Dạ Hành Ca - Chương 99

Tác giả: Tử Vi Lưu Niên

PHIÊN NGOẠI 1: SAY

Mùi máu tanh xộc vào mũi, mà hình như lại có vẻ là lạ.
Là tay ai? Cường tráng rắn chắc, ôm chặt không chịu buông.
Là ai?
Được thị nữ đỡ mình ngồi dậy, cơn ngái ngủ vẫn cứ vồ lấy, đầu óc nặng trịch mơ hồ.
Ánh dương lọt qua khe cửa, nàng không để ý đến ngày giờ, cứ ôm lấy gối ngồi thẫn thờ. Ngón tay đè lên mi tâm cố để bản thân tỉnh táo, đã không còn nhớ rõ giấc mộng vỡ vụn thế nào nữa rồi, vì hôn mê quá dài đâm khiến người ta mệt mỏi vô cớ…
“Phiên Tiên.” Bàn tay ấm áp giữ lấy ngón tay bé nhỏ, nàng thoáng kinh hãi, phát hiện mình đang ngồi giữa đình, trên đài phía trước ca hát rộn ràng, tay áo vũ cơ nhảy múa giữa không trung, từng tiếng từng bước động lòng người.
Nam tử ngồi bên dịu dàng mỉm cười, “Mệt rồi hả?”
Nàng thấp giọng đáp, đôi mắt đen láy mơ màng không hề có tiêu điểm, rồi bất chợt lóe lên như có gì đó.
“Muốn ngủ cũng không sao.” Quân Tùy Ngọc vô cùng quan tâm, “Hay ta bảo bọn họ giải tán nhé.”
Sân khấu lớn như thế mà chỉ có hai người xem, quả thật cũng trống trải quá.
Nàng khẽ lắc đầu, chống má bắt đầu xuất thần.
Nghe tiếng nhạc du dương uyển chuyển, đột nhiên nàng hỏi, “Muội đến đây đã bao lâu rồi?”
Quân Tùy Ngọc nhìn nàng nhẹ nhàng đáp, nàng hoảng hốt, bất tri bất giác đã trôi qua lâu thế rồi ư? Vô thức cầm lấy hạt dưa trên khay bóc từng hạt một, ௱ôЛƓ lung nhớ lại đôi mắt sâu thẳm có thần…
“… Gần đây Tạ tam công tử Dương Châu gặp chút rắc rối.” Lời nói không nhanh không chậm đã kéo về sự chú ý, Quân Tùy Ngọc chỉ như đang tán gẫu chuyện thường ngày, “Không biết vì sao lại có người tung tin hắn có liên quan đến Ma giáo, bây giờ lan truyền trên giang hồ rất nhanh.”
Ngừng một lúc, nàng nhặt hạt dưa đã tách vỏ đưa vào miệng, nhưng lại không nếm được vị gì.
“Mấy năm gần đây hắn mở rộng thế lực mà đắc tội với không ít người, số người đỏ mắt căm ghét đếm không xuể. Chuyện này vừa tung ra, trái lại còn cho người ngoài một lý do để tẩy chay, sợ là đứng trên đầu gió đỉnh sóng không tốt lắm.”
“Chàng ấy…”
“Hắn không làm gì cả.” Câu nói ẩn chứa ý sâu xa, Quân Tùy Ngọc nhẹ nhàng bảo, “Hoặc có thể do không dễ đối phó với lời đồn, với tình hình hiện tại của hắn thì cũng không tiện làm gì, trái lại dễ bôi đen.”
… Chắc chắn là sẽ có cách… Rốt cuộc chàng đang nghĩ gì.
Hàng mi thanh tú bất chợt nhíu chặt, không biết vì sao lại bực mình.
“Vì sao lại nói với muội?”
Quân Tùy Ngọc bình tĩnh đáp, “Ta cảm thấy có lẽ muội muốn biết.”
Hay nói là… có người hy vọng nàng biết, nên mới không tiếc cái giá như vậy.
“Nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn sẽ thân bại danh liệt mất.” Y để lại một câu rồi không nói gì thêm.
Gương mặt xinh xắn chìm vào trầm tư, đôi mắt đen láy không mang theo cảm xúc.
Khẽ liếc mắt, Quân Tùy Ngọc mỉm cười, bắt đầu cắn hạt dưa.
***
“Dạo gần đây Phiên Tiên thế nào rồi?”
“Hồi bẩm công tử, tiểu thư khiển trách từ khi đi phương nam về thì ngủ ít hơn so với ngày xưa.”
Nếu nàng đã đích thân xử lý thì chuyện đó sẽ không còn gì đáng lo, nghe lại thuộc hạ bẩm báo, thủ pháp xảo diệu khiến người khác khen ngợi. Nhưng điều y mong muốn lại không đơn giản chỉ như thế, với khả năng của người kia thì tìm đến đây mất bao lâu đây?
Có cần thêm nhắc nhở không?
Thời gian của Phiên Tiên không còn nhiều lắm, ngộ nhỡ người kia không kham nổi…
Thầm thở dài một hơi, y vẫn ngập ngừng khó quyết.
Dù là thuốc thang châm cứu bồi bổ thế nào, nàng vẫn điềm nhiên như không, tuy ngoan ngoãn phối hợp nhưng bên trong đã quá lạnh lùng thờ ơ. Nàng không quan tâm đến sinh tử, cho y cơ hội trò chuyện chỉ để không áy náy mà thôi. Tính tình lạnh nhạt như thế, ngoài người ở Dương Châu ra, thì ắt hẳn trên đời này không còn có ai khiến nàng bận tâm cả.
Tuy là vậy, nhưng liệu gia thế một phương thật sự có thể bỏ được không? Nàng yếu như thế, làm không khéo ngược lại…
Tuy đối phương không phải là người bạc tình, song suy cho cùng cũng khó dự liệu được.
“Sương Kính.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi nhận biết gia huy của Tạ gia Dương Châu đi, nếu sau này tam công tử Tạ gia tìm đến thì ngươi phải nghe theo mọi sắp xếp của Phiên Tiên, sau đó bẩm báo lại là được.”
“Vâng.”
Có lẽ thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Vân Thư… huynh đừng để người khác thất vọng.
***
Ánh sáng mờ mờ đập vào mắt, đợi một lát, cuối cùng cũng có thể phân biệt được hình ảnh, nàng vươn tay muốn chống người dậy nhưng cơ thể lại nặng trịch, người bên mép giường cảm giác được động tĩnh, lập tức cúi người đè vai nàng lại.
Gương mặt trầm tĩnh căng thẳng làm nàng thoáng kinh ngạc, còn chưa hiểu rõ nguyên do thì cơ thể mềm oặt vô lực ngã vào lòng, trong chớp mắt nhớ lại tất cả.
Suy nghĩ bị rút sạch, lại không còn sức lực.
“Phiên Tiên?” Đỡ nàng nửa ngồi nửa nằm, gò má trắng bệch không chút máu khiến người ta kinh hãi, mồ hôi trên trán rịn ra, “Muội… cảm thấy thế nào rồi?”
Đôi mắt đờ đẫn một lúc lâu, rốt cuộc cũng khẽ dịch chuyển, nhìn vào mắt y.
Hư vô trống rỗng, tuyệt vọng lạnh thấu xương.
“… Phiên Tiên.” Lòng bàn tay vừa ướt lại lạnh, y càng ra sức nắm chặt.
Nàng mặc y bấu lấy tay mình, sắc mặt không một biểu cảm, không khóc không động không buồn không vui, hệt như ૮ɦếƭ lặng.
“Phiên Tiên!” Quân Tùy Ngọc chỉ cảm thấy âm thanh thô ráp, suýt nữa lạc giọng.
Ngơ ngác mù mờ, trước mắt là đôi mắt vô cùng sốt ruột… Là ai đang gọi? Hình như rất lo lắng, vội vã muốn nàng nói gì đó.
“… Nước…”
Khát quá, vì sao lại khát như vậy, khó chịu như lạc ở sa mạc, không tìm được nguồn nước, khát đến mức gần như muốn nổi điên. Nếu không phải uống máu chuột sa mạc, thì nhất định nàng đã hóa thành bộ xương khô dưới nắng mặt trời chói chang rồi, là ảo giác chăng? Trong miệng bắt đầu có mùi máu, vừa tanh lại mặn, mặn đến khổ sở, ý thức trở nên ௱ôЛƓ lung.
“Đừng cắn!” Quân Tùy Ngọc Ϧóþ lấy cằm ép nàng buông ra, một dòng máu tươi rỉ ra bên mép, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô ngần, “Phiên Tiên, thả lỏng nào, đừng làm tổn hại đến mình.”
Y không quay đầu lại mà nghiêm nghị ra lệnh: “Nước! Mau lên!”
Người kia… luôn bình tĩnh là thế, sao nay lại hốt hoảng đến vậy…
Mơ màng cảm thấy kinh ngạc, ly sứ màu thiên thanh đưa đến trước mắt, nàng vô thức giơ tay nhận lấy, nhưng ly trà xinh xắn lại quá nặng, nặng tới nỗi nàng không nắm chặt được, chỉ biết trơ mắt nhìn ly rơi xuống, lăn mấy vòng trên thảm mềm, nước trong ly đổ cả ra ngoài.
Trong phòng như ૮ɦếƭ lặng.
Tay nàng… Sững sờ nhìn nước trà làm ướt ngón tay, nàng thốt ra hai chữ.
“Ra ngoài.”
Người bên cạnh cứng còng, nhặt ly trà lên rồi ra lệnh tất cả lui ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Công tử…” Sương Kính lo lắng lên tiếng.
Quân Tùy Ngọc nghiêm mặt khoát tay, bình ổn khí tức lắng nghe động tĩnh trong cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng rơi nặng nề, Sương Kính bất giác toan đi vào thì lại bị Quân Tùy Ngọc giữ lại.
“Tiểu thư nàng ấy…”
“Muội ấy đang thử chân mình.” Quân Tùy Ngọc nhìn chằm chằm cánh cửa, như có thể xuyên thủng giấy nhìn thấy tình cảnh trong phòng, “Đừng đi, muội ấy không hy vọng có người trông thấy.”
Qua một lúc lâu, không còn tiếng thở hổn hển nữa.
Y đẩy cửa đi vào một mình, ôm người trên thảm đặt xuống giường, cơ thể yếu đuối cuộn tròn như đã ૮ɦếƭ.
Suốt nửa tháng, nàng chẳng hề nói năng một câu, cũng không có vẻ mặt gì.
Ngày ngày Phó thiên y châm cứu nối mạch điều kinh cho nàng, tuy không cần phải ngủ mê man cả ngày nữa, nhưng giờ đây nàng lại mất đi sức sống. Y thà nàng cuồng loạn làm ồn còn tốt hơn là không có nước mắt, không có trách móc, không oán giận một chữ.
“Phiên Tiên.”
Nàng há miệng nuốt một muỗng canh, đôi mắt ảm đạm không hề có phản ứng.
“Có cảm giác hôm nay khá hơn không? Phó thiên y nói tay muội đã có thể cầm ly được rồi.”
Vẫn im lăng như mười lăm ngày đã qua.
“Ông ấy nói tình trạng của muội tốt hơn so với dự đoán, chỉ mấy hôm nữa là có thể tập đi rồi.”
Y cụp mắt nhìn lòng bàn tay xòe to, dùng hết sức cũng chỉ Ϧóþ ra được dấu vết rất nhạt.
Trong lòng đau thương, Quân Tùy Ngọc vẫn cố ổn định, “Tạ tam công tử đều xin gặp mỗi ngày, hôm qua suýt nữa đã động thủ.”
Hàng mi dài khẽ run rẩy.
“Hắn muốn gặp muội, xem ra đã mất kiên nhẫn rồi.”
Vẫn không đáp lời, y nói tiếp, “Chắc sẽ sớm xông vào thôi, có điều tuy võ công cao cường đến mấy thì cũng không dễ xông vào, ta đã hạ lệnh canh gác nghiêm ngặt hơn rồi.”
Một lúc lâu sau, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời phương Nam, rốt cuộc cũng nói ra câu đầu tiên.
“… Truyền tin về Dương Châu, bảo Tạ gia nghĩ cách đưa chàng về đi.”
***
“Huynh tới Tây Kinh ta thật sự rất vui.” Nâng ly kính, chủ nhân nói lời đầu tiên.
Nam tử ngồi đối diện ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, thành khẩn cám ơn, “Cám ơn huynh đã chăm sóc tốt cho nàng.”
“Muội ấy là người thân của ta, nên thế thôi.” Đặt ly ngọc xuống, giọng trở nên âm trầm, “Đáng tiếc tìm ra quá muộn, nếu sớm biết ở trên Thiên Sơn…”
Im lặng một lúc, Tạ Vân Thư thở dài, “Không cản được đâu, lúc đó nàng đã có quyết định báo thù rồi.”
“Ta vẫn đang nghĩ xem có nên để hai người gặp mặt không.” Quân Tùy Ngọc thoáng do dự, “Muội ấy đang rất yếu, còn tệ hơn huynh nghĩ nữa, mấy năm nay chỉ toàn ngủ.”
“Chí ít là nàng vẫn còn sống.” Tạ Vân Thư hít sâu một hơi, ngắn gọn trả lời, “Như thế là ta đủ vui rồi.”
“Huynh thật sự sẵn sàng vì muội ấy mà làm đến bước đó sao?” Vào đề tài chính, ánh mắt xoi mói của Quân Tùy Ngọc vô cùng hà khắc, “Làm rể Quân gia không dễ đâu.”
“Chỉ cần không vi phạm gia huấn thì là gì cũng được.” Tạ Vân Thư thản nhiên đối mặt, “Huynh không phải là người câu nệ phép tắc, ta biết huynh sẽ không để ta đưa nàng đi, khăng khăng muốn gả nàng vào Tạ gia nhất định là có nguyên nhân, xin hãy nói thẳng.”
“Huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh phải khó xử với trong nhà.” Gương mặt dịu dàng cao thâm khó lường, “Đối với Phiên Tiên và Tạ gia, chuyện này có thể nói là lưỡng lợi.”
“Ta tin, nếu không há huynh sẽ đề cập đến lúc này.” Rõ ràng đoán được hắn sẽ không từ chối.
“Việc này vốn phải do ta làm mới đúng.” Thu lại nghiêm túc, Quân Tùy Ngọc cười nhạt, “Nhưng chỗ đó quá xa, với thế lực của ta tuyệt đối không thể có hiệu quả trong thời gian ngắn được, mà Phiên Tiên lại không chờ nổi.”
“Ta đã là phu quân của nàng thì tự khắc phải do ta dốc sức.”
Quân Tùy Ngọc nhìn vào đôi mắt ung dung bình tĩnh kia, “Ta rất yên tâm, quả nhiên muội ấy không chọn nhầm người.”
Với tình thế đối lập giữa hai nhà Nam Bắc, hắn không hỏi đã nhận lời ngay, thâm tình trong đó khiến kẻ khác phải xúc động.
“Ta biết huynh thật lòng đợi muội ấy khỏe lên.” Bất luận truyền ra ngoài như thế nào, Quân Tùy Ngọc vẫn vô cùng yêu chiều quý mến nàng, dù có xảo trá quỷ quyệt đến đâu thì cũng sẽ không lợi dụng nàng để mưu đồ tư lợi.
Hai nam nhân được một nữ tử kéo gần khoảng cách đối đáp với nhau mấy câu, bất giác sinh ra vẻ luyến tiếc.
“Năm đó ở Dương Châu, ta cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn.”
“Mà nay lại còn gần nhau hơn nữa.” Tạ Vân Thư mỉm cười đùa, “Ta không ngại huynh làm anh vợ của ta đâu.”
Quân Tùy Ngọc mỉm cười, bỗng nhắc nhở, “Muội ấy không thể hao tổn tâm sức được nữa.”
“Nàng không có chuyện gì cần phải phải phí tâm cả.”
“Ta vẫn không yên tâm.”
“Huynh cứ chọn nhiều thân tín bồi giá đi cùng đi, bên Tạ gia thì để ta lo.” Muốn cưới nàng, không có nghĩa là để nàng không có sức mạnh, hắn đã có chuẩn bị đè xuống mọi chỉ trích có thể nảy sinh.
Hai người lòng đã rõ nhưng không nói ra, cùng nhau cạn ly im lặng uống rượu.
“Có một số việc ta muốn hỏi huynh.” Quân Tùy Ngọc mở miệng.
Tạ Vân Thư giương mắt, hai mắt lóe sáng, “Ta cũng thế.”
“Ta không có tư cách hỏi muội ấy, nhưng lại rất muốn biết.” Quân Tùy Ngọc cười thở dài, dáng vẻ không biết làm sao, “Nên đành phải hỏi huynh.”
Tạ Vân Thư cũng bật cười, “Có một số việc ta thăm dò rất nhiều lần nhưng nàng vẫn không muốn nói, có lẽ cũng chỉ có thể trông cậy vào huynh.”
“Thế thì trao đổi đi, huynh kể ta hay những năm qua muội ấy sống thế nào, đã làm gì, vì sao lại trở nên như bây giờ.” Quân Tùy Ngọc nhìn mấy vết khắc xa xưa trên trụ cột, “Rồi ta sẽ nói cho huynh biết chuyện của hai mươi năm trước.”
Tròng mắt lạnh lùng chợt dịu dàng, im lặng một lúc, Tạ Vân Thư bắt đầu thấp giọng kể lại.
Dường như hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
Kể từng ly từng tí về Ca Dạ, kể lại lần đầu gặp mặt trên điện nhiều năm trước, lần đầu tiên rời khỏi Thiên Sơn; nhắc tới vẻ mặt lạnh lùng vô tình của nàng, sự yếu ớt sau hôn mê, cho tới đôi mắt chưa từng dịu dàng; kể lại những mưu mô tranh đấu lục ᴆục với nhau, hiểm ác mãnh liệt, bao ánh mắt ngấp nghé theo dõi, quanh năm vùi mình trong âm mưu ám toán, mọi thứ chôn sâu nơi đáy lòng giờ đây được trút ra như thác lũ.
Có lẽ vì rượu, hoặc có lẽ vì ánh mắt của người đối diện mà lòng bất giác dau thương.
Người này cũng đau lòng như hắn, đau lòng vì nàng phải trăn trở trong nghịch cảnh gian khổ tối tăm, có thể biết được mặt tốt của nàng, sự khó khăn và kiên nhẫn của nàng, cùng ánh sáng xán lạn như kim cương trên người nàng, dù lội trong vùng bùn cũng không ngăn được cố chấp. Nếu không trải qua thì vĩnh viễn không ai hiểu được nàng đã từng đối mặt với tuyệt vọng sâu đậm đến đâu.
Một chú bướm yếu ớt, phải dùng nghị lực thế nào mới băng qua được cả đại dương.
Từng bình rượu trống rỗng được ném đi, bọn họ uống rất nhiều và cũng nói rất nhiều, rượu chảy vào иgự¢ hóa thành cái lạnh bi ai đóng băng phủ tạng.
Hắn nghĩ, chắc hẳn hắn say thật rồi, sau đến mức nhìn thấy công tử Quân phủ nổi tiếng âm mưu khó dò lại lã chã rơi lệ, sau đến mức hai người vỗ tay minh ước cùng chinh phạt Quỳnh Châu, say đến mức… trông thấy người trong lòng oán hận lau mặt cho hắn, cầm lấy một lọn tóc xanh đùa bỡn nơi chóp mũi.
Quả nhiên là… say rồi.
Giấc mơ này thật đẹp xiết bao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc