Thì Ra Sai Vẫn Luôn Là Mình...
Thư Yến Tả liếc mắt nhìn Camille, đuôi mắt nhếch lên, “Cô là người rất có ý tưởng, tôi hy vọng cô có thể tiếp tục giữ vững, Thư Á chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.”
“Có thể đi theo bên cạnh tổng giám đốc, là vinh hạnh của tôi.” Camille cười đến tao nhã.
Thư Yến Tả đặt ly rượu xuống, “Mọi người chơi tiếp, tôi đi trước.” Xoay người sải bước đi ra ngoài cửa.
Camille nhìn bóng lưng Thư Yến Tả rời đi, trong mắt lộ ra kiên quyết: Cho dù anh có một con trai, còn nói chính anh có một người vợ đã bỏ nhà ra đi năm năm, cũng không sao cả, tôi vẫn sẽ thử xem, tôi cũng không sợ thua.
Mà sau khi quay lại thành phố L, Hoắc Nhĩ Phi lại bắt đầu cuộc sống sâu gạo, Lucus và Tiêu Tiêu ngược lại thân quen, mở miệng một tiếng “Dì Tiêu Tiêu”.
Kể từ sau khi Tiêu Tiêu biết được bé là con trai ruột của Phi Phi thì ngạc nhiên đến mức miệng cũng có thể nhét được một trái trứng gà rồi, không nói còn không hiểu được, vừa nói thật đúng là giống, chỉ có điều như vậy chuyện của Phi Phi và anh Tuyết Luân rốt cuộc định làm như thế nào.
Anh Tuyết Luân có thể chấp nhận Phi Phi có một con trai lớn như vậy không? Còn có Thư Yến Tả tại sao nói dối phóng viên rằng Lucus không phải là con trai của Phi Phi nữa?
Sau khi nghe Phi Phi giải thích, Tiêu Tiêu không khỏi bội phục năng lực ứng biến và đầu óc của người đàn ông này, năm tuổi và năm tuổi rưỡi? Thật đúng là! Cũng sắp vượt qua nhân viên chuyên nghiệp là cô rồi, chọn ra khe hở trong từ ngữ như vậy.
“Phi Phi, nhưng cậu không sợ lại bị truyền thông phát hiện sao? Bọn họ đã nhận định Lucus không phải là con trai ruột của cậu rồi, nếu như bị chụp hình bé đang ở nhà cậu, thì có thể khó chơi rồi.” Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
“Tớ cũng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ không phải tớ đang trong giai đoạn nghỉ phép sao, cũng không liên lạc gì với Tuyết Luân, Âu đại ca, thuộc về trạng thái ở trong nhà, lại nói tớ cũng không phải người trong làng giải trí, những phóng viên bát quái kia cũng không cần ngày ngày theo đuổi tớ, lần một lần hai thì còn mới mẻ, cứ như vậy sẽ không ai xem, quan trọng nhất là gần đây tớ ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ đã phai nhạt đi rất nhiều, trừ phi tớ lại trở về Âu Kỳ đi làm, bằng không chú ý của bọn họ tới tớ sẽ ít đi nhiều.”
“Cậu nói cũng có đạo lý, chỉ có điều vẫn nên cẩn thận chút.”
“Ừ, tớ hiểu biết rõ, tớ cũng rất phiền về những phóng viên bát quái kia, chủ yếu là Âu đại ca và Tuyết Luân mới là đối tượng bọn họ chú ý, mà tớ rất may mắn có quan hệ liên quan đến hai người bọn họ, cho nên những phóng viên bát quái kia cũng liệt tớ vào đối tượng cần chú ý, thật bất đắc dĩ...” Hoắc Nhĩ Phi nhún nhún vai, cười đến không thể làm gì được.
“Thời thế bây giờ chính là như vậy, ai mà có liên quan đến minh tinh hoặc phú nhị đại, con nhà giàu, lập tức sẽ được chú ý theo, không muốn nổi tiếng cũng khó, thật sự không có biện pháp nào.” Tiêu Tiêu cũng thở dài.
Hai người ngồi đối mặt nhau, than thở xã hội và thực tế này với nhau.
Mấy ngày nay Chử Tuyết Luân vừa đúng đi Hải Nam ra khỏi nhà, nơi đó có một mảnh đất đang bán đấu giá, anh muốn đi đấu thầu, quốc gia đã công khai chính sách: Hải Nam theo thế tất yếu sẽ phát triển thành đảo du lịch quốc tế, anh nhất định phải chiếm đoạt được tiên cơ *, tương lai bất động sản Sở viên phải chiếm được một chỗ ngồi riêng trong đảo du lịch quốc tế Hải Nam mới được.
(*) Tiên cơ: thời điểm then chốt, quyết định thời gian của tình hình trong tương lai. (Theo baike.baidu)
Chờ khi anh trở về, đã là cuối tháng một, cách lễ mừng năm mới thời gian không tới mười ngày, anh gọi điện thoại hẹn Phi Phi ra đi ăn cơm.
Hoắc Nhĩ Phi rất sảng khoái đồng ý, nhưng tha du bình * nhỏ nói gì cũng muốn đi theo cùng, còn ăn vạ, giả bộ đáng thương đòi cô đồng tình.
(*) Tha du bình 拖油瓶
Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu
Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.
Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do 1, 2 người đi mua, mỗi lần cần đi rất xa để mua 7, 8 ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất nhỏ. Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, đi vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê trên đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)
“Lucus phải nghe lời, mẹ muốn nói chuyện một chút với riêng chú Chử, con ở bên cạnh sẽ làm mẹ phân tâm, bà ngoại, ông ngoại chơi với con không tốt sao? Không phải con rất thích bà ngoại và ông ngoại sao?” Hoắc Nhĩ Phi giảng đạo lý với con trai.
“Nhưng mà, con vẫn muốn ở chung với mẹ chứ sao...” Lucus dẩu cái miệng nhỏ nhắn, âm cuối còn kéo thật dài.
“Một lần này thôi, về sau mẹ đều mang theo con đi được không?”
“Vậy, được rồi... Mẹ về sớm một chút.” Lucus cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nếu như quá cố tình gây sự, mẹ lại không thích.
“Thật biết nghe lời, con muốn cái gì, mẹ mang về cho con, Capuchino bánh ngọt?”
Đầu nhỏ của Lucus gật thật nhanh, bé thích ăn Capuchino bánh ngọt, cha bé thích uống cà phê Capuchino nhất.
Trong một nhà hàng tây hạng sang nào đó, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi ngồi đối diện nhau, tiếng nhạc dương cầm êm tai du dương vang vọng bên tai, nhẹ nhàng chậm chạp ấm áp.
“Phi Phi...”
“Tuyết Luân...”
Sau khi trầm mặc một lúc hai người đồng thời mở miệng.
“Em nói trước đi.” Chử Tuyết Luân rất lịch sự nói.
“Tuyết Luân, thật ra thì Lucus là con trai của em.” Hoắc Nhĩ Phi nói thật bình tĩnh, nhẹ nhàng khép mí mắt, “Năm năm trước, em bị Thư Yến Tả nhốt ở nhà anh ấy, anh ấy không chịu buông tha cho em trở về, em đã từng cố gắng chạy trốn, nhưng lại bị một người phụ nữ tố cáo, sau đó lại bị bắt, khi em hôn mê tỉnh lại thì biết được mình mang thai, lúc ấy em nghĩ hết mọi biện pháp muốn xóa sạch đứa bé. Nhưng anh ấy không chịu, nhất định đòi em sinh đứa bé ra, đánh ૮ɦếƭ em cũng không muốn. Cuối cùng, anh ấy định ra một hiệp nghị với em, chỉ cần em sinh đứa bé ra, sẽ để cho em rời đi, em biết rõ mình không có bất kỳ năng lực gì để chống đối lại anh ấy, trốn cũng chạy không thoát, lại không có điện thoại có thể liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài, sinh ra đứa bé có thể được tự do là khát vọng vô cùng của em, cho nên, em liền đồng ý.”
Chử Tuyết Luân càng nghe, chân mày chau được càng sâu, nói như vậy, lúc ấy Phi Phi nhất định bị rất nhiều khổ, anh vô cùng rõ ràng tính khí của Phi Phi, quật cường chấp nhất, còn có chút cố chấp đơn thuần.
“Phi Phi, xin lỗi.” Chử Tuyết Luân nói nhỏ.
“Lúc ấy hiệp nghị đã nói rõ ràng, sau khi rời đi, hai bên đều không thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương, em vốn tưởng rằng tất cả đều sẽ qua đi, đời này sẽ không gặp lại bọn họ, thật sự không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, Thư đại ca lại mang Lucus tới đây.” Hoắc Nhĩ Phi khẽ cắn cánh môi, chuyện kế tiếp Tuyết Luân đã biết, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, nhưng mà anh sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, cô đều sẽ không trách anh.
“Phi Phi, xin lỗi, để cho em một mình chịu đựng nhiều như vậy, anh đây thân là chồng chưa cưới quá không xứng chức.” Chử Tuyết Luân liên tưởng đến câu nói của Thư Yến Tả ở sân bay lần đó, anh ta có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Phi Phi, tại sao mình lại không thể đây? Bản thân mình là chồng chưa cưới sao lại có thể không phóng khoáng như vậy!
Mặc dù là do Phi Phi không nói ra sự thật trước, nhưng chuyện này một chút cũng không phải do cô cố ý, là bị người đàn ông Thư Yến Tả kia ép, đổi lại một người phụ nữ khác gặp chuyện như vậy, cũng sẽ không bằng lòng bị người ta vạch trần vết sẹo lần nữa, mặc dù Phi Phi nói rất bình thản, nhưng anh có thể tưởng tượng được ngay lúc đó Phi Phi có bao nhiêu tuyệt vọng, không khỏi kéo tay Phi Phi.
“Là em không tốt, là em quá ích kỷ, em ích kỷ đi nhận tình yêu của anh, lại quên chân tướng luôn có một ngày ra ngoài ánh sáng. Vốn đã định nói với anh từ sớm rồi, nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, kết quả lại bị tạp chí bát quái vạch trần ra, quả nhiên có báo ứng.” Hoắc Nhĩ Phi cười đến khổ sở.
“Phi Phi, nếu là chuyện của năm năm trước, chúng ta còn suy nghĩ về nó làm gì, không phải ba năm nay chúng ta rất hạnh phúc sao, anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc.”
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây dại, anh nói không để ý, nhưng thật sự không để ý sao? Hơn nữa mình còn có một đứa con trai.
“Tuyết Luân, em không còn là Phi Phi đơn thuần ban đầu nữa rồi, hơn nữa, em còn có một đứa con trai, mặc dù em và cha đứa bé không có tình cảm gì, nhưng mà em lại rất thích Lucus, năm đó ngay cả liếc em cũng nhìn bé đã độc ác bỏ bé lại mà rời đi, vẫn khiến cho em cảm thấy rất áy náy, cho dù nói như thế nào, đứa bé là vô tội.”
“Giống như chính em nói, đứa bé là vô tội, mà em cũng vô tội giống vậy, thân ở tại hoàn cảnh như vậy, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, rất tuyệt vọng chứ?”
Hoắc Nhĩ Phi có một cảm giác xúc động trong nháy mắt, cô không ngờ Tuyết Luân có thể hiểu được cô, người đàn ông tốt như vậy đoán chừng thật sự có rất ít rồi, mặc dù anh không ngại, nhưng mình có thể không ngại sao? Trước khi còn chưa xác định được tình cảm của mình, cô không thể đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của Tuyết Luân.
Có lẽ nếu như không có khoảnh khắc Thư Yến Tả đỡ đạn thay cô, cô có thể không chút do dự đồng ý; hoặc có thể là đêm sinh nhật đó của mình, Thư Yến Tả lấy phương thức dùng ánh đèn lãng mạn thổ lộ, khiến cho tim của mình, đã có vẻ dao động không ổn định, nhưng cô biết mình phải làm một quyết định.
“Em không muốn làm một người phụ nữ xấu, trước khi không biết rõ trái tim của mình, em không thể ích kỷ mà đồng ý anh.” Hoắc Nhĩ Phi lắc lắc đầu.
Trong mắt Chử Tuyết Luân thoáng qua đau đớn, chẳng lẽ Phi Phi thật sự động lòng với Thư Yến Tả sao? Ngước mắt lên, kiên định nói: “Anh bằng lòng chờ, chờ cho đến khi em đồng ý mới thôi.”
Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn anh, “Em không đáng giá để anh làm như vậy.”
