(Chương này có H nhé, ai trong sáng thì không nên đọc)
Ôm cô ra khỏi buổi tiệc, phải khó khăn lắm anh mới an toàn mang cô đi. Cái con người kia uống say vào liền trở nên quái đảng.
Ngồi trong xe cứ ngọ ngoạy, miệng thì hát bậy hát bạ.
"Con cò...ư...hử...ư...hử..."
Cô chìm trong men say mà ngâm nga ca khúc, à không phải nói là "ca trù" mới đúng.
Anh một bên lái xe, cả người khựng lại, mặt mày biếc sắc, rồi lại bật cười thành tiếng.
Haha, cô đang hát hay là ca trù vậy không biết. Cái gì mà con cò rồi lại ư hử trong đó...thật là!
"ư hử...cò con...con cò...ư hử...màu trắng"
Cô lim dim đôi mắt, dồn tất cả cảm xúc vào bài hát của mình, hát đến say mê.
Anh vừa cười vừa lái xe, một tay lại móc điện thoại ra bấm bấm vài cái rồi để đối diện trước mặt cô.
Anh phải quay lại đoạn này, để sau này còn có cái mà đe doạ cô.
Một người ngồi hát một người vừa lái xe vừa nở nụ cười mờ ám. Dù gì tối nay nhất đinh phải trừng phạt cô thích đáng
Chiếc xe chạy bon bon trên đường cuối cùng cũng dừng lại trước cổng biệt thự, rồi lại chầm chậm di chuyển vào bên trong.
Bế xốc cô lên đi thẳng vào nhà, địa điểm dừng chân cuối cùng đấy chính là phòng ngủ của hai người.
"Bảo bối...anh nên trừng phạt em thế nào đây"
Anh đặt cô xuống giường, một thân cao lớn cũng theo đó mà nằm xuống đè lên người cô.
"Ăn...thật đói"
Trong cơn mê cô bất giác mở miệng sau lời nói của anh, miệng nhỏ chẹp chẹp vài cái.
Nhìn con mèo hoang đang bất bình thường trong lòng mình anh liền nổi phản ứng, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
Sau đó cúi xuống phũ môi mình lên cánh môi của cô, lưỡi nhè nhẹ liếm lên môi cô rồi cậy hai hàm răng của cô ra mà đi vào bên trong, mùi hường cộng với vị rượu còn động lại trong khoang miệng cô làm anh trở nên phấn khích thích thú mà hôn lấy hai môi cô mãnh liệt hơn.
Đôi bàn tay cũng không nhàn rỗi mà di động trên cổ cô rồi trở xuống nơi vun cao kia của cô, ra sức xoa nắn nó.
"Ưm...oxi...thiếu oxi"
Cô mê man khó chịu than nhẹ một tiếng.
Quả nhiên cũng chỉ có cô mới nói mấy lời này, thiếu oxi sao...không còn câu nào khác sao!
"Bảo bối anh sẽ cho em 3 ngày vẫn chưa rời khỏi giường được...đây chính là trừng phạt của anh dành cho em"
Anh thì thầm bên tai cô, cho dù cô có nhận thức được hay không.
"Ừm..."
Lại một lần nữa trong cơn say cô đã âm thầm đồng ý.
Nụ cười trên mặt anh đậm hơn, cúi đầu xuống dán chặt môi mình lên môi cô một lần nữa, hai tay linh hoạt cởi váy của cô ra.
Cái váy này, thật rườm rà...lần say nhất định kêu cô mặt cái gì cởi mới được.
Trên người cô hiện tại đã Tʀầռ tʀʊồռɢ không còn một mãnh vải che thân, chiếc quần trong cũng bị anh cởi nốt rồi quăng xuống đất, nhìn cơ thể đầy hấp dẫn trước mắt mình anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đang sôi sục đến cực hạng.
Vội trút bỏ áo quần trên người mình, một lần nữa đè lên người cô. Khôn thịt hùng hổ chọc chọc vào người cô như khiêu khích.
"Ưm...૮ɦếƭ tiệt...khúc thịt dài này...sao mày lại đâm tao"
Cô khó chịu rên lên khi bị khôn thịt của anh ᴆụng đến, duỗi tay ra bắt lấy khôn thịt mà tra xét, rồi lại giật giật.
"Ách...bảo bối, nó không cố ý đâm em..."
Anh dở khóc dở cười nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt đồng chí của mình, lại nhìn cái miệng nhỏ đang nói bậy bạ mà cười cười.
"Nó đâm...nó lại còn nóng..."
Cô bỉu môi, hai mắt mờ mịt mở ra từ từ, giọng uỷ khuất lên tiếng.
"Sẽ không đâm...nào để nó làm việc"
Anh cười ma mị nhìn cô đang uỷ khuất trong lòng mình.
Nói xong lại hôn môi cô, không cho cô nói lời nào nữa, một tay xoa nhẹ ภђũ ђ๏ค của cô, một tay di chuyển xuống nơi nào đó của cô mà trêu đùa ra vào.
"Ưm...thật khó chịu..."
Cô bị anh kích thích, theo bản năng rên nhẹ một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tiếp tục trên đùa cô chừng 10 phút, sau khi cả hai đã thở đến gấp gáp thì anh liền di chuyển người nhắm chuẩn đồng chí của mình vào hang động mà đẩy nhẹ một cái.
"A...đau"
Cô nhíu mày hét lên.
Anh dừng lại động tác của mình, mặc dù cô không còn là xử nữ nhưng động của cô quá nhỏ một khi hoạt động quả là khó khăn.
"Ngoan...một chút sẽ hết đau"
Anh ra dỗ dành, chờ đến khi cơ thể cô đã thích ứng được đồng chí của mình thì đẩy nhè nhẹ ra vào, càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh mẽ ra vào trong cô.
Tiếng thở gấp của hai người vang lên, kèm theo tiếng da thịt va chạm nhau rồi lại tiếng rên khe khẽ ái muội phát ra từ cô, cảnh tượng này làm người khác phải đỏ mặt xấu hổ!
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, cả người đau nhức, mệt mỏi đến lạ thường.
Hôm qua cô đã làm gì nhỉ, sao bây giờ lại khó chịu đến vậy...đặc biệt là chổ ấy. Hôm qua cô cùng một người đàn ông lạ uống rượu đến say.
Không lẽ mình bị ăn sạch rồi sao?
"Aaaaaa...."
Cô bất giác mở miệng hét toáng lên, lấy tay kéo chăn trùm lại cả người, hai mắt thì rưng rưng.
"Hét cái gì...?"
Anh đứng dựa vào cửa phòng tắm, bật cười khi thấy biểu hiện hốt hoảng của cô.
"Anh...anh...sao lại là anh?"
Cô trợn tròn đôi mắt, giọng lấp bấp nhìn anh hỏi.
"Sao? Không mong là anh sao? Em muốn là người khác? Hử?"
Anh nheo hai mắt lại, giọng lạnh đi mấy phần không vui nói. Hai chán thì tiền lại gần giường.
"Phù...may quá. Thấy anh là tốt rồi"
Cô thở ra một hơi, đưa tay vuốt vuốt иgự¢.
Cũng may đem qua cô cùng anh, chứ là người khác thì không biết chuyện sẽ như thế nào nữa đây.
"Sao? Rất vui sao..."
Anh ngồi xuống cưng chiều vuốt tóc cô.
Cái biểu hiện này của cô thật sự làm anh muốn cắn một cái, rất đáng yêu!
"Vui chứ...à không...sao tôi lại vui, anh có biết là tôi đau lắm không, anh là trâu à...hừ hừ"
Cô trừng mắt trả lời, có vẻ như là đang hét thằng vào mặt anh luôn ấy.
Sao lại không giận cho được, hắn lợi dụng cô say rượu rồi ấy ấy...!
"Sao? Hình như tối hôm qua em rất thích thú, rất thoã mãn mà, bây giờ la lối như vậy, không phải là không hài lòng chứ...anh có thể...phục vụ lại đảm bảo hiệu quả tốt hơn đêm qua"
Anh tiến lại nắm lấy cầm cô, giọng ma mị nói.
Rất mờ ám đấy!
"Khụ...khụ...khụ...không, không có, rất tốt, rất hài lòng"
Cô cười gượng nhìn anh, hai má giờ đã đỏ bừng như trái cà chua chín. Trong lòng lại lộp bộp lo sợ anh tiến đến mà ăn tươi nuốt sống mình.
"Rất hài lòng...tốt, bởi vì em hài lòng nên anh thật sự muốn phục vụ miễn phí một lần nữa...đảm bảo lần này còn hơn cả hài lòng."
Anh cười tà mị, nụ cười rất chi là mờ ám nhìn vào người cô.
Tiếp theo đó, không có một nụ hôn say đấm, không có những pha sờ xoạn trên người cô mà chỉ thấy anh hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi cả cơ thể cô bị anh bế ngang người lên như kiểu công chúa bước vào phòng tắm.
"Anh..."
Lòng cô lộp bộp lo sợ. Không phải là anh muốn ấy ấy trong phòng tắm chứ, cô thật sự không thích chút nào.
"Đừng nghĩ linh tinh, anh chỉ muốn giúp em tắm rửa..."
Anh đặt cả người cô xuống bồn tắm, 乃úng nhẹ một cái lên trán cô cười cười nói.
"A...phù...Vậy mà cứ tưởng..."
Cô thở ra một cái, trong lòng thoải mái hẳn lên.
Anh chỉ lắc đầu cười, đây chính là nụ cười của hạnh phúc, anh chỉ cần thấy cô gái này mỗi ngày vui vẻ, cười đùa là đã hạnh phúc lắm rồi.
"Bà xã, sắp tới đây anh sẽ hơi bận, em ở nhà một mình có buồn chán thì cứ ra ngoài chơi hoặc về nhà mẹ cho đỡ buồn chán, biết chưa"
Anh nằm ôm cô vào lòng, như một người bố đang dặn dò con gái của mình.
"Biết rồi...mà ngày mai tôi cũng đi làm rồi, không cần anh quan tâm đâu"
Cô nghịch nghịch ngón tay trên người anh, bỉu môi nói.
"Ai cho em đi làm. Tiền của anh không đủ để nuôi nổi em sao, hử?"
Anh nhăn mày lại, lạnh giọng.
"Tôi không thích ăn bám, anh mà không cho tôi đi làm thì tôi cho anh ngủ một mình đó"
Cô nhảy dựng lên, trừng mắt với anh kháng nghị.
"Không cho đi làm"
Anh vẫn cương quyết không đồng ý, nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn cô.
"Vậy thì cút ra ngoài...từ nay ngủ riêng"
Cô hét lên, đưa tay chỉ về phía cửa với anh.
"Hừ...được, coi như em giỏi, nhưng nếu em có việc gì thì anh liền nhốt em ở nhà, biết chưa?"
Anh phất cờ trắng đầu hàng với cô, kéo cô lại gần mình hạ giọng nói.
"Hừ...ngủ, ngày mai phải đi làm nữa, ngày đầu tiên tôi không muốn đi trễ"
Cô nói xong thì rúc đầu vào trong chăn, nhắm mắt liền ngủ.
"Ngủ ngon...!"
Anh hôn nhẹ lên tóc cô một cái cưng chiều nói, rồi lại ôm cô vào lòng cũng nhắm mắt ngủ theo.
"Giá như em đến sớm thì anh sẽ không cô đơn từng đêm như vậy. Em như là nguồn sáng giúp anh đi tiếp đến tận phía cuối con đường đen tối. Em là tất cả của anh, tâm can bảo bối của anh, anh nguyện yêu em đến hết đời này kể cả kiếp sau kiếp sau nữa...đến "đầu bạc răng lông". Mang cho em hạnh phúc là niềm vinh dự và may mắn của cuộc đời anh!"
Sáng hôm sau!
"Oáp..."
Cô nằm trên giường vươn tay một cái sảng khoái nói.
"Dậy đi, không phải hôm nay em đi làm sao, 7:03 rồi đó"
Anh bước từ phòng tắm ra, trên người là bộ vest như thường lệ, cười một cái nhìn cô.
"7:03 rồi sao, sao anh không gọi tôi dậy sớm, trễ mất rồi"
Cô hét lên rồi chạy gấp gáp vào làm vệ sinh.
"Anh gọi mà em không chịu dậy..."
Anh dựa lưng vào một bên phòng vệ sinh nhún vai bất lực nói.
"૮ɦếƭ rồi, 7:15 là vào làm rồi...anh đây là cố ý mà"
Cô vừa nói vừa chạy vào phòng thay đồ mếu máo nói.
"Không có nha...tại em đấy, anh sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này"
"Xin lỗi...tôi đến trễ"
Cô chạy ù vào bên trong phòng nhân sự, môi hôi thì nhễ nhãi, hơi thở của cô giờ được so sánh ngang tầm với "trâu đực".
"Tên khốn nạn, đã trễ rồi còn lôi kéo cô đi ăn đi uống, hắn là đang cố ý đây mà, hừ hừ..."
"Cô là Lý Dạ Hoa?"
Bà trưởng phòng già đẩy gọng kính một cái nheo mắt hỏi, có vẻ như là không hài lòng cho lắm.
"Dạ, tôi xin lỗi...tôi bị kẹt xe nên..."
Cô nhỏ giọng nói, trong lòng lộp bộp lo lắng.
"Lần này coi như toi rồi, ngày đầu đã mất điểm thế này thì làm sao mà có ấn tượng tốt cho được"
"Cô được nhận làm thư kí tổng giám đốc, biết chứ?"
Bà trưởng phòng nhân sự lật lật trang giấy, cái giọng của mấy bà U50 vang lên đến khó nghe, mà riêng bà này lại càng khó nghe hơn.
"Dạ, tôi đã biết rõ..."
Cô không dám ngẩn mặt lên chỉ chăm chăm nhìn xuống dưới chân, thấp giọng đáp.
"Vậy bây giờ cô đi làm việc đi, nhớ là lần sau không được đi trễ nữa...biết chưa"
Giọng bà thím kia vang lên một lần cuối cùng.
Cô cũng đáp một tiếng rồi bước ra khỏi căn phòng kia.
"Cứ như là vừa thoát khỏi quỷ môn quan vậy, đến thở cũng không dám thở, bà trưởng đã vậy không biết mấy sếp trên như thế nào...chắc ૮ɦếƭ sớm"
Cô vừa đi vừa lầu bầu, mặt nhăn nhó đến khó coi.
Cô cũng được gọi là khá may mắn, đi bừa mà cũng đúng đường, một hồi liền đến nơi.
"Cô là Lý Dạ Hoa thư kí mới"
Một anh chàng trong khá đẹp mặt bước ra từ phòng của vị Sếp kia nhìn cô cười hỏi.
"Vâng, là tôi"
Môi cô kéo ra một nụ cười thân thiện, nhìn anh chàng trước mặt gật đầu một cái.
"Tôi là Phúc An. Bây giờ cô vào trình diện với Tổng Giám đốc trước đi, rồi tôi sẽ chỉ công việc cho cô"
Anh chàng kia đặt đóng tài liệu xuống bàn vừa nói.
"Vâng cảm ơn"
Không nói dài dòng, cô liền bước đến gõ nhẹ vào cánh cửa quyền lực kia.
"Vào đi"
Bên trong phát ra một giọng đàn ông trầm ấm.
Cô vặn khoá phòng rồi bước vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông đang châm chú làm việc, trông rất đẹp mắt
"Chào Tổng giám đốc, tôi là Lý Dạ Hoa, thư kí mới"
Cô bước đến, đứng cách bàn làm việc 1m, vừa đưa ánh mắt nhìn ông sếp của mình dò xét, vừa mở miệng nói trước.
"Chào em dâu, quên anh rồi sao"
Dương Khánh ngẩn mặt dậy, cười cười nói.
Phải, anh ta chính là anh họ của Dương Tùng Quân.
"Ơ...anh là Dương Khánh sao, ủa không phải anh làm diễn viên à, sao cũng mở công ty?"