Huấn Luyện Thực ChiếnThật là tàn khốc, mọi người đối với lần huấn luyện này gọi là tiểu đội huấn luyện, riêng bối cảnh chiến thuật, nhóm đội viên mang theo tổng trọng khoảng 40kg νũ кнí cùng tranh bị liên tục hành quân 7 ngày 6 đêm, tổng hành trình không dưới 200km. Trong lúc này, nhóm đệ tử muốn xuyên qua mặt cỏ, con sông, từng rậm nguyên thủy địa hình không giống nhau, trên đường còn phải hoàn thành vận chuyển, giải cứu con tin, dời người bị thương, đạn dược cấp dưỡng vận chuyển, đại hình quân sử, ẩn nấp tiến lên… nói chung là có rất nhiều chương trình huấn luyện.
Đây chính là bối cảnh huấn luyện thực chiến, mà này, cũng là tôn chỉ của trường học “Thợ săn”.
Sau khi phân chia tổ đội, Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi, 1015, Thái Ân, 1017, năm người cùng một tổ, đứng ở một bên chờ đến thời điểm xuất phát.
Liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong một cái, nam nhân này cau mày, không biết suy nghĩ gì, lại nhìn vài người khác, 1015 vẫn thực trầm mặc, Giản Lân Nhi nổi lên cảm giác kỳ quái.
Ban đầu sau khi địch ý biến mất, lẽ ra người này cũng không giống những người khác, mà là quang minh chính đại hạ lưu, tóm lại bên ngoài Giản lân Nhi phát giác người này có không sai, thời điểm huấn luyện biểu hiện rất mạnh, cũng không tụ tập nói nhảm, nhìn còn giống với đàn ông. Về thời điểm khi ngủ, bởi vì biết có Dịch Nam Phong ở cạnh, cho nên Giản Lân Nhi khi ngủ vô cùng yên tâm, nhưng là đến nửa đêm, bỗng nhiên tỉnh, liền phát hiện lướt qua Dịch Nam Phong, có người trợn mắt nhìn cô, phát hiện cô tỉnh, trầm mặc xoay người, từ đó, Giản lân Nhi cảm thấy chính mình sao lại cảm thấy người này tốt.
“Yêu cầu nhớ kỹ, đây là tác chiến nhóm nhỏ, trừ khi tử vong, nếu không không có người nào trong tổ có thể bị bỏ qua.” Rose lời ít mà ý nhiều trong lời nói sau cùng, tất cả mọi người bắt đầu vì lần huấn luyện như địa ngục này mà chuẩn bị, cùng đợi phát trang bị.
Nhưng đến thời điểm lấy trang bị, tất cả mọi người đều hận không thể không có trang bị. Chính xác tính toán thì có một túi lương khô nhỏ, phỏng chừng đối với người trưởng thành tương đương với một chút cơm, một túi nước nhỏ, một mã tấu, một đạn tín hiệu, còn có νũ кнí nhiều nhất là thương, năm mươi viên đạn, bản đồ, còn có đồ dùng cho tiếp viện trang bị quân sự, Giản Lân Nhi đoán với bằng này đạn chỉ cần lãng phí một viên thì nói không chừng trên người có nhiều thêm một lỗ thủng.
Hít một hơi thật sâu, chờ huấn luyện viên hô lên, mặt trời còn chưa có lên, bọn họ đã xuất phát. Cùng một chỗ xuất phát, nhưng lại khác nhau việc lựa chọn phương hướng đi, tóm lại, huấn luyện viên ở chung một chỗ chờ mọi người. Tất cả mọi người đều cầm bản đồ, nhìn vài điểm bất đồng, không có người nói chuyện, Thái Ân cũng vô cùng ôn hòa, chỉ có Giản Lân Nhi là con gái, 1017 là người Canada, bình thường cũng vô cùng trầm mặc, chính mình làm tốt chuyện của mình, chưa bao giờ cùng người khác giao tiếp, mà Dịch Nam Phong cùng 1015, hai người đối với đối phương cũng có chút hiểu biết, trong lúc nhất thời, cả đội thế nhưng không có ai nói chuyện.