“Có đáng giá hay không, là do anh định đoạt.” Chử Tuyết Luân hình như đã quyết định, anh không muốn thua Thư Yến Tả, mặc dù anh ta có ưu thế là có một con trai, nhưng bản thân mình vẫn có phân lượng ở trong lòng Phi Phi, ít nhất trong ba năm Thư Yến Tả không có ở đây, vẫn là mình cùng với Phi Phi.
“Tuyết Nghê trở về chưa?” Hoắc Nhĩ Phi cố ý nói sang chuyện khác.
“Không có, con bé cứ chạy đi không rõ ràng như vậy, anh thật sự lo lắng cho nó, Phi Phi, giữa em và con bé nói chuyện tương đối dễ, hàn huyên nhiều với con bé một chút.”
“Tuyết Nghê cô ấy thật sự thích Thư đại ca, ít nhất bây giờ cô ấy tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy, chỉ có điều sắp bước sang năm mới rồi, em nhất định sẽ thâm tình kêu gọi cô ấy về nhà, thuận tiện mang theo Âu đại ca cùng về.” Khi Hoắc Nhĩ Phi nói đến bạn tốt, khóe miệng tràn ra nụ cười vui vẻ.
“Cha mẹ anh cứ rầm rì hoài bên tai anh cả ngày, để cho anh đón Tuyết Luân về, em cũng biết, cha mẹ luôn ký thác quá nhiều chờ mong vào con cái, cũng hy vọng con cái sống tốt, ngày hôm qua mẹ anh còn nhắc đến em, có thời gian đến nhà chơi một chút.” Chử Tuyết Luân rất tùy ý mà nhắc đến cha mẹ.
Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, bác trai Chử mặc dù là người hơi nghiêm túc, nhưng đối xử rất tốt với cô, bác gái Chử là một người đặc biệt thân thiết, lúc học cấp ba luôn muốn mời cô đến nhà chơi, còn luôn nói giỡn muốn cô làm con dâu.
Cô bây giờ, thật sự hơi không tiện đi nhà họ Chử rồi, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô phải suôn sẻ mới đi được.
Lúc trở về, Chử Tuyết Luân kiên trì muốn đưa cô về, khi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, cô không quên mua bánh ngọt Cappuccino mà bé bé thích ăn nhất, nhìn thấy mà Tuyết Luân hơi ghen, nếu là con trai của mình và Phi Phi thì tốt rồi.
Nước Anh.
“Hữu, nếu không anh đi làm phẫu thuật đi, Tom nói vẫn có tỉ lệ thành công, anh phải có lòng tin với mình.” Chử Tuyết Nghê dựa vào trong иgự¢ Thư Phiến Hữu, lo lắng nói.
“Anh biết rõ, nhưng tỉ lệ rất nhỏ, anh không muốn sau khi từ phòng phẫu thuật ra ngoài, thân thể lập tức lạnh lẽo...” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tuyết Nghê bụm miệng.
“Em không muốn anh nguyền rủa mình như vậy, coi như anh không nghĩ vì em, cũng phải suy nghĩ vì cục cưng của chúng ta.” Sau khi nói xong, trên mặt Chử Tuyết Nghê dần dần đỏ ửng lên.
“Cục cưng? Em mang thai?” Thư Phiến Hữu không thể tin hỏi lại.
“Vâng...” Chử Tuyết Luân gật gật đầu.
“Tuyết Nghê, đứa bé này không thể giữ lại.”
“Tại sao? Em muốn sinh con ra.” Hình như Chử Tuyết Nghê căng lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Hữu, trong lòng cô hơi dao động.
“Còn nhớ rõ anh đã nói với em như thế nào không? Bệnh của anh di truyền từ mẹ anh, mà đứa bé trong bụng em rất có thể sẽ di truyền bệnh của anh, u não là bệnh nan y, anh không muốn di truyền cho đời sau.”
“Nhưng mà, em trai và em gái anh không phải không bị di truyền sao? Nói rõ không phải trăm phần trăm.”
“Không được là không được, lỡ như đứa bé bị di truyền, chúng ta không phải đã hại cả đời nó sao?” Thư Phiến Hữu kiên trì suy nghĩ của mình, anh không muốn sau này đứa bé của mình cũng giống như mình.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy mẹ anh sinh hạ anh, là hại anh?”
“Không thể nói làm một, mẹ anh khi đó bà không biết, lại nói anh cũng không hối hận đi tới đời này, nhưng anh không thể áp đặt khổ sở này lên trên người đứa bé còn chưa ra đời, chuyện này không công bằng.”
“Đây là suy nghĩ của anh, huống chi đứa bé cũng không nhất định bị di truyền.” Chử Tuyết Nghê căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, cô rất muốn sinh hạ đứa bé này.
“Không được là không được, ngày mai phá bỏ đi.” Lời Thư Phiến Hữu nói không cho chống lại.
“Anh đây là đang Ϧóþ ૮ɦếƭ một sinh mệnh!” Chử Tuyết Nghê quát.
Thư Phiến Hữu ngồi ở đó không nói thêm gì nữa, hình như làm ra quyết định này cũng không dễ dàng.
Hốc mắt Chử Tuyết Nghê mang theo nước mắt chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện ý kiến lớn khác nhau, cãi vã lợi hại như vậy.
Tom vừa đúng tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy Chử Tuyết Nghê khóc chạy ra ngoài, rất lấy làm kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Sao Tuyết Nghê lại khóc vậy?”
“Cô ấy mang thai.” Thư Phiến Hữu buồn rầu nói.
“Đây là chuyện tốt mà!” Tom tùy tùy tiện tiện tựa vào ghế sa lon.
“Đứa bé này không thể giữ, nhưng cô ấy không chịu phá bỏ.”
“Đây chính là cậu không đúng rồi, Tuyết Nghê yêu cậu như vậy, cô ấy vẫn muốn sinh một đứa bé cho cậu, sao cậu có thể tuyệt tình yêu cầu cô ấy phá bỏ đứa bé chứ!”
“Tom, cậu biết tình huống của tôi, không nói tôi còn có thể sống bao lâu, bệnh này của tôi, là di truyền, tôi không hy vọng đứa bé của tôi cũng giống như tôi.”
“Hữu, cậu không thể quá tiêu cực, phẫu thuật vẫn rất có hy vọng...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thư Phiến Hữu trách móc rồi, “Tôi hiểu biết rõ, nhưng khả năng thất bại lớn hơn.”
Một câu nói thành công chặn đứng Tom, trong lòng anh biêt, quả thật là như thế.
Hương Cảng.
“Đại ca, em hiểu suy nghĩ của anh, nhưng như vậy không khỏi quá tuyệt tình với chị Tuyết Nghê, chị ấy yêu anh bao nhiêu, anh không nên ép buộc chị ấy phá bỏ đứa bé.” Thư Tử Nhiễm đứng ở một góc hành lang, cố gắng ép giọng nói tới thật thấp.
【Nhiễm Nhiễm, anh vì tốt cho cô ấy, tự anh cũng còn không biết có thể sống được bao lâu, không thể ích kỷ như vậy. 】
“Đại ca, sao anh luôn nói lời ủ rũ như vậy, em tức giận!” Thư Tử Nhiễm tức giận, giọng nói cũng lớn hơn.
Thư Yến Tả mới vừa về đến nhà, vừa lúc tìm Nhiễm Nhiễm, định hỏi con bé về lễ mừng năm mới, trong lúc vô tình nghe được con bé đang nói chuyện điện thoại với đại ca, không khỏi dừng chân nghe lén.
【Nhiễm Nhiễm, tiểu Tả có biết không? 】
“Không biết, nhưng nhị ca có hoài nghi rồi, đại ca, em không muốn lừa gạt nhị ca nữa! Anh làm như vậy quá không công bằng, anh chỉ vẫn chưa tiếp nhận sự thật anh là bệnh nhân mà thôi, không nghĩ rằng tất cả mọi người chúng em đi thăm anh, anh sẽ cảm thấy rất quái lạ, anh chỉ muốn yên tĩnh rời đi, nhưng như vậy quá không công bằng với chúng em!” Thư Tử Nhiễm lộ vẻ kích động.
Điện thoại bên kia có yên lặng ngắn ngủi, 【Nhiễm Nhiễm, hai ngày nữa anh sẽ trở về, vẫn để tự anh nói với tiểu Tả đi. 】
“Được rồi, vậy em cúp trước, nhị ca sắp trở lại rồi.”
Khi Thư Tử Nhiễm cúp điện thoại xoay người lại, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo quen thuộc.
“Đại ca bị bệnh gì?”
Thư Tử Nhiễm vừa quay đầu phát hiện vẻ mặt âm trầm của nhị ca đứng ở đó, bị sợ đến trong lòng “Lộp bộp”.
“Nhị ca, anh về khi nào?” Trời ạ, nhị ca đứng ở sau lưng cô rốt cuộc đã bao lâu.
“Anh hỏi ĐẠI CA, BỊ, BỆNH, GÌ?” Thư Yến Tả hỏi từng câu từng chữ, trong mắt lộ ra lạnh lùng.
Ánh mắt kia khiến Thư Tử Nhiễm không thể không nói thật ra, “Bệnh giống như mẹ, u não.”
Thư Yến Tả khựng lại, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hàm nghĩa của từ này, u não!
“Phát hiện từ lúc nào?’
“Nghe dì nhỏ nói năm mẹ bị bệnh qua đời, bác sỹ nói bệnh này có khả năng di truyền đến đời sau, sau đó cha làm kiểm tra cho ba anh em chúng ta, phát hiện chỉ có đại ca bị di truyền bệnh của mẹ, cũng từ lúc đó trở đi, cha quyết định để cho anh đón nhận lấy công ty nhà mình, lại đặc biệt bao dung đại ca, cho phép anh ấy làm chuyện anh ấy thích, bởi vì cha biết đại ca rất có thể giống như mẹ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi...”
“Tại sao lại gạt một mình anh!” Trong giọng nói của Thư Yến Tả có chút đau thương.
“Nhị ca, không phải vậy đâu, mới đầu đại ca cũng không biết, là anh ấy nghe lén được bác sỹ nói chuyện với cha, mà năm ấy khi em học cấp hai ở nước Anh trong lúc vô tình phát hiện thuốc trên đầu giường anh ấy, len lén cầm đi tiệm thuốc hỏi mới biết, khi đó em còn khóc thật lâu, đại ca là người tốt như vậy tại sao lại mắc bệnh nan y đó.”
“Sau đó, đại ca cầu xin em giữ bí mật, nói không thể nói cho anh biết, bởi vì anh ấy biết rõ trong lòng anh có ngăn cách với anh ấy, anh ấy không muốn sau khi anh biết bệnh tình của anh ấy sẽ sinh lòng đồng tình, hy vọng của anh ấy là có thể chân chính đi vào lòng anh, đại ca là người khó chịu, anh rất khát vọng nhị ca có thể hiểu. Những năm gần đây, đại ca sống rất khổ cực, anh ấy sống ૮ɦếƭ không để cho bản thân ngã xuống, chính là muốn làm chút chuyện cho chúng ta, sau đó yên tĩnh rời đi...”
Thư Yến Tả cau mày nghe xong lời Nhiễm Nhiễm nói, trong lòng rất loạn, thì ra là như vậy, háo ra trước nay mình hận anh ấy chẳng phải rất buồn cười sao! Thì ra không phải cha thiên vị, mà vì vạn bất đắc dĩ...
Thì ra sáu năm trước khi anh ấy trở lại chịu đón nhận Á Ninh, chỉ vì muốn chia sẻ chút áp lực công việc với mình; thì ra anh ấy hết lần này đến lần khác trở về nước Anh, không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không phải trộm chơi, mà đi chữa bệnh; thì ra cái gọi là anh ấy trở lại nghề kiến trúc, cũng chỉ để giải thích thân thể anh ấy không chống đỡ được nữa; thì ra để Nhiễm Nhiễm trở lại đón nhận Á Ninh, cũng là sớm đã có mưu tính...
Chân tướng đột nhiên đến, khiến cho anh lập tức rối loạn, thì ra sai vẫn luôn là mình, tại sao lại như vậy? Không phải như vậy!
Môi Thư Yến Tả mím chặt, lúc xoay người, bước chân hơi lảo đảo, nhưng vẫn không dừng lại, từ từ biến mất trong tầm mắt Thư Tử nhiễm.
Nhìn dáng vẻ khi nhị ca biết rõ chân tướng, khiến trong lòng Thư Tử Nhiễm bị nhéo đau, nhưng cô biết, mình không làm được gì, trong lòng nhị ca nhất định rất đau, sẽ có một cảm giác bị lừa gạt, suy nghĩ trong lòng anh về đại ca và cha lập tức đều bị lật đổ, cảm giác đó nhất định rất đáng sợ.