Phát Triển Địa Bàn MớiCó thể nói người bình thường không tài nào so sánh được với đầu óc và tài mưu lược của Thư Yến Tả, thay vì ngao cò tranh nhau còn không bằng lui lại bỏ đi, mặc dù thị trường Đông Nam Á này đã tích cóp giao thiệp từng ít một với người mua nhất định, nhưng mà hàng năm hoặc nhiều hoặc ít sẽ tranh đoạt địa bàn với bang Lôi Thần, tổn thất cũng không ít, bây giờ vừa đúng lúc vứt bỏ chỗ này, tìm kiếm chỗ mới, ngược lại vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Trở về Hương Cảng ngây người không tới hai ngày, anh đã tự mình mang theo chú Đinh và chú Diêm đi một chuyến tới Ả Rập, cho tới bây giờ anh đều không treo cổ trên một thân cây, không được nơi này thì còn có thể đi đâu, chỉ cần muốn lấy được, cũng chưa từng không làm được.
Các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất luôn luôn đất rộng của nhiều, còn có dầu hỏa và tài nguyên khí thiên nhiên phong phú, thật sự là một địa phương tốt, lần này anh tự mình đi gặp tiên sinh Aspen Hotspur tù trưởng các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, bàn bạc công việc liên quan với ông ấy.
Thật ra thì, Thư Yến Tả đã sớm đề phòng chu đáo thật nhiều năm, anh vẫn mơ ước thị trường Ả Rập, cũng sớm có chuẩn bị tiến vào chiếm giữ, chỉ có điều không ngờ tới thị trường Đông Nam Á lại ném đến nhanh như vậy. Trước khi đến anh đã làm đủ bài học, các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất là quốc gia có tín ngưỡng đạo Hồi, hơn nữa đặc biệt chú trọng lễ tiết, cho nên Thư Yến Tả biểu hiện ra hoàn toàn lễ phép và tôn kính, khiến cho Aspen Hotspur có ấn tượng đầu tiên với người trẻ tuổi này là rất hài lòng.
Trước đó, tập đoàn Thư Á từng xuất khẩu một phần hàng hóa đến các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, vợ Aspen Hotspur thích nhất là tơ lụa Trung Quốc, hàng năm anh đều đi Hàng Châu mua một lượng lớn, đặc biệt đưa cho vợ Aspen Hotspur, vì vậy, anh thành công giành được lòng vui sướng của vợ chồng Aspen Hotspur, cho dù biết anh có mưu đồ, nhưng Aspen Hotspur quen biết người làm ăn ở các quốc gia đếm không hết, không có ai có thể có quan sát tinh tế như vậy, điều này cũng khiến cho ấn tượng về Thư Yến Tả trong lòng ông tăng lên không ít.
Vẫn là do có một lần khi anh đang trên hành lang trong lúc vô tình nghe được vợ của Aspen Hotspur gọi điện thoại nhắc đến bốn chữ tơ lụa Trung Quốc, nên để ý nhớ, anh cũng may mắn vì bản thân hiểu sơ một chút tiếng Ả Rập, bằng không cũng sẽ không trong lúc vô tình nghe được tin tức cực kỳ có lợi này, vì vậy anh thành công khiến cho vợ của Aspen Hotspur vui lòng, hàng năm đưa tới tơ lụa nhẵn nhụi bóng loáng, vợ Aspen Hotspur mừng rỡ đến không ngậm miệng được.
Cũng thật là kéo, vợ Aspen Hotspur có một yêu thích cuồng nhiệt với tơ lụa Trung Quốc, bà thích dùng tơ lụa làm thành nhiều loại khăn che mặt, khăn trùm đầu, áo choàng và quần dài, cảm giác đẹp nhẹ nhàng, mịn màng đó cực kỳ tuyệt vời.
