“Mợ Ba, thật sự phải đi sao ạ?” Thôi Mạn Linh nhìn người đàn bà bên cạnh mình nói.
Mợ Ba đang khoác lấy cánh tay của cô ta, đi dạo trên hành lang, nghe thấy vậy liền cười lên, nói: “Ôi nào, đều đã đến đây rồi, biểu cô nương đừng lo lắng quá, Tứ muội của chúng tôi rất tâm lý. Huống hồ là cô đi khen ngợi người ta cơ mà, có người chịu nghe muội ấy hát, còn không kịp vui mừng ấy chứ.”
“Thế nhưng dượng mới được đưa đến bệnh viện, chúng ta mà như thế này có làm dì tôi không vui không ạ…” Thôi Mạn Linh do dự, nhịp bước chân so với ban nãy càng chậm hơn.
Cách phía trước đó không xa chính là cửa lớn của Tây sương, trên mặt mợ Ba không có bất cứ sơ hở sao, tiếp tục dụ dỗ Thôi Mạn Linh: “Dì của biểu cô nương không thể một chốc mà về được đâu, huống hồ cô cũng là vì muốn khiến Nhị thiếu gia vui vẻ nên mới muốn học hát hí, nếu tỷ ấy biết biểu cô nương dụng tâm như vậy còn không kịp vui mừng nữa cơ.”
Văn Nguyệt ở phía sau cũng chen miệng vào nói: “Đúng đó tiểu thư, cô không cần nghĩ nhiều vậy đâu. Nô tỳ cũng nghe ngóng được, vị mợ Tư này trước khi được gả vào Thẩm phủ là đào hát có tiếng ở Tây Nam, nghe nói hôm thành thân còn bị người mê kịch chặn cả con đường lại, không cho rước kiệu vào phủ cơ mà. Nhị thiếu gia và mợ Cả đều thích nghe như vậy, cô đừng có lãng phí vô ích những thứ có sẵn như thế.”
Mợ Ba nhìn Văn Nguyệt tán thưởng: “Chẳng phải sao, cái này gọi là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (*). Biểu cô nương cứ âm thầm học đi, đợi đến khi ra dáng rồi thì hát cho hai người họ nghe, bảo đảm có thể hấp dẫn được sự chú ý của Nhị thiếu gia. Đến lúc đó ấy à, cậu ấy khẳng định là thích con đến không nỡ buông tay.”
(*)= gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật
Thôi Mạn Linh chần chừ trong chốc lát, rồi nói: “Dạ được, vậy tôi sẽ nghe lời mọi người.”
Khóe miệng mợ Ba khẽ nhếch lên, phái nha hoàn của mình đến gõ cửa Tây sương.
Sáng sớm nay Thẩm Chính Hoành đã được đưa đến bệnh viện Tây y Nghi Châu. Bởi vì việc này không thể làm kinh động đến lão phu nhân, cho nên chỉ có mợ Cả và ba đứa con cùng đi, những người khác đều ở nhà.
Ly Nhi đã canh cửa một đêm, sáng sớm đã đi nghỉ, Từ Yến Thanh cũng vừa mới dậy chưa được bao lâu. Thời điểm có hạ nhân đến báo có mợ Ba và biểu tiểu thư đến, y đang ở trong sân luyện công.
Tú Oánh đang hầu hạ bên cạnh Từ Yến Thanh, vừa nghe mợ Ba lại tới sắc mặt nhất thời liền không tốt. Vội la lên: “Mợ Tư, mợ Ba lại tới nữa rồi, bây giờ phải làm sao đây ạ?”
Từ Yến Thanh chỉ mặc trên người bộ áo lót, nghe vậy cũng nhíu mày lại, cầm áo choàng trên ghế phủ lên, rồi nói với hạ nhân: “Mời bọn họ đến phòng lớn chờ, ta đi thay y phục xong sẽ đến ngay.”
Hạ nhân vâng một tiếng, đang muốn đi hồi bẩm thì đã nhìn thấy cửa viện bị người đẩy ra. Một bóng người màu xanh lam kéo theo một người mặc y phục màu hồng bước vào, tiếng giày cao gót dẫm trên đá cuội phát ra những tiếng “lạch cạch”.
Mợ Ba trước kia là danh viện quen việc giao tiếp(**), mang giày cao gót khiêu vũ là chuyện thường như cơm bữa, thế nên đá cuội đối với ả ta không tính là cái gì, ngược lại Thôi Mạn Linh đi bên cạnh mang giày da nhỏ đế dày lại có vẻ không vững cho lắm.
(**)= Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Từ Yến Thanh vừa thấy vẻ mặt đó của ả ta, trái tim liền trở nên nặng trĩu, mợ Ba mỗi lần đến đây đều không phải là chuyện tốt gì, lần trước còn bị Thẩm Quan Lan ở trước mặt mọi người làm mất hết mặt mũi. Dạo gần đây bình an vô sự quá, khiến y cũng quên mất chuyện này.
Mợ Ba đi đến trước lương đình thì dừng lại đánh giá một chút.
Trên bàn đá chỉ đặt một bình trà trắng bằng sứ tinh xảo, bên trong ngâm lá trà tốt cho cổ họng, ngoài ra không còn gì khác.
Tú Oánh hành lễ với hai người kia, Thôi Mạn Linh cũng gật đầu chào hỏi Từ Yến Thanh còn chủ động gọi một tiếng “mợ Tư”.
Từ Yến Thanh đang muốn đáp lễ thì lại nghe mợ Ba mở miệng nói: “Tứ muội đúng là không quên được nguồn gốc của mình, sáng sớm ra đã ở đây luyện tập rồi. Nhìn xem phải phơi nắng thế này, đừng có để khuôn mặt tuấn tú kia bị đen đi, bằng không kỹ nghệ có giỏi thế nào thì lão gia cũng chẳng thích nữa đâu.”
Ả ta cười đến híp cả mắt lại, câu châm biếm này khiến Tú Oánh nghe được sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng Từ Yến Thanh lại không để ý lắm, vẫn kính cẩn nghe theo, đáp: “Đa tạ giáo huấn của Tam tỷ.”
Y không phản kháng thì mợ Ba không thể gây chuyện được, huống hồ còn có người ngoài ở đây. Ả ta đành phải đẩy người bên cạnh lên trước một bước, nói: “Biểu cô nương rất thích kinh kịch, muốn theo Tứ muội học một thời gian. Bình thường muội cũng rảnh rỗi, chi bằng cẩn thận dạy dỗ một phen.”
Dáng vẻ mợ Ba vênh váo hung hăng, căn bản cũng không phải là đến để thương lượng. Thôi Mạn Linh không nhận ra mùi thuốc súng, nghe ả ta nói vậy liền nhìn Từ Yến Thanh: “Mợ Tư có nguyện ý dạy cho tôi không?”
Cô ta và mợ Ba không giống nhau, bộ dáng kia rõ ràng là cực kỳ mong đợi, hàng lông mi trên đôi mắt to chớp chớp, cứ như vậy nhìn chăm chú vào Từ Yến Thanh.
Y rất muốn từ chối, dù sao Thôi Mạn Linh cũng là cháu gái của mợ Cả, là vị hôn thê trên danh nghĩa của Thẩm Quan Lan, với thân phận như vậy y căn bản không nên chọc vào.
Chỉ là nếu như từ chối trước mặt mọi người, mợ Ba sẽ kiếm cớ trị tội y. Bây giờ người làm chủ Thẩm gia cũng không ở đây, nếu như mợ Ba muốn xuống tay ác độc với Từ Yến Thanh, vậy thì ngoài việc phải chịu đựng ra sẽ không còn biện pháp nào khác.
Cho dù trước đây Từ Yến Thanh hầu như đều bị phạt, nhưng hiện tại vừa nghĩ đến việc Thẩm Quan Lan sau khi biết việc lại làm ầm ĩ lên, y không có cách nào không để ý đến an nguy của mình.
Đôi mắt Từ Yến Thanh cong lên, hòa ái nói với Thôi Mạn Linh: “Biểu cô nương khách khí rồi, chỉ sợ cô nương chê tôi dạy không tốt mà thôi.”
“Không đâu không đâu, tuy tôi chưa xem mợ Tư diễn bao giờ, thế nhưng trước đây cũng nghe qua rất nhiều lời đồn.” Thôi Mạn Linh nói xong cũng bật cười. Cô ta không giống mợ Ba mỗi câu nói đều đi kèm một cái bẫy, lúc cười rộ lên trông còn hơi ngớ ngẩn, nhưng Từ Yến Thanh cũng không giải thích được mục đích của cô ta thực sự là gì, chỉ có thể ứng đối lịch sự, nói thêm vài câu khách sáo với cô ta.
Mợ Ba trông thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ không có gì là không vui vẻ, không khỏi âm thầm lườm một cái, nói với Từ Yến Thanh: “Vậy biểu cô nương giao cho Tứ muội nhé, muội cũng phải chăm chỉ dạy dỗ đó, đừng để đại tỷ thất vọng.”
Từ Yến Thanh nghe theo, mợ Ba lại hòa nhã nói với Thôi Mạn Linh vài câu rồi quay người rời đi.
Tú Oánh nhìn ả ta đi khỏi, đợi đến khi cửa viện thật sự đóng lại mới kinh ngạc nhìn về phía Từ Yến Thanh, thì thầm: “Mợ Ba cứ đi như vậy sao mợ?”
Từ Yến Thanh không nói gì, chỉ lấy tay ra hiệu bảo nàng đừng nói nhiều.
Mợ Ba thì đi rồi đấy, nhưng Thôi Mạn Linh thì vẫn còn ở đây.
Đây là lần đầu tiên Thôi Mạn Linh ở một mình cùng với Từ Yến Thanh, cô ta hiếu kỳ đánh giá y phục trên người y, ánh mắt không có chút e dè mà nhìn chằm chằm vào lớp vải lót bằng lụa thuần trắng lộ ra bên ngoài áo choàng.
Từ Yến Thanh bị cô ta nhìn như thế cũng không cảm thấy dễ chịu gì, liền kéo kín áo choàng lại, nói với cô ta: “Biểu cô nương không ngại thì xin mời dời bước đến phòng lớn ngồi nghỉ một chút, đợi ta thay quần áo xong sẽ cùng cô nương tiếp tục nói chuyện, có được không?”
Y tuy là mợ Tư của Thẩm Chính Hoành, nhưng dù sao cũng là nam tử, ăn vận như vậy mà tiếp đãi Thôi Mạn Linh thực sự là bất tiện.
Thôi Mạn Linh được Từ Yến Thanh nhắc nhở, mới kịp phản ứng lại, cười đùa nói: “Mợ Tư xin cứ tự nhiên, tôi sẽ đợi mợ.”
Thấy hạ nhân dẫn Thôi Mạn Linh và Văn Nguyệt đi xa rồi, Tú Oánh mới có cơ hội mở miệng: “Mợ Tư, bây giờ phải làm sao đây? Mợ Ba chưa từng nói chuyện dễ dàng như thế bao giờ, rồi vị biểu cô nương này nữa có phải là đến gây chuyện hay không?”
Từ Yến Thanh vẫn không nói gì mà vội vã trở về phòng thay quần áo. Tú Oánh không đợi được câu trả lời của y, lại không thể đi theo vào phòng hầu hạ Từ Yến Thanh thay y phục, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng mà đi qua đi lại.
Đợi đến khi Từ Yến Thanh thay xong y phục, nàng còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Từ Yến Thanh ngăn lại: “Không cần nhiều lời, ngươi đến nhà bếp nhỏ mang đến ít điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà hoa quế, bỏ vào trong đó hai miếng mứt bí đao ngọt là được.”
Tú Oanh nghe vậy đành phải đi luôn. Sau khi Từ Yến Thanh đến phòng lớn, cũng không thấy Thôi Mạn Linh ngồi trên ghế chờ, mà cô ta đang tò mò nhìn bức tranh chữ treo trên tường, vừa nhìn vừa lẩm bẩm bình luận.
Từ Yến Thanh nghe được loáng thoáng, phát hiện ra vị biểu cô nương nay cũng có kiến thức, lời bình luận cũng rất độc đáo.
Từ Yến Thanh bước vào bên trong, Thôi Mạn Linh quay đầu lại nhìn y, chỉ vào bức tranh dày đặc chữ treo trên bức tường bên trái, nói: “Mợ Tư cũng thích 《Lan Đình Tự》sao?
Từ Yến Thanh mỉm cười gật đầu: “Biểu cô nương cũng có hứng thú?”
“Phải, tôi còn rất thích nữa! Còn có thư pháp của Nhan Chân Khanh, không nghĩ đến 乃út tích thực ở nơi này của mợ đã có đến hai bức, thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt rồi!”
Thôi Mạn Linh bừng bừng hứng thú nhìn vào những bức thư pháp treo trên cao kia, tiếp tục nói: “Xem ra dượng thực sự rất yêu thương mợ, nhìn nơi này xem tất cả đều là hàng thật, quả thực còn hơn cả phòng lớn của dì tôi.”
Từ Yến Thanh không biết lời này của Thôi Mạn Linh là có ý gì, đành phải trả lời cẩn thận: “Biểu cô nương quá khen, địa vị của mợ Cả trong lòng lão gia không ai có thể vượt qua được, đồ dùng trong phòng mợ ấy đương nhiên đều là hàng tốt nhất.”
Thôi Mạn Linh ngẩng đầu lên hồi lâu, đến lúc này đã mỏi nhừ, cô ta ngồi xuống ghế để Văn Nguyệt đấm Ϧóþ. Thấy chủ nhân nơi này là Từ Yến thanh còn đang đứng, liền chỉ vào chiếc ghế tựa bên cạnh, nói: “Mợ Tư ngồi đi, đừng câu nệ như vậy.”
Từ Yến Thanh liền ngồi xuống ghế chủ vị, lúc này Tú Oánh cũng mấy nha hoàn khác cũng bưng trà và điểm tâm lên. Thôi Mạn Linh cầm chén trà hoa quế bí đao kia lên nhấp thử một ngụm, gương mặt nhất thời liền trở nên vui vẻ: “Thơm quá lại còn ngọt nữa tôi chưa từng uống qua loại trà hoa quế nào mà ngon như vậy, không biết cái này phải làm thế nào?”
Từ Yến Thanh nói mứt này đã được ngâm qua mật ong nên mới ngọt như vậy. Thôi Mạn Linh lại nhấp thêm mấy ngụm, không nhịn được nói: “Mợ Tư có thể cho tôi một ít không? Dì tôi nói Nhị biểu ca thích uống trà thơm ngọt, tôi muốn học làm vài thứ đặc biệt cho huynh ấy uống.”
Từ Yến Thanh ngẩn ra, độ cong trên khóe miệng xém chút nữa không thể duy trì được. Nhưng thấy Thôi Mạn Linh đang nhìn mình mong chờ, đành phải gật đầu một cách cứng ngắc, nói: “Đợi tôi bảo hạ nhân gói một ít đưa cho biểu cô nương.”
Thôi Mạn Linh nghe thấy thế liền mỉm cười, cầm một miếng bánh gạo nếp ngọt lên ăn, lại nhấp thêm mấy ngụm trà rồi mới xoa hai tay vào nhau, đứng lên nói: “Nếu mợ Tư đã bằng lòng dạy cho tôi, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ bắt đầu luôn đi.”
Từ Yến Thanh cũng đứng lên, hỏi: “Không biết biểu cô nương đối với kinh kịch có cách nghĩ thế nào?”
Thôi Mạn Linh dùng ngón trỏ chọt vào khuôn mặt mình, nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thật ra tôi đối với kinh kịch cũng không có cảm giác gì lớn lắm, chỉ vì nghe nói Nhị biểu ca cũng thích nghe hát hí, cho nên mới muốn học để tặng cho huynh ấy một niềm vui bất ngờ mà thôi.”
Cô ta nói xong lại nhìn Từ Yến Thanh: “Mợ Tư cũng đừng gọi tôi là biểu cô nương nữa, nghe kỳ quái lắm, không bằng cứ gọi thẳng tên của tôi đi. Tôi cũng không gọi mợ là mợ Tư nữa, mà sẽ học theo Nhị biểu ca gọi mợ là mẹ Tư có được không?”