Một tiểu đội, cần có một người đứng đầu, một người lãnh đạo tôt có thể cho cả đội thành công. Trên mặt mỗi người là một biểu tình khác nnhau, Giản Lân Nhi không rõ ruốt cuộc là những người này nghĩ như thế nào. Đợi nửa ngày không thấy ai nói, cô thử thăm dò mở miệng “Chúng ta từ nơi này đi?”
“Bên này.” Hai âm thanh đồng thời truyền đến, chỉ cũng là cùng một phương hướng, 1015, Dịch Nam Phong, hai người kia ánh mắt không có chạm nhau, nhưng lại mang theo bao điểm kinh ngạc. “Tốt, vậy thì bên này, chúng ta xuất phát.” Hai người không có động tác, Giản Lân Nhi dứt khoát giải quyết, dẫn đầu đoàn người theo phương hướng xác định chạy, phía sau mấy người cũng chạy theo, “Chiến sự” hết sức căng thẳng.
Đầu tiên là chướng ngại mặt cỏ, có thể nói là mặt cỏ, thật ra nơi đây chính là đầm lầy, nơi nơi đều không biết có nguy hiểm gì, rừng mưa nhiệt đới, trong cái yên ắng lộ ra náo động quỷ dị. Tất cả im lặng, chỉ truyền ra tiếng bước chân, nhưng là không có tiểu tổ nào chọn theo phương hướng đi của bọn họ, Giản Lân Nhi cảm thấy bất yên.
Vừa mới bắt đầu là Lân Nhi đi trước, nhưng khi chạy được vài bước, trước mặt là 1015 và phía sau là Dịch Nam Phong. Giản Lân Nhi ở giữa, mấy người đàn ông ăn ý đem cô gái duy nhất đặt ở vị trí an toàn, có điều Giản Lân Nhi phát hiện, cô cũng cũng hiểu được chính mình không thể cậy manh, vì thế tự động thuận theo sự an bài này.
“Dừng lại, nghỉ ngơi một chút.” Dịch Nam Phong ở phía sau hô lên, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Dịch Nam Phong quyết đoán quyết định nghỉ ngơi, mười một năm trước, hắn ở tiểu tổ huấn luyện không có lấy thành tích, bởi vì tiểu tổ trước kia chỉ có hắn một người tới trước, bây giờ, vì Lân Nhi, hắn quyết định suy tính cẩn thận một chút.
“Nhưng là những tổ khác khẳng định vẫn đang chạy, chúng ta không cần nghỉ ngơi đi.” Lúc này trong tiểu tổ xảy ra cạnh tranh khẳng định là không thể không có, Giản Lân Nhi lo lắng tổ khác đuổi kịp và vượt quá bọn họ.
Dịch Nam Phong nở nụ cười “Cứ để cho bọn họ chạy đi, đáng giá chân chính ở phía sau.” Lời này của anh là lấy trung văn nói, người đứng đầu hàng 1015 dừng lại, Thái Ân cùng 1017 cũng không có kháng nghị, hiển nhiên đó đều là kinh nghiệm thực chiến của cá nhân, bọn họ hiểu được, càng về sau, càng là khảo nghiệm tố chất chiến sĩ.
Đơn giản nghỉ ngơi một chút, tiếp tục đi, đi xuống dưới, hiển nhiên đến đây bắt đầu khó khăn, vài người đều ᴆụng một cước quá cao rơi vào đầm lầy sau đó cảm thấy sợ hãi, thân mình cứ dần chìm xuống, Dịch nam Phong đều thực trầm mặc, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đặt chân quyết đoán, nhanh chóng bắt lấy đồng đội kiên định kéo. Trong thời khắc sinh tử, chỉ có nhân tài mới ở thời điểm như vậy mà trấn định phản ứng.
“Tìm chỗ nghỉ ngơi đi.” Không có lời kháng nghị nào, tìm nơi tránh gió, tất cả mọi người đều dừng lại, Dịch Nam Phong nhìn hai má xanh tím của Lân Nhi nhíu mày.
Bóc gói lương khô nhỏ cho vào trong bụng, đói bụng cả một ngày, giờ có đồ ăn lại khiến đói khát càng thêm sâu, thêm nữa quần áo lại còn ướt nhẹp, đi tới một ngày, tất cả mọi người không nói gì, càng nói nhiều thì sẽ càng tiêu hao nhiều thể lực, họ đều dựa vào tàng tảng đá nhắm mắt lại hi vọng màn đêm nhanh nhanh đi qua.
“Sát” âm thanh quẹt diêm vang lên, Giản Lân Nhi mở to mắt, Dịch Nam Phong không biết khi nào đã bắt được những nhánh cây khô chất đống ở một bên, chính mình thế nhưng không hề có cảm giác sợ hãi, chậm rãi, tiểu hỏa biến thành đại hỏa, rõ ràng là ánh lửa, vài người tinh thần đều tỉnh táo.
Nhìn Dịch Nam Phong lấy mã tấu xa cột vào báng súng, chọn siêu thân trường cánh tay đặt ở đống lửa phía trên, nghe tiếng rung động siêu hòa của ngọn lửa chạy tán loạn, Giản Lân Nhi liền cảm thấy vô cùng an tâm. Mân mân môi, mi mắt buông xuống, ánh lửa chiếu rọi xuống bóng người lẻ loi ở phía sau, bóng dáng rất cao lớn.
Mở bình nước, trước đưa cho Thái Ân, năm người thành một vòng, Dịch Nam Phong,Thái Ân, 1015,1017, Giản lân Nhi, nâng niu trong lòng bàn tay cho ấm một chút, đợi cho lúc nước bớt lạnh liền đưa lên uống vài ngụm, đưa cho 1015, từng bước từng bước uống vài ngụm, đến khi rơi vào tay Lân Nhi, nước còn vừa văn, đang chuẩn bị uống, Dịch Nam Phong qua lấy siêu, đặt lại đống lửa một thời gian, “Đang cần ấm áp.” Cô hướng tới Dịch Nam Phong cười một chút, hai tay đang cầm siêu, cảm giác tinh thần phục hồi không ít.
Thấy Lân Nhi xanh tím trên mặt đỡ đi, giống như làm ảo thuật lôi ra từ bên trong một con rắn, những người khác trước tình huống này đều trợn mắt há mồm, Dịch Nam Phong thuần thục xử lý tốt con rắn, sau đó bỏ vào siêu, bắt đầu đun canh rắn.
“ Anh lấy đâu ra rắn?”
“Kiếm”. Vẫn là ngữ khí bình thản, từ đầu tới cuối, Giản Lân Nhi phát hiện Dịch Nam Phong biểu hiện vẫn vô cùng nhẹ nhàng, tưởng là người này ở trên đường tranh thủ làm ra, chính là tất cả mọi người không phát hiện ra mà thôi.
Giận Dịch Nam Phong liếc mắt một cái, có thể là quần áo ẩm ướt, cũng có thể là vô ý thức, tóm lại, Giản Lân Nhi thấy hiện tại Dịch Nam Phong ở bên người, chỉ cần liếc mắt một cái, phiền toái lớn liền không còn, Dịch Nam Phong cười xấu xa cúi đầu, hung hăng hôn Lân Nhi một cái ở ngoài miệng, Lân Nhi một phen kinh hãi, đẩy Dịch Nam Phong ra, quay đầu xem phản ứng của những người khác.
Thái Ân trên mặt mang theo ý cười, 1017 mặt vẫn là không có chút thay đổi, chỉ có 1015 là trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó quay đầu, xem bộ dáng hiện tại của mọi người, đúng là biết cô và Dịch Nam Phong có quan hệ. Giản Lân Nhi trên mặt bắt đầu đỏ bừng. Cũng đã ba bốn tháng trôi qua, trừ phi là người mù, nếu không sẽ không có ai không nhìn ra Dịch Nam Phong cùng tiểu cô nương Trung Quốc này có quan hệ.
“Anh…như thế nào lại như vậy?” Âm thanh lí nhí ấp úng, Lân Nhi xấu hổ, âm thanh phát ra lại càng đáng yêu.
“Loại nào? Huấn luyện viên không có ở đây.” Mang theo ý cười, cảm giác Lân Nhi đánh mình một chút, ý cười trên mặt càng sâu sắc, tiểu cô nương mặt đỏ bừng, thực đáng yêu.
Mỗi lần thấy Lân nhi ở sân huấn luyện võ trang hạng nặng, Dịch Nam Phong đứng ở một góc quan sát Lân Nhi huấn luyện, trong lòng ngay lập tức mềm nhũn muốn xoa Ϧóþ cho cô, khả năng ở trong lòng, Dịch Nam Phong vẫn không nghĩ Giản Lân Nhi lại chọn bước trên con đường này
Đỏ mặt, đánh không lại Dịch Nam Phong da mặt dày, cho dù hai người thời điểm này làm hết các loại chuyện của một cặp vợ chồng, nhưng đó là lúc chỉ có hai người, còn bây giờ . . . .
Thu hồi cánh tay, mùi canh thịt rắn đồng thời truyền đến, bụng lập tức hưởng ứng kêu lên một tiếng, cúi xuống nhìn bụng của chính mình, nhìn lại những người khác, Giản Lân Nhi lúng túng, lặng lẽ xoa bụng chính mình, động tác mềm mại cũng làm mềm lòng những người đàn ông xung quanh.
Tự nhiên,mọi người đều là tượng trưng uống mấy ngụm, đến khi rơi vào tay Lân Nhi còn có hơn phân nửa, Dịch Nam Phong trước tiếp nhận uống mấy ngụm, thế này mới đưa cho Giản Lân Nhi, người đàn ông này không muốn thừa nhận chính mình nhỏ nhen đến trình độ này, người khác uống qua làm sao có thể để cho Lân Nhi trực tiếp uống chứ.
Đi theo Dịch nam Phong có thịt ăn, đây là tiếng của Lân Nhi cùng với mọi người, bao gồm 1015, Dịch Nam Phong năng lực dã ngoại sinh tồn thành thạo, căn bản không giống như là trò chơi dân gian, cũng như là thường xuyên đi dã ngoại.
“૮ởเ φµầɳ áo.”
“Không cần.”
“Cởi, còn rất ẩm ướt, nếu như bị cảm thì làm sao có thể đi chứ.”
“Không cần, để xong rồi em cởi.”
Tinh thần rốt cục được khôi phục, dựa vào tảng đá lớn, tất cả đều vào tư thế chuẩn bị nghỉ ngơi, thay phiên trực đêm, phòng ngừa bên ngoài có nguy hiểm. Giản Lân Nhi cùng Dịch Nam Phong giằng co, người giữ quần, người ϲởí áօ không ai chịu nhường ai.
“Ngoan, ૮ởเ φµầɳ áo ra, bọn họ không nhìn thấy.” Một tay giữ hai tay Lân Nhi, một tay ϲởí áօ cô ra. Chân dài đá Dịch Nam Phong vài cái, người này hai chân hé ra, nhanh chóng đã sắp cởi xong áo cô.
Em giãy dụa, anh ૮ởเ φµầɳ áo, nhưng sẽ tạo thành quấy nhiễu, đợi đến lát sau, Giản Lân Nhi chỉ còn lại có quần áo lót. Xấu hổ và giận dữ cuộn mình lại, vụng trộm nhìn xem có ai chú ý đến mình không, hai con mắt mở to trừng Dịch Nam Phong, thấy anh đang hơ quần áo bên đống lửa, Giản Lân Nhi lúc này mới buông tha ý định đoạt lại quần áo.
Một phen ôm lấy Lân Nhi rồi đi vài bước, tránh mọi người, Dịch Nam Phong ôm Lân Nhi dựa vào một tảng đá. Ngăn quần áo của chính mình, đem Lân Nhi ôm gọn vào trong lòng “Lạnh không?”
Hôn ánh mắt Lân Nhi một chút, Dịch Nam Phong nắm tay thật chặt.