“Tiên sinh Aspen Hotspur, bay giờ tôi chuyển tất cả buôn bán ở Đông Nam Á sang đến địa bàn của ngài, khi cần thiết hy vọng ngài giúp dễ dàng cho, về phương diện thù lao, ngài có thể ra cái giá.” Thư Yến Tả đơn giản rõ ràng nói tóm tắt biểu đạt ý của mình.
“Thư nhị thiếu quả nhiên là người sảng khoái, số lượng người làm ăn mơ ước thị trường Ả Rập của tôi có bao nhiêu, chắc hẳn Thư nhị thiếu cũng rõ ràng, mặc dù coi như giữa chúng ta có chút giao tình, nhưng giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, phía dưới nhiều người như vậy, chỉ dựa vào một mình tôi thì không có cách nào cho cậu phương tiện.” Lời Aspen Hotspur hết sức rõ ràng.
Thư Yến Tả nào có chuyện không hiểu, trước đưa ra hai đầu ngón tay, rồi lại đưa ra năm ngón.
Tròng mắt khẽ híp của Aspen Hotspur lóe lên tia sáng, từ từ giơ ba đầu ngón tay lên, ông nhất định hiểu được tính toán, mặc kệ ai tới địa bàn của ông, cũng phải khiến cho ông vui lòng mới được, ngay cả chức vị tù trưởng này mà nói, ông cũng như vậy.
Thư Yến Tả hơi trầm ngâm, sảng khoái đồng ý, “Được.”
Aspen Hotspur nghe được câu trả lời chắc chắn khiến mình hài lòng, trong mắt đều là ý cười, “Hợp tác với Thư nhị thiếu, quả nhiên rất làm cho người ta vui lòng.”
“Như vậy đa tạ ý tốt của tiên sinh Aspen Hotspur và phu nhân, Thư mỗ đương nhiên đồng ý lời mời.” Thư Yến Tả biết mục đích của mình đã đạt đến, cứ để cho lợi nhiều nửa thành, nhưng không bỏ được đứa bé thì không bắt được sói *, anh có nắm chắc kiếm về.
(*) Câu gốc: 舍不得鞋子套不住狼 - Không bỏ được giầy sao bắt được sói, tương tự câu ‘Không vào hang cọp sao bắt được cọp con’.
Do chữ thời Tấn 鞋子 (hài = giầy) đọc như 孩子 (hài tử = con), trong quá trình lưu truyền đã biến thành 舍不得孩子就套不着狼 – Không bỏ được con sao bắt được sói. (Nguồn: baike)
“Đây là một phần bản hiệp ước tôi soạn tạm, có chỗ nào không ổn, kính xin tiên sinh Aspen Hotspur cứ nói ra đề nghị.” Thư Yến Tả ý bảo chú Đinh lấy hiệp ước đã chuẩn bị xong ra, đưa cho tiên sinh Aspen Hotspur.
Aspen Hotspur nhận lấy bản hiệp ước Đinh Thận đưa tới, rất cẩn thận nhìn qua một lần, ở chỗ chia lời, điền số ba, sau đó kêu người làm của mình lấy dấu tên của mình ra, đóng lên.
Thư Yến Tả nhập gia tùy tục dùng tay phải nhận lấy hiệp ước người làm đưa tới, lấy dấu tên của mình ra đóng lên.
Bản hiệp ước gồm có bốn phần, mỗi người giữ hai phần.
Sau khi làm xong chính sự, tiên sinh Aspen Hotspur rất nhiệt tình mời: “Phu nhân của tôi thật sự yêu thích tơ lụa Trung Quốc cậu mang tới vài năm này, vẫn muốn nói cám ơn cậu, đã bày cơm như ngày thường ở phòng ăn, nhị thiếu mời.”
Buổi tối, Aspen Hotspur xếp đặt buổi tiệc chiêu đãi Thư Yến Tả và hai trợ thủ đắc lực của anh, Đinh Thận và Diêm Tứ Hải hiển nhiên còn chưa có thói quen dùng tay bốc cơm, nhưng Thư Yến Tả dùng ánh mắt ngăn cản hai người bọn họ, nhập gia tùy tục, chuyện lúc trước dặn dò hai người bọn họ tuyệt đối không thể quên, không thể đập nát vào lúc cuối cùng.
Đinh Thận và Diêm Tứ Hải dĩ nhiên cố nén không quen, nhập gia tùy tục.
Trong bữa tiệc, vợ Aspen Hotspur tỏ vẻ ca ngợi và nhiệt tình cực lớn với Thư Yến Tả, cũng cầu chúc anh có một bữa tối vui vẻ, còn nói rất chờ mong về sau anh thường tới nơi này làm khách.Thư Yến Tả tất nhiên lấy kiềm chế tốt đẹp của anh, đáp lại thích hợp từng lời, chỗ chi tiết phải đắn đo thật kỹ lưỡng.
Sau một bữa cơm, chủ khách đều vui mừng, cũng biểu hiện ra mong đợi cực lớn với hợp tác sau này.
Trên đường trở về, Diêm Tứ Hải hơi không vui, “Tù trưởng Aspen Hotspur này cũng muốn nhiều quá đi, ba thành lời! Khẩu vị cũng quá lớn!”
“Đúng là thật lớn, nhưng ông ta là tù trưởng của các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, chúng ta phải mượn quyền lợi của ông ta, mới có thể sinh tồn trên lãnh thổ này được. Ông ấy có thể lo bình an cho chúng ta, bản thân buôn bán súng ống cực kỳ nguy hiểm, phải có một nhân vật lớn bao bọc, bằng không kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng là người khác.” Thư Yến Tả tựa vào trên ghế ngồi, thật bình tĩnh nói.
“Chú Diêm, mấy ngày nay chú phái người lưu ý hàng bang Lôi Thần vận chuyển về Đông Nam Á, tìm cách chặn lại cho tôi, chú Đinh, chú phụ trách liên lạc vài chủ hàng ở Đông Nam Á trước kia của chúng ta, nói cho bọn họ biết Thư nhị thiếu tôi miễn phí chút quà tặng cho bọn họ, hy vọng bọn họ vui vẻ nhận, hơn nữa nuốt âm thầm.” Thư Yến Tả híp nửa con mắt, hung dữ dứt khoát.
“Chiêu này của nhị thiếu thật cao! Lão già Lôi Nhất Hằng kia tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!” Hai người Diêm Tứ Hải và Đinh Thận cười nói.
“Hừ! Để cho ông ta nhảy đi, tôi xem ông ta còn có thể nhảy được bao lâu, trước kia để cho ông ta ba phần là kiêng kỵ Đông Nam Á vẫn là địa bàn của chúng ta, bây giờ tôi sẽ không nhân từ như vậy! Mặt khác, dùng áp lực buộc ông ta xử lý xong con đàn bà An Tình Hủy kia, tôi không muốn gặp lại con mụ đó hoặc nghe bất cứ tin tức gì của nó.” Trong mắt Thư Yến Tả thoáng qua vẻ khát máu.
“Nhị thiếu yên tâm, tuyệt đối cho cậu một câu trả lời hài lòng.”
Thư Yến Tả nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, chú Đinh và chú Diêm đều là tâm phúc đắc lực của anh, bọn họ làm việc, anh rất yên tâm.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy nên thẳng thắn với cha mẹ, lần trước may mà bọn họ không biết, nhưng để tránh cho cha mẹ biết từ trong miệng người khác, nói như vậy còn không bằng chính miệng cô nói ra.
Nghe xong chuyện năm năm trước con gái nói đến, cha Hoắc và mẹ Hoắc quả thật bị kinh hãi, con gái lại bị nhốt một năm, mà không phải bị tóm vào nhóm người bán hàng đa cấp, tại sao có thể như vậy?
Hoắc Kỳ còn rất bình tĩnh nghe gái kể lại, không trách được lúc trước ông cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thì ra mấu chốt nằm ở chỗ này.
“Con bé này, mẹ với cha con mà con cũng gạt, giấu ở trong lòng khó chịu bao nhiêu chứ!” Thu Linh ôm lấy vai con gái, yêu thương nói.
“Mẹ, cha, đều là con gái không tốt, con chỉ không muốn cha mẹ lo lắng, con cho rằng sẽ rất nhanh quên, con cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại bọn họ, thật sự không nghĩ đến năm năm sau còn gặp lại...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi nghẹn ngào, tựa vào trong иgự¢ mẹ vô cùng uất ức.
“Lucus đó thật sự là con của con?” Thu Linh hỏi.
Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu.
“Nghiệp chướng mà! Cậu thanh niên tên kêu Thư nhị thiếu đó cũng quá hư, chuyện này có khác nào ૮ưỡɳɠ éρ dân nữ thời cổ đại chứ, quả thật không có Vương pháp rồi!” Thu Linh cực kỳ tức giận.
“Phi Phi, bây giờ suy nghĩ của con như thế nào? Đứa bé vô tội, người lớn thì cha mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy với con gái bảo bối của cha mẹ chứ!” Hoắc Kỳ tức giận nói.
“Đúng vậy, đứa bé kia ngược lại rất đáng yêu, còn có Tuyết Luân nó có biết không, hai đứa lúc này mới vừa đính hôn, lại ra chuyện lớn như vậy, haizzz...”
“Anh ấy biết, bây giờ chuyện này đã lộ ra ngoài ánh sáng, con đã nói với anh ấy rồi, cho nhau thời gian nửa năm, nếu sau nửa năm anh ấy vẫn yêu con bằng lòng kết hôn với con, con mới có thể đồng ý, con hy vọng anh ấy có thể tỉnh táo một khoảng thời gian.”
“Phi Phi, cha cảm thấy con làm rất đúng, cho dù con ra quyết định như thế nào, cha mẹ đều đứng về phía con, đứa nhỏ ngốc, sau này xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải nói cho cha mẹ biết, biết không?” Hoắc Kỳ nói ra lời thấm thía.
“Cha...” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng, giọng nghẹn ngào.
Chờ sau khi Phi Phi ngủ, Hoắc Kỳ tìm kiếm một chút tin tức về con gái ở trên mạng, khi nhìn thấy video phỏng vấn ở sân bay như vậy thì trong lòng thoáng qua vẻ tán thưởng Thư Yến Tả, dĩ nhiên ông không thể nhanh chóng như vậy mà tha thứ cho một kẻ đã bắt nạt con gái bảo bối của ông, chỉ có điều bàn đến chuyện, nếu như không nhìn hành động việc làm của cậu ta đối với Phi Phi trước kia, có lẽ ông sẽ tiếp nhận cậu ta theo đuổi Phi Phi.
Vốn Hoắc Kỳ và Thu Linh chuẩn bị để Phi Phi đón Lucus mang về nhà ở một thời gian ngắn, dù sao cũng là cháu ngoại ruột thịt của bọn họ, còn khiến người ta yêu thích như vậy, nào có người già nào không thích.
Nhưng sau khi nghe Phi Phi nói chuyện bắt cóc ít ngày trước, thì thôi, như vậy quá dọa người, may mà Thư Yến Tả còn hiểu được thương hương tiếc ngọc, thay Phi Phi cản một viên đạn, nếu Phi Phi đã xảy ra chuyện gì, cả đời bọn họ đều sẽ hận ૮ɦếƭ cậu ta.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi và Lucus chat webcam, ba bốn buổi tối liên tiếp rồi, cô đều không nhìn thấy người đàn ông kia xuất hiện ở đầu video bên đó, không khỏi hơi kỳ quái, vốn không định hỏi, nhưng vẫn không nhịn được.
‘Lucus, sao chỉ có một mình con ở nhà?’
