Sáng hôm sau.
Cô đi làm từ sớm, hôm nay cô trốn được anh nên liền bắt xe bus để đi, cũng lâu rồi chưa đi xe bus lại.
Vừa xuống trước cổng công ty, một chiếc xe lao thẳng về phía cô, lại dừng trước mặt cô.
Cô bất ngờ lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn bọn họ.
Từ trong xe, một đám người hung tợn lao ra giữ chặt cô lại, một tên khác thì chụp chiếc khăn vào mũi cô.
Cô hốt hoảng muốn mở miệng hét lên nhưng cuối cùng vẫn không kịp, chỉ thầm kêu một tiếng trong lòng.
"૮ɦếƭ rồi...thuốc mê"
Bọn chúng nhét cô vào xe rồi chạy nhạy nhanh đi, cũng thật thông minh khi lựa chọn bắt cóc từ sáng sớm, hôm nay bản thân cô lại đi sớm hơn mọi khi nên số người thấy được vụ việc này sẽ rất ít.
Một tên trong số đó sau khi ngồi lên xe thì rút điện thoại ra.
"Thưa cô...đã bắt được cô ta"
Đầu dây bên kia nói cái gì đó, nghe xong hắn vâng dạ một tiếng rồi tắt máy. Quay đầu sang nhìn mấy tên cộng sự của mình, cười ha hả nói.
"Anh em...tôi nay lại có thịt ăn rồi...nhìn đi cô em này cũng ngon lắm...chắc chắn sẽ rất thoã mãn hahha"
Bọn kia nghe thấy thế tất nhiên là hiểu ý, cũng mở miệng cười sảng khoái, rồi từng tên từng tên một nhả ra những lời thô tục dâm đãng...
Cô được đưa đến một căn nhà bot hoang cách xa thành phố.
Mùi hôi, ẩm mốc bóc lên khiến cô đang từ trong hôn mê tỉnh dậy bất giác nhíu mày khó chịu.
Hai con mắt lờ đờ mở ra, đập vào mắt cô là một căn phòng cũ nát, bụi bậm khắp nơi, mấy chiếc ghê gãy cũng nằm rãi rác trên mặt đất.
Cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc muốn thét lên, nhưng không...miệng cô đã bị bọn chúng dán băng keo đen lại.
Đành phải nuốt tiếng hét kia vào lại trong bụng, âm thầm chửi rủa bọn chúng.
"Lũ khốn nạn...cũng thật biết lựa thời gian bắt người, còn cả cái chổ hôi hám này nữa...tên bỉ ổi khốn kiếp, chờ bà đây được cứu thì bà sẽ cắt đứa thằng cu bé nhỏ của chúng mày..."
Lời chửi quá thô lỗ, hết sức tục tỉu của cô như thác đổ, cứ thế mà âm thầm vang lên trong thâm tâm cô.
Nhưng rồi cô chợt dừng lại, cơ thể trở nên cứng ngắc...liệu cô sẽ thoát khỏi đây bằng cách nào? Liệu anh đã biết cô bị bắt cóc chưa? Còn có...ai là kẻ đứng sau việc này?
Não bộ của cô bắt đầu hoạt động, từng câu hỏi cứ thế mà hiện lên. Cảm giác của cô bây giờ là bất an, lo sợ...
Ở một nơi khác.
Dương Khánh nhận được tin bây giờ cô vẫn chưa đi là thì lập tức gọi điện thoại cho anh.
"Này em họ, việc tối qua là tôi sai, nhưng cậu cũng không thể bắt nhân viên của tôi nghỉ ngang như vậy được..."
Anh một bên nhíu mày, trầm giọng nói.
"Sáng nay cô ấy đã ra khỏi nhà đi làm, bây giờ anh nói không có là như thế nào...?"
Dương Khánh bên này cũng nhíu mày lại.
"Tôi nói này em họ...cô vợ thân yêu của cậu hôm nay không có đi làm"
Anh nghe xong thì lập tức tắt mày, gọi trợ lý của mình vào.
