Vài phút sau, Đặng Gia An lại lên xe theo Hoắc Thiếu Huyền về. Lúc đi qua nhà họ Đặng, chiếc xe không hề có ý định muốn dừng lại làm cho Đặng tiểu thư lại phải lên tiếng chất vấn.
"Đã tới nhà tôi rồi, phiền anh cho xe dừng lại đi."
Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng có ý định đó.
"Không phải tôi đã nói đăng kí kết hôn xong thì cô theo tôi về sao?"
"Tôi đồng ý theo anh về bao giờ?"
"Lời tôi nói chỉ là thông báo, không phải là câu hỏi dành cho cô."
Tóm lại, Hoắc Thiếu Huyền chính là một người đàn ông vừa chuyên quyền vừa độc đoán. Từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng có ý định hỏi qua ý kiến của cô.
Điều này làm Đặng Gia An lại phải gán thêm cho hắn ta vài cái biệt danh tồi tệ.
"Tôi không biết Hoắc tổng lại là người gia trưởng như vậy đấy."
Thời đại này, nếu nói một người là người đàn ông gia trưởng thì chẳng khác nào đang mắng người ta cả.
Có điều, Hoắc Thiếu Huyền không so đo với cô, một phần là vì khuôn mặt của cô quá giống người ấy, còn một phần là vì anh không có ý định lấy về một thế thân quá nghe lời.
Xe dần dừng lại trước cổng biệt thự của Hoắc gia, từ xa Đặng Gia An đã có thể nhìn thấy một cánh cổng lớn thuần một màu đen. Trông nó khí thế và bễ nghễ vô cùng, khi xe đi đến gần, cánh cửa được mở ra từ phía trong, chiếc xe dần dần tiến vào khoảng sân bên trong.
Sân phía trong cũng rộng lớn vô cùng, không giống với Đặng gia có biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, Hoắc Thiếu Huyền có vẻ thích sự yên tĩnh hơn nên biệt thự này không nằm ở nơi quá tấp nập, có điều giá đất ở đây vẫn là giá cắt cổ.
Xe đi thêm một đoạn, đập vào mắt cô là một căn biệt thự với tông màu đen và có lối kiến trúc hiện đại. Biệt thự có không gian mở, phía trước có tới mấy cái cửa kính sát đất vô cùng lớn, chếch phía bên kia là bể bơi cũng cùng gam màu đen xám. Có vẻ như mấy tay xã hội đen thường rất thích màu sắc này.
Xe dừng lại, có người đi từ phía trước tới để mở cử, sau khi nhìn xong Đặng Gia An mới nhận ra đó là bác quản gia đã tới nhà mình vào sáng nay.
Bác ấy nghiêng mình thành một góc độ tiêu chuẩn.
"Chào mừng thiếu gia và phu nhân về nhà."
Đặng Gia An bình tĩnh đi xuống xe, lúc Hoắc Thiếu Huyền chưa đi xuống thì cô đã nhấc chân vào trong rồi. Chẳng phải nói đã kết hôn thì cô phải ở cùng hắn sao? Như vậy thì nhà hắn cũng như nhà cô thôi.
Đi vào trong, cô mới phát hiện trong nhà có hơn mười người giúp việc, đúng là một ông trùm hắc đạo xa xỉ thích được hầu hạ. Chỉ có một mình hắn ta ở đây thôi mà cũng cơ man nào là giúp việc cùng vệ sĩ. Cô thắc mắc nếu sau này có người giống với bạch nguyệt quang của hắn ta hơn thì hắn ta có lôi luôn người về đây làm thế thân tiếp không.
Hoắc Thiếu Huyền đi sau cô, nhìn thấy cô không có vẻ gì là lạ lẫm hay lúng túng thì mới hài lòng, phải như vậy chứ, tuy là thế thân nhưng cũng phải có nét giống, nếu cô dám bày ra vẻ sợ sệt thì hắn sẽ ném cô ra ngoài ngay lập tức.
"Trên tầng hai có phòng trống, cô thích ở phòng nào thì tự ở, nhưng không được bén mảng đến tầng ba."
Tầng ba là địa bàn của hắn, từ trước tới nay giúp việc trong nhà nếu không được phép thì cũng không dám tự tiện đi lền, bình thường tầng ba sẽ do bác quản gia trong nhà tự mình dọn dẹp và sắp xếp lại. Nơi đó không chỉ để văn kiện cơ mật cần được bảo quản kĩ mà còn có cả những kỉ vật chứa hồi ức của hắn.
Hắn không muốn có một người lạ đột nhiên chạy tới làm bẩn đi những hồi ức vốn đã ௱ôЛƓ lung trong lòng hắn.
"Nếu nhà anh có nhiều nguyên tắc như vậy thì anh thả tôi về không phải tốt hơn sao?"
Đã không chào đón còn muốn người ta tới ở trong nhà mình, Hoắc tổng đúng là một tay kỳ lạ.
Hoắc Thiếu Huyền nghe cô nói vậy thì chỉn nhìn cô một cái rồi quay lưng rời đi. Căn nhà này có tổng cộng ba tầng, ở khúc quanh có một cái cầu thang và một cái thang máy được làm ẩn vào trong tường để không làm mất mĩ quan của ngôi nhà.
Đặng Gia An không còn cách nào khác, dù sao thì hắn ta cũng sẽ không vì mấy lời này mà thả cô đi. Cô đi lên tầng hai, tìm một căn phòng có cửa sổ sát đất lớn và được bày trí đơn giản gọn gàng để làm phòng ở sau này.
Có điều khi cô nhìn kĩ thì trong căn phòng không được quét dọn thường xuyên này có bám không ít bụi bẩn, Đặng tiểu thư được nhà họ Đặng nuông chiều mà lớn lên thì sao có thể để bản thân chịu ủy khuất cho được. Cô mở cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp hai nữ giúp việc đang đi bên ngoài.
Giúp việc trong nhà không phải để làm việc cho chủ nhân sao? Vì thế cô cũng chẳng khách sáo.
"Hai cô giúp tôi dọn dẹp căn phòng này một chút đi."
Nhưng điều làm cho Đặng Gia An phải nhìn với con mắt khác chính là hai nữ giúp việc này lại nghênh đầu hất hàm với cô.
"Chúng tôi là giúp việc cho nhà họ Hoắc chứ không phải cho cô, cô muốn thì tự dọn đi."