Ngoại truyện 6: Em yêu anh
Lần cuối cùng Vân Đóa và Lục Giai Tuệ gặp mặt là buổi tối khi cô chạy ra khỏi nhà và Lệ Kiêu cầu hôn cô.
Tính đi tính lại, hai mẹ con cũng đã bốn năm không gặp
Khi ấy bố mẹ không đồng ý cho cô lấy chồng sớm nên cũng không thèm đến đám cưới. Vân Đóa coi như là nghẹn lấy một mạch lập gia đình, cô nghĩ nhất định phải để bố mẹ nhìn xem, để cho họ thấy cô không gả lầm người, quyết tâm của cô không sai ——cô sẽ dùng những hành động thiết thực để chứng minh họ mới chính là người sai.
Sự thật chứng minh cô thực sự đã gả đúng người. Kết hôn sau bốn năm, tình cảm giữa cô và Lệ Kiêu vẫn mặn nồng như thuở ban đầu, tình cảm càng sâu, ăn ý càng lớn. Sự bướng bỉnh mà cô kìm nén trong lòng năm đó cũng không biết tan thành mây khói từ lúc nào rồi.
Có thể là khi được một người đàn ông ôm hôn nhẹ nhàng từ phía sau, có lẽ là nửa đêm tỉnh giấc được anh ôm vào lòng, hay khi Đông Đông chớp chớp đôi mắt đen trong veo và gọi mẹ bằng một giọng nũng nịu... có vô số khoảnh khắc như vậy trong cuộc sống sinh hoạt của cô, nhỏ bé nhưng chữa lành.
Lỗ hổng nhỏ bé vô hình trong trái tim cô, trong lúc vô tình đã được hai người họ và tình yêu lấp đầy.
Hạnh phúc của cô là thật.
Chỉ là ngẫu nhiên nghĩ về quá khứ, trong lòng cô vẫn sẽ có chút nhói đau...
Nhưng thật sự chỉ là ngẫu nhiên, rất ngẫu nhiên.
Khi nghĩ đến bố mẹ, Vân Đóa cũng không còn là cô gái bướng bỉnh giống như lúc xưa, muốn thể hiện "Cho hai người nhìn xem" nữa.
Thực tế, sau khi sinh ra Đông Đông, cô sẽ luôn bất giác nghĩ đến Lục Giai Tuệ, trước đây mẹ đã đã sinh ra cô thế nào, tự hỏi liệu mẹ có chăm sóc cô giống như cô chăm sóc cho Đông Đông hay không...
Những suy nghĩ như vậy ngày càng nhiều hơn, cuối cùng Vân Đóa cũng ý thức được, thật sự cô đang nhớ mẹ.
Chính bản thân cô cũng sửng sốt trước ý nghĩ đó, nhưng về tình cảm thì lại càng phức tạp hơn.
Nhớ bà ấy, rồi lại không muốn gặp —— hay đúng hơn là không biết phải đối mặt với bà ấy như thế nào.
Đối mặt với người mẹ đã bốn năm không gặp, chỉ tưởng tượng đến cảnh như vậy thôi cũng đã khiến đầu quả tim nóng rát...
Nhưng Lục Giai Tuệ đã tới rồi. Bà ấy đã mang lá gan khỏe mạnh của mình tới cứu người rồi.
Vân Đóa lại mất ngủ.
Lệ Kiêu ở bên cạnh vợ, đèn trong phòng ngủ sáng đến nửa đêm.
"Rất xin lỗi." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông buồn bực.
Vân Đóa ngước mắt nhìn chồng, khó hiểu "Ừm" một tiếng.
Lệ Kiêu liếm môi, đôi mắt đen láy nhìn cô, anh hiếm khi do dự: "Thật ra... Anh luôn giữ liên lạc với mẹ em."
Thoạt nhìn Vân Đóa không có chút kinh ngạc nào. Cô nhún nhún vai, "Em biết."
Lệ Kiêu khẽ nhíu mày.
Vân Đóa nhìn chồng, "Em còn biết giày mới anh mua cho Đông Đông tuần trước là do mẹ em mua."
