Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Chương 43

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Nhẫm Cửu nói : “ Anh nói rất đường hoàng, nhưng em vẫn cho rằng anh đang ghen”.
Phó Thanh Mộ đưa một xâu kẹo hồ lô cho Nhẫm Cửu : “Nào, ăn xâu kẹo này đi, Sở Cuồng sớm muộn gì cũng là của cô nương, đừng buồn”.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn : “Sao anh biết sớm muộn gì anh ấy cũng là của tôi?”.
Phó Thanh Mộ phất tay: “Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng sao?”. Hắn giơ ngón tay lên, đang định nói rõ với Nhẫm Cửu, đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên phía đầu phố. Phó Thanh Mộ rướn cổ lên xem, bốn con khoái mã đang chạy về phía họ, người dẫn đầu mặc áo trong màu xanh, áo ngoài màu trắng, ngũ quan như ngọc. Phó Thanh Mộ vừa nhìn một cái đã quay đầu đi, im lặng giả dạng người đi đường bình thường. Bốn con khoái mã chạy như bay qua người bọn họ, chỉ để lại bụi bặm bay lên phía sau. Phó Thanh Mộ nhìn đám người đó đi xa dần, mặt lộ vẻ suy tư.
Nhẫm Cửu thấy hắn có biểu hiện như vậy, không khỏi nhớ đến cảnh tượng lúc gặp người của sơn trang cái gì Tùng lần trước, nhỏ giọng hỏi: “Lại là nhân sĩ chính phái đuổi Gi*t anh à?”.
Phó Thanh Mộ khẽ cười: “Cửu cô nương thông minh thật. Nhóm người này quả thực là võ lâm chính phái, chỉ có điều ta chỉ là một đạo sĩ nghèo, mấy người này cần gì đuổi Gi*t?”.
“Nghe có vẻ bọn họ có lai lịch rất lớn?”.
“Nhà họ Lâm trong tứ đại thế gia ở trong kinh thành Giang Châu cách thị trấn nhỏ này không xa. Vừa rồi người cưỡi ngựa đi qua chính là đại công tử nhà họ Lâm và ba đệ tử giỏi nhất của Lâm phủ”. Phó Thanh Mộ vuốt cằm : “Cửu cô nương chúng ta đi tìm Tiêu Phi, trước hết nghe tin tức ở chỗ hắn. Nếu ta nghĩ không sai, vài ngày nữa có thể chúng ta sẽ phải rời khỏi đây”.
Nhẫm Cửu gật đầu, đột nhiên hỏi hắn như mới nhớ tới chuyện gì đó : “Vì sao anh còn đi theo chúng tôi? Sở Cuồng không còn giám sát anh như trước nữa, trong lòng anh ấy dường như cũng không muốn anh làm mùa xuân thứ hai của tôi nữa, cho nên bây giờ anh hoàn toàn có thể bỏ đi”.
Phó Thanh Mộ im lặng một lát rồi cười nói: “Thì vẫn còn có thuốc độc Sở huynh tiêm cho ta mà”.
“Về nhà tôi sẽ bảo anh ấy giải độc cho anh”.
Phó Thanh Mộ chỉ cười, không nói gì.
Lúc Phó Thanh Mộ và Nhẫm Cửu trở lại hoa lâu, gã nô bộc nói với họ Tiêu Phi đã chờ họ trong phòng Sở Cuồng một lúc rồi. Hai người vội đi tới đó, đến cửa liền nghe thấy Tiêu Phi trong phòng nói: “ Lần này các môn phái giang hồ cùng tổn hại nghiêm trọng. Có tin tức cho hay những người còn sống sót trong số người bị thương mang đi hôm đó đều bị giữ tại kinh thành, tôi nghĩ kẻ đầu sỏ cũng ở kinh thành, các môn phái võ lâm muốn liên thủ để thảo phạt kẻ chủ mưu. Nay quyết định cử hành đại hội võ lâm ở Giang Châu, trung tâm của tứ phương để chọn một người làm minh chủ, thống lĩnh các phái”.
“Kì Linh giáo của các vị chẳng phải là hắc đạo sao? Tại sao những nhân sĩ chính phái đó lại mời các vị?” Phó Thanh Mộ vừa hỏi vừa đi vào phòng.
Nhẫm Cửu đi sau Phó Thanh Mộ, đàn sung sướng ăn kẹo hồ lô chợt thấy một cảm giác lạnh buốt từ trước mặt tràn đến. Nhẫm Cửu chớp mắt nhìn, Sở Cuồng ngồi trên giường đang chăm chú nghe Tiêu Phi nói, đâu giống như để ý tới nàng? Thế là nàng cũng không để ý, nhìn sang chỗ khác, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.
Nghe thấy câu hỏi của Phó Thanh Mộ, Tiêu Phi chỉ cười lạnh lùng: “Bọn chúng không mời là chuyện của bọn chúng, ta muốn đến là chuyện của ta. Minh chủ võ lâm chính là kẻ có võ công cao nhất. Nếu bọn chúng không đủ sức mạnh thì ta sẽ làm giúp”.
Phó Thanh Mộ nhếch miệng, không nói gì nữa.
“Ta báo cho ba vị việc này chính là có việc nhờ ba vị giúp”.
Sở Cuồng nói : “Nói rõ việc gì trước đã”.
“Ta biết các vị có hiểu biết về yêu vật và cuộc tấn công bất ngờ đêm đó. Chắc các vị biết người khống chế chúng là ai, cũng có thể dễ dàng tìm được hang ổ của bọn chúng hơn những người khác. Ta cũng biết việc các vị làm có liên quan tới những yêu vật đó, chúng ta đã có mục tiêu chung là chúng thì chi bằng liên thủ hợp tác”.
Sở Cuồng không hề đồng ý ngay : “Nói tiếp đi”.
“Ta sẽ nói với các vị tất cả tin tức ta biết về chúng, các vị cũng có thể sử dụng thế lực của Kì Linh giáo ta, còn các vị sẽ giúp ta tìm một người”.
Sở Cuồng quan sát hắn : “Giáo chủ của các hạ?”.
“Nàng tên Quý Thần Y.”
Lông mày Sở Cuồng khẽ động, nhưng khẽ tới mức ngay cả Tiêu Phi và Phó Thanh Mộ cũng không hề phát hiện.
Tiêu Phi nắm chặt nắm đấm : “Nếu nàng đã ૮ɦếƭ, ta phải nhìn thấy xác. Nếu nàng còn sống, ta phải nhìn thấy người”.
Sở Cuồng suy nghĩ một hồi: “Ta không thể cam đoan với các hạ là có thể tìm được người này. Nhưng ta sẽ cố gắng mở rộng khả năng”. Ngụ ý là đồng ý đề nghị của Tiêu Phi.
Tiêu Phi im lặng một lát rồi nói : “Ta cũng chỉ cần khả năng này....”. Hắn thoáng nhìn Sở Cuồng: “Đại hội võ lâm ước chừng mười ngày sau triệu tập, chiều nay chúng ta vào Giang Châu trước để mấy ngày tiếp theo thuận tiện dò xét động tĩnh của các môn phái còn lại. Sức khỏe Sở công tử bây giờ có gì đáng ngại không?”.
Sở Cuồng hắng giọng: “Đã ổn rồi”.
Tiêu Phi gật đầu: “Ờ. Đồ đạc của các vị, ta đã sai người mang từ quán trọ tới đây. Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều chúng ta có thể vào thành Giang Châu luôn”.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tiêu Phi đứng dậy cáo từ. Phó Thanh Mộ nhìn Nhẫm Cửu : “Cửu cô nương, cô nương không đi sao?”.
Nhẫm Cửu cắn một viên kẹo hồ lô: “ Tôi có việc cần nói với Sở Cuồng. Các anh cứ đi trước”.
Nghe vậy, Sở Cuồng kinh ngạc nhìn Nhẫm Cửu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường. Phó Thanh Mộ chớp mắt nhìn nàng một lát, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Ta thật sự rất tò mò lúc như thế này cô nương sẽ nói gì với Sở huynh, cho nên cô nương có thể cho phép ta lát nữa nghe lén bên ngoài không?”.
“Không được”.
Phó Thanh Mộ bĩu môi: “Vậy thôi”. Phó Thanh Mộ thức thời đi ra cửa, gọi cô nương mặc áo sa hôm qua tiếp đãi hắn rồi đi vui thú. Nhẫm Cửu nghe thấy tiếng bước chân Phó Thanh Mộ đi xa dần mới đi đến bên cạnh Sở Cuồng, nói: “Em còn chưa kịp nói với anh. Sau khi bị bắt, trong gian phòng kim loại đó, Tiêu Phi đã gặp cô gái tên là Thần Y, chỉ có điều người đó dường như không nhận ra hắn”.
Sở Cuồng hơi ngạc nhiên: “ Em muốn nói chuyện này?”.
“Đúng vậy”. Như thể hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt hơi là lạ của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu tiếp tục nói: “ Cô gái đó nói chuyện và hành động đều hơi kì lạ, như là người phục vụ gì đó mà anh nói. Cô ta tiêm thuốc cho em và mọi người, em nhớ khi đó cô ta nói Tiêu Phi đã ૮ɦếƭ, cũng nói em đã ૮ɦếƭ...”.
Vẻ mặt Sở Cuồng hơi nghiêm nghị: “Phán đoán của người phục vụ đối với kết quả tiêm thuốc đồng hoá cực ít nhầm lẫn. Xác suất phán đoán sai không thể lớn như vậy được”.
Nhẫm Cửu chớp mắt hỏi hắn: “Vậy... có nghĩa là có thể cô gái đó biết em và Tiêu Phi còn sống nhưng vẫn tuyên bố em và hắn đã ૮ɦếƭ? Vì sao?”.
“Chỉ có người ૮ɦếƭ mới được thả ra”. Sở Cuồng trầm ngâm suy luận: “... Nếu như vậy thì tình hình kì lạ của Tiêu Phi cũng có thể giải thích được. Người phục vụ không thể liên tiếp phán đoán sai hai lần, cho nên có khả năng là cô ta cố ý để cho hai người chạy thoát. Có thể tự đưa ra lựa chọn của mình thì tất nhiên không phải người phục vụ. Nói như vậy, cô ta vẫn có ý thức, chỉ có điều vì áp lực bên ngoài nào đó nên không thể không tiêm thuốc cho em và Tiêu Phi.”
Nhẫm Cửu kinh ngạc hỏi: “Vậy cô ta thật sự chính là người Tiêu Phi cần tìm, giáo chủ của bọn họ ư?”.
“Anh nghĩ là như vậy”. Sở Cuồng nói: “ Tiêu Phi bây giờ chỉ đồng hóa một nửa, hắn không thể tự mình chuyển đổi, không thể tự mình trở về hình dáng bình thường, cũng không thể hoàn toàn biến thành sinh vật không mang hình người. Theo lí thuyết, trong thí nghiệm tiêm thuốc đồng hóa, khả năng này gần như bằng không. Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng hắn chỉ bị tiêm một nửa liều thuốc”.
“Cô ta cố ý thả em và Tiêu Phi đi, vậy cô ta nhất định còn nhớ Tiêu Phi. Bây giờ chúng ta có cần nói với Tiêu Phi người hắn cần tìm đang ở trong phòng kim loại đó không?”.
“Bây giờ nói với hắn cũng vô dụng. Theo miêu tả của hai người, anh phán đoán nơi hai người bị đưa tới ở ngoài khí quyển tinh cầu này, dựa vào sức mạnh của con người hoàn toàn không thể lên được.
Cho nên việc cấp bách trước mắt là tìm lại thiết bị bay của anh. Nó có thể biến thành cơ giáp chuyên dụng của anh. Nếu muốn bắt Bạch Quý, phá hủy căn cứ địa của quân địch thì đó là thiết bị không thể thiếu”.
“Thiết bị bay của anh đã bị chở đến kinh thành rồi. Hay là chúng ta nói với Tiêu Phi một tiếng, không tham gia đại hội võ lâm gì đó nữa mà đi thẳng đến kinh thành ςướק thiết bị bay của anh về, Gi*t gã Bạch Quý đó là xong việc? Chứ để đến lúc bọn chúng kéo cả thiết bị bay của anh ra ngoài khí quyển gì đó thì chúng ta hết cách”.
“Chuyện này thì không cần lo. Thiết bị bay của anh ở dưới đất thì bọn chúng có thể kéo đi được, nhưng khi đến gần vật thể máy móc có chứa tính năng nhận biết khác, nó sẽ tự động phòng ngự, sinh ra bài xích. Đây là kĩ thuật mới của liên minh. Bọn chúng phản bội từ mười năm trước nên không có thiết bị phá giải. Hơn nữa bây giờ anh rất quan tâm tới một việc...”. Sở Cuồng dừng lại một lát, nhìn Nhẫm Cửu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh cho rằng người lãnh đạo cao nhất của quý quốc đang bị Bạch Quý khống chế”.
Nhẫm Cửu sửng sốt: “Anh nói... hoàng đế là người của bọn chúng?”.
Sở Cuồng nghiêm nghị gật đầu.
Xâu kẹo hồ lô trong tay Nhẫm Cửu rơi xuống đất:” Vậy chúng ta còn làm được gì nữa?”.
Ánh mắt Sở Cuồng vẫn bình tĩnh: “Chẳng phải em nói muốn Gi*t hoàng đế sao?”.
Nhẫm Cửu nắm chặt nắm tay. Nhẫm Cửu hận hoàng đế, mỗi lần nghĩ đến các chị gái của mình là lại hận không thể băm vằm hoàng đế ra ngàn mảnh. Nhưng Nhẫm Cửu cũng hiểu rõ, hiểu rõ hơn bất cứ ai, nàng không Gi*t được hoàng đế. Nàng đến kinh thành, đi tìm tên tướng quân đó là đi tìm cái ૮ɦếƭ dưới lớp vỏ bọc báo thù.
Không lâu trước đây Nhẫm Cửu vẫn cho rằng mình không còn sợ ૮ɦếƭ nữa. Nhưng sau khi thật sự “૮ɦếƭ” một lần, Nhẫm Cửu chợt phát hiện nàng vẫn muốn sống, vẫn lưu luyến, nàng quyến luyến Sở Cuồng và tính mạng nàng hơn nàng tưởng...
Sở Cuồng nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Anh có thể đối phó Bạch Quý, thậm chí đối phó với đội quân dưới trướng ông ta. Nhưng anh không đối phó được lãnh đạo cao nhất của nơi này. Theo những tìm hiểu thời gian này, đây không phải là một quốc gia tự do. Người lãnh đạo cao nhất có quyền lực quá lớn, hắn có thể dễ dàng điều động toàn bộ sức mạnh của đất nước. Anh không thể chống lại sức mạnh này, cho nên anh cần liên thủ với họ”.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Sở Cuồng đã vạch ra kế hoạch tiếp theo rồi sao? Đúng là một kẻ lí trí tỉnh táo đến đáng sợ.
”Em từng nói với anh, nguyện vọng của em là Gi*t hoàng đế và tướng quân đó. Còn anh đã nói, nếu như đó là nguyện vọng của em, anh sẽ cố hết sức hoàn thành.” Sở Cuồng nói những lời này mà vẫn bình tĩnh, không giống như đang định đi Gi*t vị vua có thể dễ dàng huy động sức mạnh của cả một đất nước.
Nhẫm Cửu yên lặng rất lâu: “Anh cũng phải đi Gi*t Bạch Quý sao? Nhưng hắn chẳng phải thầy dạy của anh trước đây sao?”.
“Từ giây phút sinh vật không mang hình người đánh lén Kì Linh giáo, một cuộc chiến tranh cũng đã bắt đầu. Trên chiến trường không có thầy giáo, chỉ có quân ta, quân đồng minh và kẻ thù. Mà trong cuộc chiến tranh này, hiện nay quân ta chỉ có hai người”.
Nhẫm Cửu nhoẻn miệng cười: “Rõ! Thưa tướng quân!”.
Mười ngày sau, trong thành Giang Châu. Trước võ đường của nhà họ Lâm, các chưởng môn đến từ các đại môn phái đã ngồi vào chỗ. Người chấp lễ trên bục cao giọng đọc tên những môn phái và chưởng môn tham dự đại hội võ lâm lần này. Sau khi người chấp lễ đi xuống, Lâm Cẩm Phong, thiếu chủ Lâm gia đứng lên bục, ôm quyền kính lễ tứ phương: “Các vị…”. Vừa mới bắt đầu nói, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng quát khẽ, tiếng không lớn nhưng lại khiến mọi người ở đây đều thấy ù tai: “Khoan đã”.
Cổng đại viện trước võ đường lập tức bị đẩy tung ra, một gã nô bộc lăn vào, khiến mọi người đều nhìn về phía cổng.
“Tế ti Tiêu Phi của Kì Linh giáo ở đây”. Một người mặc áo bào đen cất bước đi vào võ đường. Nhìn thấy hắn, mọi người đều thất kinh, một là vì thấy hắn đường đường chính chính xuất hiện ở đây, hai là vì thấy mái tóc bạc trắng của hắn. Người của tứ đại thế gia ngồi trên cùng đều sầm mặt nhưng không ai đứng dậy chất vấn, chỉ có những người ngồi dưới là kích động.
“Tiêu Phi của ma giáo”. Một người đàn ông cao lớn hô to: “Đại hội chọn minh chủ của chính đạo võ lâm ta, há lại để đám tép riu các ngươi đến đây làm càn?”.
“Kì Linh ta cũng là một môn phái võ lâm, tại sao không thể đến đây tham dự? Minh chủ võ lâm, ai có võ công cao là được làm. Các ngươi đã lập võ đài thì phải có khí độ nhận thua. Nếu ai phản đối thì cứ việc đến đây đấu với ta”. Vẻ mặt và giọng nói đều lạnh lùng, ý khiêu khích trong lời nói của Tiêu Phi cũng rất rõ ràng, mọi người ở đây nghe thấy đều vô cùng tức giận.
Nhẫm Cửu nấp sau lưng Sở Cuồng. Phó Thanh Mộ cười nàng, nhỏ giọng trêu chọc: “Cửu cô nương, cô nương lại nhát gan như vậy à? Sợ gì? Mọi người ở đây đều nhìn Tiêu Phi, đao trong tay họ có chém cũng chỉ chém Tiêu Phi, bây giờ còn ai có tâm tư quan sát đám tiểu lâu la theo sau hắn như chúng ta chứ?”.
Nhẫm Cửu định nói chuyện với Phó Thanh Mộ, Sở Cuồng bên kia lại đột nhiên nắm cánh tay nàng kéo nàng bước sang bên cạnh một bước, cách xa Phó Thanh Mộ thêm một chút.
Nhẫm Cửu ngẩn ra quay sang nhìn Sở Cuồng, nhưng thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm người tứ đại thế gia trên hàng đầu chứ không hề nhìn nàng, dường như bàn tay vừa rồi kéo nàng không phải tay hắn. Nhẫm Cửu cố kìm nén rất lâu, cuối cùng vẫn buột miệng nói ra: “Mấy ngày nay dường như anh rất không thích em nói chuyện với Phó Thanh Mộ. Có phải anh đang ghen không?”.
Bàn tay buông bên kia của Sở Cuồng hơi nắm lại. Hắn lạnh nhạt quay sang nhìn Nhẫm Cửu, bình thản nói: “Vừa rồi hắn cưỡi ngựa, trên người có xác suất cực lớn mang vi khuẩn gây bệnh không biết tên. Anh chỉ muốn em tránh bị lây bệnh”.
Phó Thanh Mộ bực mình: “ Này này, nói mấy câu với ta sẽ lây bệnh á? Không được làm nhục người khác như thế!”.
Sở Cuồng trợn mắt nhìn hắn, Nhẫm Cửu tiếp lời: “Anh nói rất đường hoàng, nhưng em vẫn cho rằng anh đang ghen”.
“Không phải!”.
Một luồng sát khí từ phía trước ập đến, ba người đồng loạt im miệng, chỉ thấy Tiêu Phi lạnh lùng nhìn ba người bọn họ một cái, mọi người xung quanh cũng yên lặng nhìn bọn họ. Vậy là bọn họ vừa giành mất sự chú ý của mọi người từ Tiêu Phi.
Sở Cuồng hắng giọng một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với đám người võ lâm: “ Kì Linh giáo muốn có vị trí minh chủ võ lâm. Ai không phục cứ đến đánh một trận”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.
“Nhóc con nhà ngươi là ai? Ăn nói quá mức cuồng vọng!”. Một ông già râu bạc vỗ bàn nổi giận quát lên.
Không đợi Sở Cuồng đáp lời, Tiêu Phi đã cười nhạt: “Thanh Long đạo trưởng đã bất mãn với tả hộ pháp mới của giáo ta, chi bằng lên tỉ thí với tả hộ pháp, nói chuyện bằng nắm đấm cho dễ”.
Tả hộ pháp mới chính là cách gọi Sở Cuồng bọn họ đã bàn bạc trước. Phó Thanh Mộ thì được khoác danh hiệu đường chủ. Còn Nhẫm Cửu...
“Đúng là làm càn!”. Chợt có một thanh niên cười lạnh lùng: “Thanh Long đạo trưởng là người đứng đầu một phái, địa vị tôn quý, một hộ pháp tầm thường há lại đáng để Thanh Long đạo trưởng động thủ? Tiêu Phi, nếu ngươi có bản lãnh thật sự thì gọi giáo chủ của các ngươi ra tiếp chiêu!”.
Cả võ lâm đều biết Tiêu Phi đã tìm giáo chủ Kì Linh giáo nhiều năm mà không có kết quả, hắn vốn định chế nhạo Tiêu Phi, không ngờ vừa nói xong lại thấy mấy mũi ngân châm đâm vào các huyệt vị lớn trên người. Hắn không kịp kêu lên một tiếng, miệng trào máu đen, ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, tiếng rút đao leng keng vang lên không ngừng. Lông măng Nhẫm Cửu dựng đứng, vô thức muốn lùi lại phía sau nhưng đã bị Sở Cuồng giữ lại.
Tiêu Phi cao giọng nói: “Giáo chủ Kì Linh giáo ở đây, các ngươi không được phép khinh nhờn”.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ võ đường đều xôn xao.
Tiêu Phi quay lại đưa mắt ra hiệu cho Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu lại nhát gan rụt đầu rụt cổ: “Tôi phải ra làm bia đỡ đạn thật à?”.
Sở Cuồng sau lưng đẩy Nhẫm Cửu một cái, thì thầm: “Cho dù em là bia đỡ đạn, anh cũng có thể đảm bảo không ai động vào em được. Đừng sợ”.
Nhẫm Cửu nghe vậy mới cắn răng đứng lên phía trước.
Võ đường chợt im bặt. Một đại đao khách to béo đột nhiên bật cười ha hả: “Không biết ma giáo lôi một con nhóc ở đâu ra giả mạo giáo chủ. Để ta thử xem thế nào!”. Hắn vỗ bàn, bất chấp tiếng quát: “Không được kích động” của thiếu chủ nhà họ Lâm, tung người bay lên. Hắn tuy to béo nhưng động tác lại nhẹ như chim én, nhảy lên đến giữa không trung, tung chưởng định đánh xuống đỉnh đầu Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu hơi sợ hãi khi đứng trước đám đông, nhưng khi đột nhiên có người tấn công thì lại không hề thấy sợ. Sau khi đã gặp con rắn trắng dưới giếng của Kì Linh giáo và những sinh vật không mang hình người đó, thế giới này chắc đã không có yêu quái nào có thể làm Nhẫm Cửu cảm thấy sợ nữa, nói gì một tên mập tròn vo...
Quả nhiên khi tay gã mập này còn cách Nhẫm Cửu một trượng, hai tiếng tít tít vang lên, một tia sáng màu xanh lam bắn thẳng vào иgự¢ hắn. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bị tia sáng xanh đó bắn rơi xuống đất.
Xung quanh im lặng như tờ, ngay cả thiếu chủ nhà họ Lâm trên đài luận võ cũng sững sờ.
Phó Thanh Mộ ở phía sau cười rất đúng lúc: “Ôi chao, trông có vẻ bị thương nặng đấy, các ngươi còn không mau kéo tên mập này xuống xem? Đừng để đến lúc hắn ૮ɦếƭ lại trách chúng ta ra tay quá nặng”. Phó Thanh Mộ đã từng chịu không ít khổ sở vì những nhân sĩ chính đạo này, bây giờ thấy cảnh đó đương nhiên cực kì vui vẻ. Hắn khoanh tay, đắc ý như mình là người vừa đánh thắng: “Bây giờ sao các ngươi không kêu gào nữa? Ngay cả hộ pháp của bọn ta cũng không thắng được mà còn đòi đấu với giáo chủ của bọn ta?”.
Phát súng vừa rồi của Sở Cuồng khiến những người ở đây đều không dám tiếp lời. Gã mập đó trong chốn võ lâm có ngoại hiệu là Lí tường thép, công phu khác không nói, nhưng công phu kim chung tráo, thiết bố sam lại luyện đến xuất thần nhập hóa. Cho dù là gia chủ của tứ đại thế gia đấu với hắn cũng chưa chắc có thể một đòn đánh bại hắn. Cho nên vừa rồi hắn mới dám ỷ vào bản lãnh này của mình mà hùng hổ lao ra, ai ngờ một đòn đã gục chỉ bằng một νũ кнí hình thù kì quái?”.
Sau một hồi yên lặng, người đàn ông trung niên ngồi ghế đầu bên trái đứng lên: “ Lão phu xin được lĩnh giáo vị hộ pháp này”.
Tiêu Phi đảo mắt, thấy Sở Cuồng đang nhìn mình liền nói với vẻ mặt lạnh lùng không chút do dự: “Chúng ta cần lập uy. Sở công tử cứ việc động thủ”.
Phó Thanh Mộ sau lưng bọn họ nghe thấy liền bĩu môi, ngay cả Nhẫm Cửu cũng không khỏi quay lại thoáng nhìn Tiêu Phi. Trong thời gian mấy ngày nay, họ đã điểm lại một lượt các nhân vật có máu mặt trên giang hồ. Ngồi ở hàng đầu là người của tứ đại thế gia, mà tứ đại thế gia do Tiêu gia dẫn đầu. Người ngồi vị trí đầu tiên bên trái đương nhiên là người của Tiêu gia... Vậy là Tiêu Phi không hề niệm tình cũ với nhà họ Tiêu.
Sở Cuồng xoay người nhảy lên đài tỉ võ. Người đàn ông trung niên nhà họ Tiêu định đi ra, thiếu chủ Lâm gia Lâm Cẩm Phong lại đột nhiên mở miệng nói: “Tiêu thế bá, thế bá động thủ với một hộ pháp cỏn con e là mất thân phận. Đại hội hôm nay đã triệu tập ở nhà họ Lâm của tiểu chất, tất nhiên là không để Tiêu thế bá tổn hại được. Mong Tiêu thế bá có thể đồng ý cho tiểu chất lên thay để giữ vững thanh danh cho chính đạo võ lâm chúng ta”.
Lời Lâm Cẩm Phong nói ra khiến các bậc trưởng bối ở đây liên tiếp gật đầu, xem ra đều thừa nhận vị thiếu chủ nhà họ Lâm sắp kế nhiệm này. Mà võ công của Lâm Cẩm Phong cũng là kiệt xuất trong các thanh niên đương thời, giao việc này cho hắn, các nhà đều hết sức yên tâm.
Nhẫm Cửu lo lắng nhíu mày. Phó Thanh Mộ nhỏ giọng trêu Nhẫm Cửu: “ Sao thế? Cửu cô nương sợ Sở huynh không thắng nổi tên thiếu chủ nhà họ Lâm này à? Cửu cô nương cứ yên tâm, gã Lâm Cẩm Phong này thoạt nhìn khỏe mạnh nhưng kì thực tu vi võ công kém xa Tiêu Thế Lệ. Sở huynh đánh nhau với hắn tất nhiên là thắng chắc”.
Nhẫm Cửu ôm trán lắc đầu: “Không không, tôi sợ Sở Cuồng thắng quá dễ dàng...”.
Lâm Cẩm Phong nói một cách uy phong lẫm liệt rằng phải giữ vững thanh danh chính đạo võ lâm, lại bị Sở Cuồng một phát bắn gục thì còn gì là thể diện của người ta nữa?
Suy cho cùng sau này họ vẫn phải hợp tác với nhau, vừa bắt đầu đã ℓàм тìин hình căng thẳng như vậy, sau này xử lí sẽ cực kì phiền phức.
Lâm Cẩm Phong đứng trên võ đài, thân hình cao ráo, áo trắng khẽ bay theo gió, khí độ đường hoàng: “ Nếu ta thắng, hôm nay mời Kì Linh giáo các vị rút lui, không tham dự chuyện tuyển chọn minh chủ võ lâm nữa. Nếu huynh đài thắng, Kì Linh giáo các vị sẽ có tư cách tham tuyển minh chủ võ lâm. Các vị đồng đạo trăm người cùng nhìn, nếu có người nào phản đối cứ đứng lên nói thẳng cũng không sao”.
Hắn yên lặng đợi một lát, thấy không có ai nói gì mới ôm quyền, không hề thất lễ với Sở Cuồng: “Huynh đài, mời!”.
Sở Cuồng lập tức sờ cây súng đeo bên người.
“Khoan đã!”. Gia chủ Hách Liên Gia ngồi trên ghế cuối hàng ghế bên phải tứ đại thế gia chợt mở miệng: “Trên đài luận võ phải so đấu bằng đao thật thương thật. Ám khí của phường trộm cắp không thể mang ra so đấu”. Gia chủ Hách Liên gia gầy gò, đôi mắt âm u lạnh lùng làm mọi người ớn lạnh: “Nếu Kì Linh giáo các ngươi cố ý dùng thủ đoạn thâm độc để quấy phá chính đạo võ lâm chúng ta thì đừng trách chúng ra không khách sáo”.
Ý hắn là xếp νũ кнí của Sở Cuồng vào loại ám khí thâm độc. Thông thường khi các môn phái đấu đá, công khai hay ngấm ngầm giở thủ đoạn cũng là chuyện bình thường, nhưng một khi đã lên võ đài mà dùng ám khí thì quả thật hơi khó ăn nói. Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng, theo một nghĩa nào đó mà nói, những νũ кнí của hắn quả thật cũng có thể coi như ám khí.
Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ Hách Liên gia, sau đó giơ νũ кнí lên ngắm về phía ông ta. Trong lúc mọi người đều chưa phản ứng lại, ngón tay hắn đã ấn vào chỗ lõm trên súng.
Nhẫm Cửu kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản đã nghe thấy hai tiếng tít tít. Một tia sáng xanh bắn tới nhưng chỉ bắn trúng nền đá xanh dưới chân gia chủ Hách Liên gia, trên viên đá lập tức xuất hiện một cái lỗ.
“Đây là súng thật”(*). Sở Cuồng lạnh lùng giải thích, giọng nói nghe có vẻ hết sức không vui: “Chính là súng do xưởng quân giới số hai mươi tám của sao Satan chế tạo, đã đi theo ta năm năm ba tháng. Sự nghi ngờ của các hạ là một sự sỉ nhục đối với ta. Lần này là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, ta sẽ bắn vào đầu các hạ”.
Tất cả mọi người yên lặng một lát rồi lập tức xôn xao. Sắc mặt gia chủ Hách Liên gia tối sầm: “Kì Linh giáo đang khiêu khích bọn ta?”.
Trong lúc mọi người kích động, thần sắc của Tiêu Phi vẫn không thay đổi, dường như đang nói “Ta khiêu khích các ngươi thì sao?”. Thái độ ngang ngược làm mọi người cắn răng giận dữ.
Phó Thanh Mộ bên cạnh cười sằng sặc: “Sở huynh thật là buồn cười, không ngờ Sở huynh lại bực mình vì có người cho rằng khẩu súng của huynh ấy không phải là hàng thật”.
(*) Từ “súng” trong câu nói của Sở Cuồng còn có nghĩa là “cây thương”.
Chỉ có Nhẫm Cửu lặng lẽ lau mồ hôi. Chẳng lẽ chỉ có mình nàng nghĩ đến vấn đề hợp tác sau này hay sao? Chẳng lẽ không ai nghĩ bây giờ họ phải kết thúc thế nào hay sao?
“Cứ dùng đi”. Trong lúc xung quanh đang ầm ĩ, Lâm Cẩm Phong trên đài tỉ võ đột nhiên nói: “Nếu đó là νũ кнí của huynh đài thì tất nhiên có thể sử dụng. Trận đấu này chúng ta không có gì cấm kị”.
Không có gì cấm kị cũng chính là chiêu gì cũng có thể dùng được, bất kể là đường hoàng hay lén lút, cứ thắng là được. Lâm Cẩm Phong nói ra lời này, xung quanh yên tĩnh lại một chút. Nhẫm Cửu không khỏi nhìn về phía Lâm Cẩm Phong vẻ hơi nể phục. Tuổi còn trẻ như vậy mà khí độ rất lớn, cũng khá can đảm. Đã thấy uy lực hai lần Sở Cuồng nổ súng mà vẫn dám đẻ Sở Cuồng dùng νũ кнí. Đúng là một anh hào thiếu niên.
Mọi người ở đây có lẽ cũng cảm phục trước khí độ của Lâm Cẩm Phong, dù vẫn còn tức giận bất mãn nhưng đều lần lượt ngồi xuống xem tình hình phát triển ra sao.
Nhẫm Cửu cũng thở phào, thầm nghĩ, trong tình hình này, chỉ cần Sở Cuồng bỏ súng đánh nhau một trận bằng công phu tay chân với Lâm Cẩm Phong là được. Dù sao Nhẫm Cửu cũng đã thấy Sở Cuồng chém Gi*t những sinh vật không mang hình người đó, thật sự có lòng tin vô hạn đối với sức mạnh thật sự của Sở Cuồng. Đến lúc đó chỉ cần Sở Cuồng dựa vào sức mạnh của chính hắn đánh thắng Lâm Cẩm Phong, những nhân sĩ võ lâm này chắc cũng sẽ không nói gì nữa. Việc hợp tác của bọn họ sau này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều...
Nhẫm Cửu còn đang đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ của mình chợt nghe thấy Sở Cuồng nói: “Xem ra ở đây chỉ có các hạ hiểu được lí lẽ. Sở Cuồng kính nể các hạ”.
Đúng vậy, Nhẫm Cửu gật đầu, gã Lâm Cẩm Phong này qủa thật không tồi.
Sau đó chợt nghe thấy hai tiếng tít tít, vẻ mặt Nhẫm Cửu cứng đờ: “ Ôi...”.
Một chớp mắt sau, Sở Cuồng đã ngắm vào иgự¢ Lâm Cẩm Phong bắn một phát súng. Lúc này nụ cười ôn hòa rộng lượng của Lâm Cẩm Phong còn chưa thu lại, các nhân sĩ võ lâm đang tức giận cũng vừa ngồi xuống. Cùng với một tiếng rầm, không có gì phải nghi ngờ, bóng dáng uy vũ của Lâm Cẩn Phong ngã xuống.
Nhẫm Cửu kinh ngạc đờ cả người ra. Ngay cả Phó Thanh Mộ cũng hơi sững sờ, chỉ có vẻ mặt Tiêu Phi vẫn lạnh lùng, dường như Sở Cuồng có kiêu ngạo vô sỉ hơn nữa cũng không có vấn đề gì....
Sở Cuồng đi vài bước tới gần, thấy Lâm Cẩm Phong đang che иgự¢, vẫn còn tỉnh, tay kia chỉ Sở Cuồng, miệng mấp máy, không biết muốn nói gì. Sau đó Sở Cuồng ngắm vào иgự¢ hắn, lại bắn một phát súng không chút lưu tình. Sau đó hắn bồi thêm hai phát vào Lâm Cẩn Phong đã ngất đi, dường như đề phòng hắn sẽ tỉnh lại...
Sau một thoáng im lặng như tờ, tiếng chửi mắng và trách cứ vang lên không dứt, có người thậm chí còn cởi giầy ném về phía Sở Cuồng. Sở Cuồng tránh ra, mặt không biểu cảm, cũng không truy cứu. Nhẫm Cửu sắp khóc một dòng sông đến nơi rồi. Nhìn Sở Cuồng phóng khoáng cất súng, lạnh lùng nói với người của tứ đại thế gia “Ta thắng rồi”, Nhẫm Cửu thật lòng cảm thấy Sở Cuồng rất hèn hạ!
Sở Cuồng không hề để ý tiếng mắng chửi khó nghe thế nào, chỉ lẳng lặng nhảy xuống võ đài, đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu, nghiêm mặt nói: “Nhiệm vụ hoàn thành. Thành công giành được quyền tranh cử minh chủ võ lâm”.
Nhẫm Cửu khóc không ra nước mắt, chỉ trích Sở Cuồng: “Anh không thể bỏ súng đi, dùng nắm đấm đánh nhau với người ta một trận đàng hoàng à? Anh xem những người này đang mắng chửi thế nào!”.
“Đó là bởi vì bọn họ đã thua”. Sở Cuồng nói rất thản nhiên: “Vận dụng νũ кнí tiên tiến giành được quyền khống chế tuyệt đối trên chiến trường, nhanh chóng kết thúc chiến tranh, giảm bớt tiêu hao, đây đều là những kiến thức quân sự cơ bản”.
Nhẫm Cửu trợn ngược mắt im lặng.
“Chỉ có thể trách họ quá yếu”.
Nhẫm Cửu sắp sửa phát điên: “Vậy anh nói xem bây giờ giải quyết thế nào? Anh cho rằng bọn họ sẽ thật sự tuân thủ lời hứa để chúng ta tiếp tục tham gia tranh cử minh chủ võ lâm à? Anh bắn gục cả người chủ trì của người ta rồi! Hắn là người duy nhất coi như có nói giúp chúng ta!”.
Nghe đến câu cuối cùng, vẻ mặt Sở Cuồng nghiêm lại: “ Đây đúng là sơ suất của anh.”
“Anh còn bồi thêm hai phát súng, không ngờ lại còn bồi thêm hai phát...”.
“Đây là νũ кнí phi quân dụng, giá trị tổn thương đã giảm xuống mức nhỏ nhất, chỉ làm hắn tạm thời ngất xỉu chứ không gây ra tổn thương tới tính mạng hắn”. Hắn nói như thể đã ban phát ơn huệ rất lớn cho người khác.
Nhẫm Cửu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Thắng thua đã định”.
Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, rất nổi bật giữa tiếng mắng chửi trầm ᴆục của những người đàn ông. Mọi người yên lặng, chỉ thấy một cô gái ngồi bên phải tứ đại thế gia đứng dậy, trên đầu đội khăn sa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp: “Thua thì phải chấp nhận. Gia huynh trước đó đã đưa ra lời hứa, nhà họ Lâm tất nhiên phải chấp hành đến cùng. Từ giờ trở đi Kì Linh giáo có thẻ tranh đua cao thấp với các vị để giành quyền làm minh chủ. Lúc trước đã không có ai phản đối, lúc này mọi người cũng nên yên lặng”.
Người nói là em gái của Lâm Cẩm Phong, cũng là con út của nhà họ Lâm. Nghe thấy cô gái này mở miệng, đám đông quả nhiên yên lặng hơn nhiều.
“Ba vị thế bá có đồng ý với cách nói của tiểu nữ không?”. Thắng bại quả thật đã rõ ràng, ba vị gia chủ đều gật đầu. Chẳng qua chỉ là tư cách tham dự mà thôi, còn ai làm minh chủ võ lâm lại không phải chỉ dùng nắm đấm nói chuyện.
Thấy thái độ của tứ đại thế gia đều như vậy, mọi người cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Cô gái che mặt sai người đưa Lâm Cẩm Phong đã hôn mê bất tỉnh xuống, lại cao giọng nói: “Hôm nay gia huynh tạm thời không thể chủ trì đại hội, sợ là phải làm phiền các vị ở lại Lâm phủ một đêm. Ngày mai gia huynh tỉnh lại sẽ tạ lỗi với các vị sau, sau đó sẽ tính toán tiếp. Tiểu nữ sẽ sai người đưa các vị đi nghỉ”. Cô ta phất tay, lập tức có gia bộc đi lên dẫn khách khứa về phòng. Sau khi tiễn ba vị gia chủ, cô gái che mặt mới quay đầu lại nhìn đám người Nhẫm Cửu vẫn đứng ở giữa sân, không có ai tới đón.
Tất cả đều yên lặng. Cô gái đi tới, dừng lại trước mặt Sở Cuồng và Nhẫm Cửu: “Không ngờ thân phận của hai vị ân nhân lại là như vậy. Cầm Tố quả thực sợ hãi”.
Cô gái đến gần, Nhẫm Cửu có thể nhìn thấy lờ mờ dung nhan của cô ta dưới tấm mạng che mặt, lập tức sửng sốt kêu lên: “Cô… cô là…”.
Cô gai này lại chính là cô gái lần trước họ đã cứu trong sơn trại Thanh Lộc môn. Thảo nào khi đó cô ta nói sau này bọn họ đến Giang Châu thì đến tìm cô ta, thì ra cô ta chính là đại tiểu thư của nhà họ Lâm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc