"Em không về cũng không sao, giờ chúng ta nói đến tiền lãi của 3 tỷ đô đó nhé."
Vẻ mặt Kỷ Dạ nghiêm túc, đưa tay lên bấm ngón tay tính tiền lãi, nói thật bây giờ Tử Hoãn không nhìn ra cái người mắc bệnh kiêu, dáng vẻ vương tử lạnh lùng đâu nữa.
Kỷ Dạ: Anh đây khỏi bệnh kiêu rồi, giờ mắc bệnh vô sỉ.
Kỷ Dạ bấm bấm ngón tay, chẳng khác nào đạo sĩ.
"Em nói xem 3 tỷ đô tính tiền lãi hơn 2 năm, tiền lãi mấy tỷ ấy chỉ, tôi vẫn là nhể tình chúng ta, tôi tính lãi em 5% một năm thôi."
Tử Hoãn: "...."
Tử Hoãn cười như không cười với Kỷ Dạ, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
"Dạ tổng anh thật là có tình người."
Kỷ Dạ lại cười cười.
"Em không nói tôi cũng biết mà."
"Vậy chúng ta..."
"Dừng tôi về với anh."
Vẻ mặt Kỷ Dạ đắc ý vì vừa đạt được ý đồ lừa người à lừa tiền.
"Em cũng biết tôi chỉ học hết cấp ba là về tiếp quản công ty, tính toán của tôi cũng không được tốt, thôi thì tạm tính em 1 tỷ đô thôi."
Tác giả: Anh không khoe, không ai biết anh học chấp.
Tử Hoãn nhíu mày không hài lòng nói:
"Sao lại là tạm tính mà không trừ luôn?."
Kỷ Dạ lại cười cười, nụ cười gian thương, chỉ cười mà không nói.
Hiện tại là tạm tính, sau này em không nghe lời thì lại tính lãi tiếp.
Tuy anh tính toán không được tốt, nhưng anh tính kế người rất giỏi nha, không phải tự nhiên mà anh ngồi vào cái ghế tổng tài được.
Tử Hoãn bất lực vỗ trán trong lòng ai oán.
Cái người mắc bệnh kiêu, đã ch.ết rồi, cái người có khí chất như vương tử, nói một là một, hai là hai đã vào hòm rồi, càng không còn cái người uy quyền, nắm quyền lực trong tay nữa.
Ánh mắt Cô nhìn anh có mấy phần thương hại.
Chắc công ty bị phá sản khiến anh ta bị kích động lắm, mới trở thành người như bây giờ, ở trên đầu người ta quen rồi, giờ rơi xuống đáy xã hội, bị đả kích cũng phải thôi.
Nếu Kỷ Dạ biết cô thương hại mình kiểu này mới bị đả kích ói m.á.u mất.
Sau khi tính kế được Tử Hoãn, hai người thỏa thuận sau một năm, cô ở bên anh làm giúp việc sẽ hết nợ.
Lúc rời khỏi quán bar, cũng may trong thẻ của Tử Hoãn vẫn còn tiền, chứ không kiểu gì cô cũng phải ở lại quán rửa ly chén thêm mấy năm nữa.
Ra đến ngoài, Kỷ Dạ như nhớ ra gì đó liền rút điện thoại ra nhấn số gọi.
Sau gần hết chuông đầu dây bên kia mới bắt máy.
Giọng nói Lục Ngạo Tước trầm thấp hỏi:
"Có chuyện gì?"
Kỷ Dạ chỉ muốn chia sẻ niềm vui với người anh em đã giúp mình tìm được cô tình nhân nhỏ, nhưng bên trong điện thoại lại vọng ra tiếng của cô gái, giọng nói ngọt ngào mà mềm mại.
Kỷ Dạ hơn kinh ngạc mấy giây rồi khoe.
"Tước tôi tìm thấy bé tình nhân của tôi rồi."
Kỷ Dạ còn chưa kíp nói" Cảm ơn" thì đầu dây bên kia "Ờ" một tiếng rồi điện thoại kêu tút tút, như không muốn để Kỷ Dạ nghe được giọng nói mềm mại mà ngọt ngào của cô gái.
Kỷ Dạ nhìn điện thoại trong tay cũng muốn bật cười: Ai muốn nghe tiếng em gái nhỏ nhà cậu ta.
Tử Hoãn từ xa nhìn Kỷ Dạ đưng ngây ngốc cười chẳng khác nào tên thần kinh, cô thở dài thầm tiếc nuối.
Dù sao cũng từng là boss lớn trong giới kinh doanh, được người người kinh nhể, dù sao thì lúc trước anh ta cũng giúp ba cô, trong 3 năm cũng đối xử không tệ với cô, tiền để cô quẹt cũng không ít.
Nhưng mà bị anh ta giày vò trên giư.ờ.ng cũng không ít nha.
Nghĩ đến đây Tử Hoãn lại không thể tha thứ cho mấy tư thế cầm thú của Kỷ Dạ lúc trước, vừa mới đồng cảm với Kỷ Dạ được một chút liền bay hết.
Cô khoanh tay trước иgự¢ đi đến chỗ Kỷ Dạ.
"Từ Cảnh Đô đến đây, anh đi bằng phương tiện gì?"
Kỷ Dạ quen miệng mà thối ra câu" Chuyên"
"Chuyên gì?"
Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn anh: chẳng lẽ anh ta đi bằng chuyên cơ, cô nhớ anh có mấy cái chuyên cơ riêng, nhưng mà phá sản rồi vẫn còn chuyên cơ riêng à?.
Kỷ Dạ biết mình nỡ miệng liền sửa lại.
"Giờ tôi chuyên đi đến thành phố khác bằng tàu hỏa."
Trong lòng Tử Hoãn thầm cười.
Ha Boss lớn như anh ta cũng có ngày phải đi tàu hỏa.
"Thế anh đi mua vé đi tôi không có tiền đặt vé máy bay đâu."
Nếu có cô cũng chỉ mua cho cô thôi.
Kỷ Dạ xịt keo tại chỗ.
Suốt 31 năm nay, anh ta đi chuyên cơ, đi siêu xe, đi du thuyền, chứ có đi tàu hỏa bao giờ đâu mà biết chỗ đặt vé.
Kỷ Dạ mím môi gật đầu.
"Được để tôi đặt vé."
Nói rồi Kỷ Dạ quay đi chỗ khác, gỗ gỗ vào tai nghe ra hiệu cho cho đồng bọn hỗ trợ.
Thư ký Chiêu ở trong xe, trước mặt là laptop hỗ trợ mọi tình huống, trên trán Thư Ký Chiêu cũng vã cả mồ hôi.
Anh ta cũng có đi tàu hỏa bây giờ đâu mà biết.
Sau khi hỏi chị đẹp trong laptop, Thư Ký Chiêu cũng đặt được 2 vé tàu hỏa.
Vừa vào tàu, Kỷ Dạ đã thấy không được tự nhiên rồi, nhưng vẫn cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể.
10 phút sau.
Tử Hoãn khó chịu đẩy người Kỷ Dạ ra.
"Đừng đẩy tôi mệt lắm, để tôi dựa vào em chút."