Âm Mưu Bất ThànhHóa ra, bề ngoài cứng rắn của cô chẳng qua vì muốn che giấu đi sự tự ti của nội tâm, cho dù tiền bạc có nhiều đi chăng nữa cũng không thể lấp đi sự trống rỗng trong trái tim…
Mỗi người đều có những vết sẹo mà người ngoài không biết, chỉ là không may bị lộ ra mà thôi.
Phần 1: Liên quan gì đến tôi
Nhà họ Ngôn lần này coi như lỗ lớn, không có lỗ mà chui xuống đất. Có điều hôm đó tại lễ đường toàn người nhà hai bên, không có người ngoài, hơn nữa tiền ở ngân hàng cũng đã rút được rồi, cho nên Ngôn Khởi Thước cũng không bất mãn lắm, sau khi về nhà cũng không trách cứ gì Thiên Hạ, càng không dám mắng nhà họ Châu một lời.
Nhà cửa họ Ngôn lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại, người hầu, đầu bếp, lái xe, quản gia, tất cả đều đã quay lại. Ánh đèn được thắp sáng mỗi ngõ ngách, tất cả đều trở lại bình thường.
Ngôn Khởi Thước ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lật đi lật lại tờ báo, xem xem báo chí truyền thông có đăng tin hôm đám cưới lên không. Trên thực tế, Châu Cẩn Du đã bịt hết thông tin, chỉ có trong giới thượng lưu may ra có chút tin tức mà thôi. Tin trang nhất của một tờ báo lớn có đưa tin viên một loạt đá quý có tên “Thất tâm thất kiếm” nổi đình nổi đám ở nước ngoài của “Lý Ngự Thành”đã đến Trung Quốc khiến mọi người đang phát điên lên. Ông hừm một tiếng lạnh lùng rồi ném tờ báo sang một bên.
Vương quản gia thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong.
Thiên Hạ từ trên gác đi xuống, cô mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, nhìn giống như một cô sinh viên đại học vậy.
Hôm nay cô thực sự vô cùng mệt mỏi, từ nhà thờ về, tẩy trang xong là ngủ một mạch hết chiều.
“Ông chủ… cậu Khưu Lạc về rồi”. Tiếng Vương quản gia vang lên khiến căn nhà như bị chấn động.
“Khưu Lạc về thật rồi à?” Gương mặt khó coi của Ngôn Khởi Thước lúc nãy đã được thay bằng một nụ cười thật tươi.
Nhìn đi, Khưu Lạc vừa trở về mà mọi người trong nhà đã trở nên kích động như thế này. Thiên Hạ nhếch mép cười, cô quay sang nói với cô hầu gái: “Mang bữa tối lên phòng cho tôi”. Nói xong cô quay lên tầng hai về phòng.
Thiên Hạ dùng xong bữa tối ở lì trên giường đọc sách, cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên mơ hồ. Cô buông sách xuống, tắt đèn bàn, rồi vùi đầu trong chăn ấm. Không hiểu sao trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh bao nhiêu người đang di chuyển, những hình ảnh đan xen nhau, ý thức càng lúc càng rõ ràng….
Tiếng mở cửa phòng nhè nhẹ nhưng trong đêm tối vô cùng rõ ràng. Thiên Hạ mở to mắt nhìn ánh đèn mờ mờ in lên bức tường trắng muốt, một chiếc bóng dài cũng được in trên đó.
Cô nhắm chặt mắt, coi như không nhìn thấy gì.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đền gần hơn, cô có cảm giác như người đó đã đến bên cạnh giường, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa và mùi rượu vang hỗn hợp sộc vào mũi, mùi hương càng lúc càng nồng hơn, hơi thở càng lúc càng gần hơn…
“Anh biết em giả vờ ngủ thôi”.
Thiên Hạ mặc kệ, cô tiếp tục giả vờ ngủ.
“Nếu đã giả vờ thì nên giả vờ cho giống một chút”. Anh ta cười nhạt, mùi rượu càng lúc càng nồng nặc, cho đến khi cảm giác dịu dàng ấy tràn đến bờ môi… Thiên Hạ có cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ như bị nén chặt, chân tay cô bị đè chặt xuống giường, cứ thế, cứ thế…
Hình ảnh bị chôn chặt trong tim hiện lên càng ngày càng rõ ràng.
Khi cô tập đàn piano, anh ở bên cạnh kéo violon hợp tấu.
Khi cô đạt giải, anh ôm cô xoay mấy vòng.
Khi cô tổ chức sinh nhật, anh cùng với cô đốt pháo hoa đầy trời.
Thật đáng ghét! Những việc này sớm đã phải vứt vào thùng rác trong quá khứ rồi, mãi mãi quên đi, tại sao lúc này lại nhớ chứ? Thiên Hạ không giả vờ nữa, cô ngồi dậy và đẩy anh ra ngoài. Anh đã sớm đoán được điều đó cho nên đã ghì chặt tay cô và hôn tới tấp, môi kề môi, răng kề răng, dường như họ đang nếm thứ hương vị ngon nhất trên đời…
Khi cô đang định cắn vào lưỡi anh ta một phát thì Khưu Lạc đã quay người và ngồi lên giường của cô, anh giương giương thưởng thức gương mặt tức giận của cô.
“Ra ngoài!”, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường và chỉ tay ra phía cửa.
“Ba năm rồi chúng ta không gặp nhau, em không muốn ôn lại chuyện cũ sao?” Ánh mắt màu xanh, gương mặt đầy tự tin, vẻ đẹp thanh tú pha trộn giữa nét đẹp phương Tây và phương Đông, vô cùng hấp dẫn và quyến rũ, ai có thể tưởng tượng được đằng sau gương mặt ấy là một linh hồn vô cùng ghê tởm và tà ác.
“Không muốn một chút nào. Mời anh ra khỏi phòng tôi ngay bây giờ”. Gương mặt và giọng nói vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt lạnh như băng.
“Được thôi. Mai gặp lại. Thiên Hạ, ngủ ngon!”. Khưu Lạc cười rồi quay người bước ra khỏi cửa, chiếc bóng dài của anh khuất dần theo tầm mắt.
Thiên Hạ thở phào, chuyện ban nãy giống như một cơn ác mộng vậy.
Cô đảo mắt và thấy một cái lọ pha lê rất đẹp trên đầu giường, trên cổ lọ còn dây ruy – băng gói quà. Thiên Hạ cầm lọ nước hoa và xịt khắp phòng, hương thơm bay nhè nhẹ, chốc lát đã tràn đày sống mũi.
Cô cười một cách lạnh lùng rồi ném lọ nước hoa vào một góc.
Ba năm không gặp, anh ta không hề thay đổi gì cả, ngay cả thủ đoạn để lấy lòng cô vẫn y như ngày trước.
“Chỉ có điều, Khưu Lạc à…” Đêm khuya lạnh lẽo, cô trầm giọng cười “Một người luôn dừng lại ở quá khứ như anh làm sao có thể đấu với tôi của bây giờ được chứ? Tôi không bao giờ… để anh chơi một lần nữa đâu”.
Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng Thiên Hạ cầm chìa khóa xe và cặp tài liệu chuẩn bị ra ngoài, đằng sau vang lên tiếng gọi: “Đợi đã”.
Cô tiếp tục bước đi coi như không nghe thấy gì, Ngôn Khởi Thước thấy vậy liền gọi lớn: “Thiên Hạ, con đợi một chút”.
“Sao vậy?” Cô quay lại hỏi hai người.
“Khưu Lạc mới trở về, xe vẫn chưa chuẩn bị được, cả hai đứa đều phải đến tổng bộ “Cảnh Thụy” nên đi cùng nhau luôn”. Ông Khởi Thước cười ra điệu một người cha hiền từ.
Làm sao anh ta lại không có xe chứ? Thiên Hạ nghĩ thầm trong bụng vì biết nói câu này ra kiểu gì cũng không có lợi.
“Có thể được. Có điều…”, cô cười và nhìn Khưu Lạc: “Mong ba ngày tới anh sẽ tự chuẩn bị xe cho mình”.
Trên đường đi cô lái với tốc độ chóng mặt, chỉ khi nào gặp đèn đỏ mới dừng lại.
Anh cũng khó bắt chuyện.
Đợi đèn đỏ, Thiên Hạ nhìn qua gương, vừa may bắt gặp đôi mắt màu xanh nửa cười nửa không của anh, mái tóc đèn lòa xòa trước mặt, ánh sáng của viên ngọc quý dường như luôn đi cùng với ánh mắt anh.
Bíp. Xe đằng sau bắt đầu Ϧóþ còi. Cô phi xe càng nhanh hơn, “Khưu Lạc…”, cô đang định nói chuyện thì bị Khưu Lạc ngắt lời: “Trước đây em không gọi anh như thế”. Giọng nói anh dường như có ý cười cợt.
Cô mặc kệ, cô vẫn tiếp tục nói: “Trong vòng ba ngày tự anh chuẩn bị xe. Nếu không tôi sẽ ném anh xuống dọc đường”.
Khưu Lạc vẫn cười và không đáp lại.
Đến tổng bộ “Cảnh Thụy” cô lập tức đi hướng khác với anh, đi thẳng tới phòng giám định.
Trên bàn là một lô đá quý đã thông qua quy trình mài dũa.
Cả ngày hôm đó cô ngồi lì trong phòng giám định, sử dụng kính phóng đại gấp mười lần và kính thấu sắc để so sánh, kiểm tra lô đá quý này, thời gian nghỉ ngơi thì tranh thủ uống chút nước, ăn chút bánh mì, cô muốn trước khi mọi người tan ca phải kiểm tra xong.
Trong lô sản phẩm mẫu này có ba viên có phần eo rất dày, e rằng khi cắt và ra lửa không tốt. Cô định hôm sau sẽ trả lại bộ phận kỹ thuật để làm lại, sau đó lấy sản phẩm khác cùng loại để kiểm tra.
Đương nhiên cô không hề có ý muốn về nhà cùng với Khưu Lạc thế nhưng khi cô vừa bước ra khỏi phòng giám định thì thấy hoa cả mặt, người trong phòng giám định biến mất một nửa. Nhìn ra bên ngoài mới thấy một đám con gái đang vây quanh một chàng trai. Màn này thật quen thuộc, chàng trai ấy ngoài Khưu Lạc ra thì còn ai cơ chứ.
Những cô gái chưa chồng trong phòng giám định e rằng đều ra ngoài hết rồi. Chẳng có cách nào cả. Cảnh này giống như cảnh một ông sư phụ già dẫn theo mấy đồ đệ, mà phần lớn là nữ đồ đệ. Nam nhân viên phòng thiết kế khá nhiều nhưng lại cách một tầng lầu vì thế rất khó để giao lưu.
Thiên Hạ chậm bước lại gần và phát hiện ra Khưu Lạc chẳng hề nhiệt tình với mấy cô gái ấy, ngược lại anh dựa lưng vào tường một cách uể oải, anh luôn có bộ dạng như chưa tỉnh ngủ vậy. Những cô gái này đều không kịp thay những bộ quần áo công sở ra, tóc vẫn xõa và các mùi nước hoa hỗn hợp bay trong gió, thật là….
Những cô gái ngốc nghếch này, cứ nghĩ làm như vậy có thể lọt vào mắt Khưu Lạc sao? Cứ nghĩ rằng ăn mặc đẹp, đeo nhiều đồ trang sức, xức lên người mùi nước hoa nức mũi, Khưu Lạc sẽ động lòng sao?
Những cô gái ngốc nghếch, cũng ngốc như cô ngày xưa mà thôi.
“Thiên Hạ”. Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra cô. Đôi mắt màu xanh ấy lại cười “Chúng ta cùng về nhé!” Khưu Lạc thoát khỏi vòng vây của mấy cô gái đó rồi cầm tay cô rời khỏi tổng bộ. Còn cô, không muốn cho người ngoài biết anh em nhà họ Ngôn có chiến tranh nên cứ để yên cho anh ta cầm tay mình.
Bỏ lại đằng sau ánh mắt, ngưỡng mộ của những cô gái.
Những ánh mắt đó giống như hồi học đại học khi Khưu Lạc đến đón cô, cô vui vẻ khoác tay anh, khắp cả con đường các bạn học đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ khiến cho cô cảm thấy vô cùng hãnh diện và tự hào. Đây là một chàng trai khiến người ta không thể quên được, là anh trai của Ngôn Thiên Hạ. Thế nhưng anh ta là một con quỷ có vỏ bọc thiên thần.
Về đến nhà họ Ngôn, dùng cơm xong ông Khởi Thước gọi hai người vào phòng bàn công chuyện.
Hai lô đá quý mới ra mắt thị trường tuần trước của hai nhà “Phong Trạch” và “Đông Tường” nhận được phản hồi khá tốt, lại có tin “Lý Ngự Thành” muốn đẩy mạnh việc phát triển ở thị trường Trung Quốc, mười mấy triệu nhân dân tệ vay ngân hàng không có nghĩa là không phải trả, tình hình của “Cảnh Thụy” lúc này đúng là bên trong lo lắng mà bên ngoài bị tấn công tứ phía.
“Con nghĩ, chúng ta nên tiến hành gia công lô đá quý chuyển về từ Nam Phi, yêu cầu bộ phận thiết kế lấy chủ đề nhẫn đôi, để chào đón lễ tình nhân vào hai tháng sau”. Thiên Hạ đưa ra ý kiến của mình, cả thời gian, hiệu ứng và thị trường đều hợp lý.
“Có thể thử xem”. Ngôn Khởi Thước trầm ngâm một hồi rồi quay sang hỏi Khưu Lạc: “Khưu Lạc, con vừa từ nước ngoài trở về, khả năng thao túng thị trường cao, con với Thiên Hạ cùng phụ trách công việc này nhé!”.
“Vâng, con nhất định sẽ cố gắng”. Khưu Lạc cười, trong mắt ông Khởi Thước và bà Hề Nhị thì Khưu Lạc giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời vậy.
Hai người xin phép về phòng, bỏ lại mình ông Khởi Thước đang ngồi châm điếu xì gà.
“Thiên Hạ, hợp tác vui vẻ”. Khưu Lạc nheo mắt cười với cô.
Cô cười nhạt và nói: “Khả năng thao túng thị trường rất cao? Ba năm nay, “Cảnh Thụy” ở thị trường nước ngoài chỉ phát triển ở mô hình nhỏ, nếu như anh thực sự có thực lực như lời ba nói, thì tại sao “Cảnh Thụy” không thể tạo sức đột phá ở nước ngoài chứ?”
“Những lời em nói quả thực đã làm tổn thương anh đấy, được, vậy thì anh phải học em nhiều rồi”. Anh ta cười một cách không hề tử tế, tay đút túi quần và về phòng.
Cô nhìn theo bóng anh nhún vai cười.
Đối với Khưu Lạc, anh hờ hững với mọi thứ, đá quý, gái đẹp đều không thiếu. Rốt cuộc anh ta muốn cái gì? Đang theo đuổi cái gì?
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến cuối tháng 12 rồi, ngoài việc số năm tăng thêm 1 ra, Thiên Hạ chẳng cảm thấy không khí năm mới đến gì cả.
Điện thoại reo một hồi ngắt quãng dòng suy nghĩ đang tập trung cao độ của cô, cô đặt chiếc kính phóng đại xuống làm việc, nhấc điện thoại: “Xin chào, tôi là Ngôn Thiên Hạ”.
“Cô Ngôn…” Là giọng của chú Tần, cô vô cùng ngạc nhiên. Hình ảnh Châu Cẩn Du quay người bước đi trong lễ đường lại quay lại trong đầu cô. Vẫn là dáng vẻ ấy…. sau này không nên gặp nhau nữa.
“Chú Tần à, có chuyện gì thế ạ?”
“Bà Châu qua đời mười ngày trước rồi…” Mười ngày trước? Hai tháng trước cô đi thăm bà vẫn còn khỏe lắm cơ mà... Thiên Hạ không nói được gì, cô thấy lòng mình như nghẹn lại, vô cùng nặng nề.
“Cô Ngôn có thể đến nhà họ Châu một chuyến được không, đến thắp hương cho bà”.
“Cháu rất muốn đi… thế nhưng cháu nghĩ không tiện gặp lại người nhà họ Châu”. Thực ra cô không muốn xuất hiện một lần nữa trước mặt Châu Cẩn Du…
“Người nhà họ Châu viếng thăm đã xong rồi, hy vọng cô Ngôn có thể mang một bó hoa đến mộ cho bà Châu… đây cũng là ý của cậu chủ”. Những lời của chú Tần khiến trái tim cô như ngừng lại một hồi, chắc là do anh ấy yêu quý mẹ mình mà thôi.
“Vâng, cháu đi đặt vé ngay. Hai hôm nữa cháu sẽ đến”.
Gác máy, văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Tiếng gió bắc rít bên ngoài giống như đang hát một khúc ca bi thương vậy. Mùa đông này lại ảm đạm đến thế.
Một giờ chiều hôm sau, Thiên Hạ chuẩn bị ít hành lý đơn giản, cô nói với ba là phải đi vài ngày, sau đó vội ra đi cho kịp chuyến bay lúc hai giờ ba mươi phút.
Đúng lúc đó Khưu Lạc từ ngoài đi vào thấy cô và túi hành lý liền chặn lại và hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Cô ngẩng đầu cười và nói: “Hình như không liên quan đến anh”. Nói xong cô đẩy anh ta ra rồi đi thẳng ra phía sân bay.
Xuống máy bay, bầu trời trong xanh đã chuyển thành u ám và tù mù, ánh nắng đổ trên vai thế nhưng cô chẳng hề cảm thấy chút ấm áp.
Thiên Hạ ôm một bó hoa bách hợp và đi về phía biệt thự nhà họ Châu ở ngoại thành. Đây là loại hoa mà bà Châu yêu thích nhất khi còn sống.
Thời gian trôi nhanh không ngờ, ánh chiều đã bao phủ khắp nơi. Hai mảnh đất bên con đường nhỏ lộ hẳn ra, chẳng có một loại hoa nào được trồng cả, chú Tần đứng ở một đầu đang đợi cô.
Chú Tần dẫn cô ra mộ, cô kính cẩn đứng trước tấm bia mộ như muốn nói những lời chân thành nhất từ đáy lòng.
Bó hoa bách hợp ngát hương đặt trên mộ, chú Tần lặng lẽ rời khỏi nơi này. Cô đứng trước mộ, cảm thấy không khí đau thương đang dần lan tỏa. Sự bi thương như muốn đâm vào da thịt cô, bất giác những dòng nước mắt lăn xuống khiến cô không kiềm chế được.
Bên tai cô như vọng lại lời của bà Châu năm xưa – Cẩn Du có đối xử tốt với con không? Nếu nó bắt nạt con con nhất định phải bảo ta… Khi nào hai đứa định sinh con?
Không đợi được rồi, ngay cả năm mới bà cũng không kịp đón.
Hồi lâu, mặt trời cũng đã lặn, bóng tối bao trùm khắp nơi giống như lời kết cho một cuộc luân hồi.
Thiên Hạ lau khô vệt nước mắt rồi quay lưng ra về, trong nước mắt nhạt nhòa cô nhìn thấy Châu Cẩn Du đứng cách xa cô tầm mười mét, anh mặc một chiếc áo lông trắng, thân hình vẫn đẹp thế, nhưng tất cả không thể che giấu được ánh mắt bi thương của anh.
Hai người nhìn nhau một hồi, chẳng ai nói gì, Thiên Hạ không còn con đường nào khác để đi nên chỉ còn cách đi về phía anh.
Cô dừng lại trước mặt anh và nhỏ nhẹ: “Em đến thăm bác, mong bác an nghỉ nơi chín suối. Anh cũng đừng quá đau buồn!”
Anh khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, cô nói tiếp: “Vậy em đi đây, không làm phiền anh nữa”.
Cô bước qua mặt anh, anh không phản ứng gì. Đến lúc cô sắp bước đi xa thì nghe thấy tiếng anh gọi giật lại: “Thiên Hạ”.
Cô quay lại: “Có chuyện gì à?”
Gương mặt anh quay ngang với gương mặt cô, gió bắc thổi qua khiến những lời anh nói như bị vỡ vụn, hình như anh nói: “Ở lại một đêm đi, đi đêm không tiện lắm”.
Cô cười và tìm bừa lấy một cái cớ: “Em đặt vé về tối nay rồi”.
Im lặng một hồi, cô rõ ràng nghe thấy anh có ý muốn níu kéo: “Anh muốn em ở lại”.
Cô, Ngôn Thiên Hạ làm gì có chuyện vì một câu níu kéo của anh mà mềm lòng chứ? Làm sao có thể vì một phút đau lòng của anh mà yếu mềm chứ? Nếu mà như thế, thì ban đầu đã không từ bỏ hôn ước, tuy vậy, cô luôn dùng vẻ bề ngoài phục tùng để che giấu đi sự phản kháng bên trong của mình.
Nhưng cô không nói ra câu từ chối được cô không thể nói không được, bởi vì ngay giờ này phút, hai người đang đứng trước bia mộ của bà Châu.
Bóng tối bao trùm, gió thổi hiu hiu trên những bia mộ, Ngôn Thiên Hạ nói: “Vậy em lại phiền anh rồi”.
Cô nghĩ, Châu Cẩn Du là một người quân tử, cho dù cô đã từng lợi dụng anh, cho dù cô đã từng hủy bỏ cuộc hôn nhân giữa hai người thì anh vẫn rất lịch sự mời cô ở lại một đêm, chỉ vì đêm đó tuyết rơi rất dày.
Sau khi tắm xong Thiên Hạ vào phòng ngủ, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, những bông tuyết bay lác đác trên nền trời đất đen tối. Bất giác cô ngủ say lúc nào không biết, trong đầu lại vọng về những mảnh vỡ của ngày xưa…
Khi đó, Châu Cẩn Du vừa xa cách vừa lạnh lùng, lần thứ hai gặp nhau cô vẫn chẳng hề có ấn tượng gì về anh cả..
Sau khi hỏi rõ sở thích của Châu Cẩn Du, cô đã cố gắng để trở thành một người con gái hiền thục, dịu dàng, khiến anh phải có cái nhìn khác về cô. Sau đó cô tìm cách lấy lòng bà Châu, gọt hoa quả cho bà, cùng bà nói chuyện, cùng bà đi bộ…
Cô cố gắng như vậy là muốn để bản thân mình yêu Châu Cẩn Du, cô mê muội pha cà phê, nấu cơm, là quần áo cho anh. Cô cũng thực sự quý mến bà Châu. Cho đến tối hôm đính hôn, hai tay cô ôm chặt lấy mình và quỳ xuống đấy, co ro, cô muốn tránh xa những ngón tay dịu dàng của anh…
Hóa ra, tất cả đều quá xa xỉ, muốn yêu một người chẳng qua chỉ là lừa mình, gạt người mà thôi, cho dù người đó có ưu tú, xuất sắc và hoàn mỹ thế nào đi nữa…
Tuyết rơi cả đêm, khi cô mệt mỏi chui ra khỏi khăn thì ánh nắng nhạt đã chiếu bên cửa sổ. Thiên Hạ gấp chăn màn một cách xộc xệch rồi đeo ba lô chuẩn bị chào nhà họ Châu một cái là đi ngay. Nhưng người nhà họ Châu mời cô ở lại dùng bữa sáng, Châu Cẩn Du đã đợi sẵn ngoài bàn ăn ở vườn hoa.
Trong vườn hoa những bông tuyết trắng vẫn còn đọng lại trên cỏ, Cẩn Du đang ngồi uống sữa nóng ở đó. Trên chiếc bàn ăn kiểu Tây vẫn còn một ly sữa nóng nữa, đó là phần chuẩn bị cho cô.
Thiên Hạ ngồi đối diện với anh và bắt đầu uống sữa nóng. Hai người không nói gì, cũng không nhìn nhau. Cô uống xong ly sữa và chuẩn bị chào tạm biệt thì đột nhiên quản gia thông báo: “Cô Ngôn, anh trai cô hiện đang ở phòng khách, anh ấy nói đến đón cô về nhà”.
“Mời anh ấy ra đây”. Châu Cẩn Du nói, giọng lạnh lùng.
Tất cả mọi chuyện khiến cô không kịp trở tay.
