Đau mà không ai thươngCăn nhà này cũng không thuộc dạng biệt thự phong cách Châu u, xe đẹp trên thảm đỏ gì, mà còn cho người ta cảm giác từ những thập kỉ trước, phần lớn hàng xóm xung quanh đều là các thương gia lớn tuổi, đang chơi cờ hoặc khiêu vũ một điệu nào đó.
Vừa bước chân tới cửa đã có một cục bông trắng như tuyết lao về phía tôi. Tập trung nhìn kĩ, thì ra chỉ là con Tát Ma, à, cũng có thể là chú chó Ngân Hồ, tôi không nhận ra nổi…
Bác gái rất sung sướng vẫy tay gọi tôi, cười lớn giống hệt một đứa trẻ, chẳng sợ khóe mắt không che được những nếp nhăn cứ một tầng lại một tầng, nhưng khi ngọn đèn ấm áp trong phòng chiếu rọi xuống, mỗi một nếp nhăn lại giống một hoa văn vẽ lên tương lai xán lạn của bà.
Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, hẳn là tôi đã bật khóc nếu không có bà ở đây, cả con chó nhỏ đang cọ xát vào ống quần tôi nữa.
“Bị làm sao vậy? Mũi đỏ lựng, Ứng Thư lại bắt nạt con sao?” Bác gái nhỏ giọng hỏi thăm tôi
Tôi âm thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, chữ “lại” này sinh động ghê, bác gái à, người quả thực khôn khéo…
“Không ạ, tối hôm qua con ngủ ngoài trời lạnh nên bị cảm”. Sau khi thuốc tôi dùng buổi trưa hết hiệu quả, giọng nói của tôi lại một lần nữa biến xấu, trở nên ồm ồm, y hệt một con chuột trốn trong hang.
“Chị Ngô, hôm nay chuẩn bị tốt canh ngũ vị đi, đứa trẻ này chắc buổi tối không ngủ ngon, đạp chăn ra đây mà”. Cuối cùng lại ồn ào nhắc nhở Ứng Thư “Con cũng chẳng biết chăm sóc vợ mình gì cả, vợ chồng ôm nhau ngủ không phải sẽ không xảy ra việc gì hay sao?” Từng lời nói đầy trách cứ rơi thẳng xuống người hắn.
Tôi lại thầm thích thú trong lòng.
Mãi đến giờ ăn cơm bác trai mới đi từ trong phòng sách ra, tôi run như cầy sấy gọi to theo khuôn phép: “Bác trai”. Thật ra trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên, bác ấy cũng không phải là loại người làm người khác vừa nhìn thấy đã sợ.
Chỗ này không thực sự là gia đình tôi, nhưng bác Ngô là người mà tôi thích nhất, chính bác ấy đã khiến tôi yêu món Phật vượt tường, mùi vị ngon vô cùng.
Giống như bây giờ, tôi rất muốn không để ý đến hình tượng, uống hết sạch chén canh gà, nhưng bác trai lại ngồi bên cạnh đại Boss, cùng nhau thở ra những hơi ngăn chặn khiến tôi hơi luống cuống, thật sự không thốt nên lời.
Bác gái nhiệt tình chia thức ăn cho tôi: “Đây đây đây, món cần tây xào ngân hạnh bách hợp này không tồi chút nào, con ăn nhiều cho bổ phế. Bình thường con phải chăm sóc cho Ứng Thư, nhất định là mệt ૮ɦếƭ, nó luôn là dạng người rất khó hầu hạ mà.”
= =||
Hiểu con không ai bằng mẹ…
Tôi mừng rỡ ăn thật nhiều.
Quan hệ giữa Quan Ứng Thư và cha hắn luôn không tốt, hai người họ trao đổi với nhau ít đến đáng thương, hễ mở miệng là lại châm chọc nhau, bốn bề đều báo hiệu sự bất ổn. Tôi đoán trước đó bác gái đã dặn qua, nên hai người đều không chào hỏi gì, toàn bộ âm thanh trên bàn cũng chỉ có tiếng chiếc đũa bạc đập vào bàn, vào bát kêu leng keng và tiếng bác gái ân cần đưa tôi đĩa rau… Còn cả tôi mồm miệng chậm chạp vụng về gật đầu trả lời.
Bác gái hoàn toàn hiểu được tình trạng cuộc sống của tôi, một tuần trong miệng hổ, thở cũng không dám thở mạnh, khiến tôi cảm động, vui mừng hết sức.
Nhưng theo thống kê của tôi sau vài tuần quan sát, bác gái đối xử với tôi càng tốt, thì tuần sau của tôi sẽ càng gian nan… Chuyện này giống như một vòng tuần hoàn ác tính (sự việc chuyển biến ngày càng xấu) Vậy thì tôi cứ dùng hết sức, có đau cũng vui vẻ mà ăn ăn ăn…
Sáng nay có thịt, sáng nay ăn no, ngày mai trông coi hắn phá hoại cũng được thôi.
Bác gái bỗng không giống thường ngày, không giữ tôi lại bắt xem phim truyền hình cùng bà nữa, đuổi dê lên núi, đá thẳng chúng tôi ra ngoài: “Nhanh chạy về ôm chăn ngủ một giấc thật ngon, ra được mồ hôi là tốt rồi.”
Quay đầu lại dặn thêm một câu: “Ứng Thư, không cho con tiếp tục ςướק chăn của con bé đâu đấy, buổi tối nếu nó muốn uống nước hay cái gì đó, nhớ để tâm vào một chút, con bé còn bệnh, đau đầu nhức óc, tránh không nên ᴆụng vào. [*Vanila: "k nên ᴆụng vào", câu nói đầy ẩn ý =))]”
Tôi khúm núm gật đầu.
Người nào đó thờ ơ đi ra ngoài.
Uống xong canh thuốc đắng, tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Còn một chút mơ hồ.
“Vì sao anh luôn xụ mặt vậy, có phải cả thế giới này đều thiếu tiền anh đâu!” Tôi dũng cảm nhổ răng trong miệng con hổ.
“Ít nhất cô thiếu.” Hắn nhìn mà như không nhìn tôi, chỉ chú ý đến tình hình giao thông phía trước.
… Tử huyệt…
Hôm nay tôi mới thấy được chiếc RL này được người đời ca ngợi cao thấp như thế nào, màu trà tao nhã hào phóng, ngọn đèn ở hai bên ngã tư đường chiếu rọi xuống thân xe tạo ra những ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, giống như một khối hổ phách nhàn nhạt.
Không lâu trước kia, nhận thức của tôi về xe đắt tiền cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở Mercedes-Benz, BMW, từ khi được “gả” vào nhà giàu có, tôi đã học đủ mọi bài học, giờ đây gần như tất cả các loại xe trên đường đều đã trở nên quen mắt.
Nhưng mấy thứ này vẫn không bì kịp được cái tên Trúc Diệp thích khoe khoang, luôn mắng tôi ngu ngốc đâu.
“Việc này, tôi muốn hỏi anh, chuyện này đã được hoàn thành rồi sao?” Tôi khó khăn mãi mới dám mở miệng.
Hắn không đáp lại, không hiểu đang nghĩ ngợi điều gì.
Tôi tự động cam chịu bổ não: “Tôi muốn ra ngoài ở vài ngày, tôi có một người bạn đại học muốn tìm chỗ ở, tôi nghĩ sẽ cho cô ấy thuê phòng trọ trước kia…”
“Trọ ở cái chỗ âm u ẩm ướt dưới tầng hầm đó?”
Tôi gắng sức xem nhẹ, trào phúng nói: “Chỗ đó chính là tầng một, chỉ là không thấy được ánh mặt trời mà thôi…”
“Sau đó thì sao? Muốn tôi ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài? Hay là ăn tại căng tin của công ti, toàn những thứ không nuốt nổi?”
Làm gì có chuyện đó? Cái căng tin ấy, không phải có món thịt bò thăn xào ớt rất ngon sao, còn có món trứng cà chua, so ra còn tốt hơn ở trường học nhiều…
“Ngày nào tôi cũng sẽ đến đúng giờ, nấu cơm, giặt quần áo cho anh”. Tôi vội vàng giơ tay đề nghị.
“Tôi cưới vợ hay lấy về một người làm công theo thời gian vậy?”. Hắn dùng một câu đẩy tôi xuống mười tám tầng địa ngục…
Cũng may, cuối cùng hắn không hoàn toàn mất đi nhân tính, động lòng trắc ẩn túm lấy tôi đang sắp rơi xuống vực sâu: “Để cô ta đến ở nhà mình đi.”
Trong khoảng khắc ấy, tôi gần như mừng đến phát khóc, đột nhiên tăng thiện cảm với hắn thêm gấp bội.