Gió xuân lẻn vào sợi vải (thượng) . . .Buổi tối, tôi đỏ mặt quán triệt thực hiện theo chủ ý của Tả San Hô.
Thừa dịp lúc hắn không chú ý, tôi lặng lẽ giấu cái áo ngủ mà hắn treo trên móc ngang ở phòng tắm, quả nhiên, có người trúng kế: “Mạc Nhan Hinh, giúp anh lấy áo ngủ đem lại đây.”
Tôi nhón chân, giống như mèo con rón rén đẩy cửa phòng tắm ra…
Tuy nhiên tôi chỉ mặt đỏ tim đập nghĩ tới lát nữa nên diễn màn xuân sắc như thế nào, mà hoàn toàn không để ý nước ở dưới chân…
“A…” Tôi dùng hết sức hét lên hình như quả thật tạo lực sát thương, đại BOSS bị giật mình liền phản ứng theo bản năng ôm lấy tôi, kết quả sự việc không như ý nguyện.
Người hắn Tʀầռ tʀʊồռɢ trở thành một cái đệm thịt đỡ ở dưới thân tôi, một chút không khí lãng mạn đều không có, căng thẳng như mũi tên đã căng trên dây chờ được bắn, trái ngược hoàn toàn với ý định của tôi. Tôi có chút lúng túng, ấp úng nói không ra lời.
Nhưng hắn cũng không hề thẹn thùng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, hoàn toàn không có tỏ thái độ gì.
Tôi ba chân bốn cẳng từ trên người hắn trơn trượt đứng lên, mặt đỏ lên vì có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư: “Em… Em… Em không phải cố ý .” Những lời này là nói thật, tôi chỉ có ý là vào cùng hắn diễn một màn đại chiến “Hương diễm tuyệt luân” trong phòng tắm mà thôi, nhưng cũng phải tự trách mình quá lớn mật, đi làm theo tưởng tượng của Tả San Hô, đúng là lý thuyết giáo sư, nhưng thực tiễn Tiểu Bạch. Hiện tại tôi lúng túng sợ bóng sợ gió một lúc đã thấy vô cùng xấu hổ, hơn nữa nhìn hắn thong dong ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt lên trên giường làm tôi càng thêm mất đi dũng khí chấp hành.
Nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, tôi gần đây rất dễ buồn ngủ, nếu còn không nhanh chóng tận dụng thời gian trước khi đồng hồ sinh học của tôi kéo đến thì đến lúc đó dù có nghĩ tới việc câu dẫn thì dĩ nhiên cũng trở thành hữu tâm vô lực .
Ở trên giường lăn qua lộn lại, lo lắng, gấp gáp nghĩ cách ứng phó, tôi cảm thấy thật sự sầu khổ bi phẫn. Đại BOSS rất ít cùng tôi đi ngủ sớm như vậy, hai người đều ngay ngắn nằm về phía bên phải, tôi ở trong lòng hắn nhăn nhó xoay xở: “Cái kia…”
“Hử?” Hắn ôm tôi dịch lên trên.
“Bác sĩ không phải nói…” Câu này bị rút gọn 11 từ, tôi ở trong lòng thầm đếm.
“Nói cái gì?” Hô hấp của hắn phả vào cổ, ngứa ngứa, lại mang theo khí nóng tê dại .
Người này.., hoàn toàn là cố ý ! Giả bộ ngây dại đúng là sở trường của hắn rồi.
Tôi tức giận, nhưng mở miệng lại thấy xấu hổ. Vì chưa thể tìm được bất cứ hành động nào chứng minh tâm tư hắn không biến chất cả, nên chỉ có thể hỏi mấy việc lặt vặt: “Ngày hôm qua anh và chị Dụ Hà cùng nhau ăn cơm à ?” Tôi tỏ ra chỉ là vô tình hỏi qua.
“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp một tiếng, học tôi cũng tỏ ra không có gì. Nhưng tôi chẳng biết có phải đấy là thật hay giả vờ nữa?
Đợi hơn nữa ngày cũng chẳng thấy có thêm lời giải thích nào, nước mắt tôi không hề báo trước rơi xuống, nóng bỏng như lửa. Giống như mùa đông, không cẩn thận bị nước sôi hất thẳng vào mặt, tạo ra một cảm giác nóng rực mà lại vô cùng đau đớn .
Hắn hình như cảm thấy được tôi khang khác, xoay người tôi lại, sắc mặt hiển nhiên là trở nên hoảng sợ : “Sao vậy? Không thoải mái ư?”
Tôi mãnh liệt lắc đầu, khổ sở giống như uống phải thuốc Đông y, vị nồng đặc mắc ở giữa cổ, nói không ra lời.
Hắn sốt ruột, mặt mày nhăn chặt, đưa tay vặn đèn phía đầu giường sáng lên : “Rốt cuộc làm sao vậy? Anh đang nói chuyện với em đấy…” Giọng nói dịu dàng như sợ chỉ cần một ngọn gió có thể thổi bay tôi đi.
Tôi châm rãi vỗ về bàn tay hắn để trấn an, nhẹ nhàng tiến lại ôm lấy thắt lưng hắn: “Em sợ anh và chị ấy khôi phục tình cũ..Sau đấy thật sự sẽ không muốn ở bên em nữa…”
Trong giọng nói rõ ràng là tủi thân, lại mang thêm chút chua xót, tôi thẳng thắn nói ra nỗi lòng sợ hãi, giống như xé toạc chính bản thân mình, phơi ra mặt yếu ớt nhất bất lực nhất: “Em sợ mẹ biết được thân thế của em sẽ không còn chấp nhận em nữa, em sợ khi tới kỳ hạn hai năm sau anh sẽ thật sự giống như thời điểm chúng ta ký hợp đồng lúc trước, lạnh lùng đuổi em đi…”
Hỗn loạn, sợ hãi, do dự sau khi mang thai, hiện tại ở trong đầu, rõ ràng giống như các chi tiết xảy ra trong một bộ phim cũ, hóa ra tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng xem nhẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên: “Em sợ anh cảm thấy em không vĩ đại bằng chị Dụ Hà, không thông minh như chị ấy… Em không thích “Dưới tàng cây” không phải vì nơi đó thường ồn ào ầm ĩ, mà là ở trong tiềm thức em cho rằng, nơi đấy luôn là 1 thế giới riêng chỉ thuộc về anh và chị Dụ Hà … Bức ảnh chụp đặt ở trong phòng chưa kịp bỏ xuống ấy, tên của hai người Ⱡồ₦g vào nhau, sự cố ngoài ý muốn lần đó nữa… Tất cả mọi việc đều luôn vướng mắc tồn tại trong đầu em, giống như cái gai kẹt ở đó, rút ra thì đau, mà không rút, lại càng đau hơn…”
Khó trách Trúc Diệp nói phụ nữ mang thai giống như đứa ngốc và người điên, hiện tại đúng là tôi đã trở nên như vậy, sa vào những nghi vấn của chuyện cũ không thể tự kiềm chế: “Còn có chuyện của Tần Y Y, em sợ hãi, em sợ nhìn thấy cô ta, em sợ mẹ anh đối xử tốt với em, em sợ em sẽ làm cho bà thất vọng… Đối với con, em lại càng thêm sợ hãi, trong lòng em thậm chí chưa có chuẩn bị để làm một người mẹ chuẩn mực, nó đột nhiên đến làm cho em cảm thấy em như đang lợi dụng lấy nó làm lợi thế để ở lại bên cạnh anh, bên cạnh mẹ. Em không biết cách chăm sóc nó, em không có chính kiến, mơ hồ, thường thường vứt đồ bừa bãi, làm sao có thể xứng đáng là 1 người mẹ tốt được?”
Nói đến đó nước mắt tôi lại giàn giụa , sau khi lau chùi lung tung lại tiếp tục phun trào cảm xúc: “Nhưng cái em sợ nhất chính là ngay cả anh cũng sẽ ghét bỏ em, không còn cần em…”
Tôi đột nhiên phát hiện mình có tư chất của nhân vật nữ chính trong diêu kịch, một khi đã mở miệng thì không thể dừng lại. Nhưng những cảm phúc đè nén trong lòng tôi bấy lâu nay được dịp phát tiết, như cái cống thoát nước, không thể dừng lại…
Giải tỏa xong tâm tình nên tôi thoải mái không ít, giờ mới lo lắng cùng khẩn trương nhìn vẻ mặt hắn.
Quan Ứng Thư chỉ lẳng lặng nghe, có đôi khi tự mình đa tình lau nước mắt cho tôi, sắm vai làm khản giả chuyên nghiệp cẩn thận yên lặng lắng nghe. Vẫn luôn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, giống mặt nước biển dưới bầu trời đêm mùa hạ không gợn sóng, làm cho người ta không thể nhìn thấu…
Có lẽ là chưa từng thấy qua tôi chỉ trong khoảnh khắc tràn ra nhiều cảm xúc như vậy, nên phải sau một lúc lâu mới lên tiếng, kéo đầu tôi vào ôm chặt trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, giọng nói hơi khàn: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, việc này sẽ không bao giờ xảy ra .”
Tạm dừng một chút lại bổ sung tiếp: “Anh thề, anh sẽ không để cho em rời đi, sẽ không làm cho em sợ hãi, cũng sẽ không để em khổ sở thêm nữa .”
“Nhưng Tả San Hô nói đàn ông đều rất dễ dàng thay đổi lòng dạ, nhất là có người thọc gậy bánh xe…”
Hắn hôn hôn lên đỉnh đầu tôi, khôi phục lại vẻ nghiêm nghị: “Còn em, trong lòng không nắm chắc sao?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không có…”
Hắn nâng đầu tôi lên hôn thật sâu xuống: “Hử? Sao lại không?”
Đầu tôi chợt lóe lên ánh sáng, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, rồi hôn lên môi hắn…
Trong không khí dần dần tăng lên sự mập mờ, giống như củi khô vừa tiếp xúc với lửa liền cháy. Tôi có chút khẩn trương run rẩy còn có hưng phấn, hôn hừng hực khí thế, đang muốn làm chuyện không biết liêm sỉ thì lại cảm giác được hắn muốn lui bước.
Lập tức bắt lấy bờ vai của hắn, tinh tế than nhẹ: “Đừng mà…”
Hai chữ này thành công châm củi đốt lửa, lập tức tia lửa văng khắp nơi, lan tràn toàn bộ căn phòng. Cả hai vốn chỉ mặc có một bộ áo ngủ trên người, nên cởi ra chẳng tốn tí sức nào, một chút khiêu chiến đều không có. Cho nên lúc tôi đang cảm thấy khiêu khích hắn thành công, định thừa cơ ϲởí áօ ngủ hắn ra thì trong lòng một chút cảm giác thành tựu cũng không có, sao mãi không coie được thế. Chỉ có thể giống một mèo con sốt ruột, ᴆụng tới đâu liền quấy nhiễu tới đó…
Hắn có vẻ không thể nhịn được nữa, xoay người đem tôi đặt ở dưới thân… A, nghiêm khắc mà nói không thể xem như bị đè, chỉ có thể là vây lại ở dưới thân, vì sợ đè nặng lên tôi, cho nên hai cánh tay mạnh mẽ có lực chống ở hai bên đầu tôi, trong ánh mắt lóe lên mạnh mẽ lại bá đạo, giống như viên trân châu tỏa sáng dịu dàng hết lần này tới lần khác khiến người ta không thể tự kiềm chế…