Thẩm Quan Lan nhúng một chiếc khăn bông vào nước ấm rồi vắt lại, trước tiên là lau mồ hôi trên mặt Từ Yến Thanh, rồi lại cầm lấy một chiếc khăn bông khô đưa tới bên miệng y: “Cắn vào đi.”
Từ Yến Thanh thở hổn hển mấy cái, vất vả quay đầu lại nhìn hắn: “Cậu muốn làm gì?”
“Giúp anh xử lý vết thương, hiện tại tôi không có thuốc tê có thể giảm đau, anh trước tiên cắn vào đây đã, nếu không lát nữa dễ bị cắn vào lưỡi.”
Từ Yến Thanh đẩy chiếc khăn bông kia ra, còn chưa mở miệng từ chối đã bị động vào vết thương, y đau quá “shhh” một tiếng, cắn một cái vào mu bàn tay của mình.
Thẩm Quan Lan biết Từ Yến Thanh còn đang giận mình, vì vậy cũng không miễn cưỡng y, hắn xốc vạt áo trường sam lên, cầm lấy kéo dọc theo vải vóc cắt một đường, hắn nhận thấy Từ Yến Thanh lại nhúc nhích.
Thẩm Quan Lan vội nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm của Từ Yến Thanh so với hắn còn muốn gấp gáp hơn: “Cậu đừng cắt! Để tôi tự mình làm, cậu ra ngoài trước đi!”
“Anh đừng nên cố chấp mới phải! Bị thương thành như vậy anh còn có thể tự mình bôi thuốc sao? Hay là nói anh không muốn bị một người đàn ông như tôi động vào, nhưng lại muốn đại cô nương như Ly Nhi kia đến ૮ởเ φµầɳ ra giúp anh?” Thẩm Quan Lan biết Từ Yến Thanh là đang để tâm đến quan hệ giữa bọn họ, nên mới cố ý nói như vậy. Từ Yến Thanh quả nhiên bị kích, oán hận lườm hắn một cái, quay đầu đi không nói gì nữa.
Thẩm Quan Lan thấy y như vậy, thực sự là vừa muốn tức vừa muốn cười. Người này rõ ràng chỉ cần hơi cúi đầu chút là có thể thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sao mà cứ cố phải bướng bỉnh như vậy đây? Chẳng lẽ không biết bướng bỉnh như vậy đến cuối cùng người chịu tội vẫn là bản thân y hay sao?
Nhưng Thẩm Quan Lan cũng không rảnh để nghĩ đến những điều này, hắn cầm kéo, cẩn thận dọc theo vết thương cắt phần xung quanh, rất nhanh đã trông thấy vết thương.
Từ Yến Thanh chỉ bị đánh ba lần, nhưng những gậy đó đều đánh rất nghiêm túc, đã tạo thành vết máu bầm màu xanh tím trên da thịt rồi, may mà không có những vết thương bên ngoài khác. Sau khi Thẩm Quan Lan kiểm tra xong cũng thấy yên tâm, lần này bị đánh vào ௱ôЛƓ, thịt nhiều, muốn khỏi chắc cũng nhanh thôi.
Thẩm Quan Lan nhìn động tác trên tay một chút rồi dừng lại, lực chú ý cũng lệch đi, hắn bắt đầu quan sát bộ phận bên ngoài vết thương.
Hắn biết Từ Yến Thanh rất trắng, nhưng là kiểu trắng xanh tái nhợt vì không thấy ánh mặt trời. Nhưng Thẩm Quan Lan lại không nghĩ rằng, thân thể Từ Yến Thanh cũng trắng nõn đến thế.
Một người đàn ông, da dẻ thế mà lại còn muốn trắng loáng hơn so với cả cô em gái đang tuổi xuân thì, mỗi ngày đều thoa phấn thơm trắng sáng của hắn.
Thẩm Quan Lan híp mắt một cái, cảm thấy được chỗ bị mình dùng kéo cắt xung quanh thực vừa vặn, khiến độ cong tròn trịa kia được tôn lên cực kỳ giống một chiếc bánh bao mừng thọ, chọt vào một chút còn thấy mềm vô cùng.
Người nằm trên giường bỗng nhiên hơi rụt lại, Từ Yến Thanh không biết Thẩm Quan Lan đang làm gì, cũng không tiện ngoảnh đầu lại xem. Thẩm Quan Lan cũng sừng sỡ, hắn nhìn chằm chằm vào tay mình, hắn vừa nãy nghĩ như thế nào thì làm thế đó, thế mà lại thật sự sờ vào…
“Cậu nhanh lên có được không?” Thấy hắn vẫn luôn không có động tĩnh gì, Từ Yến Thanh không nhịn được nói.
Chuyện hai người họ đang làm bây giờ vốn đã ngượng ngùng rồi, nếu không phải Từ Yến Thanh đau quá, lại không thể gọi Ly Nhi vào, làm sao y dám để Thẩm Quan Lan ở lại chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thẩm Quan Lan trước mắt cứ chậm rì rì, y lại không thể quay đầu lại nhìn xem thế nào, trong lòng sắp sốt ruột đến không chịu nổi nữa.
Thẩm Quan Lan ho khan một tiếng, nghiêm mặt lại, bắt đầu giúp y xử lý vết thương.
Miếng bông dấp cồn sát trùng nhẹ nhàng chạm vào vết thương, Từ Yến Thanh đau đến mức sống lưng căng lên, cắn lấy mu bàn tay mình, không chịu phát ra một chút âm thanh nào.
Thẩm Quan Lan dùng bàn tay còn lại kia vỗ về lưng Từ Yến Thanh, dỗ y mau thả lỏng ra. Mãi đến khi lau xong, Từ Yến Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên trán lại tràn đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm Quan Lan mở một cái chai màu nâu ra, bên trong đựng đâu thuốc làm tan máu bầm. Hắn nói để Từ Yến Thanh chịu đựng chút, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi mấy lần vào hai chỗ trên vết thương bị sát nhiều cồn hơn.
Vốn ý của hắn là thổi khô để tiện bôi dầu thuốc, nhưng không biết có phải vì hắn thổi nhẹ quá hay không, người dưới thân lại căng cứng cả ra, một tiếng rên nhẹ “ưm…” từ đỉnh đầu Thẩm Quan Lan truyền đến.
Thẩm Quan Lan ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn Từ Yến Thanh một chút.
Tiếng ՐêՈ Րỉ rất nhẹ, nhưng Thẩm Quan Lan vẫn nghe thấy. Con ngươi của hắn chuyển động, bỗng nhiên một ý nghĩ nổi lên, liền hạ thấp người xuống thổi thêm mấy lần vào chỗ ban nãy.
Hắn lúc này là cố ý, thổi thật chậm, còn hơi lạnh, như dùng một chiếc lông chim cọ qua. Trêu chọc Từ Yến Thanh đến mức không nhịn được, lại một tiếng nữa từ trong lỗ mũi lọt ra.
Cho dù Từ Yến Thanh ngay lập tức che kín lại mũi miệng mình, Thẩm Quan Lan vẫn nghe thấy được. Không những nghe thấy, còn cảm thấy tiếng này so với ban nãy càng dễ nghe hơn.
Thẩm Quan Lan đánh giá phong cảnh trước mắt, có loại cảm giác miệng khô lưỡi khô khó giải thích được xuất hiện, hắn nghĩ muốn tìm chút đồ gì đó để nhuận giọng.
“Thẩm Quan Lan!”
Giọng nói của Từ Yến Thanh như một viên đá rơi xuống mặt hồ, khiến mặt hồ đã vốn gợn sóng lại càng không yên ả.
Thẩm Quan Lan trong nháy mắt run lên, thời điểm phục hồi lại tinh thần, hắn nhận ra Từ Yến Thanh đã quay đầu lại, xấu hổ nhìn hắn chằm chằm.
Vừa nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo kia, Thẩm Quan Lan liền lấy lại phản ứng, bận kiếm cớ qua loa lấy lệ: “Sát hơi nhiều cồn, tôi chỉ là muốn mau thổi khô cho anh để còn bôi dầu.” Hắn nói xong liền rót dầu lên.
Không biết có phải vì duyên cớ trong lòng hoảng hốt hay không, thế mà Thẩm Quan Lan lại cầm không chắc chai dầu trên tay.
Chai dầu kia vốn là miệng rộng, bị đổ một chút đã vơi non nửa chai. Dầu thuốc trong suốt thuận theo đường cong của eo ௱ôЛƓ chậm rãi chảy xuống, có một dòng lại muốn chảy vào khe hở không nên thấy kia, khiến Thẩm Quan Lan nhìn thấy liền nuốt khan một cái, vội vàng vươn tay ra chặn lại dòng dầu thuốc trơn trượt.
“A… Cậu nhẹ một chút!”
Thẩm Quan Lan học Y nhiều năm, thế nhưng giờ khắc này lại giống như một người mới tay chân luống cuống, ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Từ Yến Thanh đau quá kêu lên, thật hận không thể chặt rơi cái móng vuốt kia.
Thẩm Quan Lan cũng cảm thấy được mình không đúng lắm. Hắn bình tĩnh lại, vừa nói xin lỗi vừa cẩn thận lau hết chỗ dầu dư kia, chỗ còn lại bôi hết lên vết thương mới ngừng tay.
Từ Yến Thanh đau đến mức không còn nổi nóng được nữa, cũng mất đi nỗi xấu hổ ban đầu, chờ Thẩm Quan Lan sau khi thu dọn xong liền lập tức đuổi người ra ngoài.
“Nhị thiếu gia, thế nào rồi?” Ly Nhi nhìn Thẩm Quan Lan xách theo hòm thuốc ảo não đi ra, vội hỏi.
“Không có gì đáng ngại, nhưng y tạm thời không thể xuống giường được. Ta đã đắp cho y một chiếc chăn mỏng, ngươi đừng chạm vào y. Ta phải đi về trước thay một bộ quần áo khác đã.”
Ly Nhi lúc này mới nhận ra có vài chỗ trên quần áo của Thẩm Quan Lan bị dính dầu thuốc, khiến chiếc áo sơ mi trắng đều bị làm bẩn. Nàng lúc này cũng không để ý được nhiều như vậy, hiện tại chỉ cần Từ Yến Thanh không có chuyện gì là tốt rồi. Nhưng nàng liền nghĩ đến một chuyện khác, nói: “Vậy chỗ bên mợ Ba thì sao bây giờ?”
Thẩm Quan Lan vừa nãy ở đó, tự nhiên cũng nghe thấy được lời mợ Ba nói sẽ không để yên như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ ta mấy ngày nay đi đón cha ta, thôi thì để ta dứt khoát chuyển đến. Ngươi thu dọn cho ta một căn phòng khách ở cách vách phòng của mợ Tư ngươi đi, ta cũng tiện chăm sóc cho thương thế của y.”
“Sao cơ ạ?” Ly Nhi ngây ra: “Cậu muốn chuyển đến?”
“Chỉ là tạm thời. Bộ dáng kia của y không thể cử động được, ngươi cũng không thể ở gần bên chăm sóc cho y được, vẫn là để ta làm thuận tiện hơn một chút.”
“Nhưng cậu là Nhị thiếu gia mà, cậu sao có thể…” Ly Nhi rầu rĩ nói.
Thẩm Quan Lan biết nàng muốn nói đến điều gì, trong nhà này mỗi người đều sẽ cảm thấy hành vi của hắn “không hợp quy củ”, nhưng hắn chính là muốn không hợp quy củ như thế đấy. Những tư tưởng phong kiến bảo thủ đó đã hại mất bao nhiêu đời người rồi?
Huống hồ thân phận Từ Yến Thanh so với các mợ khác còn ngại ngùng hơn, y vừa là mợ Tư của Thẩm Chính Hoành, còn là một người đàn ông, bên người chỉ có Ly Nhi là nha hoàn. Bây giờ lại bị thương ở cái chỗ đó, cũng không thể tùy tiện gọi một gia đinh ở bên chăm sóc đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Quan Lan liền cảm thấy cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng. Hắn nghĩ quyết định này của chính mình thực sự là quá sáng suốt, làm sao có thể gọi những người ngoài kia đến để nhìn thấy hết thân thể của mẹ Tư hắn đây?