Cửu Gia, Hãy Ôm Em - Chương 45

Tác giả: Kiều Kiến Bang

Tấm thẻ màu đen được khắc hoa văn rồng. vàng, đưới ánh đèn cực kỳ chói mắt.
Anh không nói gì, trực tiếp nhét thẻ đen vào trong tay An Đào Đào, cử chỉ bá đạo khiến người ta khó lòng từ chối.
An Đào Đào ngây người nhìn tấm thẻ đen trong tay cô, có chút không rõ lí do, Lục Sóc đột nhiên đưa thẻ đen cho cô là bởi vì cô nói không có tiền, vậy nên anh mới quyết định thương hại cô một lần, cho cô một ít tiền?
Cô không đám hỏi nhiều, trực tiếp nhét tấm thẻ đen vào trong túi, còn việc có đùng hay không. thì nói sau đi.
“Cửu Gia, anh có thích món quà sinh nhật này không?” Trong lòng An Đào Đào đột nhiên nhảy. lên, cô nhịn không được muốn hỏi, như thể sau khi hỏi xong thì cô sẽ bình an vô sự.
Lục Sóc không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh lại dần ấm lên, An Đào Đào phát hiện dường như mặt mày anh đã dịu đi rất nhiều.
Nhìn đáng vẻ có lẽ là rất hài lòng.
An Đào Đào vô thức thở phào nhẹ nhõm, hôm. nay coi như có thể bình an vượt qua rồi
Cô vừa định cẩm lấy bát thuốc muốn rời đi, nhưng vừa mới đi được một bước, Lục Sóc đã nắm lấy cổ tay cô.
Trái tim An Đào Đào lần thứ hai nhảy lên: “ Cửu Gia, anh làm gì vậy?”
“Ngồi xuống.” Lục Sóc nhếch môi mỏng, vẫn luôn ra lệnh: “Ngủ với tôi.”
Đôi mắt An Đào Đào đột nhiên mở to, trái tim nhỏ bé sợ tới nỗi run lên ba cái.
Ngủ với anh?
Chỉ đơn giản là ngủ một giấc hay còn phải làm những việc không thích hợp với trẻ em nữa?
Không phải anh vừa mới bị đâm một dao đấy à, sao vẫn như vậy chứ...
An Đào Đào mím môi, hai má đỏ bừng lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ cự tuyệt, mặc dù rất mờ nhạt, nhưng vẫn bị Lục Sóc nhận ra hoàn toàn.
Đôi mắt anh u ám sâu thẳm, khi nhìn An Đào Đào, giống như đang nhìn con mồi bị nhốt trong Ⱡồ₦g, nóng đến mức dường như có thể khiến cho người ta bị bỏng.
“Cô đang suy nghĩ cái gì, hay là cho rằng tôi sẽ làm gì cô?” Lục Sóc khóa chặt cô.
An Đào Đào lập tức lắc đầu như trống bỏi: " Không có, tôi không nghĩ gì cả...”
Cô vẫn cầm bát thuốc, đứng đó không dám. làm gì.
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lại sâu thăm thẳm, giống như ma vương nơi vực sâu: Đâm tôi bị thương, lại ngày đêm không thèm chăm sóc tôi, ai cho cô lá gan đó?”
Nghe vậy, An Đào Đào lại hoảng sợ, chẳng lẽ chỉ là chăm sóc thôi ư?
Nhưng chỉ chăm sóc thôi cũng khiến cô đau đầu rồi, ngủ với anh là hai người ngủ chung trên một cái giường, lỡ như thú tính của Lục Sóc nổi lên, chẳng phải cô sẽ trở thành đê con mặc người xâu xé hay sao?
An Đào Đào vô cùng sợ hãi nhưng bản thân đuối lý, dù sao cũng là chính cô đâm Lục Sóc bị thương, nếu cô quay người rời đi, chưa biết chừng. Lục Sóc sẽ lại phát điên nữa.
Cô cắn môi, chỉ có thể căng da đầu đối mặt.
Ga trải giường và chăn bông của Lục Sóc đều là màu đen sẵm, lúc nằm vào có một loại cảm giác lạnh lẽo khó chịu, khiến thân thể An Đào Đào đột nhiên co rụt lại, không lâu sau, Lục Sóc cũng chui vào nằm.
Cơ thể anh rất nóng, vừa tiến vào liền mang theo nhiệt độ bao phủ, An Đào Đào ngược lại cảm thấy ổ chăn đần ấm lên.
Rất ấm áp nhưng cũng làm người ta cảm thấy kinh hãi.
An Đào Đào sợ tới mức co rúm ở mép giường, căn bản không dám tới gần.
Lỡ như nói lời nào không vừa ý anh, anh lại nổi thú tính thì phải làm sao?
Cô muốn ngăn chặn khả năng này!
An Đào Đào rụt lại một chút nữa, suýt chút nữa ngã xuống giường.
“Muốn ngã sao?” Bàn tay to lớn của Lục bắt lấy cô, trực tiếp kéo cô từ mép giường trở về, trong. nháy mắt thân thể hai người dính sát vào nhau, dù cho cách cả lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương.
An Đào Đào sợ tới nỗi trái tim như muốn. ngừng đập: “Cửu Gia, anh đang làm gì vậy?”
