Phú Quý sơn trang vẫn giữ nguyên dạng như trước,và Mộ Dung Lợi vẫn như trước ở tại Tẩy Mặc Các
Nàng theo thói quen mặc nam trang, mọi người cũng có thói quen nhìn nàng mặc nam trang.
Nhưng đột nhiên có một ngày, nàng thay đổi nữ trang đi ra, mọi người toàn bộ chấn động.
Bởi vì bọn họ quá mức kinh ngạc, làm hại Mộ Dung Lợi cũng cảm thấy hoang mang, nhịn không được liền hỏi người bên cạnh:“Ta nhe vậy rất kỳ quái sao?”
Diệp Thế Cẩm khẳng định:“Không có.”
“Thế sao mỗi người nhìn thấy ta đều có biểu tình quái lạ?” Nàng cảm thấy rất tổn thương a.
“Đại khái là mọi người quen với nam trang trước kia của nàng.” Hắn kỳ thật cũng hiểu được nam trang thích hợp với hành vi cử chỉ của nàng hơn, tỷ lệ phê bình cũng giảm đi nhiều.
Mộ Dung Lợi nhìn bộ y phục nữ trang trên người, cuối cùng thở dài,“Ta chính là muốn mặc thử chút thôi mà, ta quen mặc nam trang,vì nữ trang thực không thuận tiện cho lắm.”
Diệp Thế Cẩm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, Mộ Dung Lợi lại nhịn không được bất bình tức giận,“Nhưng bọn hắn có cần phải phản ứng mạnh như vậy không? Ta là nữ sinh mà, mặc nam trang bọn họ nên thấy quái dị mới đúng.”
Nghe vậy, Diệp Thế Cẩm chỉ bảo trì trầm mặc.
Hắn càng ngày càng hiểu được ở chung cùng Lợi nhi nên như thế nào, nàng tựa như một con mèo nhỏ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cho nên phải luôn vuốt ve lông mèo, nếu không sẽ bị móng vuốt sắc bén cào cấu đến tổn thương.
“Ta nghĩ nên trở về thay đồ a.”
“Đều đã đến phía sau núi.” Diệp Thế Cẩm rất muốn thở dài. Nàng ầm ỹ muốn tới phía sau núi cưỡi ngựa, kết quả hiện tại lại muốn trở về thay quần áo.
“Ngươi có ý kiến?” Nàng trừng mắt. Hắn lập tức phủ nhận,“Không có, nàng trở về thay, ta chờ nàng.”
“n.” Nàng vừa lòng. Lí Trạm cùng Mộ Dung Lợi trở về thay quần áo.
Sau khi bọn họ đi rồi, Diệp Thế Cẩm lập tức nhảy xuống, thản nhiên mở miệng hướng về phía rừng cây,“Đại ca, hiện thân đi.”
Diệp Thế Kiệt phe phẩy ngọc cốt phiến mạ vàng rất tự nhiên bước ra, mỉm cười nhìn Nhị đệ, nói:“Ngươi nếu đã đạt được mong muốn, có phải hay không cũng nên cống hiến một chút tài năng của mình tới giúp ta đi?”
Diệp Thế Cẩm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn,“Gần nhất sổ sách vẫn là do ta trông coi thôi.”
Hắn thần sắc không thay đổi, thong dong đáp:“Ta quản lâu như vậy, ngươi mới trông có vài ngày mà, chút lòng thành cỏn con.”
“Ta tuyệt không thích nàng chạy tới dùng đôi mắt si mê nhìn ngươi.” Diệp Thế Cẩm xác định rõ ràng lập trường của bản thân.
Sờ sờ cái cằm trơn bóng ( Vịt : Á , anh k có râu , e thích =]] ), Diệp Thế Kiệt tươi cười dẫn theo ba phần trêu tức, ba phần du côn, còn có ba phần vui sướng khi người gặp họa.
“Này chứng minh bộ dạng đại ca ngươi không tồi.”
“Có dũng khí thì nói lời này với tam đệ nha.”
“Nam nhân bộ dạng họa thủy như vậy có cái gì đáng giá mà kiêu ngạo, thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ người trong lòng của mình.” Nhớ tới ả Bạch Mộng Ly yêu Tam đệ thành điên cuồng làm cho người ta không rét mà run. Nói tới đây, Diệp Thế Kiệt liền nhịn không được thấm thía lên tiếng:“Ngươi cũng nên để ý Thanh Thanh biểu muội, ta thấy nàng rất cố chấp.”
Hắn cau mày, có chút trầm trọng gật đầu,“Việc này ta sẽ lưu tâm.”
“Ta đây đi trước.”
Diệp Thế Cẩm nhìn theo đại ca rời đi, lông mày nhíu lại vẫn chưa buông ra. Đại ca đặc biệt lại đây nói với hắn việc này, xem ra quả thật là nên cẩn thận thì hơn.
Thời điểm lòng hắn rối loạn, Mộ Dung Lợi thay xong quần áo đi cùng Lí Trạm trở về.
Nhìn nàng khôi phục một thân nam trang, Diệp Thế Cẩm không khỏi mỉm cười. Nàng quả nhiên vẫn là thích hợp với loại trang phục như vậy, đơn giản sạch sẽ mà gọn gàng.
“Diệp Thế Cẩm, chúng ta vào đi thôi.” Nàng xoa tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử lắm rồi.
“n.” Nhìn nàng như vậy, hắn cũng bị cuốn hút vào cảm xúc thoải mái. Trừ bỏ lần đó không hiểu sao lại sầu não khóc rống, nàng tựa hồ vẫn tinh lực sung sức, luôn hiếu kỳ mọi thứ.
Chờ đi vào rừng, Diệp Thế Cẩm đột nhiên phát hiện mang Mộ Dung Lợi đến săn bắn là chuyện tự tìm phiền toái đến cỡ nào.
Nàng không hiểu săn bắn, hết lần này đến lần khác nàng khăng khăng tự làm. Dã thú không đánh tới, nhưng thật ra vài lần thiếu chút nữa làm nàng bị thương.
Hắn bồi bên cạnh quả thực run như cầy sấy, ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy một cái, chỉ sợ nàng lâm vào nguy hiểm.
Rồi khi nàng lệch sang trái, lệch sang phải trên lưng ngựa, thiếu chút nữa ngã xuống dưới đất, hắn quyết định nhanh chóng túm nàng trở về.
Vì thế, Mộ Dung Lợi vô cùng mất hứng.
Diệp Thế Cẩm thở dài trong lòng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Ta muốn uống rượu.” Nữ nhân buồn bực kêu lên với hắn.
Ánh mắt hắn chợt lóe, vui vẻ gật đầu,“Được, Lí Trạm đi lấy rượu.”
Rượu ở Mai Lâm, đêm trăng ở Mai Lâm ngắm trăng uống rượu, quả thực rất nhã nhặn.
Mà việc nhã nhặn như thế, Mộ Dung Lợi liền đi thay nữ trang, Diệp Thế Cẩm cũng không có dị nghị.
“Lại là rượu mơ?”
“Có cái gì không đúng sao?”
“Không, chính là cảm thấy ngươi thực sự rất thích mai.”
“Rượu này là ta tự ủ.”
Mộ Dung Lợi kéo khóe miệng, vẻ mặt giật mình nhìn hắn,“Ngươi còn có thể ủ rượu?”
“Hứng thú mà thôi.”
Lời nói thật đúng là nhẹ nhàng bâng quơ. Nàng bĩu môi, cầm lấy bầu rượu rót một ly cho mình, một ngụm liền tu hết.
Diệp Thế Cẩm thậm chí không kịp ngăn cản nàng, chỉ có thể nhìn nàng lắc đầu,“Rượu này tuy rằng nhạt, nhưng nàng uống như vậy , chắc chắn say.”
“Ta mất hứng, mượn rượu giải sầu không được à?” Mộ Dung Lợi tiếp tục rót rượu, sau đó lại tu hết .
“……” Xem nàng có ý định tự chuốc say, tâm tình của hắn có chút phức tạp, nhưng chung quy không có mở miệng ngăn cản nàng.
Có một số việc say làm mới tốt.(HVT:việc gì vậy à,*che miệng cười gian*)
Mà hắn cũng không phủ nhận, vẫn hy vọng có quan hệ chặt chẽ hơn với nàng.
Khi mặt trăng đi về phía tây, vò rượu dưới chân đã có bảy, tám cái, mà rượu bên trong đều là vào bụng Mộ Dung Lợi.
Nàng hăng say uống rượu làm cho hắn lo lắng không thôi, nhưng mà muốn ngăn cản cũng đã muộn.
“Thực sự không thể uống nữa, đầu thật choáng váng nga” Cuối cùng, thế nhưng vẫn là chính nàng buông chén.
Diệp Thế Cẩm đỡ thân hình lay động không ngừng của Mộ Dung Lợi, nhìn nàng kiều thái xinh đẹp tuyệt trần ,gương mặt ửng hồng, thủy mâu phủ một lớp sương mù tỏa ra quang mang mê người, cái miệng nhỏ hồng nhuận chu ra nỉ non, hắn một lòng không khống chế được nhảy dựng lên, bàn tay đỡ nàng càng thêm ôm chặt.
Cuối cùng, hắn ôm lấy nàng, đi vào tiểu lâu ở sâu trong Mai Lâm.
Một cước đá văng cửa phòng ngủ, Diệp Thế Cẩm thong dong bình tĩnh giờ phút này quần áo đã sớm không chỉnh tề, chỉ miễn cưỡng mặc trung y, mà người trong lòng hắn cũng sớm chỉ còn một cái yếm, hai tòa ngọc phong như ẩn như hiện làm cho người ta huyết mạch dâng trào.
“Lợi nhi ngoan, tới đây ” Hơi thở hỗn loạn của hắn, dọc theo đường đi hắn dỗ dành người đang say mơ mơ màng màng bỏ đi quần áo trên thân hai người, tính nhẫn nại sớm đã tới cực điểm.
Người mình yêu sắp sửa lõa thể, nam nhân loại nào đi chăng nữa cũng không thể kháng cự dụ hoặc trí mạng này được, mà hắn cũng chỉ là nam nhân bình thường.
“Nóng quá.” Mộ Dung Lợi kéo món đồ che thân cuối cùng rời khỏi người.
Lập tức, lưng của nàng rơi vào đệm chăn mềm mại thấm lạnh, ngay sau đó một khối thân thể nóng bỏng liền áp lên trên, nàng không khỏi ha ha cười.
Diệp Thế Cẩm cuồng loạn hôn lên mặt nàng, môi nàng, hai tay âu yếm dao động trên người nàng, dần dần hoạt nhập cấm địa mà trêu chọc vân vê.
……
“Đồ lưu manh, ngươi không biết khuyên ta uống ít sao? Căn bản chính là có ý định bất lương mà .”
Đối mặt với lời chỉ trích, Diệp Thế Cẩm chính là mỉm cười, hai tay cầm một đôi đẫy đà trước иgự¢ nàng, ánh mắt thực không thuần lương đi tuần tra từng tấc da thịt nàng, xấu xa hỏi:“Không tốt sao?”
Mộ Dung Lợi kéo tay hắn lên cắn một ngụm, sẵng giọng:“Chán ghét.”
Diệp Thế Cẩm ha ha cười, tiếp theo nàng xoay thân, hắn liền ôm đầu nàng hôn một hồi .
Thật lâu sau, hai người mới thở hào hển tách ra.
Hắn xuống giường mặc quần áo ra ngoài,“Ngoan ngoãn nằm, ta đi chuẩn bị đồ ăn và nước ấm cho nàng.”
Nàng ôm chăn ha ha cười, sau đó lại vì thân thể không khoẻ mà nguyền rủa tên nam nhân vẫn thần thanh khí sảng như cũ kia.
Bởi vì đêm đó miệt mài, mấy ngày sau Mộ Dung Lợi đều dính ở tiểu lâu không bước ra ngoài.
Mỗi lần nhìn vẻ mặt nàng lười biếng nằm trên giường, Diệp Thế Cẩm không ngừng tự trách,hắn quả không nên phóng túng như vậy.
“Sinh nhật bá mẫu ta nên tặng cái gì đây?” Nghe được tin tức mừng thọ Diệp mẫu, Mộ Dung Lợi có chút khó khăn, nàng xuyên không tới đây, thân không có đồ đạc gì quý báu, thật sự biết phải tặng cái gì.
Diệp Thế Cẩm ôm khuôn mặt nàng, còn thật sự trả lời,“Nàng chính là lễ vật tốt nhất.”
Vừa thấy ý cười trong mắt hắn, Mộ Dung Lợi lập tức giận dữ đẩy hắn ra, nói:“Ta là người, cũng không phải đồ vật, sao lại làm lễ vật được.”
“Gả cho ta làm nhị con dâu của lão nhân gia, chính là thọ lễ(quà mừng thọ) tốt nhất.”
Mộ Dung Lợi trầm mặc một lát mới nói:“Diệp Thế Cẩm, ngươi vừa cùng giải trừ hôn ước biểu muội chưa lâu, vẫn là tạm thời miễn bàn tới hôn sự thì hơn.”
Hắn biết nàng là lo lắng cho hắn, nhưng “Như thế rất ủy khuất cho nàng.” Hai người thật sự đã làm phu thê, mà không cho nàng danh phận, thật không công bằng với nàng.
“Ta không sao cả.” Nàng không để ý vẫy vẫy tay.
Diệp Thế Cẩm mặt trầm xuống,“Nàng nói cái gì?”
“Ý của ta đây cũng là chuyện không sớm thì muộn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn không xong trốn tránh trách nhiệm?” Nói xong lời cuối cùng, nàng nhịn không được trừng mắt.
Hắn bật cười, đưa tay ôm nàng,“Ta làm sao dám không chịu trách nhiệm, như thế nào bỏ được trách nhiệm đây!” Nói xong, tiến đến thì thầm nho nhỏ bên tai nàng,“Ta thực đã nghiện nàng rồi , sao có thể buông ra.”
Mộ Dung Lợi bỗng dưng đỏ bừng mặt, muốn đẩy hắn ra.
Diệp Thế Cẩm không buông tay, cứng rắn ôm nàng trong Ⱡồ₦g иgự¢, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thì thầm chút tình nhân gian, trêu chọc nàng xấu hổ quẫn không chịu nổi, cuối cùng động tay động chân.
Hắn cười ha ha, để kệ nàng khoa chân múa tay trên người, coi như gãi ngứa.
Đột nhiên trong rừng truyền đến thanh âm rất nhỏ của chuông bạc, Diệp Thế Cẩm tươi cười phút chốc thu lại.
Mộ Dung Lợi ghé vào đầu vai hắn nhìn ra,“Có chuyện gì sao?”
“Có khách đến.”
“Ta đây trở về phòng đi.”
“Ta ôm nàng trở về.” Hắn trực tiếp đem người về phòng ngủ.
Mộ Dung Lợi vừa nằm ở trên giường, nàng nghe được một đạo thanh âm không xa lạ, liền mở bừng mắt .. – Viên Thanh Thanh?!
Nàng ta sao đến đây?
“Hôm nay ta đến là vì mừng thọ mợ, việc hôn ước biểu ca không cần để ở trong lòng, cứ cho là chúng ta không có duyên phận đi.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi”
“Nghe nói Mộ cô nương cũng ở nơi này?”
Nàng nhìn giống như không chút để ý hỏi, làm cho Diệp Thế Cẩm bỗng nhiên cảnh giác, trên mặt giấu giếm thanh sắc, thản nhiên nói:“Mọi người đều là bằng hữu, ở đâu cũng giống nhau. Tiểu lâu tuy rằng không có khách phòng, nhưng vẫn là đủ để ở.” Lời hắn nói có vài tia ý tứ đề cập tới chuyện lần trước.
Nhưng Thanh Thanh tựa hồ không hề có sơ hở, mỉm cười,“Biểu ca nói như vậy cũng đúng, đều là bằng hữu nghỉ ngơi cũng như nhau thôi.”
“n.”
“Nàng đâu?”
“Thân thể không thoải mái, nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Nàng cụp mí mắt xuống, một chút tàn nhẫn xẹt qua, ngẩng đầu lại là vẻ mặt dịu dàng.“Quen biết đã lâu, có thể cho ta hỏi thăm một chút hay không?”
Diệp Thế Cẩm uyển chuyển cự tuyệt,“Nàng vừa uống xong dược thụy, chờ nàng tỉnh rồi nói sau.”
“Thân thể của nàng có bệnh?”
Mộ Dung Lợi nhịn không được nhíu mi. Vì sao nàng có cảm giác Viên Thanh Thanh mong nàng có chuyện?
“Phong hàn nhẹ thôi, không lo ngại.”
“Nếu như vậy, ta quay về trước.”
“Hảo.” Thanh âm biến mất dần, nghĩ đến hai người đưa tiễn nhau đi ra ngoài. Mộ Dung Lợi đăm chiêu ôm chăn.
Tiễn bước biểu muội, Diệp Thế Cẩm bước về phòng ngủ, tiến vào liền nhìn đến người trên giường đang ngẩn người. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:“Không cần lo lắng, mọi chuyện đã có ta.”
“n, nam nhân không thể dựa vào thì tuyệt đối không thể gả.” Nàng còn thật sự dị thường đáp.
Diệp Thế Cẩm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, vén sợi tóc hai bên thái dương ra sau tai,“Nếu không thể cho nàng dựa vào, ta còn thú nàng làm gì.”
“Lời này ta thích nghe.”
“Thích nghe a” Hắn kéo dài âm cuối, sau đó phút chốc để sát vào nàng, mấp máy bên môi nàng :“Kia tưởng thưởng một chút có được không?”
Mộ Dung Lợi thoải mái ôm má hắn hôn hai cái “chùn chụt” 2 cái.
“Qua quít như vậy?” Hắn nhíu lông mày.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Nàng liếc hắn một cái, tràn đầy hờn dỗi.“Ai bảo ngươi không biết tiết chế cơ.”
Diệp Thế Cẩm đỏ mặt, khụ thanh hai tiếng che giấu,“Lát nữa bôi thuốc mỡ.”
“n.”
Do dự một chút, hắn vẫn là nói ra,“Ngày mừng thọ mẫu thân, biểu muội đại khái sẽ ở trang một đoạn thời gian.”
Nàng trầm mặc một hồi, sau đó đáp:“Ta đã biết, sẽ tận lực tránh nàng.”
Diệp Thế Cẩm yên lòng.
“Nếu công khai ,ta không sợ, nhưng lén lút thì ta không dám cam đoan.” Nàng lại vào khắc cuối cùng treo tim hắn lên cao.
“Nàng nha” Thật sự là khiến hắn không biết nên nói gì.
Mộ Dung Lợi nghịch ngợm cười, xoay người, đối mặt với bức tường bên trong,“Ta mệt, muốn ngủ rồi.”
Nàng uyển chuyển đuổi khách, hắn hiểu , nhưng hắn không muốn rời đi, thực đã vài ngày không chạm vào nàng, quả rất muốn ôm nàng gần gũi một phen .
Không có nghe thấy hắn rời đi, ngược lại bị một cái bàn tay to từ sau kéo vào lòng, nàng hơi giãy dụa,“Không được.”
“Ta ôm một cái.”
Tuy rằng không tin tưởng hắn, nhưng là nghe thanh âm đáng thương ấy, Mộ Dung Lợi có chút mềm lòng.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, hắn lúc đầu nằm cạnh nàng vô cùng quy củ, thời gian trôi qua,quy củ dần dần biến mất ,đôi tay của hắn bắt đầu dao động trên thân thể nàng, hơi thở cũng dần dần ồ ồ thở dốc.
“Ta biết mà” Trước khi hắn mất hoàn toàn khống chế, nàng tức giận nói.
Diệp Thế Cẩm mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng không mở mắt,“Ta nhất thời không nhịn nổi.”
“Còn nói, không cho ngươi đi lên.” Nàng không khỏi có chút oán giận.
“……” Hắn sáng suốt trầm mặc, là hắn rất không biết tiết chế, bị oán giận một chút cũng không có gì sai.
“Đi mau, ta thực sự mệt nhọc.” Một chút cũng không săn sóc, hừ.
Hắn hôn lên môi nàng hai cái rồi mới đứng dậy xuống giường.“Nàng hảo hảo nghỉ ngơi, không có ai đến quấy rầy.”
“n.” Nàng một chút cũng không lo lắng, tiểu lâu này trừ khi Diệp Thế Cẩm cho phép, người bên ngoài tuyệt đối không dám vào. Cho nên lần trước hắn mới có thể phóng túng làm lại nhiều lần như vậy mà không sợ bị người ta bắt gặp.
~ ~ ~
Rốt cục vẫn là ᴆụng phải.
Ở chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, Mộ Dung Lợi nhìn thấy Viên Thanh Thanh từ đầu khác đi tới, lễ phép gật đầu vấn an,“Viên cô nương.”
Viên Thanh Thanh liếc thấy nam trang trên người nàng không thay đổi, lãnh đạm nói:“Lấy lùi để tiến, thủ đoạn của ngươi rất cao minh.”
“Ta không hiểu cô nương đang nói cái gì.” Nàng vẫn duy trì mỉm cười. Cái gì lấy lùi để tiến, nàng là muốn đi a. Chẳng qua Diệp Thế Cẩm cố chấp, cuối cùng biến thành cục diện như bây giờ.
“Ngươi nếu không hiểu, trên đời này sẽ không có người hiểu.” Nói xong, Viên Thanh Thanh lướt qua nàng rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Mộ Dung Lợi thở dài một tiếng trong lòng. Tình yêu bị ૮ưỡɳɠ éρ không phải là chuyện tốt, trong chuyện này nàng là người vô tội mà.
Nghĩ đến đây liền nghĩ Diệp Thế Cẩm có chút tốn hơi thừa lời. Hắn nếu vô tâm với người ta, sao không xử lý sớm, chờ sau khi nàng xuất hiện, hắn mới vội vàng giải quyết, cuối cùng Viên Thanh Thanh đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên người nàng , nàng vô tội biết bao có biết không hả?
“Lợi nhi, nàng ở đây nghĩ cái gì?” Diệp Thế Cẩm đang đi tìm người liền nhìn thấy nàng ngẩn ngơ ở chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, không khỏi dâng lên vài phần buồn bực.
Mộ Dung Lợi lườm hắn một cái, tức giận nói:“Ta vừa mới gặp Viên cô nương.”
Hắn giật mình ,“Có chuyện gì sao?”
“Đại sự không có, dù sao cũng là ban ngày ban mặt.” Nàng thở dài,“Bất quá, hiển nhiên nàng đem chuyện ngươi giải trừ hôn ước tính trên đầu ta.”
Diệp Thế Cẩm trầm mặc một chút, mới nói:“Thực xin lỗi.”
“Quên đi, nếu như vậy có thể làm cho lòng nàng dễ chịu, ta đây không sao cả.”
“Đây không phải đường về Tẩy Mặc Các, nàng định đi đâu ?” Rốt cục hắn hỏi chuyện mình đang thắc mắc nhất.
“Diệp đại tẩu mời ta đi qua ăn 乃ún móng giò nàng nấu.” Nghĩ đến có thể thuận tiện gặp Diệp đại công tử, Mộ Dung Lợi ánh mắt sáng bừng.
Hắn khóe mắt hung hăng vừa kéo, quyết định thật nhanh kéo nàng quay đầu bước đi,“Theo ta về tiểu lâu đi, 乃ún để đại ca tự ăn.”
“Ta cũng muốn ăn.”
“Ta bảo đầu bếp Tẩy Mặc Các nấu cho nàng.”
“Không giống nhau.”
“Đều là 乃ún, có cái gì khác đâu?”
“……” Hai người nhao nhao ồn ào kéo nhau đi.
Bị người ta cứng rắn túm lại tiểu lâu, Mộ Dung Lợi trong lòng vẫn là có chút không vui vẻ gì.“Diệp Thế Cẩm, kỳ thật ngươi đâu cần tức giận như vậy, ta thích xem mỹ nam tử chính là một loại bản năng, còn trái tim ta chỉ rung rinh ngã nhào với ngươi thôi.”
Bất ngờ không kịp phòng bị nghe được thổ lộ của nàng, Diệp Thế Cẩm không khỏi ngẩn người. Đuôi lông mày cũng hoan hỷ, ôm nàng loanh quanh hỏi:“Thật vậy chăng?”
Nàng đỏ mặt gật đầu. Ý niệm nhào vào hắn trong đầu làm cho nàng xấu hổ mãnh liệt, kết quả cuối cùng bị hắn nhào vào.
“Nhưng là, vẫn không cho ngươi đi nhìn nam nhân khác, cho dù người đó có là đại ca ta cũng không được.”
“Ngươi thực hẹp hòi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nghe Diệp đại tẩu nói, ngươi từng vẽ không ít mỹ nữ cho Nhu a, ngươi có thể vẽ mỹ nữ, ta nhìn mỹ nam tử, như vậy thuận tiện vẽ hai bức là được.”
Cái này lại do người nhà. Diệp Thế Cẩm âm thầm cắn răng, trên mặt bình tĩnh tự nhiên đáp:“Kia làm sao có thể giống nhau, lúc trước là vì đe dọa tính mạng Ôn Nhu……” Đang nói hắn bỗng im bặt. Nguy rồi!
Nàng tiếng chất vấn:“Tính mạng bị đe dọa ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta.”
“Đều qua rồi.”
“Trôi qua không có nghĩa là nó không tiếp tục phát sinh, cho nên ta muốn biết, tường kể lại tế nói rõ ràng.”
Diệp Thế Cẩm không thể chối từ, liền kể chuyện Bạch Mộng Ly hạ độc Ôn Nhu.
Nghe xong, Mộ Dung Lợi sợ hãi, vỗ иgự¢ nói:“Đáng sợ!”
“Cho nên nàng nên cách biểu muội xa một chút.”
“Ta hiểu được, ta hiểu được, ta nhất định trốn .” Dừng lại, nàng tức giận trừng hắn,“Đều là ngươi, lúc trước đã nói chúng ta tốt nhất đừng có quan hệ với nhau, ngươi lại cứ quấn quít lấy không tha, nhìn xem ngươi đem tới phiền toái gì cho ta a!”
“Là ta sai, ta nếu nhẫn tâm một chút sẽ không để hôn ước kéo dài như vậy mà không giải trừ.” Nói đến đây, giờ này khắc này hắn mới sâu sắc hiểu được lúc ấy lời nàng đánh trúng tim đen của hắn.
Mộ Dung Lợi hừ một tiếng,“Ngươi hiểu được là tốt nhất.”
“Hiểu được, đương nhiên hiểu được.” Thanh âm của hắn bất tri bất giác mang theo chút trêu đùa, ôn nhu không ít.
“Đã nhiều ngày nay sơn trang bận rộn, ngươi đi làm việc đi, cùng lắm là ta đợi ở tiểu lâu là được.”
Diệp Thế Cẩm suy nghĩ rồi nói:“Được rồi, nàng ngoan ngoãn, đừng chạy loạn.”
“Ngoan nha , ta rất sợ mất cái mạng nhỏ của cục cưng a.” Hắn cười Ϧóþ Ϧóþ hai má của nàng,sau đó xoay người rời đi.
Mộ Dung Lợi ôm nơi bị véo, trông theo bóng dáng hắn dời đi.
Nhưng là, đợi đến khi chỉ còn một mình nàng, nghĩ đến ả Bạch Mộng Ly, rồi còn Viên Thanh Thanh, nàng đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Đập vào đầu một cái, nàng tự thì thầm:“Không có việc gì, đừng có tự dọa mình chứ.”