{Mẹ, cuối cùng mẹ hỏi cha rồi, cha đi Ả Rập rồi, nhét một mình Lucus ở nhà, Lucus rất nhớ mẹ đó!} Lucus vừa đánh chữ vừa bĩu môi, dáng vẻ hết sức uất ức.
‘Đi Ả Rập làm gì?’
{Nghe cha nuôi nói là đi buôn bán, cha lại không nói với con những chuyện này.}
Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ một chút: Lần trước lúc chuộc Lucus về giống như ký hiệp ước gì đó, nói tặng toàn bộ thị trường Đông Nam Á cho tên xấu xa kia, chẳng lẽ anh chuẩn bị đi Ả Rập làm buôn bán dầu hỏa?
‘Cô và cha nuôi của con đâu? Bọn họ không ở đây sao?’
{Mỗi ngày cô đều rất bận, buổi tối mới trở về, ngày hôm qua cha nuôi phải đi thành phố L, mẹ, Lucus rất nhớ mẹ.}
Lucus lại bắt đầu giả bộ đáng thương, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thật cao, quai hàm phồng lên, hai tròng mắt như trân châu đen lã chã chực khóc, nhìn cũng khiến người ta không đành lòng, mẹ Hoắc đi tới nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Lucus, không nhịn được oán giận mấy câu: “Luôn nhét một mình thằng bé ở nhà, đều không tốt cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thằng bé, làm cha như thế nào vậy! Lại không thể nhận lấy Lucuss, haizzz....”
{Bà nội.} Ở đầu video bên kia Lucus ngọt ngào gọi, mặc dù chính xác phải gọi là ông ngoại và bà ngoại, nhưng bởi vì bản thân Lucus không có ông nội và bà nội, nên tiếp tục gọi như vậy, Hoắc Kỳ và Thu Linh ngược lại rất hưởng thụ, có một đứa cháu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai mà không thích.
Nằm ở trên giường, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ rất nhiều, làm ra một quyết định.
Sáng ngày hôm sau đến công ty, cô lập tức đưa đơn từ chức lên.
Âu Dã Sâm nhìn cũng chưa nhìn, cau mày hỏi: “Phi Phi, anh hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ, chuyện đó đã qua.”
“Anh Âu, em đã suy xét kỹ, cám ơn anh trong hai năm qua đã tỉ mỉ cân nhắc em, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, em vẫn luôn cố gắng làm việc, để chứng minh bản thân, không hy vọng người ta nói em chỉ dựa vào quan hệ dựa hơi phách lối, cho nên khổ nữa mệt mỏi nữa em cũng không sao cả, bây giờ em đã chứng minh được mình là người có năng lực, người khác nói cái gì em đều không sao. Chỉ có điều gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho em không có đủ tinh thần và sức lực để làm tốt công việc của em, em nhớ anh cũng không bằng lòng nhìn thấy em dùng thái độ không chịu trách nhiệm làm việc, cho nên muốn cho mình nghỉ dài hạn, buông lỏng một chút.”
Âu Dã Sâm liếc nhìn cô, cũng hiểu Phi Phi nói đều là sự thật, cho dù do chủ quan hay do khách quan, quả thật đã tạo ra một quấy nhiễu nhất định cho cô, “Được rồi, nơi này của anh Âu bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em, chỉ có điều anh chỉ có thể lưu lại vị trí của em một năm, vị trí đó dù sao cũng không thể để không quá lâu.”
“Anh Âu, cám ơn anh đã hiểu, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Ừ, Phi Phi, anh vứt thư từ chức, coi như anh cho em nghỉ phép dài hạn, thoải mái buông lỏng một chút.” Dừng một chút, “Tuyết Luân cậu ấy cũng rất tự trách, anh hy vọng hai người cũng tĩnh lặng suy nghĩ thật kỹ, tình cảm nhiều năm như vậy không phải nói để xuống là để xuống.”
“Anh Âu, em hiểu, hai chúng em cũng đã nói rồi, cho nhau thời gian nửa năm, để tỉnh táo bình tĩnh.”
“Ừ, chuẩn bị đi đâu chơi?”
“Anh Âu, không cho phép anh dính lấy em, em muốn một mình đi ra ngoài giải sầu, không hy vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”
“Được rồi, anh Âu không thám thính bí mật của em nữa.” Âu Dã Sâm cười ha hả nói.
“Vậy em đi trước, anh Âu hẹn gặp lại.”
Hoắc Nhĩ Phi tính toán trước tiên đi Hương Cảng thăm con trai, chờ sau khi Thư Yến Tả về nhà cô sẽ chuẩn bị rời đi, sau đó một mình ra nước ngoài du lịch, cho tới nay cô đều ham thích du lịch, nhưng chuyến đi Hương Cảng năm năm trước đã tạo thành một ám ảnh mơ hồ với cô, khiến cho cô sinh ra cảm giác sợ hãi đi du lịch, bây giờ đây ám ảnh này đã cởi bỏ, cô không muốn vĩnh viễn sống trong bóng ma quá khứ, hy vọng mình có thể đi ra, đi xem trời cao biển rộng bao la này một chút, đi cảm nhận phong thổ nhân tình nước khác.
Động lòng không bằng hành động, sáng sớm hôm sau cô đã mua vé máy bay đi Hương Cảng, chuẩn bị cho Lucus vui mừng.
Hoắc Kỳ và Thu Linh đều ủng hộ ý tưởng và cách làm của con gái, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, thời gian dài sống ở một chỗ khiến cho người ta có cảm giác đè nén, huống chi gần đây trên người con gái xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sau khi xuống máy bay, Hoắc Nhĩ Phi mới biết ý nghĩ của mình có bao nhiêu ngây thơ, cô nào biết nhà Thư Yến Tả ở đâu? Hơn nữa với thân phận của anh địa chỉ chắc chắn rất bí mật, lần trước tới là máy bay trực thăng, hoàn toàn không có phương hướng!
Vì vậy, cô chỉ đành phải cầu cứu Nhiễm Nhiễm.
Sau khi Thư Tử Nhiễm biết được lập tức tự mình lái xe tới sân bay đón cô.
“Chị Phi Phi, nếu Lucus gặp lại chị, bảo đảm vui mừng đến điên rồi, kể từ sau khi có mẹ, địa vị người cô đây của em lập tức rớt xuống ngàn trượng rồi.” Thư Tử Nhiễm bắt đầu ai oán.
“Làm sao có thể, em chính là người cô Lucus thích nhất.” Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi dâng lên từng trận ngọt ngào, hình như giữa mẹ và con có bẩm sinh, tình ý đó cho dù như thế nào cũng dứt bỏ không hết.
“Nhị ca cũng không nói địa chỉ nhà cụ thể cho chị sao? Đây chính là nhị ca không đúng, em phải nói cho anh ấy một trận.”
“Chị không hỏi anh ấy địa chỉ, hơn nữa có nói chị cũng chưa chắc tìm được.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy chuyện này vẫn không cần thiết phải nghiên cứu tỉ mỉ thì tốt hơn.
Quả nhiên, Lucus vừa thấy mẹ, lập tức nhào tới, cái miệng nhỏ nhắn chụt một cái lên mặt mẹ in lại một nụ hôn vang dội, “Mẹ, mẹ thật sự tới rồi.”
Lần này, người làm cô ghen tỵ rồi, “Lucus, con thật thiên vị, cô cũng muốn.” Thư Tử Nhiễm tuyệt đối tính trẻ con bĩu môi không thuận theo.
Lucus vội tiến tới, “Chụt” một cái lên mặt cô, hai mắt cong thành vầng trăng non, vô cùng dễ thương.
Bởi vì mẹ đến, khiến cho tâm tình vốn phiền muộn của Lucus lập tức sôi nổi, đi bộ cũng nhảy nhảy nhót nhót, lôi kéo tay mẹ đi chỗ này đi chỗ kia.
Bởi vì công ty Thư Tử Nhiễm còn có việc nên đi trước, ở trên xe cô gọi điện thoại cho nhị ca, nói cho anh biết chị dâu hai trở lại, để cho anh nhanh chóng trở lại, nhất định phải nắm cho thật chắc cơ hội, nếu không cô sẽ không tha thứ cho anh mình.
Thư Yến Tả nhếch miệng lên nở nụ cười ấm áp, mèo nhỏ lại có thể chủ động trở về Hương Cảng, đây thật sự là một hiện tượng tốt, anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này.
Ước hẹn nửa năm đã qua hơn một tháng, anh phải tăng nhanh các bước mới được.
Hai ngày nay Hoắc Nhĩ Phi làm mẹ toàn chức, từ sáng đến tối, tất cả cuộc sống và ăn uống hàng ngày của Lucus, toàn bộ chơi đùa đều có cô tham dự, sau khi tắm xong, hai mẹ con lại nằm trên giường lớn của Thư Yến Tả cười đùa chơi, ôm nhau ngủ, một bức hình ấm áp hạnh phúc.
Buổi tối ngày hôm sau Hoắc Nhĩ Phi tới thì Thư Yến Tả đi suốt đêm trở lại, mặc dù mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy mèo nhỏ ôm trai ngủ thì trong mắt đều là thỏa mãn, đơn giản dội một trận nước lạnh bên ngoài, nghiêng người nằm xuống bên cạnh mèo nhỏ, ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, khóe môi khẽ nâng lên.
Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng cảm giác mình ôm được cái gối ôm có cảm giác thật tốt, thật thoải mái, cô chép chép miệng, đưa tay sờ sờ, sao mà còn hơi nóng vậy, thật kỳ quái!
Mắt từ từ mở ra một đường nhỏ, hả! Sao Lucus lập tức trưởng thành!
Nhất định là mình nằm mơ, nhắm mắt lại ngủ tiếp, mấy phút sau, mở mắt ra lại, phát hiện người đàn ông trước mắt không giống Lucus, lại rất giống người khác!
Hơn nữa mình ôm cũng không phải là gối ôm, mà là cánh tay người khác, càng mất thể diện hơn chính là trên cánh tay anh vẫn còn dính một mảng lớn giọt nước ướƭ áƭ, nghi là nước miếng của cô, nhất thời, mặt của cô dần đỏ bừng lên, tại sao có thể như vậy? Người đàn ông thúi này sao lại ở chỗ này? Không phải anh đang ở Ả Rập sao?
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như ngủ rất ngon, vì vậy, cô chuẩn bị “Hủy thi diệt tích”, nhẹ nhàng kéo góc chăn lên lau trên cánh tay anh, khi cô đang rất nghiêm túc định chùi sạch nước miếng.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói vô cùng quyến rũ của Thư Yến Tả khàn khàn vang lên bên tai cô, bị sợ đến tay cô rất thiếu lễ độ run lên, cặp mắt đối diện với tròng mắt đen tràn đầy nhạo báng của Thư Yến Tả.
“Anh tỉnh khi nào?” Nói thật, đây là lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi quan sát dung mạo của anh ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù người đàn ông này rất đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận dung mạo của anh quả thật rất đẹp trai, giống như Tuyết Nghê đã từng nói, có một phong cách quyến rũ ma quỷ, cho dù cặp mắt xếch khẽ nghiêng, hay là sống mũi thẳng, hay là đôi môi mỏng, đều do thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.
Nhất là bây giờ, anh mới vừa tỉnh ngủ, lại có một vẻ lười biếng quyến rũ, thiếu chút nữa rung động cô.
“Từ khi em bắt đầu lau nước miếng như thế.”
“Anh quá ghê tởm! Anh bò lên khi nào?” Hoắc Nhĩ Phi trợn to hai mắt, rất tức giận nhỏ giọng nói, Lucus còn đang ngủ, cô không thể đánh thức bé.