Đặng Gia An quyết định trở về nhận thân. Đây không phải là quyết định bốc đồng trong phút chốc, cô đã suy nghĩ rất kĩ.
Giống như ba mẹ Đặng nói, tuy cô trở về nhận người thân nhưng nhà họ Đặng mãi là ngôi nhà khác của cô.
Dù cô có mang họ nào, dù có trở thành con gái của ai, họ sẽ mãi coi cô là con gái ruột, thương yêu cô như phút ban đầu.
Đặng Gia An chính thức đổi tên thành Mạc Gia An. Thật ra trước đó cô cũng có một cái tên khác, nhưng sau cùng, tất cả lại quyết định chỉ thay họ chứ không đổi tên nữa.
Mạc Gia An không chuyển đi khỏi nhà họ Đặng, thỉnh thoảng cô lại ghé qua nhà họ Mạc một chuyến để thăm ba mẹ và anh trai.
Hai nhà Đặng Mạc cũng vì vậy mà có một bước phát triển mới trong kinh doanh.
Không chỉ hai nhà họ, thậm chí nhà họ Hoắc cũng bắt đầu tham gia vào thế ba chân trong thương nghiệp, cùng nhau phát triển.
Hoắc Thiếu Huyền dạo gần đây đã buông dần những chuyện trong giới hắc đạo.
Cũng vì hắn bắt đầu tiếc mạng rồi. Trước đây hắn không kiêng dè gì cũng vì bản thân một thân một mình, dù đến lúc ૮ɦếƭ thật thì cũng không ai xót thương. Nhưng giờ hắn đã có người hắn thương yêu, rủi nhỡ hắn đi, ai sẽ yêu thương An An của hắn đây.
Ai che chở bảo bọc cho cô đây?
Nhà họ Đặng gần đây có tin vui. Đặng Minh Nguyệt chuẩn bị lấy chồng.
Người sẽ kết hôn với Đặng Minh Nguyệt tên là Lưu Khởi Ngọc, thiếu gia nổi tiếng về sự tài giỏi của nhà họ Lưu.
Lưu Khởi Ngọc là nhân tài mới nổi trong giới kinh doanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Lưu Khởi Ngọc hai mươi bảy tuổi thực sự là một hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái.
Lưu thiếu gia đã sớm có hôn ước với Đặng Minh Nguyệt. Hai nhà cũng đã coi nhau làm thông gia từ lâu, vốn cũng chỉ chờ ngày lành tháng tốt, đôi vợ chồng sẽ cùng nhau về chung một nhà.
Hoắc Thiếu Huyền nhìn hôn lễ của hai người đó mà ghen tị tới đỏ mắt, chỉ có điều hắn cũng biết bản thân trước đó quá tồi nên chỉ có thể tìm cách cứu vãn tình cảm của vợ yêu mà thôi.
“An An, chúng ta tổ chức hôn lễ được không?”
Mạc Gia An nhướng mắt nhìn Hoắc tổng.
“Hôn lễ? Em còn chưa nghĩ xong vụ ly hôn đâu.”
Chỉ một câu thôi cũng khiến cho Hoắc tổng rơi xuống vực thẳm rồi. Tại sao cô còn nghĩ đến chuyện ly hôn vậy? Không phải An An cũng có tình cảm với hắn sao? Mọi chuyện không thể như thế được.
Hoắc Thiếu Huyền hoảng sợ ôm lấy cô, nào còn bóng dáng của vị đại ca xã hôi đen nữa.
“An An, có phải em nên nghĩ lại không?”
Mạc Gia An vốn chỉ muốn đùa hắn một chút, ai ngờ lại khiến hắn cuống cuồng lên như vậy thì cảm thấy rất là mới mẻ, sau nhiều ngày tháng sống với nhau, cô gần như chưa bao giờ được nhìn thấy một Hoắc tổng phải khom lưng uốn gối như thế này bao giờ.
“Hửm? Tại sao em phải nghĩ lại?”
Hoắc Thiếu Huyền đưa tay lên xoa xoa bả vai của cô, xun xoe và nịnh nọt.
“Anh tốt như vậy, đẹp trai như vậy, còn nhiều tiền nhiều của như vậy hết, nếu em đồng ý ở với anh cả đời thì em sẽ được một món hời lớn đó…”
Lần đầu tiên Hoắc tổng phải đi chào hàng chính mình, những người khác có mặt trong bữa tiệc cũng phải sửng sốt nhìn sang.
Bọn họ vốn nghĩ cô con gái nuôi nhà họ Đặng mới được họ Mạc nhận về đây sẽ phải chịu uất ức khi sống cùng ông trùm xã hội đen khét tiếng là Hoắc Thiếu Huyền, ai ngờ nhìn cảnh tượng này thì có vẻ cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược với những gì mà bàn dân thiên hạ luôn suy nghĩ tới.
Đúng là sống lâu rồi thì cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Ngay từ giây phút đó, cái danh đội vợ lên đầu của Hoắc tổng chính thức được người ta tung ra ngoài, một Hoắc Thiếu Huyền từng làm mưa làm gió ở cả hai giới hắc bạch đạo hóa ra cũng có một mặt như vậy.
Mấy ngày gần đây công việc của Hoắc Thiếu Huyền có chút bận rộn, thường xuyên phải đi sớm về khuya, nhưng Gia An vẫn làm bộ để chờ hắn về, có một ngày, khi Hoắc Thiếu Huyền về đến nhà thì trên người hắn phảng phất mùi máu tanh.
Vốn dĩ mùi máu đó rất nhạt, trước khi về Đặng gia, Hoắc tổng đã cố tình tẩy rửa thật sạch sẽ kĩ càng và thay quần áo mới ở bên ngoài rồi mới về, ai ngờ vẫn bị Gia An nhận ra.
Lúc Hoắc Thiếu Huyền đi vào cửa, Gia An đang ngồi trên ghế sô pha thấy vậy bèn ra đón hắn, Hoắc tổng cảm động đến mức rối tinh rối mù, thấy đã hơn mười một giờ rồi mà vợ yêu vẫn còn thức chờ thì xót vợ và thương vợ lắm. Hắn bèn đưa hai tay ra ôm trọn người con gái xinh đẹp kia vào lòng, ai ngờ…
“Oẹ…”
Mạc Gia An cau mày bịt mũi rồi vội vàng đẩy hắn ra ngoài.
Hoắc Thiếu Huyền còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã bị cô đẩy hẳn ra rồi chạy vào trong nhà vệ sinh gần đó.
“An An…”
Mạc Gia An nôn thốc nôn tháo, may mà bữa tối nay cô ăn sớm nên không bị nôn quá nhiều.
Hoắc Thiếu Huyền thấy vậy thì hoảng sợ vô cùng, hắn vội vàng vuốt lưng cho cô rồi hỏi han.
“An An… An An… em không sao chứ? Có khó chịu không? Anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
Hoắc tổng gấp đến điên rồi, chỉ cần cô vợ nhỏ bị thương một chút thôi là hắn đã xót gần ૮ɦếƭ.
An An vội vàng trấn an hắn.
“Không sao đâu, có thể là do tối nay em ăn phải đồ gì đó quá hạn cũng nên.”
Hoắc Thiếu Huyền lấy khăn lau mặt cho cô, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn dính bên môi.
“Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Gia An nhìn đồng hồ, nghĩ tới Hoắc Thiếu Huyền vừa mới về đến nhà còn chưa kịp ăn tối, cô lắc lắc đầu.
“Em thấy không khó chịu lắm, chắc là không sao đâu, để mai chúng ta hẵng đi kiểm tra, tối nay em cũng mệt rồi.”
“Vậy… được rồi, nếu đêm em có khó chịu thì nói với anh, không được dấu bệnh.”
“Vâng.”
Hai người ôm tâm lý như vậy chìm vào giấc ngủ, nào ngờ tờ báo cáo xét nghiệm mà sáng hôm sau họ nhận được lại khiến cho cả hai phải ngớ ra một hồi lâu.
Cô có thai rồi!
Không những vậy, cô còn có thai được hơn một tháng, đứa bé trong bụng cô rất khỏe mạnh, chỉ chờ thêm tám tháng nữa là hai người họ đã được đón chào thêm một sinh mệnh mới…