Cô muốn giãy giụa, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Sóc:" Nếu cô thực sự muốn tôi làm gì đó với cô, cứ giãy giụa đi.”
Nói như vậy nghĩa là chỉ cần không giãy gia thì sẽ không làm gì cô?
Đôi khi lời nói của Lục Sóc vẫn có thể tin được... An Đào Đào cảm nhận được độ ấm trên người Lục Sóc, dần dần, cô ngừng giãy dụa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Một lúc sau, An Đào Đào nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, cô quay đầu lại thì phát hiện Lục Sóc vậy mà đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ vô cùng yên ổn.
Anh nhắm mắt lại, lông mi thật dài thật dày, trên khuôn mặt vốn tái nhợt cũng nhiễm một màu đỏ ửng, đáng vẻ lúc ngủ trông rất ngoan ngoãn, giống như một đứa trẻ ngoan, hoàn toàn không có vẻ u ám âm trầm như khi còn thức.
Nếu lúc tỉnh cũng ngoan ngoãn giống như lúc ngủ thì tốt rồi.
An Đào Đào không ngừng phi nhổ trong lòng, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi An Đào Đào tỉnh đậy, cô phát hiện ra người bên cạnh mình đã không ở đây nữa.
Cô đưa tay sờ sờ, phát hiện nhiệt độ lạnh lẽo, xem ra đã rời đi rất lâu rồi.
An Đào Đào mím môi, trong lòng không có cảm giác gì, vốn dĩ cô cũng chẳng muốn nhìn thấy Lục Sóc, anh vừa đến, cô luôn cảm thấy khó chịu.
Dọn giường đệm xong xuôi, An Đào Đào rời khỏi căn phòng khiến người ta hít thở không thông này.
Lúc đi ra ngoài vậy mà còn ᴆụng trúng Hoàng Sâm, An Đào Đào nhìn anh ta một c:
Hoàng Sâm cũng nhìn cô với vẻ mặt như gặp quỷ: “Chị dâu...”
Người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, tối hôm qua đâm Cửu Gia một đao chẳng những không ૮ɦếƭ, ngược lại còn ngủ qua đêm trong phòng của Cửu Gia, người bình thường làm sao có tư cách ngủ trong phòng của Cửu Gia chứ?
Xem ra Cửu Gia thật sự vô cùng quan tâm. người phụ nữ này, nhất định là chị đâu không chạy đi đâu được.
Hoàng Sâm nghĩ tới trước đó từng dùng lời nói trêu chọc cô, mổ hôi lạnh không khỏi toát ra, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
“Cửu Gia đâu?” An Đào Đào sau khi anh ta nhìn chằm chằm đến tê đại, thuận miệng hỏi.
Hoàng Sâm cung kính đáp: “Đến công ty.”
Đối mặt với vẻ cung kính của anh ta, An Đào. Đào rất khó thích ứng, cái tên này nhất định là mất trí rồi, trước nay chưa từng thấy anh ta đối xử với mình khách sáo như vậy.
An Đào Đào nhíu mày, nhưng không thể hiện ra ngoài: "Ồ"
Bị đâm một dao mà vẫn tới công ty, thật là cẩn thận, nếu như vết thương bị nhiễm trùng, có thể làm cho anh khó chịu thêm một chút cũng tốt.
An Đào Đào có chút ác ý mà nghĩ.
Đi xuống lầu, An Đào Đào vừa định ăn sáng thì nghe thấy tiếng chó sủa, sau đó một con Becgie màu đen vừa sửa vừa chạy vào.
Trong lòng An Đào Đào căng thẳng, ngây người đứng tại chỗ.
Con Becgie đen đáng sợ hung hãn sủa điên cuồng với cô, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm. vào người xa lạ tên An Đào Đào này, như thể tiếp theo sẽ cắn đứt cổ cô vậy.
Con Becgie đen này còn hung dữ hơn con chó lớn màu vàng trong thôn, nghĩ đến lúc còn nhỏ luôn rất sợ con chó lớn màu vàng đó, thân thể An Đào Đào khẽ run nhẹ.
An Đào Đào vô cùng sợ hãi, muốn nhặt dao nĩa trên bàn đâm ૮ɦếƭ con Becgie đen.
“Ôi, con Becgie này là ai để xổng vào?” Hoàng Sâm đi theo đi xuống lầu, lúc nhìn thấy con Becgie đen kia, da đầu bắt đầu tê dại.
Con Becgie này vốn được nhốt trong Ⱡồ₦g sắt ở sân sau, vẫn luôn có nhân viên chuyên môn canh giữ, sao hôm nay lại đột nhiên chạy ra ngoài?
Cũng may nó vẫn chưa làm gì An Đào Đào, nếu không, Cửu Gia định sẽ phát điên.
Lúc này, nhân viên chăm sóc con Becgie đen. đột nhiên chạy vào, nhìn thấy con Becgie đang. đứng giữa đại sảnh, không ngừng sửa điên cuồng với An Đào Đào, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức nhào lên vậy.
\'Thấy vậy, sắc mặt nhân viên chăm sóc con \'Becgie thoáng chốc trắng bệch, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, bởi bọn họ đều biết rõ cô gái tên An Đào Đào trước mặt đang sống trong căn biệt thự này
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc