Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn - Chương Cuối

Tác giả: Vitamin ABC

Im lặng kết đồng tâm (hạ) . . .
Dự tính ngày sinh là vào tháng Tám, nhưng mà đến tháng Bảy bụng của tôi đã lớn như quả bóng rổ, tới mức cúi đầu cũng không thấy chân mình đâu nữa. Chân tay phù thũng, khi đứng lập tức cảm thấy toàn thân vừa đau nhức lại vừa mệt mỏi, như là đang khiêng một bao gạo vượt qua núi cao.
Hơn nữa tôi còn cực kì sợ nóng, nên cho dù điều hòa luôn ở mức 24độ mồ hôi tôi vẫn chảy ra như tắm. Quan Ứng Thư thấy thế không đành lòng, liền đưa tôi tới biệt thự ở bờ biển để nghỉ ngơi, nơi này phòng ốc trống trải, khi ngủ nghe thấy tiếng sóng biển xô vào những phiến đá ngầm. Gió biển tuy mang theo vị mặn của muối, nhưng khi nhè nhẹ thổi vào luôn có cảm giác mát mẻ, làm cho tôi thấy thư thái không ít.
Mỗi ngày cân nặng tăng không ít, nhưng mà tôi lại chậm rãi cảm giác được niềm vui sướng, cảm giác được trong thân thể mình có hai trái tim cùng chung nhịp đập, cảm thấy mình có được cuộc sống này thật đáng giá.
Quan Ứng Thư chỉ trừ khi có việc phải ra mặt mới rời đi, còn lại tất cả thời gian gần như một tấc cũng không rời tôi. Tôi lần đầu tiên không thể ngồi lên bồn cầu vì bụng quá to nên làm hắn phải cau mày hầu hạ, tôi vừa quẫn bách lại vừa khó chịu, cuối cùng bật khóc. Ngược lại làm hắn sợ tới mức tay chân trở nên luống cuống, thiếu chút nữa là ngã lăn.
Bây giờ tôi nằm trong lòng Quan Ứng Thư, đem toàn bộ sức nặng đặt trên người hắn: “Em muốn uống nước chanh.”
Ống hút liền tự động đưa đến bên miệng … Ừm, đá mát lạnh, ê ẩm ngọt ngào, quả nhiên là đồ uống ngon.
Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, chọt chọt cơ bụng rắn chắc của hắn: ” Hơn hai ngày nữa Trúc Diệp có một buổi phỏng vấn, em có hai vé mời, anh sẽ đi cùng em chứ?”
Hắn như có như không “Ừ” một tiếng.
“Thế mới nói “có chí thì nên”, anh xem cô ấy, lúc trước ôm theo khát vọng quyết tâm xa xứ, một mình xâm nhập vào hang hổ, cuối cùng thì bây giờ cũng bắt được hổ con rồi. Đúng là đáng mừng. Có điều ngày hôm qua lúc gọi điện thoại tâm trang cô ấy không được tốt lắm, tám mươi phần trăm là lại bị xú gia hỏa Lý Quân Thành kia gây rắc rối tới mức trời đất khó dung rồi…”
Tôi hứng thú dạt dào nói hết chuyện này đến chuyện khác, hắn nghe không mấy hứng thú, thỉnh thoảng không yên lòng “Ừ , ừm..” một hai tiếng tỏ vẻ đang lắng nghe. Tôi cũng lơ đễnh, gần đây phát hiện ra tính tình của bản thân nóng nảy quá mức, thỉnh thoảng còn huyên náo om sòm, hắn không một phát đá văng tôi ra cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
“Quan Ứng Thư, em đã nghiên cứu từ điển rất lâu, nhưng vẫn không biết nên đặt tên nào cho cục cưng mới hay. Anh có ý kiến gì không?” Tôi nắm tay áo của hắn, ríu ra ríu rít.
Hắn kéo tôi tới ngồi lên đùi hắn: “Cái này em không cần phải quan tâm, tự nhiên sẽ có người lo hộ, thế nào? Tối nay muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn cháo hải sản, lần trước anh hầm món này, tuy rằng mùi vị không phải là số một, nhưng em vẫn miễn cưỡng chấp nhận được .”

Vào một ngày tháng Tám, trời mưa to tầm tã, sấm vang chớp giật. Mùa hè, ông trời luôn có vẻ táo bạo hơn, giống như tâm tình của tôi vào buổi sáng sớm : “Em không muốn uống sữa, không muốn ăn trứng gà! Em muốn ăn khoai tây chiên, khoai tây chiên!”
Tôi thổi râu trừng mắt ném đồ ăn trên tay xuống bàn, làm cho chiếc dĩa ăn bằng bạc nguyên chất văng mạnh xuống mặt bàn gỗ tạo nên một vết hằn không quá sâu : “Không thèm ăn!”
Tôi có chút không khống chế được bản thân, sự nóng nảy tăng lên theo bội số, tuy rằng bình thường cũng có đôi khi không phân rõ phải trái, nhưng mà vẫn chưa đến mức cố tình gây sự tức giận tới nỗi náo loạn như vậy.
Quan Ứng Thư liếc mắt nhìn tôi một cái, lại đưa cho tôi một bộ đồ ăn khác: “Nghe lời, ngoan ngoãn ăn hết chỗ này, nếu muốn thì khi đi đến bệnh viện kiểm tra, trên đường sẽ ăn khoai tây chiên.”
Trước đây khi tôi nhao nhao ầm ĩ đòi ăn khoai tây chiên hắn cũng chọn chiến thuật kéo dài kiểu này, cuối cùng không bệnh mà ૮ɦếƭ. Tôi lập tức nổi trận lôi đình: “Quan Ứng Thư, anh đừng nghĩ em là trẻ con mà lừa gạt ! Em muốn ăn khoai tây chiên, muốn ăn khoai tây chiên!”
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Biết bản thân không phải trẻ con mà còn đòi ăn khoai tây chiên, em biết bây giờ em đang thế nào không, có thể ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe sao? !”
Tôi im lặng, nức nở rầu rĩ nghẹn ngào mắng hắn: “Anh là đồ không có lương tâm, em muốn ăn khoai tây chiên, em rất muốn ăn khoai tây chiên…”
Hắn đại khái cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Hôm nay cảm thấy có chỗ nào không được thoải mái à?”
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Tâm trạng của em không tốt…”
… …
Trời mưa to có chút ngoài ý muốn, cuồng phong đem nhánh cây lớn thổi trúng “Ầm ầm” rung động. Cần gạt nước mặc dù liều mạng hoạt động nhưng vẫn không thể ngăn được mưa gió đột kích, kính chắn gió bừa bãi nước đều là dấu vết do mưa cọ rửa.
Chầm chậm cảm thấy lạnh lẽo, rồi lại cảm giác có cái gì đó ngưa ngứa nong nóng từ trên đùi chảy xuống, từng trận đau bụng hung hăng đánh úp vào tôi, tôi sống không bằng ૮ɦếƭ siết chặt lấy quần áo Quan Ứng Thư, đầu óc trống rỗng: “Ông xã, em đau bụng, rất đau…”
Sau đấy làm sao tới được bệnh viện, làm sao nằm lên trên giường bệnh, làm sao bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bị gây tê, cuối cùng mổ xong như thế nào, một tý ấn tượng tôi cũng không có. Chỉ cảm thấy lúc ấy, dù cho cố trợn tròn mắt thì trước mắt cũng chỉ là một mảng ánh sáng trắng lóa, thậm chí trong tầm mắt chẳng thấy nổi bất cứ thứ gì. Chỉ có cảm giác vô cùng đau đớn, cùng với Quan Ứng Thư nắm tay tôi thật chặt…
Trong lòng tôi sợ hãi như đầu sóng thủy triều không biết phương hướng, còn chưa tới ngày sinh theo dự tính, thế mà hiện tại tôi đã xảy ra vấn đề sớm như vậy, có khi nào chẳng may…
Dường như vào thời điểm cực hạn cuối cùng thì nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, tôi ngay lập tức lâm vào bóng tối vô biên .
Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, tôi phát hiện ra một năm nay số lần tỉnh lại ở phòng bệnh đã vượt qua tổng số lần nửa đời trước của tôi. Quan Ứng Thư ngồi bên giường, nắm tay tôi, ngủ gà ngủ gật.
Người đầu tiên phát hiện ra tôi tỉnh lại dĩ nhiên là mẹ chồng, bà mang theo một chiếc bình giữ nhiệt đi vào. Quay đầu lại nhìn tôi, có chút không tin nổi, vẻ mặt ôn hoà, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tỉnh rồi à? Ngày hôm qua đúng là giày vò mọi người đến ૮ɦếƭ. Mẹ với bố chồng con đều đã già cả, gân cốt thì kém thế mà thiếu chút nữa bị dọa tới tan xương. Còn có nó cũng không chịu thua kém con…”
Nói chưa xong đã bị Quan Ứng Thư tỉnh lại bình tĩnh cắt ngang: “Mẹ, mẹ đến rồi à?”
“Đứa bé đâu rồi?” Tôi không để ý tới thái độ kỳ lạ của mẹ chồng đối với mình, chỉ nhanh chóng túm lấy tay Quan Ứng Thư, giọng nói có chút kích động, có chút run run.
Hắn mỉm cười nhìn tôi, thay tôi vuốt vuốt mái tóc rối tung: “Đừng lo, con rất khỏe mạnh, cho nên mới vội vã đòi ra ngoài như thế.”
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười ôm hắn: “Ông xã, thật dọa ૮ɦếƭ em …”
Thấy mình bị xem nhẹ, mẹ chồng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng ho khan, tôi lúc ấy mới cả kinh, buông Quan Ứng Thư ra. Cúi đầu, an phận ngồi xuống như một đứa bé đáng thương gọi một tiếng “Mẹ”.
Bà lơ đễnh: “Ừ, mẹ vừa mới bảo chị Chu nấu chút canh, hiện tại thân thể con đang suy yếu, có rất nhiều chuyện không biết. Ứng Thư đối với việc này cũng chưa hiểu rõ hết, thế nên mẹ với bố chồng con đã bàn bạc và quyết định đưa con đến chỗ chúng ta để ở cữ.”
“Thứ nhất là chị Chu rất có kinh nghiệm, thứ hai là chúng ta có thể giúp chăm sóc đứa bé, miễn cho con và Ứng Thư, hai tên lính mới đánh nhau sứt đầu mẻ trán.” Mẹ chồng giảng giải đạo lý rành mạch rất có trật tự chứng cớ rõ ràng, nhưng mà tôi chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Quan Ứng Thư, không thể hoàn hồn.
Mẹ chồng để ý thấy thái độ của tôi, đành bóng gió với Ứng Thư: “Con đi thăm cháu trai mẹ đi, đợi chút nữa mẹ sẽ đưa Nhan Nhan tới xem nó.”
Quan Ứng Thư rất thấu tình đạt lý am hiểu sâu sắc ý kiến này, liền để chúng tôi ở lại rồi bước ra khỏi cửa.
Tôi lại cúi đầu lúng túng mở miệng: “Mẹ, con xin lỗi.”
“Đứa ngốc này, giúp chúng ta sinh ra một đứa cháu đích tôn khỏe mạnh hoạt bát như vậy lại còn thật xin lỗi cái gì chứ, phải là chúng ta cảm ơn con mới đúng. Bố chồng con vừa mới xuống nông thôn, lúc ở đầu bên kia nghe điện thoại biết chuyện thì vui mừng lắm đấy.”
Tôi cười cười: “Đâu có, vốn phải vậy mà.”
Bà cầm tay tôi: “Con có biết tại sao lúc trước mẹ liếc mắt một cái liền nhìn trúng con không? Gia thế bối cảnh không hề liên quan, mẹ phản đối Dụ Hà một phần là vì không muốn Quan Ứng Thư rơi vào loại nữ nhi tình trường này quá sớm, chậm trễ tiền đồ, mà còn bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu biết cuối cùng sẽ không biết chịu trách nhiệm.”
“Mà thấy con, giống như là nhìn trúng duy nhất một mục tiêu vậy, mẹ nhìn thấy con bưng chậu sứ bạch ngọc lên để trẻ con khỏi va vào, nhưng ngược lại cuối cùng vẫn bị nó vụng về mà ᴆụng ngã, còn có trong một phút con xả thân quên mình đỡ cho mẹ ấy, khi đó mẹ chỉ biết, trên thế giới này, sẽ không thể tìm thấy một ai khác thích hợp hơn con để trở thành người phụ nữ của con trai mẹ.”
Tôi hơi hơi hiểu, lại có chút không mơ hồ không hiểu.
“Tính tình con lương thiện, trong lòng ít tâm cơ, tâm hồn tự nhiên đơn thuần. Tuy rằng không quá thông minh, nhưng mà vợ của con trai mẹ không phải lấy về để làm thư ký, bản chất con không quá thông minh, chân tay thì vụng về, tuy bị chủ quán hiểu lầm nhưng không hề trốn tránh trách nhiệm, đó mới là điều mà mẹ tán thưởng .”
“Dụ Hà rất tốt, nhưng mà con bé quá tự phụ, cuộc nói chuyện của nó và mẹ trở nên hỏng bét. Nó không biết cái Quan Ứng Thư muốn là gì, hai đứa nó không hợp để làm đồng nghiệp nói gì đến quan hệ riêng tư.”
“Kỳ thật lúc Ứng Thư ngay lập tức đồng ý cùng con kết hôn mẹ cũng rất hoảng sợ. Nó không phải là đứa qua loa, không biết nặng nhẹ như vậy, mẹ chỉ hy vọng là nó có thể để ý tìm hiểu con, rồi sẽ chậm rãi dần dần thích con. Ai biết được thằng nhóc ấy thế mà đối với con lại là vừa gặp đã yêu.”
Tôi có chút không thể tin: “Vừa gặp đã yêu?”
Không phải chứ? Nói Quan Ứng Thư đối với tôi là vừa gặp đã yêu, còn không bằng nói con của chúng tôi là do chính Quan Ứng Thư sinh ra…
“Đúng vậy, là vừa gặp đã yêu. Lúc trước mẹ tưởng là do nó vì việc Dụ Hà đột nhiên quyết định lấy người khác nên phụ nó mà tâm trí nó hỗn loạn, thêm nữa vì muốn thuận theo tâm ý của mẹ cho nên mới đồng ý. Tuy nhiên, vào mỗi cuối tuần khi các con cùng nhau về nhà ăn cơm, lúc đấy mẹ cũng đặc biệt chú ý tới ánh mắt của nó. Mẹ là người từng trải, tự nhiên trong lòng hiểu rõ. Nó cho tới bây giờ luôn là “Yêu trong lòng khó mở miệng”, huống chi trước kia học không giỏi văn, ngay cả một câu dễ nghe cũng không chịu nói, còn kế thừa truyền thống của bố nó không bao giờ tỏ thái độ ác liệt.”
Bà tự nói xong tự cười, từ đuôi lông mày tới khóe mắt đều là sự vui mừng: “Nhưng mà là mẹ của nó, không ai so với mẹ có thể hiểu nó hơn, biết nó cảm thấy không được tự nhiên. Mẹ đối với con không phải vô duyên vô cớ mà tốt như vậy, là vì mẹ muốn thành tâm thành ý đem Ứng Thư giao cho con, để con có thể giúp nó và cả bản thân con có được hạnh phúc nửa đời còn lại. Hơn nữa mẹ tin tưởng mẹ không bao giờ nhìn lầm, trừ con ra, thì không có người nào có thể cho nó cả đời hạnh phúc.”
“Mẹ, con…” Tôi cảm động, khóe mắt cay cay.
“Trong lúc ở cữ không thể khóc, con bé ngốc này. Tần Y Y là Tần Y Y, con là con, ở trong mắt mẹ, cô ta chỉ là một kẻ râu ria, mà con, là vợ của con trai mẹ, là hạnh phúc mà con mẹ và cháu mẹ đã lựa chọn.”
Tôi thật sự là cảm động tới rối tinh rối mù, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Con xin lỗi, mẹ.”
“Kỳ thực, mẹ không thể không cảm ơn cô ta, không có cô ta thì làm sao có con, không nhờ cô ta, thì làm sao mà bố chồng con có thể thật sự hiểu ra để biết quý trọng cái gia đình này …”
… …
Tôi đã trở thành một người mẹ thực sự, dĩ nhiên là cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con mình, tròng mắt đen tròn xoe nhìn tôi giống như biết nói. Đầu lưỡi duỗi ra duỗi vào, có ít tóc tơ nhỏ nhỏ ở trên đầu, bề ngoài hoàn toàn không hề giống một đứa trẻ bị sinh non. Tôi vừa mừng vừa sợ tới rơi nước mặt, tôi vậy mà đã ngậm đắng nuốt cay chín tháng ròng, rốt cục cuối cũng có thể đưa nó đến được thế giới này, tất cả đều đẹp đẽ.
Bố mẹ chồng đã thống nhất được phương án cuối cùng, đứa bé tên là Quan Mặc. Đơn giản dễ nhớ, mà vẫn mang được ý nghĩa sâu sắc về hai họ của tôi và Quan Ứng Thư.
Tôi cầm lấy tay Quan Ứng Thư, nghẹn cười đến mức đau иgự¢, vốn tưởng rằng để bố mẹ chồng bàn bạc mấy tháng trời sẽ cho ra một cái tên kinh thiên động địa quỷ thần khi*p sợ, vậy mà hiện tại, phải chăng có chút qua loa cho xong chuyện ?
Buổi tối dựa vào Quan Ứng Thư, tôi hạnh phúc giống như con mèo vừa ăn no một con cá, chậc lưỡi: “Em có phải rất là hạnh phúc hay không ? Hiện giờ con mới được nửa tháng nhưng lại ngoan như vậy, không ầm ỹ, không khóc nháo, hầu như mỗi ngày đều không gây cho em bất cứ chuyện gì… Chỉ là nếu bế lâu cảm thấy mệt ૮ɦếƭ, bộ dạng béo béo ụt ịt, trước đấy chỉ như bé vài micromet, sau đấy như bóng bàn, rồi lại lớn tiếp giống quả bóng bầu dục, bóng rổ, bây giờ, đã như một con heo nhỏ rồi …”
Hắn cười thả giấy tờ trong tay xuống: “Ừ? Nó là con heo nhỏ, vậy còn em?”
… …
“Ôi chao ôi chao, đừng lộn xộn, em còn chưa chơi đùa đủ mà, em cảm thấy ban ngày giống như không thể nào thực hiện được giá trị của em a…”
“Vậy bây giờ thực hiện đi.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo tôi, miệng và tay đã không chịu an phận …
Quan Ứng Thư vẫn dùng thủ đoạn vô cùng cầm thú có một không hai trên đời của mình, thuận lợi cắt đứt sự chơi đùa của tôi, cũng kết thúc một ngày hạnh phúc bằng đủ các loại mặt đỏ tim đập.
Chính văn hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc