Bị Linh Đan hiểu lầm Victor Nguyễn nhìn Anh Tài khiến Anh Tài nổi da gà. Anh Tài ngồi ngay ngắn trở lại: “Sao tự nhiên cậu lại đổi ý đi cùng tớ vậy? Hồi nảy tưởng cậu không đi tớ rủ thư ký Linh Đan đi chung cho vui”.
Linh Đan nghe tới đây thì nghĩ Anh Tài đang giải thích vì sợ Victor Nguyễn ghen. Hồi nảy cô thông báo lịch trình của \'Victor Nguyễn trong ngày không có đi ra ngoài gặp khách hàng.
“Bên Siam vừa gọi cho tớ nói đích thân chủ tịch hội đồng quản trị của họ qua tham quan, khảo sát quy trình sản xuất sản phẩm bên mình”, Victor Nguyễn giải thích.
Anh Tài ngạc nhiên: “Gì cơ, đích thân vị chủ tịch hội đồng quản trị của Siam qua, tớ thật không tin nổi”.
Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém: “Siam mà hai xếp đang nói đến là tập đoàn lớn nhất Thái Lan phải không ạ?”
Anh Tài gật đầu: “Lần này họ sang đây để kiểm tra chất lượng sản phẩm bên mình, nếu thành công thì đây sẽ là đối tác lớn nhất của chúng ta từ trước tới nay”.
Nghe đến đây thì Linh Đan hiểu vị khách họ chuẩn bị tiếp quan trọng như thế nào. Nhưng cô chỉ đi cùng cho vui như Anh Tài nói nên không hè lo lăng. Cô nhanh chóng bị vẻ sang trọng của nội thất trong xe thu hút.
Chiếc xe Limousine dài bảy mét này khoang lái được ngăn hoàn toàn với khoang hành khách bởi một vách ngăn.
Khoang hành khách lắp đặt một dãy ghế da dài hình chữ U đủ cho khoảng hơn mười người ngồi và chiếc bàn chạy dọc theo ghế. Ba màn hình LCD cỡ lớn được lắp đặt ở hai đầu và một bên vách của xe. Ngoài ra còn có quầy bar với đầy đủ các loại rượu cao cấp và thức uống khác.
Anh Tài đứng dậy chạm vào màn hình cảm ứng nhỏ sau ghế hệ thống đèn rất nhanh từ ánh sáng trẳng trong khoang hành khách chuyển sang đèn nhấp nháy đủ màu sắc. Victor Nguyễn đánh ánh mắt sắc lẹm nhìn Anh Tài. Anh Tài vội giơ hai tay lên đầu hàng: “Tớ tắt, tớ tắt ngay.”
Anh Tài tiếp tục chạm vào màn hình cảm ứng, nhạc EDM phát ra muốn bùng lỗ tai. Anh chỉnh nhỏ volum rồi cuối đầu trước Victor Nguyễn: “Chào quý khách, ngài muốn uống gì ạ?”
Victor Nguyễn bất đắc dĩ bỏ tập tài liệu sang một bên nhìn Anh Tài: “Uống cái đầu cậu ấy”. Anh Tài tỉnh bơ: “Xin lỗi quý khách, chúng tôi không phục
vụ loại thức uống nàY, xin quý khách gọi đồ uống khác ạt”
Linh Đan nhìn Anh Tài cười đến đau bụng, cô không nghĩ vị phó tổng giám đốc này lại hài hước đến như vậy.
Nhìn thấy nụ cười trong veo của Linh Đan trong phút chốc Victor Nguyễn đứng hình, anh có cảm giác tim mình như đang được vuốt ve bởi sợ lông vũ mềm mượt vậy.
Anh Tài quay sang nhìn Linh Đan: “Quý cô xinh đẹp muốn uống gì ạ?”
Linh Đan không ngại phối hợp với Anh Tài: “Xin hỏi ở đây có cafe không ạ?”
Anh Tài gật đầu: “Đương nhiên là có”.
“Vậy cho tôi một ly cafe sữa, nhiều sữa một chút”.
“Quý cô chờ một lát ạ”, Anh Tài ngồi xuống quay sang nhìn Victor Nguyễn: “Tớ không biết dùng máy pha cafe này đâu, xe của cậu cậu đứng dậy lấy cho Linh Đan đi. Tớ cũng uống, một ly cafe đen”.
Linh Đan nghĩ vị đại boss của cô sẽ nổi trận lôi đình với đề nghị của Anh Tài nhưng không ngờ anh lại đứng dậy tiện thể pha cho ba người ba ly cafe.
Linh Đan sợ vị đắng của cafe nên nếu có uống thì phải cho thật nhiều sữa. Victor Nguyễn lại không bỏ nhiều sữa như cô yêu cầu mà chỉ bỏ một lượng vừa đủ. Linh Đan sợ đẳng nhưng lại sợ đại boss hơn vì chính tay anh pha cô cũng không dám chê không uống.
Cô không dám đắc tội với anh nên nhằm mắt đưa ly cafe lên miệng uống. Biểu cảm của cô không thể lọt khỏi ánh mắt của Victor Nguyễn nảy giờ vẫn dán trên người cô.
Khi nhấp một ngụm đầu tiên nét mặt Linh Đan không khỏi bất ngờ. Lần đầu tiên cô uống cafe cảm thấy ngon như vậy: không bị vị ngọt béo của sữa áp chế như những lần trước cô uống mà có vị đậm đà và hương thơm tự nhiên của cafe. Một cảm giác không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được. Là do cafe ngon hay người pha cafe đặc biệt?