Bốn bể giang hồVu Ti Ti sau đó không chỉ một lần xuýt xoa khen rằng tên của Kiến Hạ nghe rất hay.
Khi cô trả lời đối phương mình tên là Trần Kiến Hạ, nụ cười của nữ sinh vừa trêu cô là phần tử tích cực học quân sự càng rạng rỡ hơn: "Cái tên này nghe hay thật đấy!... Haizz, vì sao mình nhất định phải tên là Vu Ti Ti nhỉ?"
Mười mấy năm trước là thời điểm những cái tên kiểu như Ti Ti, Đình Đình đang thịnh hành, bố mẹ thích dùng những cái tên nghe có vẻ Tây này để đặt cho con. Thế nhưng 16, 17 năm sau, khi đứa trẻ đã trưởng thành, chúng lại dần dần chuyển sang yêu thích những chữ hoa mỹ cao sang hàm ý không rõ, bởi thế mà Na Na Đình Đình Linh Linh đều bị chán ghét. Vu Ti Ti dường như rất ghét cái tên của mình, "Ti Ti Ti Ti, đọc lên nghe cứ như thể là đang nũng nịu ấy, ghê ૮ɦếƭ đi được."
Kiến Hạ bị sự bộc trực của cô ấy làm giật mình, chỉ đành nói, "Vu Ti Ti... Nghe rất hay mà, thật đấy."
Vu Ti Ti nhướng mày, thế nhưng không hề phản pháo lại lời an ủi kém cỏi này của cô.
"Thực ra ban đầu bố mình muốn đặt tên mình là Vu Tương *, bởi vì mẹ mình là người Hồ Nam. Mặc dù cũng rất bình thường, nhưng đọc lên vẫn còn hay chán so với Vu Ti Ti. Đều tại mẹ cứ một mực đòi đặt cho mình cái tên này. Người phụ nữ trung niên này, tục ૮ɦếƭ mất!"
(* Chữ "Tương" này có bộ chấm thủy, là tên của một con sông bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy qua tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.)
Kiến Hạ lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mẹ của mình là người phụ nữ trung niên – mặc dù bà ấy đúng là một người phụ nữ trung niên thật.
"Mình vẫn thích tên Tiếng Anh của mình hơn, mặc dù rất phổ thông, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt đối với mình. Về sau hãy gọi mình là Rose đi."
Kiến Hạ nở nụ cười, "Nếu như tên của cậu là Vu Tương, vậy thì tên Tiếng Anh cũng phải đổi theo, không thể gọi là Rose được."
Vu Ti Ti hoàn toàn không hiểu, "Vì sao lại phải đổi?"
Bởi vì "Ngư Hương Nhục Ti" *. Kiến Hạ nghĩ thầm trong lòng, bật cười ngốc ngếch một tiếng, sau đó mới vội vã lắc đầu nói, "Không, không vì sao cả."
(* Giải thích một chút ý nghĩa của đoạn gây cười này :D
"Ngư Hương Nhục Ti" là tên một món ăn, đại khái là thịt lợn thái mỏng (nhục ti) nấu trong nước sốt vị cá (ngư hương). Thế nhưng trong tiếng Trung, "Ngư Hương" lại có cách phát âm giống với "Vu Tương", còn "Nhục Ti" đọc lên nghe lại na ná như "Rose". Bởi thế ý của Kiến Hạ là nếu Vu Ti Ti không đổi tên Tiếng Anh thì đọc liền vào nhau nghe sẽ rất giống một món ăn.)
Loại trò đùa nói ra sẽ khiến xung quanh chìm vào bầu không khí im lặng bao trùm này, dù có đánh ૮ɦếƭ cô cũng nhất định không chịu nói, nếu không về sau sẽ không còn ai dám bắt chuyện với cô nữa mất.
Lúc này, nam sinh bị coi là vô hình từ đầu tới giờ đứng một bên đột nhiên bật cười. Khoảnh khắc ấy, Kiến Hạ cảm thấy cậu ta chắc chắn đã nghe hiểu được trò đùa của mình. Cô ngẩng đầu, nam sinh đang đứng ngược sáng, sau lưng là một mảng ánh nắng rực rỡ, cô vẫn còn hơi choáng váng, không nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương.
"Vu Ti Ti, cậu ở cùng cô ấy nhé, có vẻ là không sao nữa rồi. Mình về trước đây, chốc nữa cô Du nói còn tìm mình có việc."
"Ok," Vu Ti Ti cười lớn, "Cảm ơn lớp trưởng đẹp trai đã cho mình cơ hội làm biếng trốn học!"
Tiếng cười của nam sinh nghe rất ôn hòa.
Kiến Hạ cụp mắt, "Thật lòng cảm ơn cậu nhé, lớp trưởng."
Lớp trưởng vừa rời khỏi phòng y tế, Vu Ti Ti lập tức sáp lại gần cô nói thầm vào tai, "Này, cậu đỏ mặt rồi kìa."
Kiến Hạ rất kinh ngạc, nghiêm túc phủ nhận, "Đâu có."
Cô nhìn thấy Vu Ti Ti ngây ra một giây, biểu cảm lúc cười hì hì có chút cứng nhắc. Có lẽ là vì thái độ nghiêm túc này của cô khiến đối phương cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Kiến Hạ có chút phiền muộn: bản thân đúng là một đứa ngốc, đến nói đùa cũng không biết.
Cô muốn cứu vãn chút gì đó, bởi lẽ cô hy vọng những bạn học ưu tú trong cái lớp mới này sẽ yêu thích mình, ví dụ như Vu Ti Ti trước mặt chẳng hạn.
Trong lúc Kiến Hạ vẫn còn đang tính toán trước sau cho công cuộc kết giao bốn phương của mình thì Vu Ti Ti đã bước đến bên cạnh cửa sổ, có vẻ rất hứng thú nhìn ra bên ngoài.
Nhìn tới mức thất thần.
"Phải rồi, cấp Hai cậu học trường nào thế?"
Kiến Hạ bị hỏi bất ngờ, chưa kịp phòng bị, hơi ngập ngừng: "Mình...Mình không phải học sinh Thành phố. Mình là học sinh từ Huyện lên."
Cô biết các bạn học mới đều là những học sinh top đầu của các trường cấp Hai, rất nhiều người đã từng nghe qua tên của nhau ít nhất một lần, dù cho hồi cấp Hai không cùng trường cùng lớp, cũng có thể tán gẫu những câu kiểu như: "XXX lớp cậu và mình có quen biết." Đặc biệt là cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm – ngôi trường cực kì nổi tiếng trong Thành phố. Mới chỉ một ngày trôi qua mà học sinh đến từ ngôi trường này đã kết thành một hội nhóm, đúng với tinh thần đoàn kết truyền thống vốn có.
Để tiếp tục chủ đề, Kiến Hạ cũng thử thăm dò hỏi, "Vậy cậu... cậu học cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm à?"
Vu Ti Ti quay đầu nhìn cô một cái, lắc đầu, trả lời thẳng thừng, "Không phải. Mình học trường THCS số 8. Các cậu chắc là chỉ từng nghe về cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm thôi nhỉ?"
Kiến Hạ đối diện với ánh mắt có chút lạnh của đối phương, nghĩ ngợi rồi nói, "Trường THCS số 8 mình cũng biết. Ở chỗ bọn mình, trường số 8 rất nổi tiếng."
Biểu cảm của Vu Ti Ti dường như lại nhiệt tình trở lại một chút.
Kì thực Kiến Hạ căn bản chưa từng nghe nói tới THCS số 8. Thế nhưng cô cảm thấy cuối cùng thì mình cũng nói đúng được một câu.
"Cậu là học sinh ngoại thành, thế cậu ở đâu?"
"Ngay trong kí túc xá giáo viên phía sau trường học cách một con đường ấy, dồn được mấy phòng trống, liền cho học sinh ngoại thành bọn mình ở. Đằng nào thì bọn mình cũng không đông."
"Ồ. Tốt thật đấy."
Hai người chìm vào im lặng. Vu Ti Ti chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, để mặc Kiến Hạ - người mà cô vừa mới khen là "dễ thương thật đấy" – đờ đẫn trên giường. Dáng vẻ như lạnh như nóng của cô khiến Kiến Hạ có chút bất an, không biết có phải do mình thực sự không biết cách kết bạn hay không. Hồi cấp Hai như vậy, mà ngày đầu tiên của cấp Ba cũng vẫn như vậy.
Trần Kiến Hạ cúi đầu, xuống giường xỏ giày, hốt hoảng phát hiện ra tất của mình bị thủng một lỗ nhỏ ở ngón chân cái, mặc dù nhìn không rõ ràng cho lắm. Chất lượng của đôi tất trắng mỏng mảnh này rất bình thường, giặt vài lần liền bắt đầu bị thủng. Cô vốn dĩ định buổi tối ngày hôm nay sẽ lập tức vá lại, ai ngờ được là lại xảy ra tình huống bất ngờ này cơ chứ?
Nhà cô không nghèo, thế nhưng ngay ngày đầu tiên đã xuất hiện trước mặt các bạn học với dáng vẻ hệt như một nữ sinh thiếu ăn thiếu mặc tới từ Huyện nhỏ. Kiến Hạ lặng lẽ thắt dây giày, trong đầu không ngừng phỏng đoán xem rốt cuộc là ai đã giúp cô cởi giày. Ngược lại, cô hy vọng đó là cậu lớp trưởng kia, chứ không phải Vu Ti Ti, bởi lẽ nam sinh sẽ không suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa cũng không thích đi đưa chuyện.
Cô đi tới bên bệ cửa sổ, ngồi xuống cạnh Vu Ti Ti. Lúc này đối phương mới đột ngột bừng tỉnh, đứng bật dậy kêu lớn: "Sao cậu đã xuống giường rồi? Không được, không được, mau quay về nằm đi!"
Trong lòng Kiến Hạ dâng lên một tia ấm áp: "Nằm mãi chán quá, mình đứng dậy một chút cho máu lưu thông."
Cửa sổ phòng y tế nhìn ra khu vực có hai lớp đang học quân sự, vừa hay là lớp (1) và lớp (2). Kiến Hạ và Vu Ti Ti không có chủ đề gì để nói, chỉ ngồi kề vai xem bọn họ luyện tập giễu hành và các động tác nghỉ nghiêm.
"Có nhìn thấy nam sinh đang hô khẩu hiệu của lớp (2) không?"
Kiến Hạ vội vã nhìn về hướng mà Vu Ti Ti đang chỉ tay. Có một nam sinh vóc người cao ráo đứng đối diện với cửa sổ, đang chỉ huy các bạn lớp cậu nhìn về bên phải.
"Thấy rồi, sao thế?"
"Đó là người đứng hạng nhất trong rất nhiều lần thi thử của trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm – Lâm Dương. Hồi cấp Hai, mình và cậu ấy học cùng lớp học thêm Ngữ Văn, lớp ấy là do giáo viên của Thành phố giảng dạy chính, chia thành lớp Toán, Ngoại Ngữ, Văn và Lý, Hóa, mỗi tiết 80 tệ. Có điều Lâm Dương hình như chỉ đi học mỗi Văn. Đó là một lớp cực lớn có tới tận 300 người, đến cả lối đi lần nào cũng bị ngồi chật kín, rất nhiều người muốn xin vào nhưng không xin nổi được nữa."
Kiến Hạ chăm chú lắng nghe Vu Ti Ti kể về những chuyện gần như chẳng có chút liên quan nào tới nhau, cảm thấy rất tò mò. Cái phòng học đó hẳn là phải dùng thành ngữ "thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc" để hình dung.
Lớp học thêm "muốn vào mà không vào nổi", nghe kiểu gì cũng mang đến cho người ta cảm giác "quý tộc".
Rất nhiều năm về sau, Kiến Hạ ngoảnh đầu hồi tưởng lại những tâm tư nhỏ nhặt này của ngày hôm nay, cảm thấy hổ thẹn tới mức muốn chui xuống một lỗ nào đó dưới đất.
Một lớp học thêm tràn đầy khí thế của dân quý tộc.
Nhất định là cô uống nhầm thuốc rồi.
Thế nhưng, cô không hiểu Vu Ti Ti đặc biệt chỉ cho cô thấy Lâm Dương là vì lí do gì.
"Hai ngày trước lúc tới trường nhập học, nhận sách giáo khoa, mình phát hiện rất nhiều người ở lớp học thêm đó đã thi đỗ vào Chấn Hoa, đúng là kì diệu thật. Tuy không phải ai mình cũng quen biết, nhưng nhìn mặt vẫn nhận ra. Sau khi kì thi lên cấp Ba kết thúc, bọn mình còn tiếp tục học cùng lớp bổ túc trước chương trình Toán Lý Hóa của lớp 10."
Mùa hè năm nay?
Kiến Hạ cúi đầu, trong lòng lo lắng bất an. Người ta sớm đã xuất phát, nền tảng lại còn tốt hơn cô, bản thân biết lấy gì ra để bì nổi đây? Cả mùa hè năm nay cô đều được người thân bạn bè tâng bốc lên tận mây xanh, được mời đến "truyền thụ kinh nghiệm học hành" cho con nhà người khác, đắc ý tới mức không còn nhìn thấy thứ gì nữa, căn bản không hề có chút chuẩn bị nào cho sự cạnh tranh khốc liệt sắp tới.
Cô bồn chồn nhìn bóng lưng của Lâm Dương, khẽ khàng thở ra một hơi.
"Có điều," ngữ điệu của Vu Ti Ti biến đổi rất nhanh, khóe môi là một nụ cười không rõ hàm ý, "Trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm bọn họ ở lớp học thêm lúc nào cũng kiêu căng, giống như vị trí thủ khoa kì thi cấp Ba đã sớm được định là sẽ thuộc về Lâm Dương của bọn họ rồi vậy. Kết quả là, trong kì thi chuyển cấp, Lâm Dương chỉ thi được hạng bốn toàn Thành phố."
"Chỉ" thi được... Kiến Hạ thở dài.
Nhớ lại hồi cấp Hai, giáo viên nói với cô, nếu muốn vào được trường Nhất Trung của Huyện thì phải nghiêm túc với từng kì thi, tổng thành tích phải luôn được giữ ổn định ở mức trên 550 điểm. Bởi thế nên từ rất lâu về trước, mục tiêu của Trần Kiến Hạ đã không chỉ thỏa mãn với danh hiệu hạng nhất, mà phải lấy mục tiêu toàn Huyện làm cái đích cho bản thân. Khi kết quả lần thi thử cuối cùng được công bố, Kiến Hạ - người vẫn tiếp tục giữ hạng nhất – lại vì tổng điểm chỉ đạt 530 mà nằm bò lên bàn khóc. Nữ sinh đi ngang qua bàn cô vốn đã không vừa mắt cô, trực tiếp cuộn bài thi Toán chỉ được có 30 điểm lại đập lên mặt bàn mắng cô bị dở hơi.
Thời khắc đó, Kiến Hạ xoay đầu lại, nước mắt lưng tròng lớn tiếng nói với nữ sinh mang vẻ mặt ghét bỏ kia rằng, tôi không hài lòng là chuyện của tôi, tôi không phải cậu, tôi cũng không so sánh với cậu! Giỏi hơn cậu cũng có tác dụng gì cơ chứ!
Đó dường như là lần duy nhất Kiến Hạ lớn tiếng nói chuyện trong lớp, và cũng là lần duy nhất mà cô thể hiện ra sự kiêu ngạo của một học sinh giỏi.
Tuổi trẻ nông nổi, cứ ngỡ rằng nếu không tranh đấu thì chính là loại hèn nhát không có tự tôn.
Thế nhưng giờ phút này nghe thấy Vu Ti Ti dùng giọng điệu có chút cười trên nỗi đau của người khác mà nói ra câu "chỉ thi được hạng bốn toàn Thành phố", Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy mình bất tri bất giác đã biến thành nữ sinh ngồi bàn sau gõ bài kiểm tra lên mặt bàn cô kia.
Không có ai có tư cách dạy dỗ người khác, như thế nào mới là đủ.
Ánh mắt cô hướng về phía chàng trai ngoài cửa sổ.
Còn cậu thì sao, thi được hạng bốn, có phải là cậu rất không cam lòng?
"Lâm Dương đúng là rất đáng thương. Mình đoán cậu ấy phải chịu áp lực quá lớn, tất cả mọi người đều nói cậu ấy chắc chắn sẽ đạt hạng nhất, khó mà tránh nổi phong độ thất thường." Vu Ti Ti cau mày, thế nhưng trong ngữ khí lại không hề có tia đồng cảm nào.
Phong độ thất thường nên đạt hạng bốn. Kiến Hạ vẫn đang lẩm nhẩm như tụng kinh trong đầu.
"Thực ra cậu ấy là một nam sinh rất hiền lành, chỉ có điều mình không ưa nổi cái trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm đó, ai ai cũng dương dương tự đắc."
Kiến Hạ cuối cùng cũng nhớ ra: "Phải rồi, thế cuối cùng thi đạt hạng nhất toàn Thành phố là ai vậy?"
Vu Ti Ti ngừng lại một lát, giọng nói lên cao, "Chính là lớp trưởng vừa nãy cõng cậu vào đây đó, Sở Thiên Khoát, học sinh trường số 8 bọn mình."
Kiến Hạ nở nụ cười, "Lợi hại thật đấy! Giỏi quá."
Biểu cảm khoảnh khắc đó của Vu Ti Ti, giống hệt với những người ở trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm bị cô khinh thường: dương dương tự đắc.
"Hàng thứ hai, bên tay trái, nam sinh nhỏ con đó, nhìn thấy chưa? Cậu ta tên là Hình Soái. Đừng thấy vừa nhỏ vừa gầy mà coi thường, cậu ta đạt giải Nhất toàn Tỉnh bốn môn Toán, Lý, Hóa, Tin đó. Não của những người kiểu này đều là νũ кнí sinh học, chúng ta không hiểu nổi đâu. Còn nữa, nữ sinh tóc ngắn đứng ngoài cùng bên trái, Lục Lâm Lâm, thi cấp Ba đạt 116 điểm môn Ngữ Văn, phần Làm văn là người duy nhất của Tỉnh đạt điểm tuyệt đối. À, còn có nữ sinh cao nhất đứng đầu hàng thứ hai từ dưới lên, Nguyễn Nhất Thu. Cô ấy đã tham gia cuộc thi \'Tiếng Anh Hy Vọng\' do đài truyền hình trung ương tổ chức, có đạt giải hay không thì mình quên mất rồi, nhưng tóm lại khẩu ngữ cực kì tốt."
Vu Ti Ti giống như một tập tài liệu sống chứa đầy đủ lí lịch trích ngang của toàn bộ học sinh, giới thiệu cho Kiến Hạ tất cả những nhân vật có khả năng hô mưa gọi gió. Kiến Hạ lặng lẽ nghe, nỗ lực ghi nhớ, mặc dù cô cũng không biết mình ghi nhớ mấy thứ này để làm gì. Tất cả những gì Vu Ti Ti nói, đối với cô chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là tăng thêm gánh nặng trong lòng.
Giống như dê rơi vào hang cọp, không nơi để thoát.
Ở cùng một chỗ với những học sinh xuất sắc này, dù chỉ muốn được đến đâu hay đến đấy cũng vô cùng khó khăn.
Kiến Hạ ngẩng đầu, cười cười, "Phải rồi Vu Ti Ti, cậu nhất định cũng rất giỏi phải không, không hề thua kém bọn họ một chút nào."
Vu Ti Ti lắc đầu một cách khoa trương, "Cái gì chứ, mình thi được vào đây đều là nhờ ăn may, có thể xếp cùng một đẳng cấp với những người này hay sao? Đoán chừng trong kì thi khảo sát chất lượng sẽ đứng thứ nhất từ dưới lên, cuối cùng mình cũng có thể say goodbye với cái lớp này rồi."
"Kì thi khảo sát chất lượng?"
"Cậu không biết sao? Sau khi đợt huấn huyện quân sự kết thúc sẽ thi ngay."
"Á?! Vậy... Mình còn chưa chuẩn bị gì cả, nếu thi không tốt thì..."
"Đương nhiên, mình cũng không biết có phải là nếu thi không tốt thì sẽ bị đá ra khỏi lớp này hay không. Nhưng mà cậu định chuẩn bị cái gì cơ chứ, cậu là bảo vật được Chấn Hoa giành về mà, chắc chắn là đặc biệt lợi hại. Người nên lo lắng không phải cậu, mà là mình mới đúng!"
Vu Ti Ti hùng hồn an ủi, thế nhưng lại cảm giác không có chút thật lòng nào. Kiến Hạ chỉ biết lắc lắc đầu nói: "Không đâu, mình chẳng lợi hại chút nào cả."
Giống như một đám cao thủ võ lâm tụ hội ở một đỉnh núi nào đó trước cuộc thi đấu, tâng bốc lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, cười ha ha vang vọng cả sơn cốc, thế nhưng tay lại không rời chuôi kiếm một khắc, giữ tư thế sẵn sàng tấn công bất kì lúc nào.
Chút hoan hỉ và kiêu ngạo sau khi thi đỗ Chấn Hoa còn sót lại trong trái tim Kiến Hạ thời khắc này cũng đã bị ánh mặt trời thiêu đốt làm cho bốc hơi hoàn toàn sạch sẽ.
"Có điều, lớp (2) cũng có nhiều nhân vật trâu bò lắm, ngoài Lâm Dương vừa nhắc đến lúc nãy ra. Nhìn thấy nam sinh đang bị giáo viên xách cổ ra ngoài bắt luyện tập một mình kia không? Cậu ta tên là Lộ Vũ Ninh, từng đạt huy chương vàng cuộc thi Olympic Hóa Học. À, còn cả nữ sinh lùn mập kia nữa, Trịnh Đồng, đeo cặp kính dày như đít chai. Cô ấy xếp thứ hai toàn Tỉnh trong kì thi cấp Ba năm nay, chỉ kém lớp trưởng đại nhân của chúng ta 0.9 điểm, kẻ tám lạng người nửa cân. Nữ sinh bên cạnh Trịnh Đồng cũng học cùng lớp học thêm với mình, tên là Lăng Tường Xuyến – hoa khôi của trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm. Mọi người đều nói quan hệ giữa cô ấy và Lâm Dương không hề bình thường, cả ngày lúc nào cũng thấy đi với nhau, đoán chừng là một đôi."
Kiến Hạ bất giác mỉm cười. Trong số tất cả các thần đồng được Vu Ti Ti dùng ngữ điệu khoa trương để đặc biệt giới thiệu, chỉ có Lăng Tường Xuyến không hề có bất kì vầng hào quang lấp lánh của giải thưởng nào bao xung quanh. Nguyên nhân mà cô ấy được liệt vào danh sách những thành phần bất phàm lại là vì xinh đẹp và nổi tiếng. Cô nghiêng đầu nhìn về tiểu hoa khôi đang nói chuyện với bạn bè trong giờ giải lao phía xa, vừa có chút đồng cảm, lại có chút ngưỡng mộ.
"Mình phải về học quân sự rồi," Vu Ti Ti nói xong những lời này bèn đột ngột đứng dậy, "Không thể tiếp tục làm biếng nữa."
Kiến Hạ cảm thấy khuôn mặt nóng tới mức sắp bốc cháy, giống như câu nói kia của Vu Ti Ti cũng để ngầm ám chỉ mình.
"Mình ra ngoài cùng cậu, mình cũng nghỉ ngơi đủ rồi."
"Dẹp đi! Bánh muffin, còn có sữa Nestlé sô cô la trên mặt bàn đều là lớp trưởng đại nhân mua cho cậu nhé, mau ăn hết đi rồi nói tiếp, nếu không thì bây giờ cậu lại đứng không nổi 5 phút đã ngất xỉu. Có cơ hội còn không chịu nghỉ ngơi tử tế, cậu thích học quân sự đến thế cơ à?"
Vu Ti Ti nói xong liền đẩy đống đồ ăn vặt trên bàn tới trước mặt cô, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Kiến Hạ cứ ngồi đờ đẫn ra ở đó mất một lúc, dùng ánh mắt điểm mặt một lần nữa từng người mà Vu Ti Ti vừa giới thiệu, sau đó cầm một chiếc muffin lên bắt đầu xé vỏ.
Quả thực là có hơi đói. Tối hôm qua là lần đầu tiên cô một mình ngủ trong kí túc xá, quá đỗi hưng phấn, liên tục trở mình mà vẫn không ngủ nổi, tới tận lúc trời tang tảng sáng mới mơ màng thi*p đi, bởi thế nên buổi sáng đã dậy muộn, chưa kịp ăn uống gì đã chạy vội tới xếp hàng. Vốn định sẽ ăn bù vào buổi trưa, thế nhưng đến buổi trưa mới nhớ ra thẻ cơm của mấy học sinh ngoại thành bọn họ vẫn còn đang bị giữ để làm thủ tục giảm phí, sợ là giáo viên đã quên mất, sẽ không kịp thời trả lại. Kiến Hạ không quen biết bạn học nào, giữa biển người mênh ௱ôЛƓ không tìm ra nổi một khuôn mặt quen thuộc, lại ngại mượn thẻ cơm của người khác dùng nhờ, cho nên cuối cùng chỉ đành bấm bụng nhịn đói.
Thế nên, bị ngất cũng không có gì là quá khó hiểu.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Kiến Hạ ngẩng đầu, không ngờ trước tầm mắt xuất hiện một nam sinh với khuôn mặt đầy máu.
Cô bị dọa sợ tới mức hít sâu một hơi, miếng bánh muffin vẫn chưa kịp nuốt xuống nghẹn lại trong khí quản khiến cô ho rũ rượi, ho tới mức có cảm giác phổi sắp bắn cả ra. Cô ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nước, phát hiện ra nam sinh đó đã đi tới trước mặt mình, nhanh nhẹn xé lớp ni lông bọc ống hút ra rồi cắm vào hộp sữa nhét vào tay cô.
Cô vội vã uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng từ từ nén được cơn ho xuống.
"Cậu không sao chứ?"
Được một người mặt mũi be bét máu quan tâm, Kiến Hạ có chút dở khóc dở cười, "Mình không sao, cảm ơn cậu."
Lúc này mới nhận ra tay mình vẫn đang còn nắm chặt chiếc bánh cắn dở. Cô ngượng ngùng nhét chiếc bánh lại vào trong túi, nói với nam sinh: "Cô y tế sau khi kiểm tra cho mình xong liền có việc ra ngoài mất rồi, không biết bao giờ mới quay lại."
Nam sinh không lên tiếng, khuôn mặt đầy máu kia khiến Kiến Hạ không cách nào quan sát được biểu cảm của cậu.
Kiến Hạ đột nhiên căng thẳng một cách vô duyên vô cớ. Cô nhớ hồi mùa hè năm ngoái, em trai say sưa xem một bộ phim thần tượng, cô cũng có đôi lúc liếc qua vài cái, đúng lúc nhìn thấy cảnh nữ chính băng bó vết thương ở khuỷu tay cho nam chính thành viên của đội bóng rổ, đến cả khâu sát trùng cũng không làm, cứ thế mà lấy băng quấn vòng quanh, cô còn ngồi một bên cười nhạo một hồi.
Song giống như bị ma xui quỷ khiến, thời khắc này cô lại mở miệng hỏi: "Cần mình giúp cậu không?"
"Được."
Đối phương trả lời, thẳng thắn tới mức khiến cô sững sờ.