Đá Quý Không Nói Dối - Chương 37

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Mặt Nạ Carnival(*)
Trưa hôm sau, sau khi đến nhà ăn, Thiên Hạ lại nhìn thấy Từ Sở ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nên lại ngồi cùng bàn với cô.
Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, Thiên Hạ quyết định đổi sang món canh.
Hai người nói chuyện, lúc ấy, nhân viên phục vụ đi tới, Thiên Hạ tưởng là món canh của mình, không ngờ hai tay nhân viên phục vụ bưng chiếc hộp màu hồng phấn, khẽ đặt trên bàn.
“Đây là cái gì?” Từ Sở nhìn thấy chiếc hộp lớn, có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là cảnh giác.
“Chẳng phải cô mở ra thì sẽ biết sao”. Nói xong Thiên Hạ quay đầu lại, thấy một chàng trai đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Anh ta rất đẹp trai, mái tóc nâu, đôi mắt màu hổ phách trong suốt, trông rất dịu dàng.
Anh ta thấy Thiên Hạ quay đầu lại, mỉm cười vẫy tay với cô.
Ngôn Thiên Hạ cũng cười, quay đầu lại thấy Từ Sở khẽ mở một bên hộp, lén nhìn vào bên trong, thấy một bộ váy dạ hội lộng lẫy, bỗng chốc mặt biến sắc, rụt tay lại như bị điện giật vậy. Cô lắc đầu với nhân viên phục vụ và nói: “Không được, không được, anh mau trả lại. Tặng hoa thì thôi chứ, sao lại tặng tôi bộ váy dạ hội sang trọng như thế này…”
“Váy dạ hội”. Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên, “chắc quý ông đó muốn mời cô tham dự lễ Carnival”.
“Lễ Carnival?” Thiên Hạ không khỏi tò mò.
“Đúng vậy, hôm nay là lễ Carnival của Venice chúng tôi, kéo dài mười hai ngày. Thật trùng hợp hôm nay lại là ngày Valentine”.
“Lễ Carnival phải mặc loại quần áo này sao?” Từ Sở hỏi.
“Cái quan trọng không phải là quần áo. Mọi người có thể hóa trang thành công chúa, hoàng tử, phù thủy, quái vật tùy thích, con trai có thể hóa trang thành con gái, người già hóa trang thành trẻ nhỏ, không kiêng kỵ gì cả. Quan trọng là mặt nạ, tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ cầu kỳ, tinh xảo, đến quảng trường Saint Marco khiêu vũ”.
Từ Sở nghe vậy, liền mở chiếc hộp ấy, quả nhiên nhìn thấy phía trên bộ váy dạ hội lộng lẫy màu phấn hồng có một chiếc mặt là màu trắng rất đẹp, khóe mắt hướng lên trên, nạm hai hàng đá màu phần hồng, trên trán khắc hoa văn.
“Không được….” Ánh mắt của Từ Sở hiện lên vẻ lúng túng, vội vàng viện cớ: “Chiều nay tôi phải đi cùng bạn, không thể tham dự lễ Carnival cùng anh ta được, phiền anh trả lại anh ấy giúp tôi”. Nói xong cô đẩy chiếc hộp ra ngoài.
“Không cần, cô đi cùng tôi làm gì. Chiều nay tôi muốn đi xem cửa hàng”. Thiên Hạ vội vàng thanh minh. Từ Sở nói: “Vậy thì tôi đi cùng cô”.
Nhân viên phục vụ đành phải mang trả lại chiếc hộp.
Đúng lúc ấy món canh được đưa tới, Thiên Hạ không nói nhiều. Cô mở nắp, thấy màu sắc món canh rất rất dẫn nên dùng thìa nếm thử.
Từ Sở đã ăn xong, dường như vội đi. Thiên Hạ mới bắt đầu ăn canh nên nói với Từ Sở: “Vội gì chứ, chẳng phải nói là đi cùng tôi sao?”
Từ Sở không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm giác không tự nhiên.
Thiên Hạ cố tình làm như vậy, cô mong rằng chàng trai kia có thể nghĩ ra cách khác, lễ Valentine một năm một lần, cô muốn giúp Từ Sở.
Quả nhiên, nhân viên phục vụ đi tới, mỗi tay bưng một chiếc hộp, một chiếc màu phấn, một chiếc màu lam, đặt trước mặt Từ Sở và Ngôn Thiên Hạ, sau đó cười và nói: “Quý ông kia muốn mời hai quý cô tham dự lễ Carnival tối nay”.
Được, nhờ anh cảm ơn anh ta giúp chúng tôi”. Thiên Hạ mỉm cười với nhân viên phục vụ.
Từ Sở khó xử nói: “Giám đốc Ngôn….”
Thiên Hạ nhìn Từ Sở và nói: “Tối nay chúng ta phải đi khảo sát lưu lượng người ở quanh quảng trường Saint Marco và các loại trang sức mà người Italia thường đeo nhất, hy vọng là cô Từ Sở không được trốn việc vô cớ”.
Mặt Từ Sở biến sắc, vừa ngượng ngùng vừa khó xử, Thiên Hạ không kìm được mỉm cười.
Tóm lại, lễ Carnival tối nay cô không thể trốn được.
Bốn rưỡi chiều, Thiên Hạ đến phòng Từ Sở giúp cô ấy làm tóc, trang điểm mắt thật đẹp, sau khi đeo mặt nạ để lộ đôi mắt mê hồn. Chiếc váy màu hồng mềm như tơ, bó sát người để lộ vòng eo của Từ Sở, đuôi váy rất dài, khi đi lại cần có người nâng váy, chỉ có điều rất tiện cho việc tránh rét, dù sao thì bây giờ là tháng hai, thời tiết bên ngoài rất lạnh.
Sau khi trang điểm xong, Từ Sở có chút ngượng ngùng khi đứng trước mặt Thiên Hạ. Thiên Hạ nâng cằm cô lên, hai tay đặt lên vai cô và nói: “Nhớ là phải luôn mỉm cười đấy”. Thiên Hạ cười nhắc nhở cô.
“Giám đốc Ngôn, cô có về phòng chuẩn bị không? Lát nữa cô nhất định không được để tôi một mình đấy….”
“Được, được”. Thiên Hạ tạm biệt cô rồi về phòng, nhìn chiếc hộp màu xanh, mỉm cười. Thiên Hạ chỉ muốn làm bóng đèn chiếu sáng cho họ, vì thế cô không trang điểm mà chỉ mặc váy và đeo mặt nạ.
Không giống với chiếc váy của Từ Sở, chiếc váy này bó sát người. Chất vải màu xanh lam khiến người ta trở nên điềm tĩnh hơn, rất hợp với tâm trạng của Thiên Hạ. Cô vuốt tóc qua loa rồi cùng Từ Sở đi xuống dưới.
Một chàng trai mặc bộ lễ phục trắng của vương tước đứng dưới sảnh lớn của khách sạn. Anh ta đeo chiếc mặt nạ màu bạc, phần trán có gắn lông công.
Anh ta quay người lại nhìn họ, khuôn mặt của ba người đều bị mặt nạ che khuất nên cũng bớt cảm thấy khó xử.
Chiếc “Gondola” đưa họ đến quảng trường Saint Marco, sóng nước xoáy thành hình hoa trắng bên cạnh chiếc thuyền, trên bầu trời trong xanh, đàn hải âu đang bay lượn vui vẻ.
“Chào hai cô, hai năm trước tôi định cư ở Venice, các cô đến từ Trung Quốc, đúng không?” Chàng trai nhìn hai người và nói.
Từ Sở cúi đầu không nói gì, Thiên Hạ cười và nói: “Đúng vậy, chúng tôi mới đến”.
“Các cô làm về đá quý?” Anh ta hỏi tiếp, nhìn về phía Từ Sở, “vì tôi nhìn thấy cô vẽ bản thiết kế trong nhà ăn”.
Thiên Hạ tiếp tục nói thay lời cho Từ Sở e thẹn: “Cô ấy là nhà thiết kế đá quý. Tôi là người giám định đá quý. Rất vui được làm quen với anh”.
Khi chiếc “Gondola” đến quảng trường Saint Marco, trời đã dần tối đen, những chiếc thuyền nhỏ chật cứng các con kênh.
Chàng trai lên bờ trước, sau đó lịch sự đưa tay về phía họ.
Thiên Hạ làm mẫu cho Từ Sở. Cô đưa tay cho anh, nâng váy, giẫm một chân lên bờ, chàng trai đỡ phía sau người cô, đưa cô lên bờ.
Cô gái mặc váy màu phấn hồng có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu nâng váy, một bàn tay giơ trước mặt cô, cô ngước mắt, đôi mắt đẹp lộ ra qua chiếc mặt nạ, cô nhìn chàng trai trên bờ, đôi mắt màu hổ phách thật rạng rỡ.
Thế là cô đưa tay ra, anh cẩn thận đón lấy rồi lịch sự đưa tay ra sau người cô, đỡ cô lên bờ.
Hai người đi về phía quảng trường, nhìn thấy bốn sân khấu khổng lồ, bốn nhạc trưởng đứng đầu sân khấu. Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng đám đông, những chiếc váy dài chạm đất uyển chuyển theo tiếng nhạc, một đêm Carnival vui nhộn.
Thiên Hạ thấy rất nhiều cô gái đều cầm một chiếc quạt trên tay, thế là cô nói với hai người bên cạnh: “Tôi đi mua quạt, hai người cứ chơi đi, đừng đợi tôi”.
Từ Sở không kịp ngăn cô, cô đã lẫn vào đám đông.
Quả nhiên có chỗ bán quạt, sạp hàng nhỏ bày các loại quạt với đủ loại kiểu dáng, màu sắc. Thiên Hạ cầm chiếc quạt lông trắng, thấy rất thú vị.
“Chiếc màu tím kia hợp với cô hơn”. Người bên cạnh nói.
Thiên Hạ ngước mắt lên, nhìn thấy một người mặc bộ giáp màu trắng, giống như trang phục của cận vệ trong hoàng thất của châu Âu, đeo chiếc mặt nạ màu bạc, trông rất nghiêm nghị và sâu lắng, trên đầu đội một thứ gì đó hết sức khoa trương, thoạt nhìn Thiên Hạ giật nảy mình, nhưng nhìn lại lại thấy rất anh dũng khí thế.
Thiên Hạ cầm chiếc quạt mà anh ta chỉ, đúng là rất hợp với bộ váy xanh của mình. Cô mua chiếc quạt đó, mỉm cười với người bên cạnh và nói: “Anh cũng là du khách từ Trung Quốc đến?” Xung quanh rất ồn ào, cô phải cất cao giọng nói.
“Đúng vậy, chi bằng cùng khiêu vũ”. “Mặt nạ màu bạc” nhìn về phía sân khấu.
Thiên Hạ cười và nói: “Được thôi, học một chút cũng rất hay”.
Hai người chen chúc trong đám đông, nhảy những bước nhảy đều và uyển chuyển. Tuy không đẹp như diễn viên chuyên nghiệp nhưng ở lễ Carnival, quan trọng là không khí.
Điệu nhảy kết thúc, Thiên Hạ thấy trán mình chảy rất nhiều mồ hôi nên kéo mặt nạ xuống, lau mồ hôi trên trán, sau đó đưa giấy cho người bên cạnh và hỏi: “Anh không lau mồ hôi sao?”
“Tôi sợ tôi bỏ mặt nạ xuống sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy”. Giọng nói của anh ẩn chứa nụ cười, đáng tiếc là xung quanh quá ồn ào, cô không nghe rõ.
“Không sao, tôi không để ý đâu”. Cô sẽ không chế nhạo ngoại hình của người lạ.
Chàng trai lắc đầu, chiếc mặt nạ màu bạc khiến anh trở nên kiêu căng ngạo mạn, bộ giáp trắng tô thêm nét tuấn tú của anh.
Đám đông đã di chuyển sang sân khấu khác, hai người cũng đi theo sau.
Từ xa Thiên Hạ nhìn thấy Từ Sở và chàng trai vương tước kia, hình như hai người đang cười nói, rõ ràng là đeo mặt nạ không nhìn thấy nhưng Từ Sở vẫn che miệng mỉm cười, trông thật đáng yêu.
Để thay đổi không khí, điều nhạc này chậm hơn. Hai diễn viên khiêu vũ trên sân khấu, những người trong quảng trường học theo.
Diễn viên nữ nâng váy, xoay ba vòng, phía dưới, hàng nghìn chiếc váy bay lên, giống như những đóa hoa hồng nhiều màu sắc xòe cánh giữa quảng trường trắng. Diễn viên nam bước những bước uyển chuyển, chỉ vài bước là đến trước mặt diễn viên nữ, nắm lấy tay cô cùng khiêu vũ, dưới sân khấu vang lên tiếng hét, những chàng trai gần các quý cô nhất đều đưa tay nắm lấy tay họ.