Lệ Kiêu: "!"
Lệ Kiêu: "Làm sao em biết?"
Vẻ mặt Vân Đóa bình tĩnh, "Bây giờ chính anh mặc quần áo size gì còn không rõ ràng lắm, vậy mà mua cho con trai đôi giày vừa chân như vậy lại không cần hỏi em câu nào, ai tin được!"
Lệ Kiêu: "..."
Cmn.
Trước đây anh không quan tâm đến quần áo, sau khi kết hôn lại là Vân Đóa một tay sắp xếp tủ quần áo từ trong ra ngoài. Mấy năm nay đúng thật Lệ Kiêu cũng quên mình mặc size gì..
Mà ai có thể để ý mấy thứ này chứ.
Câu mang thai một lần ngốc ba năm thật vô nghĩa. Khi một người phụ nữ kết hôn, chỉ số thông minh của cô ấy rõ ràng sẽ tăng lên.
Lệ Kiêu không thể hiểu tại sao đàn ông lại lừa dối ăn vụng bên ngoài—— ăn trộm đồ tanh và quay lại diễn kịch trước một người phụ nữ hiểu rõ mình nhất, tố chất tâm lý này có khi còn vững vàng hơn trên sàn đấu đấy nhỉ?
Đừng nói là lừa dối, chỉ cần vợ nhìn chằm chằm vào anh như thế này, với vẻ mặt "Em đã nhìn thấu tất cả mọi thứ" thì lập tức sống lưng anh lạnh dần.
Lệ Kiêu vò tóc, hừ nhẹ một tiếng.
"Thật ra lúc em mang thai mẹ em có đến gặp anh, còn đi bệnh viện đi tìm bố nữa!"
Người đàn ông tự thú để nhận sự khoan hồng, nói toạc ra như bóc vỏ hạt đậu, bán đứng bố mình. =)))
"Ngày em sinh Đông Đông thật ra mẹ cũng đợi ở ngoài bệnh viện."
Mắt hạnh của Vân Đóa hơi mở, ánh mắt khẽ chuyển.
Lệ Kiêu nhìn vợ, "Bà ấy luôn quan tâm đến tình hình của em và Đông Đông, thỉnh thoảng lại bảo anh mang đồ về cho em. Bà ấy sợ em không vui nên không làm, không muốn anh nói cho em biết. "
"Anh thấy bà ấy như vậy nên đã đưa vài tấm ảnh chụp của Đông Đông." Lệ Kiêu ngước mắt nhìn sắc mặt Vân Đóa, vội vàng nắm lấy tay vợ mình, "Vân Đóa Đóa, về sau anh không lén gặp bà ấy nữa đâu."
Vân Đóa mím môi nhìn chồng. Người đàn ông nắm thật chặt tay cô, môi hơi nhếch lên, ánh mắt giống hệt lúc con trai làm vỡ bát hôm nay.
Chỉ có điều bố còn cao lớn hơn con trai, cái này lại gây buồn cười nhiều hơn một phần.
Nhà vô địch quyền anh trước mặt người ngoài kiêu ngạo cường hãn, chưa bao giờ sợ sệt trên võ đài, chỉ khi ở trước mặt người vợ bé bỏng và yếu mềm của mình, anh lại trở nên yếu đuối, hèn mọn, còn bất lực. =)))
Tim Vân Đóa thoáng tan chảy.
Cô áp lên mu bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: "Em không trách anh mà."
Cô rủ mi, nhỏ giọng: "Những đồ anh mang về nhà kia, em đã sớm biết là mẹ em mua rồi. Em không hề giận, thật ra mỗi lần trông thấy Đông Đông ăn đồ bà ấy mua, mặc quần áo bà ấy tặng, em luôn..."
Em luôn trộm vui vẻ trong lòng, còn có chút bối rối.
Lúc bằng Đông Đông bây giờ thì điều làm cô hạnh phúc nhất là mẹ nói sẽ đến gặp và mang quà cho cô. Trước kia Lục Giai Tuệ luôn nuốt lời, Vân Đóa cũng đã sớm học cách không tin lời bà ấy từ lâu. Nhưng khi mẹ thực hiện lời hứa muộn màng của mình, Vân Đóa phát hiện thật ra cô vẫn rất vui vẻ.
