Gặp lại người cũ.
Gọi một ly kem mát lạnh, cô đang ngồi nhâm nhi từng muỗng kem tâm tình đang ở chín tâng mây đang phiêu, thì bỗng khựng lại bởi một hình ảnh quá đổi quen thuộc với cô.
Phải rồi chính là hắn, cái tên phụ bạc...vì tiền mà bỏ cô theo con nhỏ иgự¢ bự nhà giàu kia.
Thật không ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là chướng mắt người nhìn mà. Cô thấy hắn liền mất hứng, không muốn ăn nữa, cô đứng dậy thanh toán rồi bước đi, nào ngờ...người tính không bằng trời tính, hắn lại nhận ra cô mà kêu lên.
"Hoa nhi...Hoa nhi, phải em không?" Hắn bước đến cười rạng rỡ nhìn cô, đưa tay tính nắm lấy tay cô.
"Ai là Hoa nhi, anh gọi tôi à? Xin lỗi tôi là Dạ Hoa, Lý Dạ Hoa...anh nghe cho kĩ" cô né khỏi cái nắm tay của hắn, bực mình nói.
Cái tên này đúng là mặt dày, bỏ cô theo gái rồi bây giờ còn tha thiết gọi cô là Hoa nhi này Hoa nhi nọ, đúng là không biết chữ nhục viết sao mà. Nhìn bản mặt hắn là sôi máu muốn cho hắn một trận no đòn rồi, cũng may hôm nay cô mang váy không tiện ra tay. Hừ...cái đồ sở khanh bạc tình nhà hắn, cô khinh, tốt nhất là nhanh nhanh cút khỏi mắt cô trước khi cô bất chấp tất cả mà cho hắn mấy đạp.
"Hoa nhi, em vẫn còn giận anh về chuyện đó sao...Hoa nhi anh xin lỗi, anh sai rồi" hắn nhìn cô bằng ánh mắt hối lỗi, giọng tha thiết vang lên.
Hừ, đúng là nghe xong là muốn nôn mà!
"Không, tôi không giận anh.....bởi vì anh không đáng để tôi giận, cái thứ phụ bạc mê tiền mê gái như anh...thì không xứng có được tình yêu của tôi, loại người như anh xách dép cho tôi cũng không đáng" cô nhìn hắn mà chửi vào mặt, nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh rồi lại chuyển sang đỏ của hắn mà lòng cô rất chi là hả hê.
"Cô...con tiện nhân...cô dám nói với tôi như vậy" hắn tức giận tính đưa tay tát vào mặt cô.
*Bốp...Chát...Chát*
Tiếng đánh nhau thanh thuý vang lên khắp cả trung tâm thương mại.
Nhìn tên khốn nạn đang nằm bất động ở dưới sàn mà cô cười vui vẻ.
"Muốn đánh tôi! Anh chưa đủ trình độ. Còn nữa, tốt nhất từo nay về sau nên an phận bên mấy em ௱ôЛƓ to иgự¢ bự ấy đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi..,tôi sẽ không nhẹ tay với anh như lần này nữa đâu...đồ đểu...hừ" cô nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị bước đi thì một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng làm cô giật mình.
"Bà xã, chơi đủ chưa..." Anh chậm rãi bước đến cạnh cô, vừa đến đã đưa tay ôm cô vào lòng cười nói.
"A~ anh đến từ lúc nào vậy" cô giật mình nhưng vẫn không phản kháng trước cái ôm của anh.
"Một lúc rồi..." Anh bình tĩnh nhìn cô trả lời.
"Hả...anh thấy hết rồi" cô trợn tròn mắt nhìn anh.
૮ɦếƭ cha! Để anh thấy khoảnh khắc hung dữ của cô mất rồi, còn đâu thuỳ mị thục nữ nữa chứ. À mà khoan! Mắc gì cô phải sợ hắn thấy chứ, hắn là cái thá gì mà cô phải để tâm!
"Đã thấy hết...lần sau những việc như vậy cứ để anh xử lí, em không cần động tay sẽ rất bẩn" anh cưng chiều vuốt tóc cô nói.
"Ách..." Lời nói của anh làm cô nghẹn họng, quả là bá đạo mà.
Thấm thoát trôi, mới đó mà thời gian đính hôn giữ cô và anh đã đến.
Cái gì mà "cưới vợ phải cưới liền tay" cái gì mà "muốn có cháu ẩm bồng"
Thật hết nói nổi.
-----
"Dạ Hoa...con còn muốn nướng đến bao giờ nữa, con gái con lứa...ngủ chẳng biết ý tứ gì cả, chồng con đến đón đi học rồi kìa" Mẹ cô bước vào phòng, bực dọc nói, bước đến cạnh cửa sổ kéo rèm cửa ra.
"Ưm...ồn quá" cô lăn qua lăn lại trên giường giọng ngái ngủ.
"Cái con nhỏ này, sắp về nhà chồng rồi nhà thế hả" mẹ cô tức giận hét lên, xông thẳng đến véo tai cô mà kéo dậy.
"Aaaaa...mẹ, mẹ nhẹ tay một chút, mẹ muốn con gái mẹ trở thành cô gái cụt tai à" cô hét toáng lên, tay xoa xoa lỗ tai đâu, giọng nài nỉ van xin.
"Hừ...nhanh nhanh một chút, Tùng Quân đang chờ dưới nhà" nói rồi mẹ cô phũ ௱ôЛƓ mà bỏ đi.
Ô ô, quả là đáng sợ, nhanh chuẩn bị một chút, nếu không cái tai này đứt hẳn chứ chẳn chơi.
---
Bước xuống lầu đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của ba mẹ cô và anh ta. Chậc...quả là con rễ hiền!
"Ba mẹ..." Cô thụng mặt bước đến.
Hừ, cũng tại anh ta mà mới sáng sớm cô bị đau tai, đã vậy còn phải dậy sớm nữa chứ. Được một ngày nghĩ mà cũng không yên.
"Chào ba mẹ, tụi con đi"anh thấy cô đã xuống liền chào hai phụ huỵnh ngang nhiên ôm lấy eo cô.
"Này...buông tay ra" cô đỏ mặt nhìn anh, giọng càng thêm cọc cằng.
"Ngoan nào..." Anh cười thoã mãn với biểu hiện của cô. Tay vẫn ôm eo cô bước đi.
"Tên này...hừ" cô bực tức đưa chân giẫm mạnh lên chân anh, lè lưỡi rồi chạy thẳng ra xe bỏ mặc anh ôm chân đau đớn phía sau.
Cứ thế ngày nào anh cũng xuất hiện ở nhà cô, đưa đón cô đi đi về về.
Tính ra thì cũng đã 2 tháng trôi qua, cô và anh cũng đã đính hôn trước đó.
Hiện tại cô cũng đang trong thời kì gắp rút, tất bật chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp của mình.
Thời gian này anh cũng thường xuyên đi công tác, nhưng cứ hễ có thời gian rãnh lại đến nhà cô dùng cơm rồi lại ở cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người cũng đã gần nhau hơn, trong lòng mỗi người hiện nay đã ghim hình bóng của đối phương vào một góc nhỏ trong tim mình rồi!
••••
Từ tuần trước cô đã được nghỉ để ở nhà ôn thi, anh cũng đi côbg tác hai ba hôm rồi.
"Aaaa...bài này làm sao nhỉ, ước gì có anh ta ở đây thì hay biết mấy" cô nhìn đóng bài tập trước mắt mà bức tóc nhăn mặt nhăn mày.
Mấy ngày anh chưa đi công tác, cứ rãnh lại sang nhà cô, chỉ bài cho cô, giảng dạy rất tận tình, đặc biệt là cách dạy của anh rất đơn giản và dễ hiểu.
"Nhớ anh rồi à?" Anh đứng dựa ở cửa, khoanh tay nhìn cô cười đến không thấy mặt trời.
*Rầm*
"Aaaaa...."cô bị anh làm cho giật mình, cả cơ thể từ trên ghế mà ngã xuống đất, miệng chới với hét lên.
"Này, cẩn thận chứ, nhớ anh cũng không cần thể hiện đến vậy đâu" anh gấp gáp bước đến đỡ cô dậy, miệng vẫn thao thao bất duyệt như là thật.
"Im đi...không phải đang đi công tác sao, về lúc nào vậy, mà anh muốn hù ૮ɦếƭ tôi à, có cần linh thiêng vậy không?" Cô vừa ngồi ngay ngắn vào ghế, đã nhìn thẳng vào mặt anh mà chửi đến mưa tuông xối xả.
"Khụ...khụ...bình tĩnh, là con gái...à không là phụ nữ phải dịu dàng thuỳ mị..." Anh đưa tay lau mặt mình, ho khan hai tiếng rồi nhìn cô cười cười.
"Hừ...cũng do anh mà tôi không thuỳ mị nết na được...lúc trước tôi dịu dàng lắm" cô vênh mặt nhìn anh, không biết lấy cái suy nghĩ dịu dàng ở đâu ra mà nói đến không biết xấu hổ.
"Khụ...khụ...khụ..." Lần này anh bị cô làm cho nghẹn một lời cũng không nói được, vừa ho vừa buồn cười.