Sóng lớn dâng lên (hạ) . . .Tôi lâng lâng đi theo Quan Ứng Thư vào trong, dọc theo đường đi liên tiếp có người lễ phép gật đầu, đương nhiên, tôi khẳng định chắc chắn rằng họ không phải chào tôi. Nhưng tôi bình thường cũng không thấy anh ta ra khỏi nhà mấy, cũng không biết có phải hay không nhân phẩm đàng hoàng tích lũy tiếng tăm từ lâu rồi, hay bởi vì là khách hàng quen thuộc, cho nên người gặp người kính….
Tôi lén liếc mắt một cái, không chỗ nào không phải là tuấn nam mỹ nữ, đôi mắt nhỏ ẩn chứa vẻ thông minh kia không phải mị nhãn bay loạn mà chính là nếu nhìn thẳng vào nó, người ta sẽ cảm giác có một loại kính sợ, đôi mắt chứa đầy tâm tư bên trong. Tôi cũng tò mò, suy nghĩ xem Quan Ứng Thư cửa chính không ra cửa phụ không bước thế nào mà lại có được nhiều sự ưu ái như vậy, hay là muốn chứng minh chế độ xã hội chủ nghĩa vẫn không thể thoát khỏi thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thượng lưu.
Vừa ngồi vào ghế lô tôi mới phát hiện Trúc Diệp đã ở đây từ lúc nào, ngồi bên cạnh là Lý Quân Thành đang giơ sâm banh với ý muốn chào tôi., thỉnh thoảng nghe được Lý Quân Thành bất mãn nói : ‘Ôi chao ôi chao ôi chao, Lôi Tử cậu đây rõ ràng là phóng thủy, người mù đều nhìn ra được.”
Trúc Diệp trực tiếp bắt đầu, lao xao ồn ào: “ Lại đây lại đây, tôi sẽ đem bọn họ đánh đến hoa rơi nước chảy không còn chỗ trốn.”
Điều ấy tôi kỳ thực hoài nghi, tuy nói chúng tôi lúc ở kí túc xá là Đông Phương Bất Bại thường xuyên thắng, nhưng cùng với vài nhân vật đa mưu túc trí so tài, phỏng chừng cao thấp đã hiện rõ.
Tả San Hô (San San) ngồi trên sôpha bên cạnh cắn cắn hộp sữa chua, không biết đang ôm di động làm trò gì mà nhăn mặt cau mày. Đoán chừng là lại đang chơi thực vật đại chiến cương thi, qua không được BOSS cửa đầu đây mà.
Hướng Khôn đứng gần cửa, vừa nhìn thấy Quan Ứng Thư vào phòng, vừa vặn hết một ván, liền buông tay : ‘Để cho mấy người các cô ấy chơi đi. ‘
Bốn nam nhân không biết trốn chỗ nào lặng lẽ đi, tôi cũng không xen vào.
Tả San Hô rốt cục ủ rũ mà ném điện thoại di động, đoán chừng là vừa mới ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
Lã Tang Tang đang tập trung tinh thần truyền dạy quy tắc quốc túy chân chính cho Trúc Diệp, cũng nhất quyết vạch ra xem Trúc Diệp vừa mới thảm bại ở chỗ nào.
Tả San Hô kề tai tôi nói nhỏ : ‘Các người cuối tuần quả nhiên đi ngâm suối nước nóng ? Tớ nhìn làn da của cậu tăng lên độ bóng loáng…….. ‘
= =
‘Không phải, chúng tớ có chuyện khác.’ Tôi ho khan vài cái rồi nghiêm mặt trả lời.
Cô vẻ mặt không đứng đắn gật đầu, ‘Vậy sao’ ý vị thâm trường, làm cho người ta nhẹ nhàng liên tưởng.
Tôi vô duyên vô cớ đỏ mặt : ‘Đừng có nghĩ không đứng đắn.’
Cô không dứt, ‘Cậu quả nhiên giống Trúc Diệp nói, rất yêu thương lão Quan hả?’ Rồi lại sứt sẹo học kinh kịch xướng vài câu: ‘Gian nan hiểm trở chỉ tầm thường…’ Nghe thấy, Lã Tang Tang cau mày quát lớn : ‘Cậu nếu không câm miệng tớ lập tức làm thịt cậu !’
Kể cả tôi cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh, thuận tiện yy một chút cảnh tượng cô ấy làm cho Lí Quân Thành phun huyết……
Tôi thấy không có gì là không đúng : ‘Tớ đã là vợ của hắn, yêu thương hắn có gì không tốt?’
Cô mắt trợn trắng : ‘Trúc Diệp đã nói cho tớ biết rồi, cậu cho là tớ cái gì cũng không biết à ?’
Tôi hai mắt bốc hỏa chạy đuổi theo Trúc Diệp vài vòng, tứ bề báo hiệu bất ổn : ‘Cậu đã đồng ý với tớ cái gì ?! Vẫn là lớn như vậy mà miệng không xứng đáng gì cả, thế nên cậu mới gả không được mà, anh ta thế nên mới không cần cậu !’ Tôi quả thực có chút khó thở, hoảng hốt không nói lên lời.
Nói xong tôi liền trợn tròn mắt, chân tay luống cuống nhìn cô trong mắt hiện lên bi thương. Tả San Hô bát quái, tôi ôm cổ cô : ‘Chúng ta đi uống chút rượu, lớn như vậy rồi còn chưa có cai sữa, cậu cũng không biết xấu hổ sao.’ Nói rồi tôi kéo cô ấy chạy ra ghế lô, trong lòng nổi lên áy náy.
Tả San Hô luôn luôn dễ lừa gạt: ‘Sao, hôm nay muốn uống rượu hả ? Tôi nhớ rõ cậu chỉ cần uống một ly là say, bình thường không uống rượu mà ?’ Tôi nhìn chung quanh : ‘Cái này, hôm nay rất xui xẻo, uống chút rượu để giải xui.’
Cô ấy nói nhỏ: ‘Thật đúng là không nghe nói uống rượu có thể giải xui.’
Quán bar ở lầu hai, bên trong là quần ma loạn vũ, đèn màu loạn xạ, tôi che ánh mắt đi theo Tả San Hô chen trong đám người đến quầy bar. Người pha chế rượu là một tên đẹp trai nhỏ tuổi nhuộm tóc vàng, tuyệt đối là đồ ăn của Tả San Hô.
Không đến trong chốc lát, hai người liền khí thế ngất trời, không có gì giấu nhau. Tôi nghĩ nghĩ, cảnh tượng thân mật này mà để Hướng Khôn thấy thì tám phần trong mắt hắn là hỏa diễm.
Cô nói cực kỳ đúng, tôi một điểm cũng không nên uống rượu, trên cơ bản là ăn một ly kem rượu Rum cỡ đại đã có không phân biệt nổi một hai rồi.
Nhưng hôm nay trong lòng tôi rất buồn, vì bản thân mới phát hiện ra, hóa ra tôi với đại Boss chẳng qua chỉ là là khế ước vợ chồng, hóa ra chúng tôi thật là cách nhau một bầu trời, hóa ra thật sự là như Tả San Hô xướng vừa nãy: ‘Gian nan hiểm trở….’
Trong lúc tôi đang cân nhắc xem có nên uống thêm một ly rượu cốc tai độ cồn thấp hay không, thì Tả San Hô vừa uống rượu như ngựa không dừng vó vừa ngọt miệng trêu chọc trai đẹp. Vẫn rất ngạc nhiên vì sao một nhân vật lợi hại như Hướng Khôn không thể dễ dàng tóm được cô vợ ngu ngốc này, vì thế cho nên, khi cô ấy nhìn thấy một anh chàng đẹp trai nào liền thét chói tai, liền háo sắc, liền đầu óc choáng váng.
Quán bar có một điểm khiến người khác thích chính là khiêu vũ, không phải dáng nhảy của tôi có tốt hay không, hay kỹ thuật được ca tụng bao nhiêu, mà căn bản là tôi không biết nhảy ! Nhưng ở quán bar này khuyết điểm có thể che giấu một cách công khai, chỉ cần đi theo tiếng người và âm nhạc ồn ào, cùng nhau nhảy loạn là được, huống hồ mỗi người đều high, không ai chú ý tới bạn có sai nhịp gì đó hay không.
Nhưng khi tôi sử dụng đôi mắt mèo của mình quan sát một chút thì liền bị dọa cho kinh sợ, giật nhẹ tay áo Tả San Hô. Cô ấy đang nhìn một anh đẹp trai đang làm ảo thuật ở đằng xa, không kiên nhẫn hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
‘Tớ hình như say rượu… ‘ Tôi có chút hưng phấn nói.
‘Hả? Cậu đã uống mấy chén rồi ?’ Cô nhìn nhìn chén rượu màu sắc rực rõ của tôi.
‘Bằng không cậu xem, kia không phải Tần Y Y sao ?’ Tôi chỉ chỉ cô gái ở đầu xa kia, người đó mặc một bộ váy da màu đen, đường cong gợi cảm, lắc lư thành thạo ở sàn nhảy như con rắn nước.
Cô cũng nhìn chằm chằm một hồi lâu: ‘Có chút hơi giống.’
Đôi mắt được tô màu thật đậm, trang điểm chả khác gì mấy diễn viên phim truyền hình. Tôi tự nhiên có ảo giác, cô ấy đang quay phim ở chỗ này.
Tả San Hô càng xem càng kích động : ‘ Thật sự càng xem càng giống, đi xem một chút, chúng ta đi xin ảnh với chữ ký.’ Nói rồi cũng không để ý tới phản ứng của tôi, kéo tôi đến chỗ sàn nhảy bên đó.
‘Nếu như cô ấy không muốn bị nhận ra thì sao ? Ngộ nhỡ có phóng viên thì sao ? Ngày mai đầu đề báo chí sẽ viết thế nào ? Như vậy tùy tiện sẽ hủy đi tương lai của cô ấy.’ Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, huống hồ tôi cũng không phải muốn đối địch với cô ta.
Tả San Hô cũng ý thức được làm thế đúng thật là không tốt lắm, vội lui về tới hỏi người pha chế rượu : ‘Vương quản lí tầng này của các ngươi đâu ?’
Người pha chế rượu lắc đầu, nhưng thật ra tôi đang rất sợ hãi hỏi cô ấy : ‘Sao cậu lại biết quản lí?’
Cô ấy nhìn tôi giống như nhìn người ngoài hành tinh : ‘Đây là gia sản nhà cậu mà, chúng tớ ở trong này đã quậy sắp chán rồi.’ Tôi hơn nửa ngày mới trở lại bình thường.
Thần: ‘Vậy ‘Dưới tàng cây’ này là do Quan Ứng Thư mở ?’
Cô gật gật đầu: ‘Là anh ấy bỏ vốn, chỉ làm lão bản phía sau thôi, quản lý là một người khác.”
Tôi lảo đảo một cái, cơ hồ có cảm giác đứng không vững. Hóa ra nơi này cũng có liên quan đến hắn, tôi cho tới bây giờ cũng không biết gì hết…