Một lát sau, một bóng người quen thuộc bước vào khu vườn, anh đứng cách xa một mét, vừa cười vừa nói với Cẩn Du: “Cảm ơn anh Cẩn Du đã chăm sóc cho em gái tôi, thật là ngại quá!”. Sau đó Khưu Lạc quay sang nhìn cô và nói: “Đi thôi, ba mẹ đang đợi em về đón Tết, anh đến đón em”. Đằng sau ánh mắt màu xanh ấy là cả một sự uy Hi*p hiện lên vô cùng rõ ràng.
Xe ✓út rất nhanh, hai hàng cây bên đường xiêu vẹo qua cửa kính.
“Thế nào, muốn ôn lại chuyện cũ với Châu Cẩn Du à?” Anh ta cười nhạt.
Cô ngồi ghế lái phụ và cười thầm trong bụng.
“Em định ở lại đây bao lâu?” Anh tiếp tục hỏi.
Lần này cô cười nhẹ và trả lời: “Anh lấy thân phận gì mà hỏi tôi? Anh trai tôi? Xin lỗi, ba tôi rất thích tôi và anh ấy ở bên nhau. Tư cách bạn bè? Thế nhưng giọng anh đầy thù hận, hay là…”
Giả thiết cuối cùng cả hai người đều hiểu chỉ là không nói ra mà thôi.
Thiên Hạ cũng chẳng muốn hỏi rõ ràng xem anh ta chất vấn để làm gì, nghĩ đến việc một ngày anh ta có thể thay đổi hàng trăm bộ mặt thì làm sao mà cô có thể biết được đây không phải đang bắt đầu một trò chơi khác chứ?
Chiếc xe phi thẳng ra sân bay. Đoạn đường cuối cùng có chiếc xe đỗ bên đường, khiến cho con đường đã hẹp lại càng hẹp hơn.
Thiên Hạ tưởng hai chiếc xe đó bị dính đinh đang đợi xe khác đến kéo, nhưng kết quả là Châu Cẩn Du từ trong xe bước ra, điềm tĩnh nhìn cô.
Ban nãy khi Khưu Lạc dẫn cô đi, Châu Cẩn Du không nói gì cả, chỉ đứng bên nhìn với ánh mắt lạnh lùng, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Khưu Lạc đỗ xe xong và cùng với Thiên Hạ đi về phía trước, Thiên Hạ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Châu Cẩn Du cười với cô, nụ cười như ánh nắng có thể làm tan chảy băng tuyết, giống như mộng cảnh, không hề có cảm giác chân thực chút nào.
“Ngôn Thiên Hạ, anh nghĩ thông rồi, cứ giằng co với quá khứ chẳng bằng bắt đầu lại, từ giây phút này, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa”.
Ngôn Thiên Hạ giật mình, cô không nghĩ Châu Cẩn Du lại thay đổi thái độ nhanh đến thế, lẽ nào bởi vì sự xuất hiện của Khưu Lạc sao? Cho dù anh ta đã mạo danh thân phận anh trai cô? Nghĩ đến đây cô liền quay sang nhìn Khưu Lạc, không ngờ cô lại bắt gặp đôi mắt xanh như hồ nước, không chút ngạc nhiên, nửa cười nửa không, thế nhưng ánh mắt lại như đâm vào tận xương tủy.
“Uhm…” cô cười nhạt, khi Châu Cẩn Du thích cô một lần nữa thì cô đã quyết định từ bỏ cuộc sống của một bà nội trợ bình thường: “Việc anh theo đuổi em có liên quan gì đến em không?”
Thiên Hạ mãi mãi mắc nợ Cẩn Du, nhưng món nợ ấy không thể dùng tình yêu để trả được. Cuối cùng cô đã cởi bỏ chiếc áo ngoài ấm áp để lộ ra những vết xăm sắc nhọn.
Chiếc xe màu vàng đã lao đi, hình ảnh Châu Cẩn Du đứng sững trong gương phản chiếu, ánh mắt sâu thẳm, giống như một cây kim cứ cắm sâu vào trong trái tim cô.
Có thể thế giới này có vòng luân hồi nhân quả. Năm đó Khưu Lạc đã phụ cô, bây giờ cô phụ lại Châu Cẩn Du, câu chuyện giữa ba người dường như không có hồi kết đẹp.