Trong bức tranh có đôi chim yến (hạ) . . .Là ông chủ, quanh năm suốt tháng cũng không được rảnh rỗi. Quan Ứng Thư ngày mồng ba tháng giêng đã bắt đầu làm việc, về kế hoạch mục tiêu của công ty trong năm mới, chính sách cải cách, phân bố nhân sự, vân vân. Chúng tôi mùng bảy mới phải đi làm, ở nhà chơi mãi cũng chán, cho nên vô cùng hăng hái kích động muốn đi làm.
Nhưng Quan Ứng Thư kinh đường mộc vỗ, kiên quyết phản đối.
Tuy rằng tôi cũng biết vài ngày gần đây hắn bận tối mắt tối mũi, sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng rất kiên nhẫn với tôi, cơ bản chấp hành nghiêm chỉnh chính sách không đả kích, không khinh bỉ, không làm lơ. Nhưng bão vẫn không nhịn được phải bùng phát (đương nhiên, tất cả đều là công lao của mẹ chồng tốt bụng, tuy nhiên chứng thích nổi bão của Quan Ứng Thư vẫn chưa sửa được = =): “Dựa vào cái gì? Em chỉ mang thai chứ có tàn tật đâu? Anh dựa vào cái gì quản em? Nghỉ đẻ cũng không phải nghỉ cái kiểu này …”
Hắn không để ý, quyết không nhượng bộ: “Công ty không cần em.”
“… Đó chỉ giới hạn trong chức vụ thư ký mà thôi, em ở bộ phận tiêu thụ chẳng lẽ không có một chút công trạng nào sao?” Mặc dù không đủ ái cương kính nghiệp, nhưng cũng coi như là một nhân viên trung thực chứ?
Dường như hắn đang áp chế bản tính lạnh lùng vốn có, dùng giọng nói nhẹ nhàng khuyên bảo tôi: “Hiện tại bộ phận tiêu thụ đang cố gắng khai phá một vùng thị trường mới, công tác rất nặng, không hợp với em đâu, làm thư kí vẫn tốt hơn .”
Tôi cũng không thể được một tấc lại tiến một thước, công phu sư tử ngoạm: “Được rồi, còn tốt hơn ngày nào cũng chỉ ở trong nhà và ra công viên.”
Công khai ngồi xe của hắn cùng nhau đến công ty, mỗi thư kí đều liếc mắt nhìn, nhưng có điều cũng chỉ dám dè dặt, chứ không nói luyên thuyên khắp nơi không kiêng nể gì như Hình Tinh Tinh.
Thư ký Hạ đặc biệt sắp xếp cho tôi cùng với một người lương thiện cần cù nhất trong công ty, hơn tôi năm tuổi, về cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều đang trong mùa thu hoạch. Dường như là do tâm trạng ngày nào cũng tốt, nên hiệu suất làm việc của cô ấy đặc biệt cao, tất cả những việc được phân công cơ bản đều là cô ấy hoàn thành, hơn nữa kỳ quái là, cô ấy không hề oán hận gì, lao tâm lao lực, cẩn thận tỉ mỉ. Tối nào tôi cũng tôi cực lực thổi gió bên gối Quan tổng: “Thư ký Điền ấy, tính cách tốt, lại có năng lực, đặc biệt có thể chịu khổ nhọc. Vừa thấy chính là nhân tài không thể thiếu, vì sao anh không thăng chức cho cô áy?”
Hắn luôn không kiên nhẫn nói sang chuyện khác: “Việc này rất phiền, em đừng nên quan tâm.”
Tôi gối lên cánh tay hắn, chọc chọc vào bắt thịt hắn, vẫn không nói chuyện sao, nghĩ mãi không ra, chuyện này phức tạp như thế nào chứ?
Hình như hắn nhìn ra suy nghĩ của tôi, ôm tôi vào lòng, cũng không có ý định giải đáp nghi vấn của tôi: “Muộn rồi, mau đi ngủ đi. Về sau em sẽ biết.”
Sau Tết âm lịch nhiệt độ không khí lên cao, thời tiết luôn ấm áp, ông mặt trời trải qua lễ rửa tội dài một năm, nét mặt toả sáng chiếu xuống ấm áp vô hạn.
Tình cờ vào một hôm chủ nhật, một đám bạn xấu lũ lượt kéo đến sân nhà tôi nướng thịt. Thật ra nướng thịt cũng không phức tạp lắm, tất cả dụng cụ đã có đầy đủ, chỉ cần đến siêu thị mua nguyên liệu nữa là xong.
Mấy người đàn ông lười không muốn hoạt động, chỉ có Tả San Hô, Lã Tang Tang cùng tôi ba người cần cù giống ong mật chạy qua chạy lại ở trước lò nướng cùng bàn mạt chược.
Hướng Khôn hét lên với Tả San Hô: “Đừng ăn nhiều quá, nếu không em tự chịu đấy.”
Tả San Hô bĩu môi không cho là đúng: “Chúng ta sử dụng loại mỡ bò tốt nhất, chỉ trừ một chút nước chanh thì có thêm gia vị gì đâu. Liên quan gì đến chịu với đựng chứ?”
Tôi nhìn cá mực cùng con gà trước mặt cô ấy, không khỏi buồn cười: “Tên kia nhà cậu quản nghiêm thật đấy, ăn nhẹ không khác gì phụ nữ mang thai.”
Lã Tang Tang cũng cười: “Cho nên nói phụ nữ mang thai ai cũng ngốc, với những hành động gần đây của cậu ấy mà cậu không nhìn ra manh mối nào sao?”
Tôi không hiểu ra sao: “Manh mối gì?”
“…”
Tôi tiện đà nghĩ lại cô ấy thích đi dạo, hay phiền muộn thở dài, ngay cả bánh ngọt thích nhất cũng không muốn ăn, thường thích đọc quyển những điều cần chú ý khi mang thai của tôi…
“Chẳng lẽ cậu cũng?” Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Sao? Mắt trợn to như thế làm gì? Cả thế giới chỉ có cậu mới có thể mang thai sao?” Cô ấy cười nhạt trước vẻ mặt ngạc nhiên của tôi.
“Bao lâu rồi?”
“Chắc là bảy tuần .” Cô ấy giơ ngón tay tính toán: “Trời ơi, cá mực nướng của tớ…”
Bảy người không khí sôi động mà hài hòa, tôi vừa cắn khoai sọ nướng vừa hỏi Lý Quân Thành: “Trúc Diệp còn chưa về đây sao?” Hắn mạnh miệng như không có chuyện gì: “Làm sao em biết được?”
Trong sân Lục Ngạc mai đã đến thời kì ra hoa , hương thơm vốn đã ngào ngạt, nay càng thêm nồng nàn hơn. Đồ ăn cũng như đã từng được ngâm trong rượu trái cây hương mai, hương thơm thấm vào ruột gan. Cũng không uổng Lục Du đại sư ngày đó đã cảm thán “Từng say hoa mai như bùn, trong hai mươi dặm vẫn còn ngát hương”.
Bốn người đàn ông chỉ nói chuyện về công việc, nhưng không phải phần mà một thư kí nho nhỏ như con tôm tôi được tiếp xúc, cho nên nghe không hiểu gì. Tả San Hô đại khái cũng là chán đến ૮ɦếƭ, thần thần bí bí kéo tôi sang một bên.
Tôi khó hiểu “Cậu thần bí giấu đầu hở đuôi như thế để làm gì ?”
Cô ấy nháy mắt: “Tất nhiên là chuyện không thể nói trước công chúng rồi.”
Tôi kinh hãi: “Chẳng lẽ đứa nhỏ không phải của Hướng Suất ?”
Cô ấy trợn mất: “Không phải của hắn chẳng lẽ của lão Quan? ”
“… Vậy thì là cái gì ?”
“Chính là, bây giờ cậu đang mang thai, buổi tối có cùng lão Quan làm chuyện kia không?”
Tôi xấu hổ không thôi: “… Quả nhiên là bí mật, không có…”
“Hả? Không phải sau ba tháng là có thể sao? Chẳng lẽ Lã Tang Tang lừa tớ?” Trên mặt cô ấy vẽ lên nụ cười xinh đẹp, giống như người thắng cuối cùng ngư ông đắc lợi.
Tôi chỉ có thể nói thẳng: “Hình như đúng là ba tháng sau là có thể thật … Nhưng tớ thấy vẫn nên để ổn định vẫn tốt hơn.” Lúc bác sĩ nói cho chúng tôi điều này, tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống dưới bàn .
Cô ấy xem thường: “Chẳng lẽ cậu không sợ lão Quan nhà cậu tịch mịch khó nhịn đến bên ngoài tầm hoa vấn liễu sao?”
“… Trước tớ thì đã nhiều năm hắn không có bạn gái mà ” Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nói cậu ngốc đúng là không sai. Không có bạn gái không có nghĩa là không cần. Đàn ông đều là động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, cẩn thận vẫn hơn, bây giờ đã thưởng thức qua cậu rồi, càng khó có thể ngồi mà trong lòng không loạn.” Tả San Hô ra vẻ chuyên gia tư vấn tình cảm.
“…”
“Tất cả đều muốn tốt cho cậu thôi, đừng trách tớ không nhớ tình cảm chị em của chúng ta, ngày hôm qua tớ lại nhìn thấy Dụ Hà cùng ông xã nhà cậu ăn cơm, tuy rằng áo mũ vẫn chỉnh tề, thần sắc vẫn bình thường nhưng quan hệ giữa hai người họ mập mờ lắm, cậu vẫn nên cảnh giác thì hơn .”
Tôi có chút mờ mịt. Kỳ thật đối với Dụ Hà tôi gần như đã không còn khúc mắc gì, chuyện duy nhất còn mờ ám chính là ý nghĩa của “Dưới tàng cây”, nhưng khi đó cũng là do Lý Quân Thành làm, bây giờ đột nhiên nơi giải trí lớn như vậy nổi danh xa gần đột nhiên đổi tên cũng có vẻ không hay lắm. Tuy rằng tôi không thích ”Dưới tàng cây”, nhưng nó cũng không thể lại gây sóng gió trong lòng tôi được. Nhưng khi Tả San Hô thuận miệng nhắc tới, tôi lại cảm thấy đáy lòng không nỡ.
“Cái gì là quan hệ mập mờ chứ?”
“Rất đơn giản, tình cảm mập mờ, đa phần đều là mối tình đầu trở lại làm đảo loạn một hồ nước đang yên ả, cho nên dây dưa cùng cùng bạn trai trước hay bạn gái trước bây giờ bị gọi là tình cảm mập mờ.” Cô ấy than thở.