Cửu Gia, Hãy Ôm Em - Chương 24

Tác giả: Kiều Kiến Bang

Trong nháy mắt hô hấp của An Đào Đào bị tước đoạt, nỗi hoảng hốt và run sợ từ sâu thẳm linh hồn khiến cô đột ngột mở to mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô sợ lắm, cô thực sự muốn bỏ chạy, ai đó tới cứu cô với!
"Lục Sóc, anh buông tôi ra, buông tôi ra..."
An Đào Đào giãy giụa muốn đẩy Lục Sóc ra, cô sợ đến mức toàn thân run rẩy, mãi lúc lâu sau mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Cô là cô dâu của tôi, tôi có làm gì cô cũng hợp. lý cả." Lục Sóc nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ bạo. lực, hung ác khiến người ta phải khi*p sợ.
Cơ thể An Đào Đào không khỏi run lên, nhìn Lục Sóc như đang nhìn ma quỷ.
Lục Sóc híp mắt lại, vẻ bạo lực trên người anh càng gia tăng: "Em không muốn hả?"
"Đúng, tôi không muốn, cực kỳ không muốn..." An Đào Đào nghiến răng, vẻ mặt đầy ệt vọng: "Anh nói cho tôi biết, một người phụ nữ ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng có thì làm sao có thể làm cô dâu của anh được?"
Lục Sóc nhíu mày, im lặng hồi lâu, nhưng hai tay lại di chuyển khắp người cô.
An Đào Đào chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn, đáy mắt càng chán ghét hơn, cô không hề che giấu \'Cửu gia, đừng khiến tôi hị Lục Sóc mím chặt môi, có lẽ là vì men rượu đã khiến ánh mắt của anh càng trở nên u ám, sau đó dần lộ ra như dã thú nhe răng nanh vậy.
“Dù hận tôi thì cô vẫn là người phụ nữ của tôi. ” Lục Sóc nở nụ cười tàn nhẵn, một tay giữ chặt hai cổ tay của cô: "Lần này, cô không có cơ hội điểm trúng ma huyệt nữa đâu.”
Anh nhếch môi, giọng nói có vẻ vui mừng.
An Đào Đào ý thức được có gì đó không ổn, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy: "Lục Sóc, anh đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Lục Sóc híp mắt, ngắm nhìn cô như con thú bị nhốt trong Ⱡồ₦g, tâm trạng đã vui vẻ trở lại.
Anh thích nhìn đáng vẻ tuyệt vọng muốn vùng vẫy mà không được của người khác, bởi vì nó cực kỳ thú vị.
“Ồ, không biết xấu hổ cơ à?” Lục Sóc kéo khóa váy của cô xuống: "Vậy cô hãy nhìn xem tôi không biết xấu hổ với cô thế nào nhé.”
Lời vừa đứt, một tiếng "xoẹt" vang lên, khóa kéo sau lưng An Đào Đào bị kéo bung ra, chiếc váy chẩm chậm rơi xuống...
Anh cúi xuống cần bả vai An Đào Đào ngay.
“Đau quá...” An Đào Đào đau đớn, nước mắt sắp sửa lăn dài trên gò má.
\'Tên ác ma này tuổi chó đúng không?
Đôi môi của Lục Sóc đần di chuyển xuống. dưới, những nơi mà hơi thở nóng bỏng đi qua đều khiến An Đào Đào chợt nổi gai ốc.
An Đào Đào nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc chịu đựng tất cả, nếu đã trốn không thoát thì cứ coi như đây chỉ là giấc mộng.
Nhưng cơn đau như bị xé rách mãi không thấy tới. An Đào Đào mở mắt ra, xuyên qua ánh đèn, cô nhìn thấy Lục Sóc đã say khướt nằm trên người cô.
Đây là, anh ngủ thi*p đi vì say quá rồi hả?
An Đào Đào đẩy vai anh, khẽ gọi: "Cửu gia, anh có còn thức không đấy?"
Sau một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
“\'Điên khùng, biến thái, lưu manh, ma quỷ!” Sau khi xác nhận anh ngủ say thật, An Đào Đào đã đẩy anh ra, rồi ôm иgự¢ chạy ra khỏi bồn tắm.
Lục Sóc nhắm chặt mắt, không có chút phản. ứng.
\'Thấy vậy, An Đào Đào càng to gan hơn: \'\'Chính là cái đồ ma quỷ nhà anh, ngày nào cũng khiến tôi sống trong sợ hãi, anh có cần phải buồn nôn tới vậy không?"
Cô nói hết những uất ức trong lòng mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
\'“Tôi ghét anh, vô cùng chán ghét anh..." Dứt lời, An Đào Đào còn dùng sức kéo tóc anh, rồi tát một cái lên mặt anh.
Sau khi trút giận, An Đào Đào đã chuồn ra khỏi phòng tắm như tên trộm.
Cô vừa chạy ra khỏi phòng tắm đã ᴆụng phải má Trần. Cô giật mình, trong mắt hiện lên tia chột dạ: "Má Trần, sao bà lại tới đây?"
Ánh mắt An Đào Đào lơ đãng, sợ má Trần nhìn ra điều gì đó.
Má Trần nghỉ ngờ liếc nhìn cô, thấy cô quần áo xộc xệch, trông tiểu tụy chật vật thì hơi sửng. sốt, sau đó nở nụ cười của người từng trải: "Tôi vừa nấu một bát canh giải rượu."
An Đào Đào liếc nhìn canh giải rượu trong tay ấy: "Canh giải rượu hả... Cửu gia đang ở trong. phòng tắm, má Trần dìu anh ấy ra ngoài đi, sức tôi yếu lắm."
Má Trần do dự, nhớ lại ánh mắt ban nãy của Cửu gia, bà ấy không dám đồng ý.
“Cửu gia ngủ rồi.” An Đào Đào túm lấy chiếc váy xộc xệch trên người mình, giả bộ đáng thương: "Tôi cũng hơi mệt mỏi...”
Má Trần nhìn cô tỏ vẻ thương cảm.
Có thể khiến Cửu gia giữ cô ở bên cạnh lâu như vậy đã cho thấy Cửu gia thực sự quan tâm đến. người phụ nữ này, mà Cửu gia đôi khi xuống tay rất nặng, chắc hẳn đã khiến cô mệt sắp ૮ɦếƭ. rồi.
"Được, má Trần sẽ giúp cô."
“Cám ơn má Trần!” An Đào Đào nở nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn rất yếu ớt.
Má Trần nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi."
An Đào Đào phớt lờ má Trần có hiểu lầm hay không, mà dứt khoát quay người rời di.
“Trở về phòng, An Đào Đào đã ngã nhào xuống. ra giường, nhưng dường như lại nghĩ tới chuyện gì đó rất kinh khủng, cô siết chặt lấy tấm chăn quấn lên người mình.
Như thể chỉ có làm như vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn.
Hôm nay, chỉ còn thiếu chút nữa.
Nếu Lục Sóc không say rượu ngủ thi*p đi, cô thật sự không đám nghĩ tiếp nữa...
An Đào Đào lấy chăn trùm kín đầu, cuộn tròn ở bên trong. Hình như vừa rồi cô đã tát Lục Sóc rất mạnh đến nỗi tiếng tát vang vọng cả phòng, tắm.
Cô nuốt nước miếng, trong lòng chợt hối hận, anh ta là tên ác ma, nếu mình đánh anh ta thì mình có còn sống không nhỉ?
Nhưng mà lúc đó Lục Sóc say lắm, chắc là khôngbiết gì đâu...
Hôm sau, An Đào Đào sợ hãi đi xuống lầu, nhưng không nhìn thấy Lục Sóc đâu, hơn nữa xe anh hay đi cũng không có ở sân sau, chắc là anh đã ra ngoài rồi.
Ý thức được điểm này, An Đào Đào thở phào. nhẹ nhõm. Tối qua cô đã nói rất nhiều lời trong lòng, chắc hẳn Lục Sóc đã tức điên rồi, nếu anh. quay về, nhất định sẽ tiếp tục dẫn cô tới hang rắn để dọa cô.
An Đào Đào lo lắng sợ hãi cả một ngày, nhưng, không thấy Lục Sóc trở về.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba... mãi cho đến ngày. thứ năm, Lục Sóc vẫn chưa về, cứ như đã bốc hơi khỏi trái đất, không bao giờ trở lại nữa.
Nếu anh không về, mạng sống của cô sẽ được bảo toàn.
“Tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa.
Nghĩ đến đây, An Đào Đào cảm thấy vui vẻ, lúc ăn sáng còn ăn thêm miếng bánh mì
“Cô An này, đã lâu rồi không thấy Cửu gia về nhỉ.” Thấy cô ăn ngon ngủ yên, má Trần không. khỏi chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.
Thật ra lúc đầu bà ấy cũng không coi trọng An Đào Đào, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều người phụ nữ được đưa tới cho Cửu gia, nhưng người phụ nữ này không giống những người phụ nữ khác, cô không chỉ còn sống mà còn được Cửu gia coi trọng.
Trong khoảng thời gian kể từ khi bà ấy gặp cô tới nay, bà ấy cũng cảm giác được An Đào Đào khá tốt, cô rất xứng đôi với Cửu gia, là ứng cử viên hoàn hảo để trở thành vợ của Cửu gia.
Vì vậy, Cửu gia vẫn chưa quay lại kể từ đêm đó, khiến bà ấy không khỏi có chút lo lắng cho An. Đào Đào.
An Đào Đào không hiểu sự lo lắng của bà ấy mà vui vẻ đáp: "Đúng vậy, đã năm ngày rồi."
gọi nào, bà sợ An Đào Đào sẽ trở thành cô vợ bị chồng bỏ rơi, nên không khỏi lo lắng: “Cô An, khi nào cô rảnh rỗi có thể gọi cho Cửu gia. Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cô không sợ Cửu gia quên
cô sao?"
An Đào Đào khit mũi, cô còn hy vọng Lục Sóc. quên cô kìa.
Vậy thì cô có thể về quê tự do rồi.
"Cửu gia có suy nghĩ riêng của mình, anh ta thích ai hay không thích ai đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta." An Đào Đào chẳng để ý chút đáp nào.
Cô ăn uống vui vẻ thế này rất hạnh phúc mài
"Nhưng mà..." Má Trần có vẻ bối rối.
An Đào Đào không muốn nghe nữa, cô cầm. một miếng bánh mì đi vào phòng.
Má Trần nhìn bóng lưng của cô, thoáng chốc nản lòng.
Sau khi về tới phòng, An Đào Đào đứng bên cửa sổ, vừa ăn bánh mì vừa ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lúc cô đang nhìn tới xuất thần thì sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, cô vô thức quay đầu. nhìn về phía cửa.
Chỉ liếc mắt thôi cô đã ngẩn người, máu toàn thân dần đông cứng...
\'\'Cửu, Cửu gia, anh về khi nào đấy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc