Im lặng kết đồng tâm (thượng) . . .Bởi vì không muốn lao sư động chúng (điều động binh lực), cơm dinh dưỡng ý tá mang đến, hai người chúng tôi ăn nên xem như bình tĩnh một chút.
Trong lòng tôi kỳ thật không để ý, mặc dù vẫn chưa được nghe ba chữ muốn nghe nhất, nhưng mà như vậy cũng coi là một kiểu thổ lộ bày ra ở trước mặt tôi rồi. Nếu nói là không cảm động thì chắc tôi không phải con người, ít nhất không phải con gái.
Tuy rằng là cái ô long, tôi bị biến thành nhân vật chính ô long, vẫn muốn theo đuổi bằng được chân tướng sự tình : “ Vì sao khi ấy anh lại mượn cớ trên danh nghĩa công việc để hẹn chị Dụ Hà ra ngoài, rồi trong ngày tốt cảnh đẹp cùng nhau thưởng gió ngắm trắng hả? “
Hắn không nhẹ không nặng gõ vào đầu tôi một cái: “Đừng học vợ lão Tứ nói năng linh tinh.”
Đại khái khi ngăn cản câu nói của tôi, thái độ của hắn có chút suy nghĩ sâu xa. Tôi cảm thấy vô cùng vô liêm sỉ, hắn đang suy nghĩ nên nói lời ngon tiếng ngọt thế nào với tôi ư? Tôi sẽ không bị lừa nữa đâu!
“Dụ Hà sắp không xong rồi.” Hắn như thể là lấy dũng khí rất lớn để nói ra.
“Nói dối… Gì cơ?” Khi tôi nghe rõ câu nói sau của hắn, thì gần như toàn thân từ trong lòng hắn nhảy dựng lên: “Sao lại thế ?”
Hắn không quen nhìn thấy tôi hơi một tí là xù lông, liền đem tôi ôm chặt vào trong иgự¢, cằm gác lên vai tôi, có chút mệt mỏi: “Nhan Nhan, chuyện này anh vừa mới biết được, thực ra anh cũng cố chấp không muốn tin chuyện đấy xảy ra.”
Sau liền nói tiếp: “Dụ Hà bị ung thư, giai đoạn cuối, không còn nhiều thời gian nữa. Khi đó cô ấy vừa vặn giúp công ty mình đàm phán dự án nên đã đến công ty chúng ta, muốn hưởng thụ mùa xuân cuối cùng”
Tôi cứng ngắc, không thể nhúc nhích: “Có khi nào bệnh viện chẩn đoán nhầm không? Hiện tại có rất nhiều bệnh viện thất đức, vì muốn thu phí, nên bịa đặt các căn bệnh và kết quả xét nghiệm linh tinh. Tóm lại là không bệnh nói thành có bệnh, bệnh nhẹ nói thành bệnh nặng , làm người ta cảm thấy lo sợ nhưng thật ra chỉ là viêm dạ dày hoặc là loại chứng viêm gì đấy thôi.”
Lời nói rất lộn xộn tiết lộ rõ sự kích động của tôi, nước mắt đảo quanh vành mắt, muốn rơi mà chưa thể rơi.
Hắn thở dài: “Anh biết ngay là em sẽ như vậy mà, luôn vì chuyện của người khác mà suy nghĩ lên xuống thất thường.”
Tôi cũng biết mình vừa rồi quá rối loạn làm cho vấn đề trở nên quá mức kích động. Trong lòng tôi, chị Dụ Hà giống như một bông hoa Tulip của Hà Lan, cao quý hoa lệ, duyên dáng yêu kiều, mang theo nét quyến rũ cùng vẻ đẹp động lòng người. Lúc nhìn thấy chị ấy, sóng mắt như mây như tuyết trong nước mùa thu, nếu không phải tôi tu hú chiếm tổ chim, thì chị ấy hẳn là cô gái xứng đôi nhất với Quan Ứng Thư .
Mà giờ đây cô gái đẹp như hoa này, lại đang dần dần trở nên yếu ớt, sắp rơi xuống tàn lụi…
” Hiện tại chị Dụ Hà đang ở đâu?”
“Về nhà, chắc là giờ không thể gặp được.” Sau đấy còn bổ sung “Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa”, Quan Ứng Thư im lặng, không thêm nói gì nữa. Tôi hoảng hốt mất một lúc, liền lôi kéo tay Quan Ứng Thư, nức nở rầu rĩ chỉ hỏi đi hỏi lại “Vì sao ?” một cách vô nghĩa.
Lúc tỉnh lại thì đang nằm trong lòng Quan Ứng Thư, hai người khó khăn chen chúc trên cùng một chiếc giường bệnh không được rộng cho lắm. Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, lông mi cao thấp trên mí mắt đều rất dài, lần lượt thay đổi , chẳng biết có phải là do ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra hơi yếu hay không mà nom gốc mũi khuất bóng của hắn trở nên nhợt nhạt. Cả người nhìn như đứa trẻ, lại có chút ít mỏi mệt.
Tôi cảm thấy tim mình giống như là bị một con kiến nhỏ cắn một cái, vừa đau lại vừa ngứa. Liền chủ động hôn lên mí mắt của hắn, nào biết đâu rằng hắn ngủ không say, môi của tôi còn chưa rời đi, hắn đã mở mắt.
Tròng mắt hắn lóe lên tia giảo hoạt, vừa đáng yêu lại có chút mờ mịt, không hề có ý phòng bị.
Tôi bởi vì đang mang thai nên tình mẫu tử đột nhiên nổi lên, liền hôn thêm cái nữa, mặt mày hớn hở như ánh mặt trời: “Em phát hiện ra khi anh vừa tỉnh lại rồi mở mắt ra, trong nháy mắt rất manh nha…”
Hắn nhất thời không giải thích được ý nghĩa của ngôn ngữ trên mạng, chớp mắt nhìn tôi, tỏ ra không hiểu.
“Manh chính là rất đáng yêu, nên ý của em là cực kỳ đáng yêu.” Tôi có ý tốt giải thích chỉ cho hắn một ít tri thức thông dụng, ai biết mặt hắn lại sụp xuống: “Anh một chút cũng không manh!”
= = Chính xác mà nói cái này chính là Ứng Thư sử dụng ngôn ngữ ngây thơ để biểu đạt sự nghiêm túc của bản thân, thật là buồn cười. Tôi nhịn không được cười lớn…
Hắn không thể chịu được việc bản thân bị chê cười, liền dồn sức nhào tới, đúng vậy, chính là toàn lực nhào tới…
Tôi bị hắn đặt ở dưới thân, mi hoành mục hướng: “Nào có ai như vậy chứ , ỷ vào sức mạnh của mình, liền dùng võ lực để thắng, còn gọi gì là anh hùng hảo hán!”
Hắn liền da mặt dày lơ đễnh đáp: “Vậy thì sẽ dạy cho em ít kiến thức để biết thế nào gọi là anh hùng hảo hán …”
… …
Thêm vào đấy là không thể không thừa nhận, biểu hiện của hắn thật sự anh dũng không giống người, càng không giống một bệnh nhân…
Gấp gáp xuất viện, chuyện này làm cho tôi không thể hiểu nổi: “Để phòng ngừa vạn nhất hay là ở lại quan sát thêm vài ngày nữa rồi hãy về? Em sợ anh còn chưa bình phục lại được như cũ.”
“À? Chẳng lẽ là do biểu hiện của anh ngày hôm qua còn chưa đủ lợi hại sao? Chưa đủ khỏe mạnh ư?” Hắn nhìn tôi đầy xấu xa cho tới tận khi trên mặt tôi nóng bỏng gần như sắp dấy lên một ngọn lửa mới thôi.
Tả San Hô rất không biết lễ phép tự tiện đẩy cửa bước vào, đánh gãy màn xuân sắc trong phòng: “Chậc chậc chậc, vài ngày trước còn núi sông chia cắt, chuẩn bị như thể cả đời không quay lại với nhau, hôm nay đã ngọt ngào chàng chàng thi*p thi*p rồi, rốt cuộc là thế nào đây?”
Lửa nóng trên mặt tôi càng thêm tràn lan, nhớ ra có điều gì đó không đúng, hắng giọng giả bộ sói đuoi dài chất vấn cô ấy: “Chắc chắn là do cái miệng rộng của cậu chứ gì?”
Cô ấy liền cứng ngắc như tượng đá, đảo mắt nhìn trời: “Hả? Cậu nói cái gì a? Tớ nghe không hiểu…”
“Đừng có giả vờ với tớ, đại BOSS làm sao có thể khéo như vậy mà biết được ngày đó chúng ta cũng đi đến công viên phía Nam chứ?”
Cô ấy hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắt lời: “A? Anh ấy biết rồi sao? Nói không chừng là do trong lòng các cậu có chút thần giao cách cảm, tâm ý tương thông , ha ha ha.” Lại còn cười gượng .
… … Thật là ngu ngốc.
Buổi tối đúng là “tiểu biệt thắng tân hôn” vô cùng nóng bỏng, tôi mệt không mở nổi mắt: “Ông xã, em mệt mỏi quá, muốn đi ngủ…” Bởi vì ở riêng đã được một thời gian, tuy rằng mệt mỏi nhưng mà có chút hấp dẫn hơn bình thường. Hắn lấy cái cớ vô cùng hoàn hảo là trừng phạt tôi vì gặp chuyện liền trốn, không tin vào năng lực của hắn, liền tiếp tục kéo tôi xuống vực sâu của Dụς ∀ọηg. Lại một lần nữa bị người nào đó ăn hết xương cốt vào bụng, sau đó tôi ngay cả sức lực để mắng chửi người cũng không có …
Cảnh xuân tươi đẹp mà tôi nhìn thấy khi xuống giường thiếu chút nữa làm tôi trật khớp cằm chính là bữa sáng mà Quan Ứng Thư chuẩn bị cho tôi, tôi lập tức xông lên nắn Ϧóþ mặt hắn, tới tận lúc mặt hắn không chút thay đổi nhíu mày, mới chịu bỏ tay ra: “Hôm nay thứ Tư, theo lý thuyết ngài có hội nghị thường niên lúc 10 giờ sáng.”
Hắn hoàn toàn coi như không có gánh nặng gì, nhún vai: “Nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi? Bao lâu? Vì sao lại nghỉ ngơi? Anh không phải là đã khỏe như vâm sao? Còn định ném công ty qua một bên rồi mặc kệ sao?” Vấn đề kết thành đội ngũ cứ vậy theo miệng tôi tuôn ra như thổi bong bóng. Thật ra mấy vấn đề này cũng không phải là việc tôi lo lắng nhất, cái mà tôi sợ nhất chính là việc hắn ở nhà quá nhàn rỗi rồi đâm ra nhàm chán, sau đấy sẽ như cầm thú vĩnh viễn không thoả mãn, lúc ấy người kêu trời, trời không đáp, kêu đất, đất mất linh, chính là tôi đây ~~~~(>_<)~~~~
Hắn cũng không trả lời nhiều vấn đề sắc bén mà tôi đặt ra như thế, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái: ” Tốt nhất là ăn cơm đi.”
“Chẳng lẽ anh cũng xin nghỉ đẻ?” Tôi ăn miếng đầu tiên vừa vặn là trứng gà, nhịn không được thốt ra câu hỏi.
Hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, nói với giọng điệu đầy oán hận: “Tập trung vào ăn cơm của em đi!” Sau đó xoay người không thèm để ý đến tôi nữa, đi thẳng vào thư phòng.