"Điều tra cho tôi...sáng nay phu nhân đã đi đâu...còn có, bây giờ cô ấy dang ở đâu...nhanh lên"
Trợ lý đáp một tiếng rồi xoay người đi làm theo lời dặn.
Quả nhiên là nhân viên ưu tú, xuất sắc của Dương thị, sau một giờ đồng hồ thì trợ lý kia lập tức quay trở lại, trên mặt còn mang theo vài phần lo lắng.
"Thưa sếp, theo như điều ta được...sáng nay phu nhân đã đến công ty nhưng...đã bị một chiếc xe bắt đưa đi, tôi nghĩ phu nhân..đang gặp nguy hiểm"
Khi nghe chưa hết lời của trợ lý báo cáo. Anh liền đứng bật dậy, cả người lạnh dần, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
"Điều tra về vị trí của cô ấy cho tôi"
"À...trên điện thoại của cô ấy tôi có cài thiết bị định vị...cậu đi làm ngay đi"
Nói xong anh không để trợ lý trả lời liền đứng dậy gấp gáp đi ra nhanh.
Vừa đi anh vừa nhấn số gọi cho anh họ thpong báo một tiếng.
"Dương Khánh...Dạ Hoa bị bắt cóc rồi"
Tắt máy, anh liền đi nhanh về nơi để xe. Trong lòng lo sợ không thôi...
Đáng lẽ ra sáng nay anh nên chở cô đến công ty, không biết bây giờ cô có bị làm sao không?
Không biết cô có sợ mà khóc thét lên không?
Anh chạy xe nhanh đến địa bàn của Hắc Long.
Hắc Long là một bang hội xã hội đen, anh chính là người đứng đầu ở đó, ít ai biết rằng anh tham gia vào xã hội đen.
Thông tin chị dâu của hắc long nhanh chóng được mọi người ở đó biết, mỗi người đều góp một tay truy tìm tung tích của cô. Người nào cũng đều bận rộn...
Chiếc xe cũng anh từ từ tiến vào bên trong, thân hình cao lớn uy nghiêm của anh bước xuống.
Mọi người trong Hắc long đồng loạt hướng về phía anh cúi chào.
"Lão đại..."
Anh lạnh lùng bước ngang qua, từng bước chân của anh mang theo sự gấp gáp vội vàng.
Ngồi vào vị trí chính giữa, anh trầm giọng nói.
"Tiểu Tứ...cậu đi chuẩn bị xe mọi thứ cho tôi"
"Đã có thông tin của cô ấy chưa?"
Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của cô ấy, lòng anh càng lo lắng hơn. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ như vậy...cảm thấy bản thân quá bất lực, đến bảo vệ sự an toàn của cô thôi mà cũng không làm được.
Tiểu Tứ đôi tay vẫn gõ gõ trên bàn phím phát ra tiếng"cạch cạch", khi nghe anh hỏi đến thì ngước mắt lên rồi nói.
"Thông qua GPS ở điện thoại em đã tìm ra địa điểm của chị dâu...Lão đại anh nhìn đi, tín hiệu được phát ra từ một nhà bỏ hoang ở cách xa thành phố...hẳn là một vùng hẻo lánh hoang vu nào đó"
Tiểu Tứ vừa nói vừa kèm theo động tác xoay màn hình máy tình về phía amh.
Anh nhíu mày một cái, rồi quay đầu phân phó đàn em.
"Chuẩn bị tất cả đi...các cậu có 5 phút"
Đứng dậy xoay người bước ra khỏi phòng, anh đi đến căn phòng riêng của mình. Lấy tất cả νũ кнí cần thiết...rồi bước đi.
Mèo hoang, chờ anh...anh nhất định sẽ tìm được em và cứu em khỏi đó, hãy yên tâm!
Còn cô bây giờ, sau khi tĩnh dậy được một lúc thì bọn chúng bước vào.
Tên nào tên náy đều thô lổ, buông những lời tục tỉu.
Có tên còn đưa tay vuốt ve mặt cô rồi cất tiếng cười dâm đãng.
Cô vừa tức giận vừa sợ hãi, bản năng la hét hâm doạ cứ thế mà tuông ra khỏi miệng. Vừa hét vào mặt bọn chúng vừa kịch liệt lắc đầu để thoát khỏi những cái ᴆụng chạm của bọn chúng.
"Mấy người...cút...cút hết cho tôi"
Bọn chúng thấy vậy không những tức giận mà còn thích thú cười ồ lên.
Một tên trong số đó còn mở miệng nói.
"Cô em...bọn anh thật sự rất thích những người cá tính như em...qua đêm nay bọn anh đảm bảo sẽ cho cưng lên mây...hahha"
Cô hừ lạnh một cái, đã tức giận nay còn tức giận hơn.
"Cút...lũ đầu bò các người...đừng ở đó mà mơ tưởng được chạm vào người chị đây"
Rất mạnh mẽ mà chửi vào bọn chúng, cô trừng hai mắt lên.
Một tên nghe vậy thì tức giận, bước đến đưa tay tát mạnh vào mặt cô một cái.
"Con điếm...mày dám nói bọn ông vậy à...có tin ông Hi*p mày xong rồi Gi*t ૮ɦếƭ mày không?"
Cô trừng hai mắt nhìn vào tên đó, ấm ức không dám lên tiếng.
Bấy giờ, tên đại ca của bọn chúng mới lên tiếng.
"Thôi...chúng mày mau cút ra ngoài đi...nếu để cô ta biết được con nhỏ này bị đánh thì chúng mày không có tiền đâu"
Cả lũ nghe vậy thì tức giận bước ra ngoài kể cả tên đại ca, bây giờ chỉ còn một mình cô tại căn phòng đó.
Bọn chúng đã đi hết, thì cũng là lúc nước mắt cô chảy xuống, khóc thành tiếng.
"Tùng Quân...sao bây giờ anh vẫn chưa đến cứu tôi....tôi sợ lắm"
Bây giờ trời đã tối đen, những tiếng côn trùng vang lên khắp trời.
"Lão đại, phía trước chính là khu nhà hoang mà chị dâu bị bắt cóc..., theo như em đã điều tra qua... bên trong có khoảng 100 tên, bọn chúng rãi rác quanh căn nhà hoang đó, hầu như là canh gác nghiêm ngặt...còn có...theo em biết bọn chúng chính là người của Ưng Bang"
Tiểu Hoàn đứng một bên, sau khi xem xét tình hình ở đó thì báo cáo lại cho anh.
Anh nhếch miệng cười lạnh một cái.
"Ưng Bang? Bọn chúng cũng sống quá lâu rồi...dẹp loạn một lần luôn đi, càng sạch càng tốt"
Tiểu Phúc và Tiểu Tứ bước đến, cúi đầu với anh một cái.
"Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong..."
Mọi thứ chuẩn bị xong, tất là đã bố trí người của anh bao vây khu nhà hoang đó, chỉ cần anh phẩy tay một cái là tất cả sẽ tuân lệnh mà Gi*t sạch bọn chúng.
Nơi người của anh đứng quan sát khá kín đáo, khó mà phát hiện ra được, vả lại người dưới trướng của anh đều đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, nên cũng không dễ gì bị phát hiện.
Cách đó không xa hai ba chiếc xe ô tô chạy vào khu nhà bỏ hoang đó.
Tiểu Hoan cầm một cái ống nhòm đến, đưa cho anh.
"Lão đại...nhìn xem...có người đến"
Anh cầm lấy để lên mắt nhìn, từ trên xe bước xuống là một người phụ nữ.
"Bạch Mỹ Chi..."
Anh hừ lạnh một cái, rồi nhếch miệng cười.
Khá lắm, người phụ nữ này đúng là có tâm cơ, ngay cả vợ của anh mà cũng dám bắt cóc.
Được lần này anh lập tức cho cô ta biết như thế nào gọi là "૮ɦếƭ".
Tên đại ca thấy Bạch Mỹ Chi tới thì bước đến.
"Cô Bạch...cô ta đang ở bên trong, mời theo tôi"
Bạch Mỹ Chi gật đầu một cái, đi theo bước chân của tên đại ca đó, lần theo anh sáng lờ mờ từ mấy cái bóng đèn nhỏ phát ra cuối cũng cũng đến căn phòng mà cô bị bắt.
Mở cửa bước vào, Bạch Mũ Chi thích thú nhìn cô đang bị trói trên ghế.
Rồi mở miệng nói, trong cái giọng nói ấy không biết là đang thương xót hay là châm chọc.
"Nào...nhìn xem...Dương phu nhân sao lại ra nông nổi này..."
Cô lờ mờ mở mắt ra, Bạch Mỹ Chi sao lại là cô ta? Không lẽ người đứng sau việc này là...
Cô nhìn Bạch Mỹ Chi đầy tức giận, muốn hét vào mặt cô ta nhưng lại không đủ sức, chỉ nói bằng cái giọng khàn khàn.
"Bạch Mỹ Chi...cô bắt cóc tôi?...Cô đứng sau việc này, phải không?"
Bạch Mỹ Chi cười lớn, khoanh hai tay trước иgự¢.
"Nếu phải thì sao? Haha...cô cũng chỉ là một đứa con gái vô tích sự thôi.."
Hai mắt cô đỏ ngầu, cả người run lên vì tức giận.
"Đồ đàn bà khốn kiếp nhà cô...thứ cặn bã...cô mau thả tôi ra.."
Dù có cạn kiệt sức lực nhưng khi nghe lời châm chọc của cô ta thì cô lập tức hét lên.
Bạch Mỹ Chi bước đến, đưa tay lên cao và hạ chuẩn xác vào ngay má cô, một tiếng "Báp" vang lên rõ ràng.
Hẳn là rất đau, má cô in cả năm dấu tay của cô ta, cảm giác vừa đau vừa rát truyền đến từ trên má cô.
Cái tát vừa rồi chắc chắn cô ta đã dùng tất cả sức mình có nên đã khiến trên mặt cô xuất hiện một vệt máu chảy xuống.
"Thứ đàn bà khốn kiếp, cô lại đánh tôi..."
Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô, máu đã chảy nay còn rách cả miệng, thế là máu từ trong miệng cũng chảy ra.
Nhìn hình ảnh này của cô bây giờ rất đáng thương rất tội nghiệp.
Bạch Mỹ Chi nhìn vào khuôn mặt của cô mà nở nụ cười quỷ dị.
"Thế nào...cô chửi tiếp đi...để tôi xem cô mạnh miệng được bao lâu"
Từ trong đau đớn, cô mở to hai mắt trừng cô ta.
"Còn dám trừng mắt với tôi...người đâu lấy nước muối lại đây để tôi rửa mặt cho cô ta"
Bạch Mỹ Chi lớn giọng nói.
Cô lập tưc kinh sợ, cái gì? Cô ta ác độc vậy sao? Nước muối...có phải muốn cô đau đến ૮ɦếƭ không?
Đúng là đàn bà thối...
Không lâu sau, một tên đàn em cầm một ca nước muối tới.
Bạch Mỹ Chi không thương tiếc, cầm lấy đi đến dội thẳng vào khuôn mặt đang chảy máu của cô.
"Aaaaaaa..."
Cô hét lên, đau! Đau quá...
Ở bên ngoài, anh giật mình một cái, trong lòng hồi hộp lo lắng.
Giọng nói khe khẽ rồi lớn dần.
"Không xong rồi, Dạ Hoa...không ổn rồi, người đâu... mau chuẩn bị tấn công vào bên trong"