Thiên Hạ và chàng trai áo giáp cũng vậy, chỉ có điều Thiên Hạ đưa tay ra, tiếng cười ngày càng vang lên, xem ra đã xảy ra rất nhiều chuyện buồn cười.
Một động tác đỡ người, cô ngã trên cánh tay của anh, mở to mắt nhìn đôi mắt của anh phía sau mặt nạ. Chàng trai rất lịch sự, hơi cúi mắt xuống, tránh nhìn thẳng vào mắt cô. Cô chỉ nhìn thấy đôi lông mày rậm rạp của anh.
Động tác nhỏ ấy không khỏi khiến Thiên Hạ có ấn tượng tốt về anh ta.
Sau hai điệu nhạc, mọi người đi về bên phải, sân khấu mới đang chờ mọi người.
Thiên Hạ có cảm giác phía sau có ánh mắt xuyên qua đám đông nhìn về phía mình, là Từ Sở. Thiên Hạ vội quay mặt đi, kéo chàng ttrai bên cạnh, nhân cơ hội ôm eo anh, giống như đôi tình nhân ôm nhau đắm đuối.
“Đừng động đậy”. Chàng trai không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Thiên Hạ ngước nhìn, thấy Từ Sở tiếp tục khiêu vũ, lúc ấy mới thở phào. Hôm nay cô phải tác hợp cho Từ Sở tìm được người tốt, không muốn “đứt gánh giữa đường”.
Khi tất cả mọi người đã đến sân khấu mới, hai người họ mới chậm chạp theo sau, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước, đành phải tự khiêu vũ theo ý thích.
Thiên Hạ thấy hơi mệt, nhìn thấy trên bậc thang cạnh bờ sông có những nhóm người ngồi cách nhau, uống rượu, cỗ vũ cho người ở quảng trường. Cô nói với chàng trai bên cạnh: “Xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn ra bờ sông hóng gió. Anh cứ chơi đi”. Cô đang định nâng váy bước đi, không ngờ chàng trai nói: “Tôi có thể đi cùng không?”
“Cũng… được. Đi thôi, chúng ta đi uống bia”.
Hai người mua hai lon bia, ngồi bên bờ sông, gió thổi bay đuôi váy của Thiên Hạ, để lộ đôi chân thon của cô.
Khi điệu nhạc kết thúc, họ vỗ tay hoan hô.
Thiên Hạ mở lon bia, ngón trỏ đẩy phần dưới chiếc mặt nạ, để lộ nửa dưới của khuôn mặt. Cô uống một hơi, sau đó huých chàng trai bên cạnh, bảo anh ta uống bia. Thế là anh ta bỏ đôi găng tay trắng, một tay cầm lon bia, tay kia mở một góc mặt nạ, để lộ chiếc cằm và làn da trắng mịn.
“Cằm của anh rất đẹp….” Thiên Hạ cười và nói với chàng trai bên cạnh. Anh ta uống một hơi rồi lại đeo mặt nạ vào.
“Rất giống với một người mà tôi quen….” Thiên Hạ tự nói một mình, “Anh ấy là một người rất đẹp trai, tôi đã bị lừa bởi vẻ đẹp trai ấy”. Nói xong cô cười ha ha.
Chàng trai liếc nhìn cô, không biết nên nói gì.
Cười một lúc, bỗng nhiên có giọt nước mắt nóng rát chảy xuống, lăn dài trên má. May mà có chiếc mặt nạ nên không có người nhìn thấy cô đang khóc.
Nhưng tất cả mọi người đều hạnh phúc. Châu Cẩn Du kết hôn với Đường Mộc Thục, Khưu Lạc ở bên Trần Giai Vân, Từ Sở cũng gặp được người tốt. Chỉ có mình, chỉ có mình là nhảy như kẻ điên trong đám đông của lễ Carnival, dường như sau khi nhảy rất nhiều vòng có thể quên được những chuyện trong quá khứ.
Cô tưởng rằng thời gian càng trôi qua thì ký ức càng nhạt nhòa, cô sẽ dần quên được Khưu Lạc. Nhưng cô đã sai, muốn quên thì năm năm trước đã quên rồi, sao phải đợi đến hôm nay? Ký ức giống như chất độc trong xương tủy, mỗi khi phát tác khiến người ta đau đớn.
“Chỉ có điều”, Thiên Hạ ngừng một lát, “Tôi đã biết rõ bản chất của anh ta rồi. Tôi bảo anh ta đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Cô hít gió biển, nén lại cảm xúc trong lòng, cô không muốn mình chìm vào nỗi đau không bờ bến, huống hồ là trước mặt một người lạ.
“Chẳng qua chỉ là một trở ngại nhỏ trong tình yêu mà thôi”. Chàng trai ngồi cạnh tỏ vẻ coi thường.
Thiên Hạ có chút tức giận.
Giọng nói ấy ẩn sau chiếc mặt nạ, tuy mập mờ khó nghe nhưng rất hay. Cô tức giận nói: “Vậy anh gặp trở ngại lớn gì? Nói ra xem nào”.
“Tôi á….” Chàng trai ngừng một lát rồi nói: “Vợ tôi sinh cho tôi một đứa con”.
“Chẳng phải chuyện vui sao?”
“Đứa trẻ đó vì đẻ non nên rất yếu”.
“Có thể nhờ bác sĩ”.
“Nó vừa chào đời vợ tôi đã bị bệnh trầm cảm, về sau dần dần phát triển thành bệnh thần kinh”.
“……Vậy thì anh hãy chăm sóc cô ấy”. Bỗng nhiên Thiên Hạ thấy đồng cảm với người vợ đáng thương ấy.
“Đáng tiếc là cuối cùng đứa trẻ không cứu được, thế là cô ấy phát điên. Tôi không muốn đưa cô ấy vào viện tâm thần nên hàng ngày chăm sóc cô ấy, nhưng bị cô ấy cào, đánh, sau đó tôi đến hiệu thuốc mua băng, băng tay cô ấy”.
Thiên Hạ ngây người không nói gì.
Chàng trai cười, gục vai xuống và nói: “Đừng ngạc nhiên, đó là ý trời”.
“Thế vì sao bây giờ anh lại đến Venice? Không phải chăm sóc cô ấy sao? Hay là…. đưa cô ấy vào viện tâm thần rồi?”
“Vì cô ấy không cần tôi chăm sóc nữa”. Anh ta nói rất mơ hồ, cô cũng không hỏi nữa, trong lòng mỗi người đều có chuyện đau lòng.
“Thiên Hạ”. Có người gọi tên cô từ phía xa.
Thiên Hạ ngẩng đầu lên, thấy Từ Sở tay nâng chiếc váy màu hồng phấn chạy về phía cô, chàng trai mặc bộ trang phục vương tước đi theo sau.
“Cô mua quạt ở đâu vậy? Sao trong nháy mắt đã không thấy đâu?” Từ Sở đến trước mặt cô, giọng nói có chút lo lắng.
“À… tôi mua quạt xong không tìm thấy hai người đâu nữa”. Thiên Hạ giả bộ rất khéo léo, “về sau gặp anh bạn này, cùng anh ta khiêu vũ, uống bia, rất vui”.
“Chỉ có điều không còn sớm nữa”, chàng trai vương tước nói, “tuy rất nhiều người thức đêm, thậm chí ngủ trên đường, chỉ có điều hai cô vẫn nên về nhà sớm một chút. Tôi cũng đi cùng đường, để tôi đưa hai cô về”.
“Được”. Thiên Hạ đứng dậy, nhìn chàng trai ngồi bên hồ, cười và nói: “Anh bạn, hẹn gặp lại, không nên quá đau lòng vì quá khứ bi thương. Những ngày tháng tươi đẹp đang chờ anh ở phía trước”.
“Hẹn gặp lại”.
Trong khúc nhạc Carnival vui nhộn, ba người lên chiếc “Gondola”, dưới ánh trăng lung linh, cảnh nước đẹp như những bức tranh cung đình cổ xưa.
Chàng trai ngồi bên bờ dõi theo họ, đến tận khi không thể nhìn thấy bóng chiếc thuyền nhỏ, anh ta mới bỏ vật trang trí nặng trịch trên đầu, để lộ mái tóc đen nhánh, sau đó bỏ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc