Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về - Chương 17

Tác giả: Mộc Tuệ

Cô gái thần bí

Ở một căn phòng khác.
Một cô gái đang ngồi trên bàn làm việc, khuôn mặt rất nghiêm túc nhìn châm châm vào sấp tài liệu đang cầm trên tay.
Đối diện với cô ta là một người trai trẻ, đang tỉ mỉ báo cáo lại kết quả.
"Thưa chị, tất cả thông tin về hai người họ đang ở trên"
"Được rồi, ra ngoài đi..."
Cô ta đưa mắt nhìn vào tài liệu, rồi lại liếc mắt đến tên trợ lý ra lệnh.
Chờ khi trợ lý ra ngoài rồi cô liền châm chú vào tài liệu, trên mặt lộ vẻ thích thú.
"Dương Tùng Quân...anh quả là thú vị"
Nhìnn vào tài liệu rồi nở nụ cười bí hiểm.
*Dương Tùng Quân, Tổng giám đốc Dương thị, 26 tuổi, vừa kết hôn chưa đến một tháng....*
Đây là dòng chữ mà cô ta chú ý nhất!
"Kết hôn thì sao, tôi cũng sẽ biến anh thành của riêng tôi!"
Nói câu, rồi lại bấm nút gọi cho trợ lý bên ngoài.
*Cốc...Cốc...Cốc*
"Giám đốc gọi tôi..."
Lần này là một trợ lý khác, anh ta nghiêng người cúi chào.
"Anh mời Tổng Giám Đốc Dương thị tham gia buổi tiệc vào tối mai của chúng ta đi..."
Cô ta xoay xoay cây 乃út trong tay, đâm chiêu nói.
"Nhưng mà...công ty chúng ta không hợp tác với Dương thị..."
Anh ta ấp úng trả lời, tổng giám đốc Dương thị anh đã nghe qua, anh ta là một người trẻ tuổi tài giỏi, nhưng cũng rất lạnh lùng tàn nhẫn.
Công ty lần này không hợp tác với Dương thị mà lại mời...chỉ sợ...
"Từ khi nào đầu anh chứa toàn bùn đất vậy...tôi nói gì thì đi làm đi.."
Bất giác hừ lạnh, khinh thường nhìn tên trợ lý bỗng nhiên ngu đột xuất của mình.
Đần độn kinh niên mà!
Hôm nay, cô và anh không có dự định đi đâu cả, chắc là trốn trong khách sạn nữa rồi.
Vừa ngủ dậy, anh ngồi nữa thân trên giường chờ cô làm vệ sinh.
"Reeng...reeng...reeng"
"Alo..."
Anh ngồi trên giường, nhấc điện thoại lên nghe sau một hồi chuông.
"...."
"Được...tôi biết rồi"
Nhíu mày một cái rồi đem điện thoại đã tắt đặt xuống chiếc bàn bên cạnh.
"Sao vậy....?"
Cô từ phòng tắm bước ra, tay cầm chiếc khăn lau khô tóc.
"Công ty Dasrick muốn mời anh đi dự tiệc tối nay..."
Anh nhìn cô nghiêm túc nói.
"Vậy thì anh cứ đi đi, sao phải tỏ ra nghiêm túc đến vậy..."
Cô bỉu môi nhìn anh, rồi bước đến một bên giường ngồi xuống.
"Anh chỉ suy nghĩ có nên đi không..."
Anh ngồi dậy lấy máy sấy, sấy tóc cho cô, vừa làm vừa mở miệng nói.
"Ôi dào...người ta mời thì anh cứ đi...tới đó ăn một bụng rồi về"
Cô ngồi ngoan ngoãn, giọng thản nhiên đến cực độ.
"Đồ hấu ăn, em chỉ nghĩ được đến vậy..."
Anh bật cười thành tiếng, giọng cưng chiều.
"Hứ...hấu ăn thì sao, không ăn cho ૮ɦếƭ à..."
Khuôn mặt cô hậm hực, hừ nhẹ một tiếng.
"Em từ mèo chuyển sang heo rồi đấy à..."
Anh cười cười, vừa sấy tóc vừa mở miệng trêu chọc cô.
"Mèo cái gì? Heo cái gì? Anh mới là mèo, anh mới là heo nhé..."
Cô lập tức xù lông, đứng phắt dậy ghét bỏ nhìn anh, giọng lớn lên vài phần.
"Được...được, anh là mèo, anh là heo...ngồi xuống để anh sấy tóc cho em, thật là..."
Anh mỉm cười, nhìn cô đến cưng chiều, kéo tay cô ngồi xuống giường để tiếp tục nhiệm vụ cao cả của mình.
Con mèo hoang thì vẫn là con mèo hoang, lúc nào cũng có thể xù lông được hết, bất quá...anh lại thích như vậy, thích một con mèo hoang hồn nhiên nhưng lại đanh đá như vậy.
"Tối nay...cùng anh đi dự tiệc..."
Ngồi một lúc, anh liền mở miệng nói.
"Ừ thì đi, ở đó có đồ ăn ngon, lại miễn phí...ngu gì không đi"
Cô gật gật đầu, huých mặt một cái, chẳng thèm liếc anh một cái, mà xoay người bước đi.
Bây giờ vẫn còn sớm, cứ ru rú trong nhà mãi quả là chán, thôi thì mình tự tìm niềm vui cho bản thân mình vậy.
Suy nghĩ một hồi, cô liền cầm nón rộng vành bước ra khỏi phòng.
"Bảo bối, em đi đâu vậy...?"
Anh ngồi trên giường quan sát cô nảy giờ, không nhanh không chậm hỏi.
"Đi dạo, ở trong phòng ngột ngạt lắm..."
Anh nghe xong thì bước đến, vòng tay qua ôm lấy em cô.
"Vậy chúng ta cùng đi...!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc