm giác rung động trong tim, cô cảm thấy mình như một con mồi không đủ sức phản kháng, đã bị tên thợ săn phát hiện, không thể trốn thoát…