TỨC GIẬN
Đúng là… khá bao che.
Nhìn bóng lưng dần rời xa của Quân Tùy Ngọc, Thẩm Minh Châu coi như biết thêm về vị công tử của Quân phủ trong truyền thuyết.
“Huynh ấy không hợp với cô.” Câu nói đột ngột vang lên đã kéo hồn nàng về, Thẩm Minh Châu trợn mắt nhìn nam tử bên cạnh. Trước khi đi, Quân Tùy Ngọc tìm cớ mình còn có việc nên giao phó Mặc Diêu hộ tống nàng về Tạ gia, câu từ khách khí không cho phép từ chối, nên hắn cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận. Có điều trái lại đã làm khó rồi, nàng quả thật… vô hình trung lúng túng một cách khó hiểu, giọng bất giác cao lên.
“Huynh có ý gì?”
“Huynh ấy là một ca ca tốt, nhưng không phải là người thích hợp với cô.” Thanh niên nửa cười nửa không chỉ điểm.
“Ta có ý này lúc nào hả!” Đôi mắt sáng càng thêm tức giận, “Huynh nói bậy bạ gì vậy!”
Khuôn mặt thanh tú chỉ có tức giận mà không có xấu hộ vì bị nhìn thấu tâm tư, Mặc Diêu chợt thấy nhẹ nhõm, “Không động lòng à? Đấy là công tử Quân phủ giàu có bậc nhất thiên hạ, giai nhân phương Bắc đều mơ tưởng được gả cho huynh ấy.”
“Đúng là danh bất hư truyền.” Thẩm Minh Châu thừa nhận, lại có chút mơ màng, “Rất giống tam công tử.”
“Giống chỗ nào?” Hắn không nhìn ra.
“Thì là… rất tốt này, nhưng lại rất khó đoán, mà cứ như thể trong lòng người khác nghĩ gì cũng rất rõ ràng.” Cố gắng sắp đặt lại lời nói, hàng mi dài chớp chớp, “Quân tỷ tỷ cũng có vẻ như vậy.”
Bản thân Thẩm Minh Châu cũng không hiểu lắm, nhưng Mặc Diêu thì biết, hắn khẽ cười.
“Coi như cô còn có mắt.”
Đây là đang khen nàng đấy à? Thẩm Minh Châu bĩu môi, lại thấy đối phương chợt nghiêm mặt như có quyết định nào đấy.
“Thẩm tiểu thư.”
“Hả?”
“Trượng phu tốt như tam công tử, ta cũng có thể làm được.”
Nàng nhất thời ngẩn người.
“Gặp được người ta yêu thì ta cũng có thể thâm tình không thay lỏng, quan tâm khắp chốn.”
“Hơ??” Đôi môi anh đào hé mở.
“Ngoài ra còn có võ công đủ để bảo vệ vợ con, cùng số tiền tích góp vô cùng phong phú.”
“Hơ???” Nàng hoàn toàn ngớ người.
Nhìn thẳng vào giai nhân trọn mắt há mồm, hắn ném ra tia sét cuối cùng.
“Nàng có muốn thử một chút không?”
A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cái… cái… cái người kỳ cục này, rốt cuộc đang nói gì vậy…
Đầu óc mơ hồ, mặt bất giác đỏ bừng, cứng lưỡi không biết nói gì. Trên đường chính Dương Châu người qua kẻ lại náo nhiệt, tiểu thư Thẩm gia nhanh nhẹn hoạt bát lại hóa thành một pho tượng đá.
… Quá đường đột… Thật sự quá… quá vô lễ… quá…
Bao lời mắng quanh quẩn trong Ⱡồ₦g иgự¢, song làm thế nào cũng không thể nói ra miệng, đôi mắt trong trẻo kia không hề có vẻ đùa giỡn, thành thật chờ đợi, Thẩm Minh Châu cũng cứ thế ngẩn ngơ.
Cái nắm tay đầy căng thẳng kia, khóe môi khẽ mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền chúm chím… Thật là… Thật là…
***
Tin tức tam thiếu phu nhân có thai đã truyền khắp Tạ phủ, vợ chồng Tạ Thị mừng rỡ không thôi, Tạ phu nhân đích thân dặn đi dặn lại hỏi thăm, cứ kéo con dâu đến nói liên tục. Bình thường đã rất được thương yêu bảo vệ mà nay lại còn hơn, những người bên cạnh nhìn không vừa mắt, thầm đố kỵ cũng không phải ít.
Đối mặt với những lời chúc mừng kéo đến như nước, Tạ tam công tử lại không hề có vẻ vui vẻ, cảm xúc rất tệ, cũng rất ít nói. Cả ngày chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng kia đến ngẩn người, hỏi cũng không để ý, như trúng ma chú vậy.
“Phiên Tiên.” Trong đêm khuya thanh vắng, hắn đột ngột đánh thức thê tử, “Đừng sinh con có được không?”
Nàng đang mơ màng thi*p ngủ, nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo.
“Không được.”
“Bây giờ vẫn chưa muộn, ta đã hỏi nhị ca rồi, sẽ không đau đâu.” Hắn chưa từ bỏ ý định, khẽ dỗ dành, “Nếu quả thật nàng muốn, đợi điều dưỡng thêm vài năm nữa thì vẫn kịp mà.”
Nàng nhìn hắn không nói một lời, cảm xúc trong đôi mắt đen dần tắt.
Dù dịu dàng đến mấy thì nói dối vẫn là nói dối, nhất định lần sau hắn sẽ cảnh giác.
“Phiên Tiên…”
Dưới cằm có vết bầm vẫn chưa tan máu, nàng đưa tay xoa, “có đau không, Tùy Ngọc ra tay nặng rồi.”
“Ta đáng chịu thế lắm.” Hắn cười khổ, nắm lấy ngón tay nàng, “Là ta đã để nàng có con.”
“Do thi*p tự chủ trương mà.” Nàng cụp mắt, “Xin lỗi.”
“Phiên Tiên…” Hắn thấp giọng khẩn cầu, “Nàng nghe ta một lần đi, chỉ lần này thôi…”
“Chàng sẽ lừa thi*p uống Tђยốς קђá tђคเ?” Một câu hỏi nhẹ nhàng tức khắc làm bầu không khí đông cứng.
Im lặng một lúc lâu, hắn khó khăn đáp.
“Không biết.” Hắn cũng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng chung quy vẫn không dám.
“Vậy thì tốt.” Nàng nhoẻn miệng, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, “Đừng để ta hận chàng.”
Hắn nhẫn nhịn, lại nghiến răng nói, “Vậy nàng không sợ ta hận nàng ư?”
Tức giận ẩn trong đôi mày kiếm, dù giận dữ vẫn rất anh tuấn, có thể khiến hắn tức giận đến mức này, sợ là chỉ có nàng thôi. Ngón tay bé nhỏ chạm vào mặt hắn, lời nói nhẹ tựa lông hồng.
“Chàng sẽ tha thứ… Lần nào cũng thế.”
Hắn thật sự rất muốn cười gằn, cố cắn chặt răng.
***
“Quân tỷ tỷ!”
Thẩm Minh Châu đỡ lấy cơ thể mềm mại, Sương Kính cầm ống bạc qua cho nàng nôn, rồi thị nữ lại đưa trà xanh đến súc miệng, cho trôi đi cái vị chua đắng trên lưỡi.
Trên vầng trán tái nhợt lấm tấm mồ hôi, nàng thoi thóp mất sức. Thẩm Minh Châu cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống ghế mềm, liếc trộm bóng người bất động cách đó không xa.
“Coi như thuốc vừa uống vô dụng, bảo dược phòng đưa một chén khác đến.” Mấy ngày nay nôn nghén liên tục, đến nói chuyện cũng không còn hơi sức.
“Hay là tạm dừng đã ạ? Thuốc bổ này vị nặng, uống nhiều sẽ muốn nôn, đã mấy ngày tiểu thư không ăn được gì rồi.” Sương Kính lo lắng nói, nhìn nàng càng lúc càng gầy thì cuống lên.
Nàng chỉ khẽ lắc đầu, Sương Kính không dám nói thêm, đành phải tuân lệnh.
Người ngồi bên bàn không chịu nổi nữa, xoay người đi ra ngoài.
Quân Phiên Tiên cũng không có vẻ ấm ức, trái lại còn thở phào.
“Sao tam công tử lại thờ ơ không hỏi han gì vậy?” Thẩm Minh Châu thấy người đi xa, bất bình than phiền, “Thấy tỷ tỷ khó chịu như vậy mà đến một câu an ủi cũng không có.” Rõ ràng là kiều thê có thai nhưng lại không có vẻ quan tâm như những ngày qua, trái lại còn không khác gì người ngoài cuộc.
“Con là do ta muốn sinh, tốt xấu gì tự ta gánh vác, có liên quan gì đến chàng.” Kiều nhan trầm tĩnh bình thản, không hề có lấy chút ấm ức, “Do tự ta muốn chuốc khổ thôi.”
“Tỷ tỷ nói gì vậy, tam công tử càng phải nên săn sóc mới đúng.”
Quân Phiên Tiên khó chịu, иgự¢ lại cuồn cuộn, xoa một lúc mới dễ chịu hơn.
“Chàng vốn không hề muốn có con, vậy mà còn phải cảm kích rơi nước mắt, cảm ơn đội đức vì sự tùy hứng của ta, hầu hạ trước sau đâu vào đấy, như thế thì khó quá.”
Thẩm Minh Châu nghe mà sững sờ, ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, “Dù nói thế nào thì cũng không nên đối xử với tỷ tỷ như vậy, muội thấy lúc Sa Lâm tẩu tẩu mang thai tính khí rất tệ, vênh mặt hất hằm sai khiến nhị ca, người nhà còn thấy phiền vô cùng.” Nói hồi lâu lại nhớ đến người xuất quỷ nhập thần gần đây, mặt đỏ bừng lên, biết rõ không tìm được bóng dáng nhưng vẫn không nén nổi nhìn xung quanh.
Quân Phiên Tiên cụp mắt vờ như không thấy, “Sa Lâm ở Thẩm gia có tốt không?”
“Làm gì có chuyện không tốt, nhị ca chiều tẩu ấy lắm.” Nhìn mấy lần cũng không thu hoạch được gì, Thẩm Minh Châu buồn bã ủ rũ mặt mày, “Không biết nhị ca thích gì nữa, đã yếu đuối lại còn chanh chua, động một chút lại khóc lóc ầm ĩ, cứ cảm giác mình là người chịu ấm ức nhất thiên hạ, ai nhìn cũng nhức đầu.”
Quân Phiên Tiên im lặng một lúc, “Nàng ta lớn lên trong chốn thâm cung, lại là mỹ nhân số một Tây Vực, lúc ở Thiện Thiện quốc rất được tôn sủng, sau bị lận đận một phen, khó tránh khỏi mất thăng bằng.”
“Đúng là tẩu ấy là công chúa, nhưng gả vào Thẩm gia rồi mà vẫn còn giày vò người khác.” Thẩm Minh Châu nhắc đến lại tức, “Mới đầu mẹ thương xót thân thế tẩu ấy, sau đó thấy không hiểu chuyện, ép nhị ca làm khó hai bên, đành phải mua cho căn nhà khác thì trong nhà mới thanh tĩnh được. Nghe nói tẩu ta còn chê sân nhỏ, chứa ít người, xiêm y không đủ mới, đồ trang sức không đủ tinh xảo, chọn ba chọn bốn vẫn không vui, nhất định kiếp trước nhị ca muội mắc nợ gì tẩu ta rồi.”
Vừa dứt lời thì một cái đầu ló ngược bên cửa sổ, làm cái mặt quỷ một cái rồi lại biến mất, Thẩm Minh Châu gần như bật ra tiếng, lại cố gắng khống chế. Trái tim thiếu nữ nở rộ, trong nháy mắt vui mừng.
Đuôi mắt trông thấy Quân Phiên Tiên xoa иgự¢, nàng lập tức căng thẳng, “Tỷ tỷ khó chịu ở đâu hả? Để muội đi gọi tam công tử.”
“Không sao, không cần phải phiền thế đâu.” Hàng mi khẽ chau, một lúc sau mới lắng xuống được, khôi phục lại bình thường.
Nhìn gương mặt đã nhọn hoắt đi trông thấy, Thẩm Minh Châu vô cùng khó hiểu, “Tỷ tỷ khó chịu như vậy, cứ làm nũng trách mắng là được mà, nhất định tam công tử sẽ xuống nước, cần gì phải tự chống đỡ một mình.”
Quân Phiên Tiên mỉm cười không nói, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn, cân nhắc có nên để người nào đó chuyển thành minh vệ không, nếu cứ tiếp tục như thế nữa thì sợ cái cổ nhỏ sẽ trật khớp mất.
“Đa tạ ý tốt của Thẩm tiểu thư, nhưng ta nghĩ tính cách này sẽ không thay đổi được đâu.” Lời nói dịu dàng từ ngoài phòng truyền vào, Quân Tùy Ngọc mỉm cười tiếp lời.
Thẩm Minh Châu đứng lên, “Quân công tử cũng không tức giận sao? Tam công tử lạnh lùng thế mà.”
Quân Tùy Ngọc vô cùng săn sóc, bắt mạch một lúc rồi mới buông ra.
“Vẻ bề ngoài chưa chắc đã là điều chân thực.” Nhìn vào đôi mắt sáng, y buột miệng trêu, “Sợ là có người còn khó chịu hơn muội ấy.”
Thẩm Minh Châu nghe không hiểu, đang định hỏi lại thì mũi ngửi thấy mùi thuốc, thị nữ bưng thuốc vén rèm đi vào.
Sương Kính thử độ ấm, thấy vừa rồi mới mở nắp ra đưa đến.
Giai nhân nhấp một ngụm, có vẻ hoài nghi, “Sao vị khác thế?”
Thị nữ gập lưng trả lời.
“Bẩm tiểu thư, nhị công tử mới đổi toa thuốc, nói uống nhiều thì về dài công hiệu cũng như nhau, bỏ đi mấy vị chát, tăng thêm vài vị trung hòa, tránh để dạ dày nôn nhiều lần.”
Từ từ nuốt xuống, thuốc vẫn đắng như thế, nhưng giữa chân mày đã giãn ra.
“Hiện tại điều dưỡng là quan trọng nhất, không thể tùy hứng như vậy được nữa, phải chẩn mạch đúng lúc đấy.” Quân Tùy Ngọc nói chuyện một lúc, thấy sắc trời đã không còn sớm bèn đứng dậy dặn dò.
Rời khỏi Tây Kinh đã một thời gian, cũng đã sắp đến cửa ải cuối năm, y không thể không quay về. Lần này vẫn do Tạ Vân Thư và Tạ Phi Lan đưa tiễn ra khỏi thành.
Quân Phiên Tiên cố ý tiễn đến cạnh cửa, xe ngựa yên tĩnh đợi trong gió rét.
“Ta sẽ tìm thêm linh dược bồi bổ, có gì thiếu cứ gửi thư cho ta.” Lần sau gặp lại e là sắp lâm bồn, Quân Tùy Ngọc đưa mắt nhìn nam tử im lặng đứng bên, thấp giọng nói nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe, “Nếu đến lúc đó hắn vẫn còn trưng cái bộ mặt này thì muội cứ ôm con về Tây Kinh với ta.”
Gương mặt không biểu cảm càng lạnh lùng, còn nàng lại nở nụ cười.
Để lộ hàm răng trắng tít tắp, tựa cảnh ngày xuân hừng sáng, đong đầy phong tình vô hạn.