Dạ Tổng Yêu Thầm Tình Nhân - Chương 08

Tác giả: Han Any

"Đừng đẩy tôi mệt lắm, để tôi dựa vào em chút."
Trái tim của Tử Hoãn khẽ run lên một nhịp, cô chưa bao giờ thấy Kỷ Dạ có dáng vẻ yếu đuối đến vậy, lúc trước Kỷ Dạ chỉ có dáng vẻ kiêu ngạo.
Cơ thể Tử Hoãn hơn cứng lại.
Thôi cô là người tốt cho anh ta dựa một lát.
Kỷ Dạ dựa đầu mình vào bả vai Tử Hoãn, khóe môi Kỷ Dạ hơi nhếch lên nực cười thỏa mãn.
Suốt 2 tháng nay Kỷ Dạ bị mất ngủ, mỗi khi hắn nhắm mắt lại, hắn sẽ nhìn thấy di ảnh của cô,
Có sẽ Tử Hoãn không biết ngày hôm đó, m.á.u của Kỷ Dạ cũng nhuộm đỏ nơi vừa là hôn lễ, cũng vừa là tang lễ... của hai người.
Về Cảnh Đô.
Tử Hoãn đứng trong căn chung cư cho người giàu, cô đứng đờ ra nhìn một lượt rồi quay lại hỏi Kỷ Dạ.
"Anh vẫn còn nhà à?"
Kỷ Dạ buồn cười nhìn cô.
"Nhà này lúc trước mua tặng em, mà vẫn đang trong thời gian chuyển nhượng tên, mà lúc đó giao dịch của chúng ta kết thúc lên tôi cho dừng lại."
Gương mặt Tử Hoãn hiện lên tia tiếc nuối, nếu cô ở lại thêm mấy ngày là được căn chung cư này rồi.
Kỷ Dạ nhìn cô rồi nói tiếp.
"Cũng may tôi chưa tặng nhà cho em, giờ tôi mới vẫn còn nhà."
Cô tức giận trừng mắt với anh.
Ai thèm lấy nhà của anh ta chứ, nói như cô là gái đào mỏ vậy.
"Thế nhà này vẫn tên anh sao chưa bị ngân hàng tịch thu?"
Kỷ Dạ hơi nghiêng đầu nói:
"Lúc tôi nói dừng lại chuyển nhượng, giấy tờ làm được một nửa rồi, mà khi công ty tôi bị phá sản, căn chung cư này cũng không hẳn đứng tên tôi nữa, mà cũng không phải đứng tên em, giờ nó chơi vơi như vô chủ, nhưng tôi có chìa khóa lên tôi là chủ."
Nghe Kỷ Dạ nói sao mà cô cứ thấy có gì đó sai sai.
Thật ra căn chung cư này đứng tên cô, nhưng Kỷ Dạ sợ mình nói ra, cô là chủ nhà, chắc chắn cô gái vô tình này sẽ đuổi mình ra khỏi nhà.
À không phải đuổi mà là đá thẳng ra ngoài, cái chiêu ngoan ngoãn nghe lời mình của cô, trong 3 năm Kỷ Dạ vẫn luôn phối hợp với cô, còn cái tính cách thật của Tử Hoãn, Kỷ Dạ biết từ lâu rồi, là biết trước khi cô quen biết mình.
Tử Hoãn hất mặt cô nói:
"Vậy anh phải cảm ơn tôi đó, không có tôi giờ anh làm gì có nhà để ở."
Cái gì mà: "Cũng may tôi chưa tặng nhà cho em, giờ tôi mới vẫn còn nhà." rõ ràng là nhờ cô, bây giờ anh ta mới có nhà để ở có nơi để về.
Kỷ Dạ hiện lên ý cười nuông chiều như cô nói gì cũng đúng.
"Đúng đúng nhờ em hết."
Tử Hoãn quay mặt đi không thèm trả lời Kỷ Dạ nữa, giờ cô cũng không sợ anh ta nữa, lúc trước anh ta có tiền có quyền, giờ anh ta và cô là dân thường giống nhau thôi, chỉ là giờ anh ta là dân thường rồi, mà cô vẫn phải làm trả nợ cho anh ta.
Kiếp trước không biết cô nợ gì Kỷ Dạ nữa, nhưng mà kiếp trước cô trả bằng mạng rồi mà, chẳng lẽ kiếp trước, kiếp trước nữa cô nợ Kỷ Dạ.
Tử Hoãn lắc đầu không nghĩ nữa, cô vào nhà tắm lấy khăn ra lau nhà, nhưng mà quái lạ, nhà không có hạt bụi nào.
Tử Hoãn quay lại hỏi Kỷ Dạ.
"Này anh vẫn thuê giúp việc làm theo giờ à? Trong nhà không có hạt bụi nào như được thường xuyên lau chùi.
Trong lòng Tử Hoãn thầm mắng chửi Kỷ Dạ: Nghèo rồi vẫn còn ra vẻ mình là người có tiền.
Nhưng rất nhanh Tử Hoãn phải thu lại suy nghĩ của mình khi Kỷ Dạ nói.
"Ừ tôi cho người đến dọn từ 2 tháng trước để tặng em."
Cả người Tử Hoãn cứng lại không biết phải nói sao, người đàn ông này cô cũng không thể tránh anh ta ở bất kỳ điểm nào được
Trong 3 năm, Kỷ Dạ rất tốt với cô, nuông chiều cô, có nhiều lúc cô nghĩ Kỷ Dạ có khi nào thích cô không?.
Tử Hoãn cũng thầm nghĩ Kỷ Dạ yêu mình, từ những sự quan tâm nuông chiều của Kỷ Dạ, khiến cô thầm yêu anh, nhưng có một ngày cô gặp Thư Ký Chiêu, anh ta kinh ngạc nhìn cô rồi thốt lên một câu: "Cô thật giống với cô bé đó."
(Kỷ Dạ lời thâи áι của Boss: Thì ra là cậu báo tôi, Thư Ký Chiêu cuối truyện chúng ta tính sổ sau nhé.)
Từ đó cô hiểu ra, cô giống với cô bé đó, trong tiểu thuyết người ta gọi là thế thân, rồi càng ngày Kỷ Dạ lại càng đưa nhiều phụ nữ về nhà kêu ՐêՈ Րỉ, từ đó trái tim cô ch.ết hẳn.
Qua một đời Tử Hoãn có thể chắc chắn mình không còn yêu Kỷ Dạ nữa, trái tim yêu Kỷ Dạ đã để lại kiếp trước rồi, trái tim bây giờ của cô, chỉ yêu bản thân cô thôi.
Kỷ Dạ thấy cô đứng ngây ra.
Kỷ Dạ thở dài có phần bất lực: rốt cuộc phải yêu cô gái này thế này cho đúng? Lúc trước hắn nghĩ chỉ cần mình có thể cho cô tất cả những gì cô muốn, cô sẽ mãi ở bên mình, nhưng hắn đã sai, vì cho cô quá nhiều, dẫn đến cô không cần mình nữa.
"Cô đứng ngây ra đấy làm gì, nếu ở ngoài không có việc gì thì vào phòng ngủ sắp xếp cho tôi."
Giọng nói của Kỷ Dạ lại trở về sự lạnh lùng như ra lệnh giống lúc trước.
Cô gật đầu rồi đi tìm phòng ngủ của Kỷ Dạ.
5 phút sau.
Kỷ Dạ như nhớ ra gì đó mà chạy nhanh vào phòng ngủ với tốc độ bắt gian.
Kỷ Dạ chạy vụt vào phòng ngủ, cuống cuồng đưa tay xuống gối giấu đồ ra sau lưng mình, gương mặt Kỷ Dạ mất tự nhiên mà cúi xuống như bị bắt gian.
Tử Hoãn nở cười khinh bỉ nhìn Kỷ Dạ, giọng nói cô trâm biếng nói.
"Chặc chặc anh bị phá sản rồi mà vẫn có sức hút nha, công ty bị phá sản rồi vẫn có sức hút đưa phụ nữ về nhà lăn gi.ườ.ng."
Hơ cô nhìn thấy rồi, cái thứ đồ Kỷ Dạ giấu ở đằng sau là cái ҨЦầЛ ŁóŤ ren đen, giống loại cô hay mặc mà, cô liếc mắt một cái là nhìn ra.
Kỷ Dạ nghe mình bị hiểu lầm liền ngẩng phắc đầu lên.
Lần này trở về hắn còn muốn theo đuổi cô nữa nha, sao có thể để cô hiểu lầm mình được.
Kỷ Dạ thừa nhận lúc chưa gặp Tử Hoãn hắn có nhiều phụ nữ thật, nhưng trong 3 năm cô ở bên mình, hắn không còn lăn gi.ừ.ơng với người phụ nữ nào ở bên ngoài nữa, bất quá ra ngoài thèm thịt hắn cũng chỉ sờ thôi chứ không ăn.
Lâu dần Kỷ Dạ không còn hứng thú với phụ nữ ở bên ngoài nữa, vì ở nhà còn có người ngon hơn những bả đó.
Kỷ Dạ vội đưa thứ giấu đằng sau lưng mình đưa đến trước mặt Tử Hoãn, Kỷ Dạ vội vàng nói chỉ sợ cô hiểu lầm mình.
"Tôi không có lăn giư.ờ.ng với phụ nữ khác đâu."
Giọng nói của Kỷ Dạ gấp gáp giải thích với Tử Hoãn.
Kỷ Dạ chỉ vào cái ҨЦầЛ ŁóŤ ren màu đen nói tiếp:
"Cái ҨЦầЛ ŁóŤ này của em mà lúc trước em mặc tôi còn khen đẹp đó."
Kỷ Dạ sợ cô không nhớ còn nhấn mạnh.
"Em còn nhớ không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc