Ngoại truyện: Tuần trăng mật (2)Nhưng vẫn có nhiều fans mama không vừa lòng với việc chụp ảnh tiết lộ lịch trình của người khác, hô hào "Chẳng thể cho vợ chồng quyền Vương một chút không gian riêng tư sao, bọn họ cũng không phải là minh tinh dựa vào độ nổi tiếng để kiếm cơm"...
Cuối cùng Lệ Kiêu cũng ra mặt đăng Weibo, chủ yếu là để cảm ơn sự quan tâm và yêu mến của mọi người, nhưng đây là tuần trăng mật của anh và vợ nên hi vọng sẽ có nhiều không gian riêng tư hơn.
Sau khi người đăng bài nhìn thấy họ đã rất tự giác xóa ảnh chụp.
Nhưng nhóm quần chúng cũng không có nhiều cơ hội vô tình gặp được đôi vợ chồng nữa. Sau khi Lệ Kiêu và Vân Đóa ở trong nước chơi mười ngày sẽ ra nước ngoài, đến Châu Âu.
Cuộc hành trình này không mấy suôn sẻ, Lệ phu nhân ham ăn cay, ăn lẩu quá nhiều, hơn nữa khí hậu không hợp nên đã phát sốt phải nằm trong khách sạn vài ngày. Sau khi cô khỏi bệnh, Lệ Kiêu lại thường xuyên cợt nhả, đáng thương cho Vân Đóa Đóa mỗi sáng sớm đều không dậy nổi...
Cứ chơi như vậy hơn nửa tháng, điểm dừng chân cuối cùng của chuyến trăng mật, cả hai đến Phần Lan.
Lý do đến Bắc Âu là vì Vân Đóa muốn xem cực quang.
Lệ Kiêu đã đặt trước ô thủy tinh nổi tiếng*, nhưng ở trong ô chờ cả hai buổi tối mà cực quang cũng không xuất hiện. May mắn thay, ban ngày ở đây vẫn còn rất nhiều chỗ để chơi.
Vân Đóa trải nghiệm trò chó kéo xe trượt tuyt còn đi vòng đn cực Bắc gửi bưu thip ở làng ông già Noel
Vân Đóa trải nghiệm trò chó kéo xe trượt tuyết, còn đi vòng đến cực Bắc, gửi bưu thi*p ở làng ông già Noel*. Cô thích nhất là xe trượt tuyết tuần lộc, tuần lộc kéo xe trượt tuyết êm hơn, kèm theo tiếng chuông leng keng dọc đường vô cùng hợp với không khí giáng sinh.
Cô thích nhất là xe trượt tuyt tuần lộc tuần lộc kéo xe trượt tuyt êm hơn kèm theo ting chuông leng keng dọc đường vô cùng hợp với không khí giáng sinh
Vào đêm cuối cùng, vợ chồng son cũng không ngủ được, khui một chai rượu vang đỏ và dự định qua đêm trong ô kính, háo hức mong được nhìn thấy cực quang.
Vận may của bọn họ đến rồi.
0 giờ qua đi, một dải sáng như cầu vồng xuất hiện trên không trung, mây bay nước chảy lơ lửng trên bầu trời đêm, như mộng như ảo. Một lúc sau, dải sáng đột nhiên biến thành một vầng hào quang cực lớn, chiếu sáng cả bầu trời đầy sao vốn đã chói lóa.
Hào quang lớn dần, tỏa ra ánh sáng màu bạc trong đêm, giống như chiếc áo choàng lóe sáng nhàn nhạt lung linh của một nàng tiên, chiếu sáng cả đêm tối. Ô thủy tinh nhỏ của bọn họ cũng sáng như ban ngày.
Lệ Kiêu và Vân Đóa ngồi trên sàn nhà trong ô kính. Hai người đang dựa sát vào ôm nhau trước lò sưởi ấm áp, cùng nhau ngắm cực quang qua lớp kính.
Lệ Kiêu ôm lấy cô vợ nhỏ, trán kề nhau thân mật, anh lại nhịn không được mà nhẹ nhàng hôn cô.
"Đóa cục cưng, đây là năm đầu tiên chúng ta kết hôn." Giọng nói từ tính như xoa cát, mang theo lưu luyến, "Về sau mỗi một năm, mỗi mười năm, chúng ta đều sẽ tới nơi này được không?"
Vân Đóa nhìn cực quang rải đầy màn đêm, nhìn đến ngây người. Cô ôm cánh tay chồng, đôi mắt màu hổ phách mở to, bị chấn động một câu cũng nói không nên lời, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lệ Kiêu cầm máy ảnh lên, đầu tiên là chụp bầu trời đêm 2 tấm, sau đó hướng máy ảnh về phía vợ mình đang nhìn vào cực quang.
Cô gái trong ống kính có đôi mắt sáng ngời, bề mặt đôi mắt hạnh được quầng sáng nhuộm lên màu sắc rực rỡ, trên gương mặt trắng nõn cũng có màu cực quang, hiện ra một loại cảm giác thần bí dưới lớp quang ảnh, nhất tiếu sinh hoa.
Lệ Kiêu nhìn đến ngây người.
Vừa rồi mới xem cực quang anh không hề có cảm giác như vậy —— Vân Đóa của anh, là một sự tồn tại còn rực rỡ tươi đẹp động lòng người hơn cả cực quang.
**
Sau khi đi tuần trăng mật trở về, Vân Đóa khai giảng, Lệ Kiêu huấn luyện càng thêm khắc khổ, cuộc sống của hai vợ chồng chậm rãi đi vào quỹ đạo. Thực tế thì không khác mấy so với lúc yêu nhau, Vân Đóa vẫn đến trường đi học, anh vẫn bận rộn huấn luyện cho trận đấu như trước.
Lịch học MTI không dày đặc mấy, ngoài giờ học trên lớp Vân Đóa vẫn có thể cố gắng chạy nhanh qua để xem mỗi khi Lệ Kiêu có trận đấu.
Nhớ đến trận đấu đầu tiên sau khi đi tuần trăng mật về, lúc Lệ Kiêu lên sàn đấu sự cổ vũ và vỗ tay của khán giả lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút tê tâm liệt phế. Lúc mới bắt đầu Vân Đóa chưa kịp phản ứng lại, tuy nói fans trên sân nhà nhiều nhưng cũng không đến mức trở thành như vậy.
Về sau cô mới hiểu được —— thì ra là bởi vì hình xăm sau lưng Lệ Kiêu.
Sau trận đấu phóng viên phóng viên ngăn Lệ Kiêu lại, ý tứ biết rõ còn cố hỏi: "Hình xăm này của anh có ý nghĩa thế nào? Đây là hình gì vậy?"
Lệ Kiêu nở nụ cười và quay người lại để máy quay quay được hình xăm của mình.
Phóng viên: "Xăm hình vợ trên người thì sẽ thể hiện tốt hơn trong các trận đấu phải không?"
"Đương nhiên." Lệ Kiêu liếm môi, "Bởi vì tôi không muốn để vợ mình té trên mặt đất, cũng không muốn để cô ấy chứng kiến bộ dạng thất bại của tôi."
Sau khi video được công bố, đề tài "Hình xăm của Lệ Kiêu" lại hot một hồi.
Sự thật chứng minh quyền vương không hề nói quá, chiến tích của anh thực sự là càng đánh càng đẹp.
Rất nhanh, Vân Đóa đã kết thúc năm học đầu tiên với tư cách là nghiên cứu sinh, tân hôn năm thứ nhất cũng trôi qua. Trong dịp Tết Nguyên đán, cô và Lệ Kiêu trở về nhà lớn của ông nội Lệ.
Người nhà họ Lệ từ khắp năm châu bốn bể tụ về ăn mừng năm mới, Vân Đóa mới chính thức thấy được cái gì gọi là "Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh".
*Những người thảo luận cùng một chỗ đều là người uyên bác, không có người nông cạn vô tri qua lại. Hồng nho: học giả uyên thâm - Bạch đinh: chỉ người không có học vấn
Đại gia đình này mừng năm mới náo nhiệt nhưng cũng sẽ không thất lễ, người nhà vui vẻ hòa thuận, không khiến người khác khó chịu vì cảm thấy có sự phân chia tầng lớp. Bọn nhỏ được tiền lì xì sẽ lễ phép nói cảm ơn, khi người lớn quây quần bên nhau ngoài trò chuyện về gia đình cũng rất thích luận bàn chuyện học thuật.
Đương nhiên cũng chẳng ai hỏi han chuyện riêng tư của đôi trẻ. Không có cái chủ đề gọi là thúc đẩy sinh sản ở đây.
Chỉ có khi bà nội Lệ ở cùng một chỗ với vợ chồng son mới hàm súc hỏi "Có kế hoạch khác không". Không đợi vợ trả lời Lệ Kiêu đã chủ động ôm vấn đề về phía mình.
"Bà ơi chúng con còn trẻ. Vân Đóa vẫn còn đi học, con cũng bận đi thi đấu khắp nơi." Lệ Kiêu nở nụ cười, "Đợi sau khi Vân Đóa tốt nghiệp rồi nói sau."
Bà Lệ cười gật đầu, không nói gì nữa.
Kế hoạch ban đầu của cả hai là sẽ nói về chuyện con cái sau khi Vân Đóa tốt nghiệp. Về phương diện biện pháp Lệ Kiêu cũng rất tích cực, hai vợ chồng đã bên nhau một năm nhưng cũng không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Nhưng ngoài ý muốn nếu có thể đoán trước được thì sẽ không gọi là ngoài ý muốn.
Ngày đó sau khi "xong việc", hơi thở Vân Đóa mong manh dựa vào đầu giường, còn chưa trở lại bình thường thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông trầm thấp mắng.
"Hửm?" Vân Đóa nhỏ giọng, "Làm sao vậy?"
Lệ Kiêu đưa lưng về phía cô, dừng vài giây rồi mới xoay người đưa thứ trong tay cho cô xem.
Vân Đóa: "!"
Vân Đóa kinh ngạc "ahh" một tiếng, bĩu môi, "Đều là lỗi của anh!"
Lệ Kiêu đưa tay ném thứ đó vào thùng rác và cười bất đắc dĩ, "Trách anh? Đây là vấn đề về chất lượng đấy nhé."
"Chả phải!" Vân Đóa vùi mặt vào gối đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ hoe nhìn chồng, "Còn không phải là do vừa rồi anh quá... Nếu không thì chẳng hỏng nổi đâu!"
Lệ Kiêu liếm môi, "Đóa cục cưng, vừa rồi là chính em hô hào muốn —— "
Lời còn chưa nói hết mặt anh đã trúng một cái gối.
Cô gái đứng dậy với đôi chân vẫn còn yếu ớt run rẩy như nhũn ra. Thấy cô mặc quần áo muốn đi ra ngoài, Lệ Kiêu nhướng mày: "Đi đâu?"
Vân Đóa oán trách liếc nhìn người đàn ông, "Mua thuốc."
Lệ Kiêu cau mày nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "Thứ đó không tốt cho sức khỏe, em đừng uống."
Vân Đóa lắc đầu, "Ngẫu nhiên có một lần thì không sao đâu."
Lệ Kiêu dùng sức kéo vợ tới trước người mình không cho cô đi, "Không được, một lần cũng không được."
Vân Đóa đánh lên vai chồng, bất mãn giận dỗi: "Vậy làm sao bây giờ!"
Lệ Kiêu cụp mắt suy nghĩ hai giây rồi thì thầm vào tai cô câu gì đó.
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa không nói nên lời: "Lệ Kiêu, anh là con của bác sĩ cơ mà, tại sao lại không có kiến thức phổ thông vậy hả?"
Cô cúi đầu có chút ngượng ngùng, "Cái đó, cái đó làm sao có thể ra ngoài..."
Lệ Kiêu khẽ cười, "Anh có thể."
Một tay anh ôm qua, vác vợ lên vai không hề báo trước rồi đi về hướng phòng tắm, "Thử xem?"
Vân Đóa khóc không ra nước mắt, đấm vào lưng chồng, "Phiền ૮ɦếƭ rồi! Chán ghét anh..."
Sau ngày hôm đó, những món đồ trên tủ đầu giường của họ đã được đổi thành những thứ khác nhau, nghe đâu là "Kim cương bất diệt":)
Lệ Kiêu nói cái gì mà không cho vợ uống thuốc.
"Có thì có. Anh nuôi hai mẹ con em."
Vân Đóa giơ ngón tay đếm hồi lâu, cảm thấy mình cũng trong kỳ an toàn nên không thèm quan tâm nữa.
Cuối học kỳ đang đến gần, một làn sóng lớn các cuộc thi và luận văn đánh úp lại, Vân Đóa bận tối mắt tối mũi. Lệ Kiêu đi Mỹ cô cũng không theo mà ở nhà ôn tập.
Đến lúc Lệ Kiêu đi Mỹ về, đôi vợ chồng đã mười ngày không gặp. Vừa xuống máy bay, tin nhắn Wechat của vợ đã tới.
Đóa cục cưng: 【 đến đâu rồi đến đâu rồi ~ em làm thức ăn ngon lắm à nha, chồng iu mau về nhanh lên ~】
Lệ Kiêu cong môi, nhắn lại mấy chữ:
【 ăn cái gì ngon? Còn ngon hơn cả ăn em hửm】
Đóa cục cưng: 【 icon: công chúa im lặng】
Đóa cục cưng: 【 anh mà còn không về... thì cái gì cũng không có mà ăn đâu [mỉm cười]】
Lệ Kiêu: 【 chờ anh! Lập tức 】
Sau khi hai người kết hôn, phần lớn thời gian vẫn ở căn chung cư lớn kia. Chung cư gần trường học, thuận tiện để đi học nghiên cứu sinh. Nếu không có Lệ Kiêu thì Vân Đóa cũng không muốn ở biệt thự một mình—— vào ban đêm căn nhà lớn tối đen như mực làm cô hơi sợ.
Lệ Kiêu về đến nhà, vợ nhỏ không nhào đầu về phía trước ôm một cái giống thường ngày.
Lò hấp và lò nướng trong bếp rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp, cả phòng tràn ngập mùi thơm. Lệ Kiêu không có tâm tư xem mỹ thực trong nồi, anh đi vào phòng ngủ nhìn thứ mình muốn ăn nhất đang bọc chăn ngủ say.
Khuôn mặt Vân Đóa ửng hồng nhạt như mật đào, non nớt mềm mại giống như bánh pudding, trong cả gian phòng đều là hương vị ngọt ngào trên người cô.
Lệ Kiêu hít một hơi thật dài, tâm trạng thoáng cái đã mềm nhũn, thực sự yên ổn.
Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại ấm áp của cô. Vân Đóa nhẹ nhàng cử động, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Anh về đấy à..." Cô nói thầm không rõ, giọng nói êm ái như làm nũng nhưng Lệ Kiêu nghe được chút giọng mũi.
"Không thoải mái?" Anh dịu dàng hỏi cô, "Sinh bệnh rồi sao?"
Vân Đóa ủ rũ lắc đầu, "Ôn tập quá mệt mỏi, gần đây ngủ không đủ giấc. Vừa rồi lúc em nướng bánh có ghé vào bàn thiếu chút nữa đã ngủ quên luôn..."
Lệ Kiêu đau lòng vén tóc dài của cô ra sau tai, đưa tay sờ sờ trán cô, "Hình như hơi nóng."
Anh đứng dậy, "Anh lấy cho em một ít thuốc."
Vân Đóa cũng có cảm giác hẳn là mình bị bệnh. Hai ngày nay trên người cô chả có nổi chút sức lực nào, buổi sáng còn hơi váng đầu, đặc biệt là rất dễ mệt rã rời.
Cô nhận thuốc và cốc nước mà Lệ Kiêu đưa, vừa nhấp một ngụm nhỏ thì đột nhiên anh nắm lấy bàn tay đang định uống thuốc của cô.
Vân Đóa khó hiểu, "Hửm?"
Lệ Kiêu không nhìn cô, anh cụp mi và khẽ cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc như đang cố suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau yết hầu của người đàn ông kịch liệt lăn hai cái.
Anh giương mắt, đôi mắt đen thật sâu thẳm, "Vân Đóa Đóa, có phải em mang thai không?"
**
Lúc Lệ Kiêu lái xe về lại khu biệt thự đèn trong nhà vẫn sáng. Vừa mở cửa Tiểu Bạch đã chạy về phía anh kêu meo meo.
Gần đây Lệ viện trưởng hay ngủ sớm nhưng hôm nay bất ngờ còn tỉnh, ông ngồi xuất thần trên ghế gỗ cũng không phát hiện con trai trở về. Đợi đến lúc Lệ Kiêu gọi một tiếng "Bố", ông mới như ở trong mộng tỉnh lại.
"Đến rồi à." Lệ viện trưởng nhìn ra sau lưng Lệ Kiêu, "Sao muộn như vậy còn đến? Vân Đóa đâu rồi, chỉ có một mình con?"
Lệ Kiêu vẫn chưa hoàn hồn trước cú sốc tin tức vừa rồi, anh tùy ý gật đầu, không yên lòng, "Vân Đóa ở nhà nghỉ ngơi. Mẹ con đâu ạ?"
"Mẹ con..." Lệ viện trưởng thoạt nhìn cũng hơi giật mình, "Ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Bố, con có chuyện muốn nói với bố."
Nhìn thấy que thử thai lên hai vạch, một hồi lâu mà Lệ Kiêu và Vân Đóa cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Anh không thể không nghĩ tới khả năng này, trong dự kiến nhưng vẫn kinh ngạc.
Cô vợ nhỏ chân tay luống cuống, hai mắt lập tức đỏ hoe. Lệ Kiêu rất hiểu cảm giác tâm trạng "cục cưng không biết chăm cục cưng như thế nào" của vợ, anh ôm Vân Đóa an ủi cả buổi, phụ nữ có thai mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Cảm xúc của Lệ Kiêu tới chậm, nhưng giống như đang dời núi lấp biển, làm rung chuyển mọi suy nghĩ và cảm xúc của anh một cách dữ dội. Anh ngồi không yên, lúc này mới lái xe tới nhà bố mẹ ——anh cần một người bố chuyên nghiệp giúp đỡ, càng cần hơn nữa là muốn bố nói cho anh biết cách trở thành một người bố trẻ.
Lệ viện trưởng gật đầu, "Vừa vặn, bố cũng có chuyện muốn nói với hai vợ chồng con."
Lệ Kiêu "Ah" một tiếng, ngồi lên ghế salon, "Vậy bố nói trước đi."
"Lệ Kiêu." Lệ viện trưởng nhẹ nhàng hít một hơi, muốn nói lại thôi, "Mẹ con, bà ấy..."
"Bà ấy mang thai."