Chúng sinh cùng khổKhi Trần Kiến Hạ được cú điện thoại của khách sạn đánh thức, toàn thân như bị vùi trong ᴆụn cát dù thế nào cũng không thể bò dậy nổi. May là Lý Nhiên đã dạy cô cách sử dụng dịch vụ đánh thức buổi sáng của khách sạn, nếu không chỉ nhờ vào tiếng chuông báo thức yếu ớt của chiếc di động của cô, chắc chắn sẽ đến muộn.
Sao giường lại thoải mái như vậy cơ chứ, vì sao giường càng thoải mái lại càng khó tỉnh ngủ? Trần Kiến Hạ lười biếng vươn vai, cảm thấy bản thân như mắc phải bệnh của con nhà giàu, toàn thân không có chỗ nào dễ chịu.
Tối nay về kí túc xá nhất định sẽ thấy không quen, bởi lẽ từ sướng về lại khổ bao giờ cũng khó.
Sau khi rửa ráy mặt mũi liền xách ba lô lên, đã mở cửa ra rồi, cô vẫn chạy vài bước trở ngược vào phòng, bổ nhào xuống giường, lăn lộn thêm một lúc.
Tạm biệt nhé. Cô vuốt ve chiếc chăn, không kìm được cong khóe môi.
Hành động mất mặt này, đến Lý Nhiên cũng chẳng hề hay biết.
Hôm qua Lý Nhiên đã dặn dò cô, cô tự mình bắt một chiếc taxi. Lúc chờ xe Kiến Hạ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời phía sau lưng, thầm nghĩ, nhất định sẽ có một ngày mình bay qua bay lại, vừa bận rộn vừa cao cấp, coi Shangri-la là trạm dừng chân trung chuyển. Nhất định.
Trung tâm Thành phố vào giờ cao điểm buổi sáng có chút tắc nghẽn, chiếc xe cứ đi đi dừng dừng ngay bên vỉa hè, Kiến Hạ vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mẹ dắt Tiểu Vĩ đi ngang qua.
Trong khoảnh khắc như thể bị nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, kinh hãi tột độ.
Cửa sổ xe taxi không dán giấy bóng, bên ngoài có thể nhìn được rõ ràng, may là mẹ Kiến Hạ không chú ý tới cô. Trần Kiến Hạ cuống cuồng ngồi sát vào bên trong, trùm áo đồng phục lên đầu giả bộ đang ngủ. Xe cứ bị kẹt mãi ở ngã tư, cùng mẹ và em trai đợi đèn đỏ, Kiến Hạ xuyên qua kẽ hở trân trối nhìn bọn họ, sau nửa phút dài đằng đẵng, hai người vừa nói chuyện vừa rẽ ở khúc ngoặt.
Kiến Hạ dường như sống lại lần nữa.
Nửa đường phía sau cô một mực cứng đờ người nhìn ra bên ngoài, đồng phục vẫn trùm trên đầu không chịu kéo xuống.
Ngày hôm qua lá gan cô lớn đến thế, đều là vì chắc như đinh đóng cột rằng mẹ sẽ không quan tâm đến cô, buổi tối sẽ không gọi điện hỏi thăm tình hình của cô. Nhưng nếu Du Đan cũng biết được việc tối qua kí túc xá bị dột nước thì sao? Có tới thẩm vấn cô không? Có tin tưởng cô không? Có gọi cho mẹ kiểm tra không?
Trần Kiến Hạ cắn môi lặng lẽ tính toán. Những tâm trạng cảm xúc lãng mạn của đêm hôm qua, loáng một cái đã tan biến không dấu vết.
Xe taxi dừng lại ở cổng phụ của trường, nơi đây ít người, không gây sự chú ý. Kiến Hạ thanh toán tiền, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Vu Ti Ti.
"Cậu không phải ở kí túc xá ư, từ đâu tới thế?"
Vu Ti Ti lúc nào cũng nói trúng vào điểm mấu chốt.
Kiến Hạ cười cười: "Hôm qua kí túc xá bị dột nước, giáo viên quản lí bảo mình về nhà ở. Nhà mình chuyển đến Thành phố rồi."
Câu cuối cùng còn kèm theo một nụ cười mỉm tự tin, thành công dịch chuyển được sự chú ý của Vu Ti Ti. Cô ta nở nụ cười thoáng mỉa mai "cái này cũng chẳng có gì đáng để mà khoe khoang", xoay người rời đi.
Nhưng cũng chặn luôn đường sống của Kiến Hạ. Cô vốn dĩ định sẽ gọi cho mẹ, nói dối là hôm qua muộn quá không muốn làm phiền em trai nghỉ ngơi, nên đã tự mình thuê phòng ở nhà khách cục Đường sắt.
Kiến Hạ đứng ở chỗ cũ nghĩ ngợi rất lâu, vẫn cho rằng cần phải làm công tác phòng bị trước với phía Du Đan, bởi thế liền gọi điện cho mẹ nói chuyện nhà khách, mẹ đang bận đưa em trai đi học, chỉ trách móc cô lo lắng quá nhiều, chẳng nói thêm gì nữa.
Bây giờ chỉ biết cầu nguyện rằng Du Đan và Vu Ti Ti sẽ không đối chiếu khẩu cung.
Nơm nớp sợ sệt suốt một buổi sáng, Du Đan hình như không hề nhận được tin tức gì liên quan đến kí túc xá. Trong lúc xếp hàng xuống tập thể dục giữa giờ, Lý Nhiên gửi cho cô một tin nhắn, chỉ có hai chữ, ngẩng đầu.
Kiến Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy có một bóng người cô độc đang dựa vào lan can trên sân thượng tòa nhà giảng đường, đường hoàng tự tin trốn tiết.
Từ rất xa vẫn có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của ánh mắt cậu. Nhiều người đến vậy, cậu làm thế nào mà biết được cô là chấm đen nào? Hay căn bản là cậu không hề biết?
Nụ cười của Kiến Hạ tắt lịm, chuyện rối rắm của hồi sáng bị triệt để đá ra khỏi đầu.
Cô đã vui mừng quá sớm.
Lúc xếp hàng tập thể dục xong, Sở Thiên Khoát gọi tất cả cán bộ lớp ra, quay về tòa nhà giảng đường trước, đi thẳng tới văn phòng của Du Đan họp. Kiến Hạ đứng sau tất cả đám người, nghe Du Đan không mặn không nhạt tuyên bố ý kiến của trường về vụ đánh hội đồng trong giải đấu bóng rổ.
"So với việc đánh nhau, cô càng không hi vọng nhìn thấy các em đặt tâm tư ở nơi không chính đáng. Cô hiểu các em là vì muốn giành vinh quang cho lớp, nhưng kích động chính là kích động, nhỡ làm thương đến gân cốt thì phải làm sao, lẽ nào phải nghỉ học? Sở Thiên Khoát, lần này em quá tắc trách rồi."
Giọng nói của Sở Thiên Khoát rất thành khẩn: "Xin lỗi cô, đều là trách nhiệm của em ạ."
Thật sao. Kiến Hạ lén lút cười thầm trong lòng. Mỗi lần ý thức được chỉ có mình mới hiểu được sự trong ngoài bất nhất của Sở Thiên Khoát, cô lại thấy có chút đắc ý.
Du Đan không trách cứ Sở Thiên Khoát quá nhiều, ngữ khí hòa hoãn nói tiếp: "Lớp chúng ta và lớp (2) đều bị cấm thi đấu rồi. Chuẩn bị lâu như thế, lại nhận được kết quả này, cũng đã đủ làm một bài học, cô không nói nhiều nữa. Cô nghe Vu Ti Ti báo cáo, bên trong lớp (2) có những người của lớp khác trà trộn vào gây náo loạn, cái này trường học vẫn đang điều tra, hơn nữa sẽ điều tra rất cẩn thận, sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Tim Kiến Hạ đập thịch một cái, nhìn chằm chằm gáy của Vu Ti Ti, không kìm được cau mày. Sau đó cô lại an ủi bản thân, gia đình Lý Nhiên có tiền như vậy, ban đầu chẳng phải chỉ cần cậu muốn thì ngay đến lớp (1) lớp (2) cũng có thể vào được hay sao? Cùng lắm là bị cảnh cáo một cái, đối với cậu cũng không phải là lần đầu tiên.
Nghĩ như vậy, cô lại rút di động ra, đứng ở hàng cuối cùng lén lút gửi tin nhắn mật báo cho Lý Nhiên.
"Cũng chẳng còn vấn đề gì nữa. Cô thấy chúng ta vẫn nên mở một buổi họp lớp nữa, Sở Thiên Khoát Vu Ti Ti cùng tổ chức đi, để mọi người ghi nhớ thật kĩ bài học lần này, đoàn kết là một việc tốt, nhưng chủ nghĩa tập thể cũng không thể để mất đi lí trí được. Quay về học bài đi."
Mọi người dạ vâng, đang chuẩn bị rời đi thì Du Đan đột ngột như nhớ ra điều gì, "Phải rồi, Trần Kiến Hạ?"
Trần Kiến Hạ hoảng hốt, di động rơi xuống nền đất, ốp nhựa phía sau không chắc chắn, mỗi lần rơi xuống đất đều long cả pin ra, lần này cũng không ngoại lệ.
Vẫn may là phía trước còn vài người đứng chắn, cô cúi đầu vội vã nhặt điện thoại, chẳng kịp lắp lại, cứ thế tống tất cả vào túi áo.
"Em làm gì thế?" Ngữ khí của Du Đan vô cùng không hài lòng.
"Em đánh rơi đồ ạ," Trần Kiến Hạ cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ ngay thẳng trong sạch, hơn nữa cô còn làm được - hiện giờ nhìn thấy Du Đan cô vẫn còn hơi tức giận, nhưng đã biết cách che giấu, "Cô Du có chuyện gì thế ạ? Em đang nghe đây ạ."
Giọng nói nhẹ nhàng, vừa thành khẩn vừa đường hoàng, đến cả Sở Thiên Khoát nghe thấy cũng hơi bất ngờ.
Du Đan nhướng mày một cái rất nhanh, không truy cứu: "Em ở lại một chút, cô giáo quản lí kí túc nói với cô vụ dột nước ở kí túc các em chưa xử lí xong ngay được, hai ngày nay không có cách nào ở, bên bọn Trịnh Gia Thù lại không bị làm sao, em ở kí túc phải nghĩ cách giải quyết. Ngày hôm qua em đi đâu ở thế?"
Vu Ti Ti nở nụ cười, nhanh nhẹn xen vào: "Kiến Hạ nói nhà bạn ấy chuyển đến Thành phố rồi ạ."
Sao vậy, cho rằng tôi nói láo à? Kiến Hạ liếc Vu Ti Ti một cái, không biết được rằng ánh mắt của mình sắc bén đến bao nhiêu.
"Vâng ạ. Em trai em tới Thành phố học rồi, vừa mới ổn định mọi việc. Mẹ em còn nói cuối tuần sẽ tới trường chào hỏi cô nữa ạ."
Nếu như lúc này Du Đan mà gọi cho mẹ cô thì xem như cô ૮ɦếƭ chắc.
Trần Kiến Hạ nhanh chóng vạch kế hoạch: Hôm nay là thứ Năm, cô sẽ về nhà ở liền bốn ngày, đợi đến thứ Bảy tuần sau, chắc là không còn ai nhớ nổi chuyện dột nước trong kí túc xảy ra vào hôm nào nữa rồi.
Kiến Hạ theo đoàn người rời khỏi văn phòng. Lúc đi qua cửa suýt nữa thì ᴆụng phải Vu Ti Ti, cô lùi lại sau nửa bước, nở nụ cười hồn nhiên với Vu Ti Ti: "Mời ngài đi trước."
Ngài. Vu Ti Ti sầm mặt, rảo bước rời đi. Không ngờ Sở Thiên Khoát lại là người nán lại sau cùng, quan sát cô rất lâu, Kiến Hạ rốt cuộc không nhịn được hỏi, làm sao vậy?
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu có chút thay đổi rồi."
Kiến Hạ chớp chớp mắt, nhìn Sở Thiên Khoát, Sở Thiên Khoát lại quay đầu nhìn bức chân dung nhà hóa học được treo trên hành lang.
"Thay đổi tốt lên hay thay đổi xấu đi?"
Sở Thiên Khoát đảo mắt ngẫm nghĩ: "Mình cảm thấy là tốt lên."
Lần này Kiến Hạ nở nụ cười vui vẻ thật lòng: "Vậy thì tốt."
Sau khi tan học đợi xe bus, Kiến Hạ gọi điện cho Lý Nhiên liến thoắng kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho cậu nghe, Lý Nhiên ậm ừ đồng ý, dặn dò cô mọi việc phải cẩn thận.
Căn hộ mà mẹ thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, Kiến Hạ và mẹ ở chung phòng ngủ phụ, em trai ở một mình trong phòng ngủ chính. Kiến Hạ có hơi bất mãn, mẹ lại chê cô kén cá chọn canh: "Phòng ngủ chính hay phòng ngủ phụ thì khác gì nhau cơ chứ, giường đều to như nhau, em trai con phải học hành, đương nhiên phải ở phòng chính."
Dẫu sao cũng chẳng phải là con muốn về nhà, Kiến Hạ thầm hậm hực trong lòng, không tranh cãi nữa, chuyển chủ đề nói sang việc bảo mẹ đến chào hỏi Du Đan.
"Cô giáo biết mẹ tới Thành phố rồi, muốn gặp mẹ, cũng không có chuyện gì đặc biệt, con nghĩ mẹ cứ nên chuẩn bị thêm một tuần nữa rồi hẵng đi, tránh cho khỏi thất lễ." Kiến Hạ khoác tay mẹ, nói năng nhẹ nhàng, cười nịnh nọt lấy lòng, chẳng khác gì một Lý Nhiên phiên bản nữ.
Nếu như ban đầu khi xin mẹ mua máy ghi âm, cũng có thể mềm mỏng như bây giờ, hơn nữa không hề cứng đầu cứng cổ, kết quả liệu có phải sẽ khác đi hay không?
Mẹ cười nhéo má cô một cái, sau đó bảo ban: "Nhỏ giọng chút, em trai con đang làm bài, không thể bị tiếng ồn quấy rầy, con cũng chẳng nghĩ cho nó gì cả."
Nụ cười của Kiến Hạ đông cứng lại. Thế lúc cô ôn tập cho kì thi cấp Ba, em trai ở trong phòng khách bật tivi to tiếng như vậy, lại còn lớn giọng cười theo, thì được tính là gì? Dẫu có cố gắng lấy lòng hơn nữa thì cũng sẽ chẳng bao giờ được mua cho máy ghi âm, cô đang suy nghĩ gì vậy.
Song những điều này đều không phiền não bằng việc kèm em trai học bài. Tiểu Vĩ không hề được coi là thông minh, nhưng lòng ham hư vinh lại rất mạnh, Kiến Hạ giảng cái gì cậu cũng nói biết từ lâu rồi, vừa chuyển sang làm đề lại ngồi ngây ra, giảng giải cho cậu cậu lại mất kiên nhẫn. Mẹ thiên vị em trai lộ liễu, kêu cô thiếu kiên nhẫn, khiến Trần Kiến Hạ tức tới mức chỉ ở được hai ngày, buổi sáng thứ Bảy liền túi lớn túi nhỏ quay về kí túc xá.
Cô không nói với Lý Nhiên rằng mình đã lấy lại được tự do, mà dùng hai ngày này để chăm chỉ học hành, ngày nào cũng gặm sách đến nửa đêm.
Mình khổ sở cố gắng như thế này là vì cậu đấy. Kiến Hạ cắn đầu 乃út chì kim, vừa suy nghĩ vị trí kẻ đường phụ, vừa nghĩ tới Lý Nhiên.
Lý Nhiên vẫn không ngừng hỏi cô trong tin nhắn, mình rốt cuộc có được xem là bạn trai của cậu không?
Trần Kiến Hạ không trả lời, nhưng trong lòng lại lặng lẽ vạch rõ tính toán.
Có lẽ sẽ rất gian khổ, thế nhưng cô sẽ không cho bất cứ người nào thêm cơ hội để chỉ trích mình lơ là xao nhãng nữa.
Mùa Đông lặng lẽ không tiếng động tràn về, lại là một năm nữa.
Kiến Hạ lôi chiếc khăn của Lý Nhiên ở trong hòm ra, quấn xung quanh cổ.
Tháng Mười Một đất trời băng giá, vì thời gian rúc trong phòng học có máy sưởi càng ngày càng tăng lên, mâu thuẫn cùng bàn giữa Trần Kiến Hạ và Vu Ti Ti cũng ngày càng kịch liệt.
Nếu có thứ gì đao to 乃úa lớn giải quyết được thì đã tốt. Hai người bọn họ giống như đường may trên quần áo, là những đoạn nhỏ li ti, không gỡ ra được mà cũng không vuốt phẳng được; là một viên sỏi nhỏ lọt vào trong đôi giày chưa kịp dốc ra khi lên đường chinh phục Vạn Lí Trường Thành; là con muỗi cứ vo ve quanh lỗ tai mà không tài nào tóm được trong căn phòng đóng kín; là hàng rào mà nữ sinh khắp thiên hạ này đều không nhảy qua nổi. Chú ếch dưới đáy giếng ngẩng đầu lên, một mảng mây xám xịt che kín cả bầu trời.
Những chuyện xảy ra mỗi ngày đều là chuyện nhỏ: cậu làm đổ cốc nước của tôi, khiến túi đựng 乃út của tôi bị ướt; cậu lại làm đổ cốc nước của tôi, khiến vở ghi của tôi bị ướt; cậu lại làm đổ cốc nước của tôi...
Càng là chuyện nhỏ càng khiến người ta bị nội thương, bởi nếu tách riêng từng chuyện ra xem xét, mỗi chuyện đều chẳng đáng để tức giận, chẳng đáng để trả đũa.
"Vậy đi mua một cái bình có nắp đậy đi," Lý Nhiên không hiểu nổi, "Sao cậu vẫn còn dùng cốc đựng nước thế?"
"Mình mua rồi! Nhưng có khi lấy nước nóng xong không thể đậy nắp lại ngay được, thi thoảng uống một ngụm nên cũng chưa kịp đậy nắp, lúc cô ta đứng dậy đi vệ sinh động tác lúc nào cũng lớn, vừa xô lệch bàn vừa khiến nước đổ lênh láng, còn đặc biệt lớn tiếng nói xin lỗi, cực kì nhiệt tình giúp mình tìm giấy ăn, mọi người đều cảm thấy cô ta chỉ đơn giản là vô ý mà thôi - vô ý cái gì chứ, một hai lần còn được, chứ lần nào cũng làm đổ, mắc chứng Parkinson à? Đợi đến lúc cô ta tìm thấy khăn giấy, cả quyển vở của mình đã bị hỏng hết rồi!"
Kiến Hạ dựng ngược tóc tai đang định bạo phát, Lý Nhiên lại kéo cô lại, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô im lặng.
Có tiếng bước chân từ từ tiến lại gần và tiếng nói.
Lý Nhiên và Trần Kiến Hạ bùng tiết Thể dục, hai người cùng ngồi trên chiếu nghỉ * ở tầng cao nhất của khu Hành chính. Mỗi lần tới tiết tự học buổi chiều, nơi này liền biến thành chốn phong thủy thanh tịnh đắc địa, rất nhiều người ngán ngẩm bầu không khí bức bối của phòng học, đều muốn tới chiếu nghỉ đọc sách hoặc tán gẫu, chỉ là chẳng ngờ buổi sáng cũng có người tới đây kiểm tra. Kiến Hạ hoang mang túm lấy ống tay áo của Lý Nhiên, dùng ánh mắt hỏi cậu, phải làm sao bây giờ?
(* Chiếu nghỉ: Một bậc thang đặc biệt được làm to hẳn ra, thường nằm ở vị trí giao nhau giữa hai đoạn của một chiếc cầu thang. Hình minh họa:
May thay, tiếng bước chân dừng lại ở tầng dưới.
Nhưng giọng nói lại khiến sống lưng Kiến Hạ lạnh toát - là Du Đan.
Lý Nhiên vỗ vỗ lưng cô trấn tĩnh, ra hiệu cho cô chú ý nghe.
"Không thể đợi em tan làm được hay sao?" Giọng nói của Du Đan có chút kích động, dẫu đè nén thì vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Em ở trường không tiện nghe điện thoại, em cúp máy tức nghĩa là có việc, vẫn gọi tiếp hết lần này đến lần khác, mẹ rốt cuộc là có ý gì thế? Có chuyện gì lớn tới mức không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa ư? Còn mách tội với anh, anh cũng gọi vô số lần, muốn bức em không trụ lại nổi ở trường nữa phải không?"
Nói đến đoạn cuối có chút nghẹn ngào.
"Chúng ta kết hôn được bao nhiêu năm rồi? 8 năm rồi nhỉ? Em đã có chỗ nào không phải với gia đình anh chưa? Lúc đầu khi kết hôn nhà anh có cái gì? Em từng tính toán bao giờ chưa? Phải, mẹ anh mong cháu trai, nhưng đây là thời đại nào rồi, anh tự mình đi hỏi đồng nghiệp xung quanh xem, có nực cười không cơ chứ!"
Kiến Hạ từ từ buông thõng đôi vai. Không ngờ lại là câu chuyện kiểu này, không ngờ lại xảy ra với Du Đan.
Du Đan vẫn không giống với mẹ cô. Bản thân mẹ cô cũng muốn con trai, vui vẻ mang cái thai thứ hai.
"Trước mắt chỉ còn nửa năm nữa là tới lớp 12, đám học sinh mà em dẫn dắt đều có thành tích, em không thể mang thai trong thời điểm như thế này được, tới lớp 12 thì phải làm thế nào. Muốn em phải tự tay giao lớp chọn mình đã dẫn dắt cho người khác ư? Đến lúc thi Đại học đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại thì ai là người sẽ được ghi công? Anh hễ mở miệng ra là nói thấu hiểu em, anh và mẹ anh cùng làm loạn, thấu hiểu cái gì cơ chứ?"
Du Đan cúp điện thoại, khóc hu hu ở tầng ngay bên dưới bọn Kiến Hạ, khóc tới khi mũi bắt đầu chảy nước thì cũng xem như đã bình tĩnh trở lại. Kiến Hạ mặt mày căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân đi xa dần rồi biến mất.
"Ai cũng chẳng được dễ dàng." Rất lâu sau, Kiến Hạ khẽ khàng thở dài.
"Phải, chúng sinh cùng khổ," Lý Nhiên cũng cảm khái theo, "Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt li... ái biệt li... Còn hai cái nữa là gì ấy nhỉ?"
Bầu không khí giãn ra một chút, Kiến Hạ nở nụ cười: "Không thể hiện được nữa chứ gì? Quên rồi?"
"... Không nhớ ra."
"Cũng có thứ mà cậu không biết, thật tốt."
Lý Nhiên xì một tiếng. Kiến Hạ xoay đầu nghiêm túc nhìn cậu: "Thế cậu có những nỗi khổ gì?"
"Nói cậu có những nỗi khổ gì trước đi." Lý Nhiên hỏi ngược lại cô.
"Rất nhiều," Kiến Hạ đùa nghịch với ngón tay, không hề xấu hổ, "Học hành càng ngày càng mệt mỏi, Du Đan quan sát mình, coi thường mình cứ như phòng trộm, không có bạn bè, Vu Ti Ti ngày ngày đối địch, bố mẹ thiên vị, áp lực lớn..."
Bất tri bất giác, cô đã cứ thế nhẹ nhàng nói hết những khúc mắc sâu thẳm nhất trong lòng mình ra.
Với Lý Nhiên, cô chưa từng đeo mặt nạ.
"Mình trả lời cậu rồi, tới lượt cậu, cậu có nỗi khổ gì không? Sinh lão bệnh tử? Chắc chưa đến mức đấy. Oán tăng hội, ái biệt li..." Kiến Hạ truy hỏi.
"Mình nhớ ra hai cái cuối cùng là gì rồi!" Lý Nhiên vỗ đầu một cái, "Một cái gọi là cầu bất đắc, một cái gọi là ngũ uẩn thịnh *."
(* Theo nhà Phật, đời người có 8 nỗi khổ lớn: sinh (ra đời), lão (già đi), bệnh (đau ốm), tử (qua đời), oán tăng hội (phải chung ᴆụng với người mà mình thù ghét), ái li biệt (yêu mà phải xa cách nhau), ngũ uẩn thịnh (ngũ uẩn: sắc, thụ, tưởng, hành, thức - năm loại việc làm này che đậy bản tính của một con người, khiến tâm trí mê muội, tạo nên đủ loại nghiệp), cầu bất đắc (mong muốn mà không có được).)
"... Cái gì?"
"Ông nội từng giảng cho mình," Lý Nhiên nhìn chằm chằm ô cửa sổ kính trên bức tường đối diện, "Ngũ uẩn thịnh là căn nguyên của mọi nỗi khổ trước mắt, ngũ uẩn lục thức, thanh sắc khuyển mã, đều là sự cố chấp và truy cầu đối với đời người, có truy cầu thì sẽ có khổ, con người sống trên đời, không có ai là không đau khổ."
Kiến Hạ nghe tới say mê, mặc dù cô biết Lý Nhiên cũng chỉ hiểu biết bập bõm.
"Vậy phải làm như thế nào?" Cô hỏi.
Lý Nhiên cười: "Đơn giản lắm, xuất gia, coi tất cả là hư không."
"Biến, nói năng linh tinh, có cậu mới đi xuất gia ấy!"
"Mình làm sao mà xuất gia được, xuất gia rồi sao có thể..." Cậu đang nói, đột nhiên sáp lại gần, mổ nhẹ lên môi cô một cái, khiến khuôn mặt Kiến Hạ lập tức đỏ rực.
"Lưu manh!" Cô nhảy xuống mấy bậc cầu thang, xoay đầu lại phẫn nộ nhìn cậu.
Hai người đều giữ kín như bưng về nụ hôn đầu ở khách sạn ngày hôm ấy, cũng không có bất kì hành động thân mật nào sau đó nữa, cho tới tận ban nãy.
Nụ hôn đầu... Kiến Hạ nghĩ tới đây, đột nhiên vô cùng hoài nghi quan sát tay lão luyện đang đứng trước mặt này. Cô đương nhiên là nụ hôn đầu, còn cậu?
"Này, hỏi cậu đây," cô cố gắng tỏ vẻ không để tâm, song ngón tay lại vô thức sờ cánh môi, "Cậu... Cậu là lần đầu tiên hôn người khác sao?"
Lý Nhiên trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng nói: "Không phải."
Kiến Hạ ngơ ngác.
Lý Nhiên lại chầm chậm nở một nụ cười vừa xán lạn vừa xấu xa.
"Ban nãy là lần thứ hai rồi."