Thắt lưng thiết kế cao, đuôi váy kéo dài mười thước, không có hoa văn phiền phức, trang sức thanh lịch, màu trắng thanh kiết kết hợp với màu tím, hai màu sắc đối lập, đánh thẳng vào thì giác mỗi người.
Đầu đội một vòng hoa làm từ hoa bách hợp và hoa tử thảo, phần lưng áo thiết kế khá tốt làm che đi phần bụng của cô, hiện tại Dịch Nam Phong và Giản Lân Nhi đang chuẩn bị làm lễ.
Đi phía sau một bước, cô khoát khủy tay ba, cuối thảm đỏ, một người đàn ông lễ phục thẳng tắp đang đứng chờ cô. Hít thở thật sâu, trong mắt cô lúc này chỉ có hình ảnh người đàn ông ấy mà thôi.
Một tiếng “Tôi đồng ý” cùng tiếng nói ồn ào của Hình Huy, Dịch Nam Phong đưa tay khống chế ót cô, cúi người hôn xuống, những người trẻ tuổi phía dưới điên cuồng, bọn họ phải ghi lại thời khắc lão đại hôn môi cô dâu mới được. Đáng tiếc Dịch Nam Phong lại không chiều ý mọi người, chỉ hôn cô vài giây liền buông ra, đỏ mặt, Giản Lân Nhi ngẩng đầu nhìn Dịch Nam Phong, người đàn ông này may theo ý cười nhìn cô, ánh mắt hai người tập trung vào một chỗ, Dịch Nam Phong kìm không được mà hôn cô thêm một cái nữa.
Trang phục và đồ trang sức trang nhã, Giản Lân Nhi hôm nay cực kỳ xinh đẹp, vì mang thai nên nhìn cô đẫy đà một chút, làn da trên mặt cũng tinh tế rất nhiều, cả người tràn đầy nồng đậm hương vị hạnh phúc, giống như, mọi ánh sáng trên thế giới này đều tập trung trên người cô. Phía dưới có người nói cái áo cưới này là Dịch Nam Phong cho người mời nhà thiết kế từ Ý về làm, về phần giá, không cần tính cũng biết.
Cúi đầu hôn một cái, Dịch Nam Phong ngẩng đầu, một tay ôm lấy thắt lưng cô, những quan khách dự tiệc hôm nay ngày thường đều có quan hệ tốt, trong giáo đường nhỏ ở ngoại ô, bố trí thực ấm áp, nơi nơi đều là màu đỏ màu hồng nhạt của bong bóng, một vài bông hoa nhỏ trắng xinh điểm chút lãng mạn và nghịch ngợm.
Mỗi người trên mặt đều mang theo nụ cười thật tươi, Giản Chính cười đến không thể khép miệng lại được, mặc kệ như thế nào, cháu gái gả cho Dịch Nam Phong ông hoàn toàn yên tâm, một đường nhìn hai người, mọi cử động của Dịch Nam Phong ông đều thu vào trong tầm mắt, trước mắt trong bụng Lân Nhi còn có chắt của ông, trên đời này còn điều gì hạnh phúc và mãn nguyện như vậy nữa?
Đoàn người náo nhiệt chờ đợi ςướק hoa từ cô dâu, cũng không ai quản bó hoa rốt cuộc rơi vào tay ai, Dịch Nam Phong dẫn Lân Nhi đi, bước hai bước liền cúi xuống ôm lấy cô, trong lòng cảm giác thỏa mãn lan tràn. Rốt cục làm xong nghi thức như thế, người chủ trì nói ra lời thoại kinh điển, khi Dịch Nam Phong nói đồng ý, ba chữ đó thực sự là từ chỗ sâu nhất vọng lại, giống như nhiều năm chờ đợi chỉ vì để nói ra ba chữ kia, nay rốt cục trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng đã được nói ra.
Dẫn Lân Nhi ra xe hoa, mọi người cũng lên xe chuyển qua nơi đãi tiệc rượu, đó là Quốc Yến, nơi đó là nơi tiếp đãi các vị nguyên thủ nước ngoài.
Cháu gái Giản gia của thủ đô cưới chồng, Dịch gia cưới con dâu, không biết nhân tình đột nhiên ở đâu nghe được tin tức này, nếu là người có chút họ hàng thân thích với hai gia tộc, đều muốn đến để được nhìn thấy hôn nhân của gia đình quyền quý, kết quả nhận được thiệp mời, chú rể và cô dâu một người họ Dịch một người họ Giản, đây thật sự đúng là đại hỷ sự.
Mỗi người đều mong chờ có thể nhìn thấy được một đám cưới quyền quý, nhưng cũng không phải ai cũng có tư cách đến. Hạn chế khách mời, trên đường có xe mở đường, mọi người đều đứng một chỗ để được xem cảnh tượng rước dâu hoành tráng.
“Ba, con mời ba uống trà” Lân Nhi còn chưa kịp quỳ xuống thì Dịch Hàn Sơn đã tiến lên đỡ cô, nhận ly trà uống một ngụm, dựa theo phong tục người Bắc Kinh là phải phát bao lì xì, hồng bao bên trong là tiền, cô đưa tay nhận lấy, nhìn Dịch Nam Phong một cái, hai người đều nở nụ cười. Đồng dạng, mang trà lên mời mẹ chồng, mẹ chồng không đợi cô mời liền đoạt lấy ly trà uống can, đưa hồng bao ra rồi còn liên tục nói dâu hiền dâu thảo, miệng Lân Nhi nở nụ cười.
Tiệc cưới chính thức sẽ bắt đầu, nhưng mời trà nhất định phải có, Dịch Nam Phong cũng đã kính trà xong, Lân Nhi cũng thế, mọi người Dịch gia hiển nhiên là rất hài lòng với cô con dâu này.
Nhiều người như vậy, có người thuần túy là đi ăn cưới, đương nhiên cũng có nhiều người ngày thường có quan hệ tốt chưa bao giờ nhìn thấy quan lớn. Trước mắt, nhìn thấy chú rể ánh mắt cực kỳ yêu thương cô dâu, mọi người đều ước ao.
MC theo lệ thường đi lên nói, mời Dịch Hàn Sơn nói, khi ông phát biểu xong, mọi người bắt đầu vào tiệc rượu.
“A, chân thật mỏi” Trong phòng nghỉ, Giản Lân Nhi vén váy lên xoa Ϧóþ đôi chân tê rần.
Đã bốn tháng rồi, Dịch Nam Phong sợ thân thể Lân Nhi không thoải mái, định dời tiệc rượu lại, nhưng sợ bụng cô càng to thì sẽ khó mà đi lại được, cho nên anh cố gắng làm tiệc đơn giản nhất, thế nhưng từ sáng đến giờ đi đi lại lại, khó trách cô không mỏi không được.
Cả người mặc âu phục ngồi phía dưới, anh ôm cô ngồi lên sô pha, đặt lên đùi mình, sau đó chủ động cởi giày vải cho cô. Sợ cô mang giày cao gót không thoải mái, anh đã đặc biệt chuẩn bị giày vải, vì đang mang thai, cho nên cô có vẻ khá mệt.
“Chúng ta cứ như vậy bỏ mặc khách khứa sao?” Cúi đầu nhìn chân mình đang được Dịch Nam Phong xoa Ϧóþ, sắc mặt cô vui mừng và ửng hồng.
Ngửa đầu nhìn cô dâu của anh quá mức xinh đẹp, Dịch Nam Phong kìm không được mà hôn lên mặt cô: “Sao lại không được, em cứ nghỉ ngơi đi, tí nữa anh xuống, với lại đã có đám Lục Chấn Huy chống đỡ giùm anh rồi”
Xoa Ϧóþ chân trái xong sang chân phải, bàn chân trắng muốt nằm gọn trong lòng bàn tay anh, biểu tình chăm chú của anh làm cho người ta say lòng.
Mọi sóng gió đã qua, có vợ, có con, gần ba mươi tuổi, Dịch Nam Phong cảm thấy như thế cũng đã đủ.
“Đại ca, mau xuống dưới, mọi người còn chờ anh mời rượu kìa”. Giản Khiêm Trạch mở cửa phòng nghỉ ra, thấy Dịch Nam Phong đang xoa Ϧóþ chân cho em gái mình, sợ run một chút nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, loại chuyện này anh đã thấy qua vô số lần, cho nên cũng đã miễn dịch, chẳng qua là hai người này quá mức chói mắt. Người đàn ông anh tuấn khí phách, trong lòng ôm cô dâu xinh đẹp, trong không gian ấm áp thật làm cho người ta hoa mắt.
“Được rồi, cậu xuống trước đi, mình lập tức xuống ngay”
“Em mệt mỏi thì ở trong phòng nghỉ đi, chuyện mời rượu em không cần quan tâm”. Ôm Lân Nhi đặt lên giường lớn, vuốt lên mặt cô, Dịch Nam Phong chuẩn bị đi xuống mời rượu. Nào là người trong quân đội, trong giới kinh doanh, rồi các nhân vật chính trị nổi tiếng tề tụ, anh phải bồi đến cùng.
“Ân, em nhớ rõ không được tìm xuống nói chuyện với Liên trưởng đó”. Hôm nay ngoài ý muốn gặp được Ngưu Bảo Nhi và Tô Kham, Ngưu Bảo Nhi thế nhưng cũng mang thai, Giản Lân Nhi chấn động, hai người phụ nữ mang thai liếc nhau một cái, Giản Lân Nhi thấy Ngưu Bảo Nhi định đi tới mình thì bị Tô Kham kéo lại, nhìn Liên trưởng của mình bị Tô Kham bắt lại, Giản Lân Nhi nhớ tới hai năm trước khi ở “Xích Luyện”, chỉ mời đến lễ cưới một vài chiến hữu thân mật.
“Vâng”
“Anh để cho anh ba và bọn họ uống nhiều chút, chính mình đừng uống quá chén”
“Được”. Mắt Dịch Nam Phong sáng lên, xoay người bước đi, khắc chế chính mình không được hôn cô nữa.
Giản Lân Nhi duỗi người, hôm nay cô chính thức trở thành Dịch phu nhân, miệng lẩm bẩm bả chữ này cả nửa ngày, sau đó xoay người, vỗ bụng cười.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, là bị người lay tỉnh, một mùi rượu nồng nặc phả lên mặt cô, Giản Lân Nhi mở mắt ra, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ, mờ mờ nhạt nhạt, ánh mắt Dịch Nam Phong đen láy nhìn cô.
“Xong rồi?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Xong rồi” Anh trả lời sau đó vùi vào hôn cổ, hôn môi cô.
Dịch Nam Phong nghiêng người nằm bên cạnh cô, tay chống đầu, cắn vào tai cô, vừa cắn vừa nói: “Anh thật cao hứng, Lân Nhi, hôm nay anh thật cao hứng”
Đưa tay ôm lấy cổ anh, Giản Lân Nhi cũng nói: “Em cũng vậy”
Dịch Nam Phong cảm thấy, cả đời này của anh chỉ cần có cô là đủ.
“Oành. . .” một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Dịch Nam Phong nâng đầu cô đặt lên gối.
Đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa ra, thấy một người đứng trước cửa.
“Tiểu Hân, sao em lại tới đây, không phải em nói không về sao?”. Theo sát phía sau Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi mở miệng nói, nhìn thấy em trai mình Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn phập phồng nhìn hai người, mặt còn đỏ lên.
“Giản Lân Nhi, chị kết hôn sao không nói cho em biết?” Giản Khiêm Hân căm giận nói.
“Nhưng không phải em nói là đi du lịch thế giới sao, ba nói không liên lạc được với em” Giản Lân Nhi nhìn cậu em có chút xa lạ nói.
Hai chị em đã nhiều năm không gặp mặt, không nghĩ lại gặp sau khi hôn lễ kết thúc, nhưng nhìn bộ dáng của em trai mình, thật xin lỗi, đây là bộ dáng gì đây?
Hoàn toàn không phải là bộ dáng của một cậu thiếu niên mười sáu tuổi, Giản Khiêm Hân thậm chí còn có râu, bả vai không khác gì người trưởng thành, bộ dáng phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, hiển nhiên là một bộ dáng vội vã chạy đến.
“Chị. . . .” Giản Khiêm Hân há miệng thở dốc nói không nên lời,thần sắc phức tạp nhìn Giản Lân Nhi nửa ngày, lại nhìn Dịch Nam Phong, sau đó câm miệng.
Từ đầu tới đuôi, Dịch Nam Phong không nói gì, Dịch Nam Phong cảm thấy ông trời dường như muốn khảo nghiệm anh, mắt thấy có thể dẫn Lân Nhi đến phòng tân hôn, nửa đường lại xuất hiện ra đâu cậu em vợ, đây chính là ông trời cố tình chỉnh anh sao?
Hiện tại lại còn muốn nháo tân phòng sao, tại sao anh cưới vợ lại gian khổ như vậy cơ chứ. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, một phen đem người đang dính trước cửa đẩy ra .
“Chị cậu đang mang thai, mệt rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi”. “Oành. . .”một tiếng, đóng cửa lại.
“Đi, đi tắm đi”. Một phen ôm lấy người muốn tiến lên mở cửa, Dịch Nam Phong vốn đã uống rượu, đã có thể tỉnh táo tới mức này là quá tốt, cũng không quan tâm em vợ muốn gì, xoa xoa trán.
Vốn đêm này chính là đêm động phòng hoa chú nhưng không làm gì được, mới vừa rồi nhìn thấy cô ngủ mà mặt đỏ bừng, nhịn không được mà tiến lên sờ soạng một phen. Không khí đang lãng mạn bỗng bị Giản Khiêm Hân đánh gãy, Dịch Nam Phong cũng chẳng sinh ra tâm tư gì nổi nữa, thân thể Lân Nhi lúc này anh cũng không được động vào, nghẹn cũng đã mấy tháng.
Cầm khăn mặt lau mặt cho cô, ૮ởเ φµầɳ áo lên giường, ôm cô nằm xuống, anh đưa tay vuốt bụng cô, làm chồng làm cha thật không dễ dàng.