Trong lòng Kỷ Dạ sốt ruột thấp thỏm không yên, cứ nhắm mắt lại hắn lại nhìn thấy di ảnh của Tử Hoãn để trên quan tài.
2 tháng sau.
Kỷ Dạ bước vào quán Bar QS, được trí tuệ AI quét một lượt mới được vào, trước khi vào quán đều bị quét trên người, tránh người mang s/ú.ng vào vì quán bar này vừa là nơi ăn chơi, vừa là nơi được bảo mật và an toàn.
Bên trong người đàn ông mặc quần áo thể thao thay vì mặc vest như thường ngày.
Kỷ Dạ đi gần đến xuýt là không nhận ra Lục Ngạo Tước.
"Tước cậu đổi phong cách à."
Lục Ngạo Tước lắc ly r/ư/ợ.u nhàn nhạt nói.
"Đi tập thể dục với bé con, tiện cậu gọi nên vào đây ngồi nghỉ."
Nhắc đến Bé con, trong ánh mắt của Lục Ngạo Tước hiện lên tia nuông chiều.
Kỷ Dạ "Ồ" một tiếng như đã hiểu.
Kỷ Dạ ngồi xuống đối diện Lục Ngạo Tước gương mặt mệt mỏi.
Lục Ngạo Tước liếc nhìn Kỷ Dạ hỏi.
"Cậu có việc gì à?"
Kỷ Dạ nhay nhay mi tâm nói.
"Tôi không tìm thấy cô ấy."
Gương mặt Lục Ngạo Tước kinh ngạc nhìn Kỷ Dạ.
"Trước giờ chỉ có phụ nữ tìm đến cậu, từ bao giờ cậu lại đi tìm phụ nữ vậy?"
Kỷ Dạ cười khổ, trên gương mặt hiện lên nỗi thương nhớ.
"Tước cậu có tin vào giấc mơ không?, tôi mơ thấy cô ấy ch.ết."
Nghe xong cả người Lục Ngạo Tước cứng đờ.
"Tước tôi sắp phát điên rồi, không tìm được cô ấy tôi sẽ phát điên mất."
Trên gương mặt của Kỷ Dạ không còn sự lạnh lùng của một vương tử nữa, mà chỉ còn nỗi thống khổ.
"Tước tôi không sợ tôi không tìm thấy cô ấy, tôi chỉ sợ khi tìm ấy cô, cô ấy đã không còn trên đời."
"Tước trước giờ tôi không nghĩ mình lại yêu cô ấy đến vậy."
Giọng nói Kỷ Dạ dần nghẹn lại.
Lục Ngạo Tước nhìn thấy sự tiều tụy trên gương mặt của Kỷ Dạ, trong lòng Lục Ngạo Tước dần dối loạn.
Nhìn Kỷ Dạ, Lục Ngạo Tước như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước, Nếu nếu kiếp này Tiểu Khả cũng giống kiếp trước, ch.ết ngay trước mắt mình, Lục Ngạo Tước không biết mình sẽ phát điên thế cỡ nào nữa.
Hai người đàn ông, một người có khí chất vương giả, còn người kia khí chất vương tử ngồi đối diện nhau nhưng im lặng.
Một người ngồi trầm tư, còn người kia gương mặt đau khổ, mệt mỏi mà dựa nửa người ra ghế sofa cho đến khi Lục Ngạo Tước thấy Thương Hành đi từ phòng ViP ra.
"Kỷ Dạ tôi biết một người có thể tìm thấy tình nhân của cậu."
Kỷ Dạ ngồi bật dậy kích động, Kỷ Dạ vội hỏi:
"Ai? người nào?"
Lục Ngạo Tước chỉ tay ra cửa.
Kỷ Dạ nhìn theo cánh tay Lục Ngạo Tước chỉ.
"Là người đó, cánh tay trái của Ám Vận, và là cánh tay phải của Ám Thần, tên Thương Hành."
Kỷ Dạ cũng có nghe nói đến hai thế lực này, Ám Vận là Hắc đạo còn Ám Thần là bạch đạo nhưng lại được một ông trùm cầm quyền.
Kỷ Dạ đập vào đùi mình cái "Ϧóþ."
"Sao tôi lại không nghĩ ra thuê bọn họ tìm người."
Nói rồi Kỷ Dạ chạy vội ra ngoài không để ý đến Lục Ngạo Tước nữa.
(Nếu bạn nào đọc bộ truyện: Quay Về Kiếp Trước Bảo Vệ Người Tôi Thể Yêu sẽ biết Ám Vận Ám Thần là của Nam9 nào.)
Ngày hôm sau rất nhanh người của Ám Vận đã hình ảnh của Tử Hoãn cho Kỷ Dạ.
Kỷ Dạ vừa hộp xong Thư Ký Chiêu vội đưa điện thoại cho Boss.
"Boss điện thoại của anh, là người của Ám Vận gửi."
Vừa nghe thấy Ám Vận gửi, Kỷ Dạ vội cầm điện thoại.
Kỷ Dạ cũng phải khen ngợi Ám Vận, chỉ qua một đêm bọn họ đã tìm thấy người.
Thư ký Chiêu nhìn Boss mình vội vàng nhìn vào điện thoại.
Đầu tiên hai mắt Boss sáng bừng như kích động, sau đó gương mặt Boss không giấu được sự vui mừng, dần dần sắc mặt Boss hết đen rồi lại trắng cuối cùng hai mắt Boss đỏ ngầu và rồi...
"Choang" một tiếng, chiếc điện thoại làm bình hoa cổ của tổ tiên nhà tần vỡ tan tành, chiếc điện thoại của Boss là loại đặt riêng, chiếc điện thoại đó có thể đáp ch.ết người, chứ người không thể lém vỡ được điện thoại.
Thư ký Chiêu chưa bao giờ thấy Boss lại có thể thay đổi nhiều sắc thái trên gương mặt như thế, nhưng bây giờ anh ta chắc là Boss đang tức giận, mà Boss đang tức giận, anh ta lên biết điều né ra, không lại bị ăn hành như chơi.
Anh ta bị trí tuệ thiếu hụt chứ anh ta không ngu.
Nghĩ thế Thư Ký Chiêu nhích người từng tí muốn lẻn ra ngoài.
Nhưng mà hình ảnh ở cái điện thoại kia nó thu hút quá, Thư Ký Chiêu tò mò mà liếc nhìn.
"Đù" Thư Ký Chiêu cảm khái một tiếng.
Cô Tử Hoãn biết chơi thật, trong màn hình điện thoại.
Cô Tử Hoãn trái ôm một anh, phải ôm một em nhìn chẳng khác nào phú bà bao nuôi tiểu th.ị.t tươi.
Thư ký Chiêu lại liếc trộm Boss mình một cái.
Kỷ Dạ kìm nén tức giận Ⱡồ₦g иgự¢ hắn phập phồng.
Kỷ Dạ nghiến răng gằn giọng nói:
"Tử Hoãn tôi ở nhà lo sợ em ch.ết ở cái xó nào rồi, vậy mà em lại mang tiền tôi cho đi bao nuôi trai."
Ở nước B trong Quán Bar QS Tử Hoãn hắt hơi một tiếng.
Kỷ Dạ bừng bừng lửa giận sát khí ngập trời, khí lạnh xung quanh, khiến Thư Ký Chiêu không rét mà run.
Kỷ Dạ quát lớn.
Làm Thư Ký Chiêu sợ hãi tí nữa quỳ gụp hai chân xuống đất.
Kỷ Dạ nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
"Chuẩn bị chuyên cơ riêng đến Nước B."