Bởi vì "sự chăm học" của Lệ Kiêu mà buổi học tiếng Anh hôm nay bị kéo dài hơn 10 phút. Mới vừa tan học, mấy chàng trai đã xách cặp lao ra khỏi cửa, vội vã đi luyện tập.
Vẻ mặt ửng hồng của Vân Đóa còn chưa phai nhạt. Cô cố ý thu thập đồ đạc thật chậm nhưng Lệ Kiêu vẫn đang đứng ở cửa không rời đi, rõ ràng là đang anh đợi cô.
Cô cúi đầu bước tới, có chút xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt.
"Em đến đây lần đầu tiên phải không?" Lệ Kiêu hỏi cô gái nhỏ bằng một giọng điệu rất nghiêm túc, chẳng còn vẻ trêu đùa như vừa nãy chút nào.
"Muốn đi tham quan xung quanh chứ? Hôm nay bọn tôi sẽ có thi đấu thực chiến."
Rốt cục Vân Đóa cũng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp hai cái, "Thực chiến? Vậy chốc nữa anh phải tham gia trận đấu sao?"
Lệ Kiêu lắc đầu, nở nụ cười, "Tôi không tham gia đấu đối kháng, nhưng cũng phải huấn luyện."
Trong câu lạc bộ thật khó để tìm được đối thủ hạng nặng nào có thể so sánh với Lệ Kiêu. Anh có một đối thủ để thi đấu đặc biệt và kế hoạch tập luyện được huấn luyện viên xây dựng riêng. Tất nhiên, anh cũng là người luyện tập vất vả nhất câu lạc bộ.
"Tôi đưa em đi dạo xung quanh một vòng nhé?" Vừa dứt lời Lệ kiêu đã đưa tay cầm lấy mấy cuốn sách tiếng Anh thật dày trên tay cô.
Vân Đóa nhìn ra ngoài qua tấm kính cao từ trần đến sàn, thấy võ đài quyền anh ở tầng dưới cũng như một vài võ sĩ đang khởi động, làm nóng cơ thể.
Sự hào hứng tò mò bắt đầu nổi lên, cô quay lại nhìn anh gật đầu, "Được."
Lệ Kiêu cong môi cười, "Vậy em chờ một chút, tôi đi thay quần áo."
Anh thay quần áo rất nhanh, khoảng chừng hai phút đã trở lại. Quần đùi màu đen, thân trên là áo choàng đấm bốc cùng màu, cổ áo, thắt lưng đều là màu cam sáng.
Càng đáng ghét hơn là anh còn chẳng thèm thắt thắt lưng lại cho đàng hoàng, làm chiếc áo choàng bên ngoài trở nên xộc xệch hơi rộng mở, lộ ra cơ иgự¢ và cơ bụng rắn chắc rõ ràng.
Người đàn ông sải đôi chân dài, không nhanh không chậm hiên ngang đi đến.
Anh vừa đi tới, ngay lập tức Vân Đóa cảm thấy bầu không khí xung quanh nóng rực. Hai tai cô đỏ bừng, ánh mắt né tránh, xấu hổ liếc nhìn thân hình cường tráng của người trước mặt.
Không nhìn kỹ, nhưng cô luôn có cảm giác vóc dáng anh dường như còn đẹp hơn trước, đặc biệt là cơ bụng nổi rõ trên eo hẹp, nhìn qua "rất cứng"......
Thấy cô gái nhỏ hết cắn môi lại cúi đầu, Lệ Kiêu mới phản ứng lại. Anh khẽ cười một tiếng, đoạn mi nhướng lên có chút ngả ngớn, sau đó thản nhiên đưa tay cột đai lưng lại.
"Tôi chuẩn bị xong rồi." Lệ Kiêu thấp giọng nhắc nhở.
Hai má cô gái nhỏ ửng đỏ, vẫn nghiêng đầu như cũ. Lệ kiêu nhìn sang, nụ trên môi càng sâu, anh cúi đầu dùng giọng nói từ tính gọi cô lần nữa: "Vân Đóa?"
Trái tim Vân Đóa khẽ run lên.
Những vận động viên này rất thích pha trò và luôn trêu chọc gọi cô là "cô giáo nhỏ" hoặc "chị dâu nhỏ". Nhưng dù họ có gọi như thế bao nhiêu lần thì nội tâm cô vẫn không hề dao động.
Nhưng khi anh chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô, giống như có ai đó ném một viên đá vào trái tim bình thản, tạo nên những gợn sóng trong tim làm Vân Đóa vô cùng khó chịu.
Cô ổn định lại tâm trạng lạ kỳ của mình, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Vân Đóa: "......"
Đai lưng này...... có thắt cũng như không. Đơn giản тһô Ьạᴏ thắt thành một cái nút xấu xí, cổ áo choàng trễ thành hình chữ V xẻ sâu, không che được cơ иgự¢ tinh tráng của anh. Như ẩn như hiện, dường như đang trở thành thứ gì đó dụ hoặc người khác......
Ngượng ngùng không nói nên lời, Vân Đóa khẽ khịt mũi cúi đầu nhỏ giọng: "Đi thôi."
Lệ • V xẻ sâu hấp dẫn • Kiêu cong môi cười, bắt đầu đưa cô gái nhỏ đi tham quan câu lạc bộ.
Nơi này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Vân Đóa. Có đến vài tầng, toàn bộ kiến trúc tòa nhà đều có tông màu tối, tràn đầy cảm giác chuyên nghiệp, nhìn bề ngoài là thế nhưng trang trí bên trong rất sinh động và nhiều màu sắc. Cô nhìn thấy võ đài quyền anh có ba màu đen, vàng và đỏ, các loại bao cát, tạ cầm tay cùng rất nhiều thiết bị luyện tập khác.
Dừng lại trước một tấm kính lớn từ trần đến sàn, đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn chằm chằm vào bên trong, khóe môi khẽ nhếch lên từng chút một.
Đang có một lớp học đấm bốc ở nơi đó, tất cả học viên đều là trẻ em và nhỏ nhất chỉ cỡ ba hoặc bốn tuổi. Một đám trẻ con đeo găng tay đấm bốc mini màu đỏ lặp lại động tác ra quyền theo huấn luyện viên. Nắm đấm của các bạn nhỏ dù không có lực uy Hi*p nhưng vẻ mặt lại rất chuẩn chỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó, miệng còn hô vang theo nhịp.
Vân Đóa xem rất vui vẻ cười đến mặt mày rạng rỡ, cô quay đầu hỏi Lệ Kiêu: "Nhỏ như vậy mà đã bắt đầu học quyền anh sao?"
Lệ Kiêu cũng đang chăm chú nhìn các học viên nhỏ trong phòng tập. Khóe môi anh hơi cong lên, ý cười trong mắt thực nhu hòa, "Ừm. Có khá nhiều trẻ con đang theo học, đều là muốn theo đuổi sở thích, rèn luyện thân thể, tôi luyện ý chí."
Vân Đóa kinh ngạc: "Còn có thể tôi luyện ý chí sao?"
"Ừm? Em không tin?" Lệ Kiêu quay sang nhìn cô và nghiêm túc nói, "Quyền anh là môn học rất thâm sâu."
Vân Đóa mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn anh với đầy vẻ tò mò.
Lệ Kiêu cũng không tiếp tục nói nữa. Anh nhìn chằm chằm cô trong giây lát rồi đột nhiên lùi về phía sau.
Trước khi Vân Đóa kịp phản ứng, người đàn ông đã bất ngờ vung nắm đấm mà không hề báo trước, hướng thẳng vào mặt cô!
Vân Đóa sợ hãi hét lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại theo bản năng, cả người không khống chế được mà ngã ngửa về sau.
Quyền cước của Lệ Kiêu thật sự không đánh ra. Khi còn cách mặt của cô gái nhỏ một khoảng xa anh đã đột ngột rút tay về, tay còn lại nhanh chóng vòng qua eo, kéo Vân Đóa sắp ngã xuống đất ôm vào lòng. *lưu manhhh
Vân Đóa được ôm vẫn còn đang bàng hoàng, cô sững sờ mất mấy giây rồi mới định thần lại.
"Anh làm gì thế!?" Cô đánh mạnh vào khuôn иgự¢ để trần của anh một cái, "Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!"
Vừa rồi cô nhắm mắt lại không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được làn gió do nắm đấm của anh mang lại, mạnh đến mức làm mấy sợi tóc của cô khe khẽ bay lên. Những tưởng mình sẽ ngã xuống đất, nhưng giây tiếp theo cô đã rơi vào vòng tay quen thuộc, hơi thở nóng bỏng nam tính lập tức bao trùm lấy cô.
Vân Đóa ôm lấy thắt lưng rắn chắc của anh và chiếc cằm nhỏ nhắn vừa vặn kề sát vào иgự¢ anh. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người trước mặt, không biết là sợ hãi hay tức giận.
"Làm tôi sợ thì vui lắm phải không!"
Lệ Kiêu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười mãn nguyện, rõ ràng là "rất vui".
Cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu làm anh luyến tiếc ôm không muốn rời, cánh tay mạnh mẽ không thể không siết chặt lần nữa, hoàn toàn bao vây lấy người trước mặt.
"Tôi trả lời câu hỏi của em."
Vân Đóa vùng ra khỏi vòng tay của người đàn ông, bĩu môi giận dữ: "Câu hỏi gì chứ!"
"Vì sao quyền anh có thể tôi luyện ý chí." Lệ kiêu trả lời, nói xong anh nâng tay lên nắm lại thành quyền.
Những ngón tay thon dài hữu lực, bàn tay rắn rỏi, thậm chí cả những đường gân xanh trên mu bàn tay cũng tràn đầy sức mạnh.
"Em xem, vừa rồi tôi ra quyền về phía em thì phản ứng đầu tiên của em là nhắm mắt, lui về phía sau. Đương nhiên, đây là phản ứng theo bản năng rất bình thường. Nhưng đối với võ sĩ quyền anh mà nói, bọn tôi phải mở mắt nhìn về cú đấm và không được quay đầu. Không thể lùi bước, phải tiến lên đánh trả."
Lệ kiêu hơi dừng, "Điều mà một võ sĩ quyền anh cần chiến thắng đầu tiên là chính bản thân mình. Tập luyện phản bản năng vận động như vậy thì đương nhiên có thể tôi luyện ý chí rồi."
Vân Đóa đột nhiên hiểu ra, cô nhẹ nhàng "A" một tiếng. Nhưng sau đó lại bĩu môi liếc nhìn anh có chút tức giận.
"Vậy thì cứ từ từ nói." giọng điệu cô gái nhỏ hờn dỗi yếu ớt, lại có chút tủi thân, "Tại sao anh lại dọa tôi thế chứ....."
Cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu, đáng thương. Người đàn ông này lại giơ nắm đấm tới, đừng nói đánh, mới thế này đã dọa cô sợ ૮ɦếƭ khi*p rồi.
Lệ Kiêu cong khóe môi cười một tiếng, nghe có chút bất đắc dĩ lại sủng nịnh*.
*cưng chiều chìm đắm
Anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút.
Chỉ là anh đã quen тһô Ьạᴏ, không ngờ cô gái nhỏ lại dễ bị dọa như vậy. Xem ra về sau anh phải ôn nhu, dịu dàng với cô thật nhiều.
Lệ Kiêu cúi người kề sát lại gần bên tai cô, giọng nói từ tính nhẹ nhàng hơn: "Từ nay về sau tôi sẽ không làm em sợ nữa, được không?"1
Nói xong anh đưa tay lên vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu cô.
Được dỗ dành nên vẻ mặt của Vân Đóa lập tức dịu đi không ít. Hai người cùng nhau bước lên lầu, tầng trên là nơi huấn luyện của các tuyển thủ chuyên nghiệp và cô đã thấy một số học sinh của mình ở đó.
"Em nhìn Uông Chính đi." Lệ Kiêu chỉ tay về một hướng, "Lúc mới tới, cậu ấy còn chưa đầy mười sáu tuổi, gầy gò và thấp bé nên rất rụt rè, không dám nhìn ai."
Vân Đóa nhìn về phía Uông Chính đang tập luyện, ra quyền vào khoảng không. Khuôn mặt chàng trai hết sức tập trung, ánh mắt sắc bén và chuyên chú, động tác rất có lực khác hoàn toàn so với câu nói "rụt rè, không dám nhìn ai" của Lệ Kiêu.
"Khi gia đình gửi đến đây họ cũng không hề có ý muốn để Uông Chính trở thành một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, mà chỉ muốn rèn luyện lòng can đảm của cậu ấy. Trước đây Uông Chính là một người rất nhút nhát và thiếu tự tin, làm bất cứ điều gì cũng do dự. Còn bây giờ, em nhìn đi, cậu ấy trông như một người hoàn toàn khác."
Lệ Kiêu mỉm cười, "Đây là sức hấp dẫn của quyền anh. Nó sẽ mang đến một trái tim của võ sĩ cho những ai tập luyện. Giúp cho nhiều người hiểu được thế nào là kiên trì, thế nào là hy sinh và thế nào là không thừa nhận thất bại."
Vân Đóa trầm ngâm gật đầu.
Cô ấy à, trước giờ chỉ là một con cá muối chỉ biết nằm dài, hôm nay là lần đầu tiên quan tâm đến quyền anh và thể thao.
Vận động thể thao không chỉ đơn giản là rèn luyện thân thể mà còn bao gồm cả tinh thần —— nói như vậy thì các vận động viên thật sự rất giỏi, bọn họ nhất định phải có ý chí kiên cường vượt bậc so với người bình thường.
Vân Đóa quay đầu nhìn Lệ Kiêu đang đứng bên cạnh, người đàn ông này cao lớn cường tráng, thân hình và ý chí đều thuộc hàng dẻo dai bậc nhất. Cô nhìn anh giây lát, đột nhiên tò mò: "Vậy tại sao ngay từ đầu anh lại học boxing?"
Lệ Kiêu có chút ngạc nhiên vì bỗng dưng cô lại muốn biết về bản thân mình, nhưng đương nhiên trong lòng anh rất vui vẻ.
"Khi còn nhỏ, tôi rất hiếu động. Bố mẹ cho tôi học quyền anh với mục đích ban đầu là để tiêu hao hết năng lượng dư thừa của tôi, có như vậy tôi mới không làm phiền họ lúc đi ngủ vào ban đêm."
Vân Đóa nở nụ cười "Vậy anh bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp vì học tốt sao?"
Lệ Kiêu khẽ "Ừ", "Nhưng thi đấu chuyên nghiệp phần lớn là vì tôi thích."
Hai người sóng vai, chậm rãi đi ra hành lang bên ngoài.
Trên tường dọc theo hành lang sân huấn luyện bên này có treo rất nhiều ảnh chụp, một số là võ sĩ nổi tiếng đến từ các quốc gia, một số là thành viên của câu lạc bộ, bên cạnh các bức ảnh cũng có những lời giới thiệu ngắn gọn.
Lệ Kiêu dừng bước chân trước một bức ảnh và chậm rãi nói: "Thực ra lúc đầu, gia đình không đồng ý việc tôi thi đấu chuyên nghiệp, nhưng tôi thích nó. Quyền anh chính là điều mà tôi muốn tập trung cả đời này."
Vân Đóa nhón chân lên nhìn tấm ảnh trước mặt anh. Trong ảnh là một võ sĩ quyền anh ngoại quốc với mái tóc đen và đôi mắt sâu, không thể phân biệt được anh ta đến từ nước nào. Bên cạnh đó còn có dòng chữ:
Tôi đặt tất cả niềm đam mê của mình vào quyền anh và nó cũng là điều truyền cảm hứng để tôi chiến đấu hết mình. Đó không chỉ là vinh dự cho cá nhân, tôi đang làm điều này cho cả gia đình và đất nước của tôi.
—— Manny Pacquiao (một võ sĩ và là Thượng nghị sĩ Philippines. Anh là nhà vô địch thế giới tám hạng duy nhất trong lịch sử quyền anh cũng như là võ sĩ đầu tiên giành chức vô địch ở năm hạng cân khác nhau.)
Lệ Kiêu xuất thần nhìn bức ảnh với đôi mắt đen sâu thẳm, "Ngoại trừ quyền anh, không có thứ gì khác có thể mang lại tôi cảm giác đó."
Cô bước về phía anh một bước, "Cảm giác gì?"
"Cảm giác thỏa mãn, cảm giác chinh phục." Anh nói từng từ ngắn gọn mà đanh thép "Hương vị chiến thắng sẽ khiến người ta nghiện. Trận đấu là kẻ mạnh và nếu giành được thắng lợi thì nghiễm nhiên tôi sẽ trở thành kẻ mạnh."
Thanh âm của anh mang theo vẻ điềm tĩnh, nhưng sự tự tin trong ánh mắt sâu thẳm kia là thứ không thể nào che giấu được, vô cùng đường hoàng khí khái.
Giống như một con sư tử dũng mãnh nhất trên thảo nguyên, đứng trên đỉnh núi ngẩng cao đầu nhìn về phía lãnh thổ xa hơn, tràn đầy tham vọng và khát khao chinh phục.
Trái tim Vân Đóa đập nhanh hơn hai nhịp mà không rõ lý do.1
Cô chưa bao giờ thấy một Lệ Kiêu như thế này trước đây.
Anh thu tầm mắt lại và mỉm cười với cô, "Nhưng ngoài kết quả trận đấu, tôi cũng rất hưởng thụ quá trình thi đấu quyền anh."
Anh nhắm hờ mắt và nhớ lại cảm giác khi đứng trên sàn đấu —— mỗi một quyền mà anh tung ra sẽ làm khán giả chung quanh hoan hô mãnh liệt như sóng trào......
Trên sàn đấu có thể phát sinh bất cứ điều gì. Anh hưởng thụ quá trình đánh cờ cùng đối thủ, cũng hưởng thụ ánh mắt ủng hộ và sự tín nhiệm của huấn luyện viên. Mặc dù chỉ là một quyền lại một quyền luyện tập ngày qua ngày buồn tẻ. Mặc dù là luyện đến đổ mồ hôi như mưa và không thể nhấc cánh tay lên vì kiệt sức, nhưng anh vẫn cảm thấy sảng khoái và vô cùng vui vẻ.
Dồn hết tâm huyết cho dù biết không có cơ hội chiến thắng cũng không nản chí, dù có bị quật ngã cũng cảm thấy thống khoái.
Đối với Lệ Kiêu mà nói, quyền anh chính là như vậy —— trăm quyền trăm giải, mỗi một quyền đều đáng giá để anh dùng hết toàn lực......
Vân Đóa nhìn vẻ kiên quyết và cứng rắn của người đàn ông trước mặt. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như có tia sáng, chói lọi và rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác xúc động:
Thì ra có giấc mơ và đam mê là như thế này.
Có thứ để bản thân mình nhiệt tình yêu thương, sẵn lòng rơi vào giao tranh vì khát vọng thì ra lại là một điều tốt đẹp đến thế.
Khi đàn ông nghiêm túc thật sự vô cùng hấp dẫn.....1
Người đàn ông có đôi mắt phát sáng quay đầu lại, ánh lửa trong mắt tản ra như sao. Anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, nóng bỏng và thẳng thắn.
"Chỉ cần là thứ tôi thích," Lệ Kiêu chậm rãi cất lời, giọng nói trầm nhu kiên định, "Thì chắc chắn tôi sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ."
Câu nói của anh đầy ẩn ý và mơ hồ. Đôi mắt Vân Đóa khẽ động, cô nhanh chóng nhìn đi nơi khác như thể bị bỏng.
Cô vuốt tóc để che đi hai má đỏ ửng, cứng nhắc dời đề tài: "Tôi nghĩ mình cũng nên đăng ký vào lớp quyền anh dành cho nữ.... câu lạc bộ anh có không?"
Lệ Kiêu nhướng mi, "Em đăng ký để làm gì?"
"Rèn luyện thân thể, tôi luyện ý chí chứ làm gì, chả phải anh vừa nói đấy sao."
Cá muối Vân Đóa xoay người, "Tôi nghĩ học quyền anh rất tốt, nói không chừng còn có cái phòng thân và vân vân, rất hữu dụng."
"Phòng thân?" Lệ Kiêu cười khẽ như vừa nghe thấy chuyện hài, "Em phòng gì mà phòng?"3
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời và nhu hòa, "Có tôi ở đây em còn sợ cái gì?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiêu ca: không cần phòng thân, em phải phòng tôi:)