Nhưng cô vẫn không biết phải đối mặt với mẹ như thế nào. Thậm chí nói với chồng về những điều này cũng thật khó khăn...
"Vân Đóa Đóa..." Lệ Kiêu nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong иgự¢, "Nếu không thì ngày mai anh đến bệnh viện, em không muốn đi thì không cần đi."
Vân Đóa lặng yên hai giây, lắc đầu, "Em sẽ đi."
Cô nhẹ nhàng thở dài, "Em cũng không thể thế này mãi được."
Không thể trốn phía sau anh được nữa. Nhiều năm qua anh đã luôn cẩn thận bao bọc vết thương của cô, một chút cũng không dám động đến chỗ đau ấy.
Vết thương khép lại, vết sẹo mờ đi, làn da mới càng thêm cứng rắn. Lần đầu tiên cô chủ động và tình nguyện tiến thêm một bước.
Lệ Kiêu ôm cô chặt hơn, in lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng,"Vậy ngày mai, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Vân Đóa nghẹn ngào ừm một tiếng. Ôm chồng một chút rồi cô lại ngước mắt lên nhìn anh.
"Em hỏi anh," Vân Đóa nhướng mày, đôi mắt hổ phách nghi hoặc, "Sau lưng em, anh có liên hệ với người phụ nữ nào nữa không hả?"
Lệ Kiêu: "?"
Cô vợ nhỏ cũng suy nghĩ rộng quá đấy nhỉ.
Lệ Kiêu cong môi, cười khẽ bất đắc dĩ, "Còn có thể liên hệ với ai?"
Anh ghé sát vào tai cô, cười xấu xa nói nhỏ: "Đã bị em ép khô rồi thì làm sao mà gian díu với ai được nữa?"
Vân Đóa: "!"
Nói cái gì đó! Anh lại đang giả vờ làm người vô tội!
Rõ ràng là bởi vì anh phát điên không ngừng được, cô mới là đứa nhỏ tội nghiệp bị vắt khô.
"Ai ép ——" Vân Đóa còn chưa dứt lời thì giọng nói nhẹ nhàng của cô đã bị chặn lại.
Đèn đầu giường cũng vụt tắt.
**
Sáng sớm hôm sau, Lệ Kiêu đưa con trai đến nhà ông bà nội. Vân Đóa Đóa bị ép thành nước ngủ ngon lành đến giữa trưa.
Vẫn ૮ɦếƭ người như vậy.
Không, có vẻ còn muốn ૮ɦếƭ hơn trước:)
Lệ Kiêu vẫn chưa tới 30, căn bản chuyện này không có đường nào xuống dốc, hơn nữa hai năm gần đây cảm giác còn điên cuồng hơn hồi mới kết hôn.
Vân Đóa nghĩ đến Lệ Viện Trưởng 45~46 còn có thể sinh Lệ Tiểu Quai, vậy có khi nào cái tay con trai quyền anh của ông... Vân Đóa giơ đầu ngón tay tính toán mà không khỏi rùng mình.
Ôi, vận mệnh muốn ૮ɦếƭ ah, biết làm sao được. *khoái muốn ૮ɦếƭ mà chối =)))
Vân Đóa ở nhà đến xế chiều mới rì rì đi đến bệnh viện. Cô đến gặp dì nhỏ trước, dì nhỏ vừa thấy cô đã rơi nước mắt, lúc lại nói gây thêm phiền phức cho cô và Lệ Kiêu, lúc lại nói làm liên lụy đến Vân Đóa và mẹ.
Vân Đóa nhìn đôi mắt và nước da vàng vọt của dì mình, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô an ủi cổ vũ dì nhỏ một hồi lâu để cho dì an tâm giải phẫu dưỡng bệnh, cái khác không cần quan tâm.
Dì nhỏ lôi kéo tay Vân Đóa, khe khẽ thở dài, "Đóa, đi gặp mẹ con đi. Bà ấy chưa bao giờ đến bệnh viện ngoại trừ việc sinh con đâu, sáng sớm ngày mai giải phẫu hẳn sẽ càng lo lắng hơn dì đấy."
Vân Đóa mím môi gật đầu, "Bây giờ con đi."
Dù sao cũng là thông gia, Lệ Viện Trưởng đã sắp xếp cho dì nhỏ và mẹ Vân Đóa vào phòng bệnh riêng cao cấp, cũng bố trí hộ lý chăm sóc. Lúc Vân Đóa đến phòng bệnh của Lục Giai Tuệ, hộ lý đang gọt táo giúp bà, trông thấy Vân Đóa ở cửa ra vào, Lục Giai Tuệ thoáng giật mình một cái.
Vân Đóa đi vào, bước chân cứng ngắc có chút mất tự nhiên. Cô nắm chặt lòng bàn tay, cổ họng thắt lại không nói nên lời.
Lục Giai Tuệ vẫn há miệng như cũ, như thể không thể tin Vân Đóa thật sự đến rồi.
Vân Đóa mấp máy môi, nhận lấy quả táo trong tay hộ lý, "Để tôi làm."
Nói xong cô rủ mắt yên lặng gọt táo, không nói một lời.
Lục Giai Tuệ nhìn con gái một hồi, trầm giọng nói: "Con đã thăm dì chưa? Dì ấy ở trên tầng hai, hay là con..."
"Con vừa ở đó." Vân Đóa nhìn mẹ, động tác gọt táo không ngừng.
Môi cô mím chặt, dừng lại một chút, thanh âm có chút cứng rắn: "Nếu mẹ không muốn nhìn thấy con..., hiện tại con—— "
"Mẹ không có ý đó!" Lục Giai Tuệ vội vàng nói. Nói xong bà nhanh chóng ra hiệu cho hộ lý mang một chiếc ghế đến đặt bên cạnh giường của mình.
Vân Đóa do dự một chút rồi nghiêm mặt ngồi xuống.
Mẹ con hai người từ trước đến nay đều như vậy, gặp mặt nói chuyện không đến hai ba câu sẽ cãi nhau, lần này bất ngờ thay, Lục Giai Tuệ rõ ràng đã nhượng bộ.
Nhưng tâm trạng của Vân Đóa có chút phức tạp. Không có cảm giác thoải mái khi cãi bố mẹ nữa, trong lòng cô chua xót lạ thường.
Vân Đóa gọt táo xong, im lặng đưa tới. Lục Giai Tuệ đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói câu "Cảm ơn".
Khoảnh khắc hai mẹ con nhìn nhau, Vân Đóa không khỏi chấn động. Đây là lần đầu tiên cô nhìn mẹ mình kỹ lưỡng như vậy sau bốn năm trời.
Lúc này mới nghĩ đến, năm nay mẹ cũng đã 50 tuổi.
Tuy giàu có nhưng bà ngày càng già đi, sự nghiệp mang lại nhiều áp lực, Lục Giai Tuệ lại không có chồng săn sóc giống cô giáo Tiêu, thoạt nhìn cả người rất mệt mỏi, thậm chí tóc hai bên thái dương còn bị bạc.
Với bộ dạng này, phong thái mạnh mẽ và kiên quyết thường ngày, khí thế vênh váo hung hăng cũng phai nhạt. Cường nhân cô đơn như vậy, càng lộ ra xót xa trong lòng.
Tim Vân Đóa như bị Ϧóþ nghẹt một phát. Cô nhăn mày, thay đổi ánh mắt.
Lệ Viện Trưởng đã tới, theo sau là bác sĩ phẫu thuật chính ngày mai. Trông thấy Vân Đóa, ông cười cười, "Đêm nay con ở lại đây cùng mẹ và dì đi. Đừng lo lắng cho Đông Đông, hôm nay thằng bé ở với chúng ta."
Vân Đóa đáp lại, nói: "Cảm ơn."
Lệ Viện Trưởng lại khách sáo nói chuyện cùng Lục Giai Tuệ hai câu, trấn an bà không cần lo lắng chuyện giải phẫu. Lục Giai Tuệ cảm tạ không ngớt lời, bà suy nghĩ một chút rồi ngăn bác sĩ và viện trưởng đang đi ra ngoài lại.
"Ngày mai phẫu thuật," Bà nhìn qua bác sĩ nói khẽ, "Xin hãy nhường phần gan tốt nhất cho em gái tôi."
Bác sĩ ngớ ra một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Vân Đóa bình tĩnh nhìn mẹ mình, ánh mắt lóe lên.
Các bác sĩ, hộ lý đã ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Vân Đóa vẫn nhìn Lục Giai Tuệ với ánh mắt phức tạp và có phần khi*p sợ.
Bắt gặp ánh mắt của con gái, Lục Giai Tuệ lặng lẽ mỉm cười, "Sao lại nhìn mẹ như thế?"
Bà tự hỏi tự đáp: "Mẹ hiến gan cho dì nhỏ làm con bất ngờ lắm sao?"
Hàng mi dài của Vân Đóa run lên, không nói gì.
"Dì nhỏ là em gái ruột của mẹ, sao mẹ có thể nhìn dì ấy chịu đau?" Bà nhẹ giọng hỏi, "Đừng nói Hi Hi đang mang thai, cho dù con bé có phù hợp và có thể hiến tạng thì mẽ vẫn sẽ làm. Hai chị em con vẫn còn trẻ, còn có con cái, sức khỏe quan trọng hơn mẹ..."
Bà yết ớt nhìn Vân Đóa, "Những cái khác không nói, chỉ tính chuyện dì nhỏ nuôi lớn con, thì lá gan này mẹ vẫn nên hiến."
Vân Đóa rũ mi, đôi môi anh đào mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh. Một lúc sau, cô giúp Lục Giai Tuệ kéo chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Giai Tuệ "Ai" một tiếng, nằm xuống thuận theo, nhưng mắt vẫn mở to y nguyên, nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng.
"Con nghe bác sĩ nói chứng mất ngủ của mẹ rất nghiêm trọng?" Vân Đóa hỏi.
Cô biết từ chỗ bác sĩ chủ trị, bác sĩ nói sức khỏe của Lục Giai Tuệ cũng không tệ lắm, nhưng vì thường xuyên mất ngủ nên tinh thần có chút suy yếu.
"Vì sao lại mất ngủ? Chuyện công ty áp lực rất lớn sao?"
Lục Giai Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu. Bà chuyển động đôi mắt nhìn về phía con gái, tựa hồ có chút không quen khi được quan tâm như vậy.
"Lớn tuổi, ngủ ít đi." Lục Giai Tuệ cong khóe môi, nhẹ giọng tự giễu, "Vừa nhắm mắt lại nhớ về nhiều chuyện trước kia..."
Chuyện bà nhớ nhiều nhất là Vân Đóa khi còn bé.
Trước khi ly hôn, Lục Giai Tuệ một mình nuôi Vân Đóa đến bốn tuổi. Sau khi ly hôn, trái tim bà lạnh lẽo, nghẹn lấy một mạch, chẳng quan tâm đến thứ gì. Nhưng thật kỳ lạ, những thứ mà trước đây bà không quan tâm lắm bây giờ cứ luôn hiện ra trong đầu một cách vô thức.
Nhất là sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Đông Đông, bà lại càng nhớ Vân Đóa hơn.
Đương nhiên Lục Giai Tuệ không thể nói ra những lời này. Bà đổi chủ đề: "Mẹ nghe nói bây giờ con vẫn tự chăm Đông Đông?"
Vân Đóa "ừm" một tiếng, "Vì có thể làm việc ở nhà nên bình thường là con chăm. Khi Lệ Kiêu không đi làm thì anh ấy chăm, nếu quá bận rộn bố mẹ chồng cũng sẽ hỗ trợ."
Nhắc đến con trai Vân Đóa tự nhiên sẽ nói nhiều hơn, trên môi nở nụ cười, "Đông Đông rất hiểu chuyện và dễ nuôi."
Lục Giai Tuệ cũng cười theo, bà vui mừng gật đầu, "Tốt, vậy là tốt rồi... Lúc trước mẹ nghĩ sự nghiệp, học hành là quan trọng nên mẹ không đồng ý việc con kết hôn sớm như vậy, nhưng bây giờ có vẻ như..."
Bà chậm rãi gật đầu, "Lệ Kiêu là một người đàn ông tốt, thực sự xứng đôi với con. Bây giờ hai đứa hạnh phúc như vậy, cũng có Đông Đông, thật là tốt..."
Lục Giai Tuệ thở dài, tự giễu cười khẽ, "Mẹ sống hơn nửa đời người, liều hơn nửa đời người, giờ nhìn lại mới nhận ra điều gì là quan trọng."
Đáng tiếc, bà đã đánh mất thứ quan trọng nhất.
Nhưng cũng may mắn vì Vân Đóa sống tỉnh táo hơn bà, cũng hạnh phúc hơn.
Là bà sai rồi.
Lục Giai Tuệ nhắm mắt lại và khẽ thở dài. Một lúc sau, bà lại mở mắt ra và nhìn về phía Vân Đóa thật sâu.
Thoạt nhìn bà càng mỏi mệt, đôi mắt sâu hoắm, có vệt nước loang loáng nơi đáy mắt.
"Mẹ xin lỗi."
Một giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm đáy lòng Vân Đóa nổi lên sóng to gió lớn. Cô nuốt xuống nhiệt nóng nơi cổ họng, cụp mắt xuống rồi lại khó nhọc chớp mắt.
Cuối cùng cô đã nghe được, cuối cùng cũng tới rồi.
Nhiều năm như vậy, thứ cô muốn chẳng qua chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.
Nhưng đợi đến lúc mẹ nói lời xin lỗi, trong lòng Vân Đóa không biết vì sao, ngược lại càng khó chịu.
Cô cúi đầu và sắp xếp lại cảm xúc của mình.
"Sáng mai trước khi mẹ phẫu thuật con sẽ đưa Đông Đông tới đây."
Lục Giai Tuệ sửng sốt, bà mở to mắt, ngẩng đầu lên khỏi gối, "Thật, thật sao? Đông Đông sẽ đến sao?"
Vân Đóa gật đầu "Ừm" một tiếng, lại nhẹ nhàng đỡ Lục Giai Tuệ trở về, "Mẹ ngủ sớm một chút đi."
Lục Giai Tuệ thu mình vào trong chăn và nhắm mắt lại. Bà trở người, một nụ cười nhỏ hiện lên khóe môi.
Vân Đóa ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn mẹ. Người mất ngủ hôm nay lại ngủ nhanh một cách đáng ngạc nhiên, hô hấp của Lục Giai Tuệ nhẹ nhàng, ngủ an ổn.
Vân Đóa nhấc cái ấm bên giường lên, nhẹ nhàng đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa nhìn lại giường bệnh.
Cô mở miệng, không tiếng động, chỉ có khẩu hình miệng, âm thầm:
"Con không sao."
**
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lệ Kiêu đã đưa con trai đến bệnh viện.
"Mẹ, mẹ ơi!" Đông Đông vừa thấy Vân Đóa liền nhảy tới.
Cậu bé hai tuổi hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của bố, cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh như nghé con. Cậu ôm chân Vân Đóa muốn bò lên người mẹ, Vân Đóa ở rộng vòng tay ôm con vào lòng, hôn lên má bé một cái.
Bây giờ con đang dần lớn lên, cũng ảnh hưởng từ Lệ Kiêu, tương tác qua lại cũng bắt đầu nhiều, bình thường rất thích được bố đưa đến câu lạc bộ quyền anh hoặc đi chơi bóng. Nhưng Đông Đông yêu nhất vẫn là mẹ, chỉ cần mẹ ở đó thì bố chính là đồ dự bị. Một ngày không thấy mẹ nên cậu bé rất dính người, ôm Vân Đóa mãi không xuống.
Lục Giai Tuệ ngồi trên giường bệnh, nhìn Đông Đông không chớp mắt. Ánh mắt thận trọng như sợ làm cho động vật nhỏ sợ hãi, không dám động đậy hay phát ra tiếng động gì.
Vân Đóa đặt Đông Đông xuống và chỉ về phía giường bệnh, "Đông Đông, đây là bà ngoại."
Nghe được hai chữ "Bà ngoại", môi Lục Giai Tuệ run lên.
Đông Đông nghiêng đầu nhìn bà ngoại, đôi mắt đen láy sáng ngời, không có chút tạp chất nào.
Cậu bé bình thường không nhút nhát, cũng không sợ người lạ, thấy Lục Giai Tuệ vẫy tay với mình, cậu bé liền tươi cười đi đến.
Huyết thống vẫn thật thần kỳ, một lúc sau Đông Đông đã leo lên giường bệnh của bà ngoại với hai cái chân mũm mĩm của mình.
Thứ Đông Đông mặc hôm nay là áo khoác jeans do Lục Giai Tuệ mua, cậu bé đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm vào trong túi một lúc, sau đó lấy ra ba cái bánh quy hình cá nhỏ đã không còn nguyên vẹn
Đông Đông lấy một cái đưa cho bà ngoại, giọng nói nũng nịu: "Con lấy ở nhà bà nội! Mẹ một cái, ba ba một cái, cái này cho bà ngoại!"
Lục Giai Tuệ thụ sủng nhược kinh, "Còn Đông Đông thì sao?"
Cậu bé lắc đầu, tóc mái trên trán cũng khẽ chuyển,"Của con cho bà ngoại!"
Lục Giai Tuệ cười ôm lấy cháu trai, khóe mắt cong lên. Thoạt nhìn tinh thần bà tốt lên gấp trăm lần, vẻ mệt mỏi không còn nữa.
Vân Đóa nhìn hai bà cháu đang ôm nhau, cũng cong môi nở nụ cười.
Đỉnh đầu đột nhiên bị xoa nhẹ một cái, cô quay đầu, tay cũng bị nắm lấy.
Lòng bàn tay thô ráp và chai sạn của người đàn ông xoa xoa đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, "Tối qua ở đây có phải em ngủ không ngon không?"
"Sao tay em lạnh thế?" Lệ Kiêu lại sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, hơi nhíu mày, "Anh về nhà lấy cho em bộ quần áo nhé?"
Vân Đóa lắc đầu, duỗi tay ra chạm cái cằm râu ria của chồng, phàn nàn giận dỗi: "Anh chưa cạo râu!"
Nói thật, Lệ Kiêu để râu trông cũng rất điển trai, khuôn mặt nam tính thêm phần thu thút, kích thích tố 10/10.
Lệ Kiêu nhếch môi cười, vòng tay ôm vợ vào lòng. Anh kéo khóa kéo áo khoác da, kéo cô gái nhỏ vào bên trong.
Vân Đóa kề sát vòng eo của người đàn ông, vùi đầu vào иgự¢ anh thân mật, ngửi thấy mùi thơm trên người anh, giọng nói cô có chút sầu muộn: "Chồng."
"Hửm?"
"Cảm ơn anh."
Lệ Kiêu nở nụ cười, "Cám ơn anh vì cái gì?"
Vân Đóa không nói lời nào, chỉ ôm chồng càng chặt.
Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho cô.
Cảm ơn tình yêu của anh đã cứu vớt và chữa lành.
Cảm ơn tấm lòng rộng mở và sự ngay thẳng của anh đã truyền cho cô, cho cô biết dũng cảm và tha thứ thật ra không phải là một việc khó khăn...
"Vân Đóa Đóa, chúng ta là vợ chồng." Lệ Kiêu thấp giọng tại bên tai cô, "Không cần phải nói cảm ơn."
Vân Đóa lắc đầu, dùng sức muốn kề sát anh hơn nữa, "Muốn nói cơ. Càng là người thân mật thì càng phải nói."
Lệ Kiêu cười khẽ, giọng điệu ôn hòa: "Vậy sau này, em nói "cảm ơn" bằng một cách khác được không?"
Vân Đóa nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn người đàn ông, "Nói gì?"
"Em nói ——" Lệ Kiêu cúi đầu, chạm nhẹ khóe môi cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ:
"Em yêu anh."