“Mày trông thấy tao không chào à?”
Tôi giật mình nhìn Mai Mít, nó vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm túi bánh gạo, còn khoác cổ Phong. Phong nhìn tôi rồi quay mặt đi ngay. Sao lạ vậy? Nhưng trông thấy cậu ấy nỗi buồn của tôi tan biến, nếu không ngồi cạnh Vũ thì học cùng lớp với Phong cũng… được.
Thế là tôi dẹp chuyện mình là con gái, hỏi luôn:
“Phong chỉ tớ học tiếng Anh nhé!”
Chẳng phải mẹ muốn thế còn gì, tôi quá nghe lời mẹ, vừa nói vừa lấy ba lô từ giỏ xe.
“Đúng đúng, tao cũng phải học tiếng Anh, sắp thi rồi mà không biết gì hết. Sáng học ở trường thì chiều học, cả môn Hóa quái quỷ nữa. Học nhà con Chun đi.”
Tôi và Mai Mít cười tít mắt. Vũ ghét Hóa nên tôi sẽ rủ học cùng.
“Mày học dốt tao kèm riêng, Lâm Anh học khá thì khi nào có bài khó hỏi tớ thôi, cậu học với con bé này chỉ đi xuống.”
Nụ cười tôi tắt ngay lập tức. Phong đi về lớp mà không thèm chào tụi tôi.
“Hắn bị sao vậy?”
Không chỉ tôi, Mai Mít cũng chẳng cười được, nó đứng ngó Phong vào tận lớp. Tại sao Phong… hẹp hòi với tôi vậy? Ngày xưa cậu ấy xúi nghỉ học thêm để nhắc bài tôi cơ mà.
“Bạn là bạn của Lâm Anh? Tôi tên Vũ.”
“A ha, tớ là Mai, Quỳnh Mai, Lê Quỳnh Mai.”
“Hai người ăn sáng chưa?”
“Chưa. Cái bánh gạo này lót dạ không đủ no.”
“Thế thì đây.”
“Wow, bạn chu đáo vậy, nhưng có hai suất, tớ ăn thì bạn ăn cái gì?”
Tôi mím môi nhịn cười nhìn con Mai Mít “giả ngơ” trước mặt Vũ, và cũng mím môi khi Vũ hỏi ăn sáng, cậu ấy từng hỏi tôi để “mời” ăn phấn, chứ không phải hộp xôi thịt lúc này.
“No rồi.”
Vũ giúi túi xôi vào tay tôi rồi đưa cho Mai Mít túi còn lại, chưa kịp để tôi nói gì đã chạy ra chỗ mấy cậu trai khác.
“Tao ăn suất của mày, mày ăn của thằng Vũ, được đấy. Biết hối lộ tao là tốt.”
Rồi Mai Mít trở về giọng chị hai. Nó đứng giữa sân trường mở hộp xôi ăn ngon lành.
“Cuộc đời thật lắm bất công/ Thằng hai hộp sữa đứa không hộp nào.”
Nó quàng tay qua cổ tôi như vừa làm với Phong và phát ngôn một câu không liên quan đến túi xôi, mùi hành khô hay mấy miếng giò phủ lên trên.
“Tao nói vậy mày còn không hiểu?”
“Hiểu gì? Tao đang nghĩ đến hộp sữa ông Thọ và bánh mỳ.”
Trí tưởng tượng của tôi đôi khi chỉ dừng lại ở chuyện ăn uống.
“Ai là hộp sữa? Ai là người có hộp sữa? Ai là đứa không có hộp nào?”
Tôi biết sao được đành đợi nó tự hỏi tự trả lời.
“Nghe cho rõ đây, tao là đứa không có hộp nào, thằng Phong Anh và thằng Vũ là hộp sữa. Hiểu chưa?”
Mai Mít thường nhắc đầy đủ tên của Phong khi nó muốn nhấn mạnh hoặc khẳng định một sự thật. Vừa hay tôi có ý định mua sữa đặc để ăn chấm bánh mỳ, nếu mua cả hai hộp thì tôi sẽ là “thằng hai hộp sữa” rồi.
“Cái gì? Ý mày là Phong… á?”
Thực ra tôi dùng phép suy ngược từ Vũ.
“Đến giờ mày chưa hiểu sao? Tại sao chúng nó có thể thích một đứa ngớ ngẩn như mày được nhỉ? Nhưng ca này khó, vì hai thằng là bạn thân.”
Mai Mít bỏ lửng câu chuyện, nó không thèm nói với đứa ngu ngơ như tôi nữa. Chỉ còn mình tôi đi giữa sân trường với một túi xôi và rất nhiều suy nghĩ.
Phong từ chối chỉ tôi học tiếng Anh thì sao là “hộp sữa” của tôi được chứ?
*
“Bạn đã tìm ra món ăn cho gian hàng chưa?”
“Hay làm bánh pudding các vị/ Tiramisu/…”
Hic, làm ơn cho tớ biết Tiramisu là cái gì trước khi kêu tớ làm.
Tôi bị chèn ép giữa rất nhiều ý tưởng, thôi thì cứ để các bạn đề xuất, tôi chốt một câu tớ chịu vậy.
“Thực ra tớ nghĩ, đốt lửa trại, các gian hàng, người mua kẻ bán, họ có nhu cầu về nước hơn. Sữa nóng, café, trà,… hoặc để lạnh. Nó rất đơn giản nhưng vô cùng cần thiết.”
Không ai nghe tôi nói.
“Mấy thứ kia vào quán ngồi ăn còn check in được, ở gian hàng ai thèm mua? HẢ?”
Thế mà Vũ nói thì có người nghe, thậm chí là cả lớp. Vì lời nói của cậu ta nặng như cục sắt, hoặc do tiếng nói của tôi nhẹ tựa lông hồng. Cuối cùng đề nghị của tôi đã được để ý tới và sau rất nhiều “chông chênh” nó nhận được sự đồng thuận.
Tôi chỉ việc ra đại lý mua café gói, trà túi, mua chanh và số lượng lớn ống hút kèm cốc giấy, cộng thêm việc đặt sữa đậu nành. Xem ra không phải đắn đo nhiều, vì thế tôi sớm tập trung vào việc học.
Đang ngồi làm Lý ngon ơ, 乃út bi hết mực, tôi chạy xuống căng tin mua trước khi vào tiết. Khi mua về, tôi có nghía qua lớp B1 với sự tò mò của… con gái. Nếu nhìn thấy cậu ấy sẽ chạy luôn về lớp, còn nếu không thì cứ đứng nhìn cho thấy.
Lần này tôi thấy ở phía dãy hành lang, giữa lớp B1 và cầu thang, Lệ Quyên đưa tay lên khóe mắt, còn Phong khẽ đặt ngón tay lên bờ vai run run, để Quyên quay người lại ôm chầm lấy cậu.
Tôi chưa bao giờ được như thế, ngày trước, kể cả việc nắm tay, cậu ấy chỉ cho chúng tôi mỗi đứa nắm một lần.
Vì sao thế? Cậu nói cho tớ biết được không, Phong Anh?
Mặt mày xám xịt, tôi quay về lớp. Lệ Quyên về sau tôi chừng hai phút, bạn ấy xuống bàn chuyện trang phục cho vở kịch cùng Vũ, có cười với tôi bằng một cái nhìn lướt qua.