Trái Tim Mê HoặcHoắc Nhĩ Phi cảm giác trong lòng có một tâm tình khó diễn tả bằng lời dâng lên, không thể nói là cảm động hay mật ngọt, ngọt ngào, càng cảm thấy hơi khó tin. Người đàn ông này lại có thể mặt không đổi sắc mà nói dối, còn nói Lucus không phải là con trai của cô, chẳng lẽ anh có giải thích nào tốt hơn sao? Còn nói mình có một bà xã rời nhà trốn đi, nếu như không phải lời giải thích bịa đặt xuất hiện trên người cô, cô gần như còn cho rằng tất cả anh nói đều là thật, cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ ngay cả chuyện Lucus rốt cuộc có phải là con trai của cô không.
Mà bây giờ, nhóm truyền thông này hiển nhiên đều tin tưởng rằng anh là người thâm tình khẩn thiết, cũng chuyển lực chú ý lên trên người anh, chỉ có chính cô biết lời Thư Yến Tả nói là một câu hai nghĩa.
“Thư nhị thiếu, còn có thể tiếp tục một câu hỏi không? Khoảng thời gian trước tập đoàn Thư Á chính thức xây dựng một ‘Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc’ dưới cờ ở thành phố L, lại đối diện với công ty giải trí Âu Kỳ nơi Hoắc tiểu thư làm việc, nghe nói ngày đầu tiên khi nhà hàng khai trương ngài còn lấy danh nghĩa Hoắc tiểu thư miễn phí phần cơm cho nhân viên giải trí Âu Kỳ, còn tặng hoa tươi trong suốt nửa tháng cho Hoắc tiểu thư, xin hỏi những chuyện này nói lên điều gì đây?” Một nữ phóng viên đứng ở cuối hàng đặt câu hỏi sắc bén.
Hoắc Nhĩ Phi hoảng hốt trong lòng, anh sẽ tự bào chữa chuyện này như thế nào đây, những phóng viên này, biết từ chỗ nào, còn có thể cho người ta chút riêng tư hay không!
Trong lòng Thư Yến Tả hiểu trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, khứu giác của những phóng viên bát quái này không phải mạnh bình thường!
“Hợp tác thân mật năm năm này của Á Ninh và Âu Kỳ, khiến cho tôi coi trọng nơi này, mà tôi cũng đúng lúc cố ý mong phát triển ‘Nguyên Tân’ đến thành thị trong nước, thành phố L dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu. Chọn ở đối diện giải trí Âu Kỳ, vô cùng nhiều chỗ tốt, cho dù không nể mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, mọi người nói đi! Cho dù là thiên thời, địa lợi hay là nhân hòa đều bị tôi chiếm hết, một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được? Về phần nói nể mặt mũi của Hoắc tiểu thư, đó là vì cảm tạ Hoắc tiểu thư hết lòng chăm sóc con trai tôi thôi, một giải thích mà thôi. Hoa tươi? Tôi không nhớ rõ tôi có đưa hoa tươi gì? Tôi nghĩ nhất định là các bạn hiểu lầm, Thư nhị thiếu tôi giống người có thể tặng hoa cho người khác sao?” Nói xong câu cuối cùng, Thư Yến Tả nhếch môi cười nhạt, vô cùng quỷ quái.
Lời nói này hiển nhiên khiến nữ phóng viên đặt câu hỏi hài lòng, cho dù một câu cuối cùng có ý qua loa lấy lệ, nhưng dù sao vẫn là hài lòng.
“Tôi nghĩ tôi đã giải đáp rất đầy đủ các câu hỏi mà bạn bè truyền thông hỏi, vậy chúng tôi rời đi trước.” Nói xong nắm tay Hoắc Nhĩ Phi thản nhiên rời đi.
Một đám phóng viên cũng nhanh chóng rời đi, trở về viết bản thảo của mình, đều hy vọng mình có thể ςướק được tin tức giải trí trang đầu vào ngày mai.
“Tại sao anh nói Lucus không phải là con trai của tôi?” Ngồi trên xe, Hoắc Nhĩ Phi khó hiểu hỏi.
“Tôi không nói như vậy!” Thư Yến Tả cười khẽ một tiếng.
Lần này đến lượt Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc, cái gì vậy! Nhiều người như thế đều nghe được, anh còn cãi lại!
“Mới vừa rồi phóng viên hỏi tôi có phải có một con trai năm tuổi không, anh nói không có.”
“Đúng là không có, em không biết Lucus đã năm tuổi rưỡi rồi sao? Haizzz...” Thư Yến Tả từ từ thở ra một hơi.
Hoắc Nhĩ Phi từ lúc mới đầu kinh ngạc đến vui sướng, rồi đến ngượng ngùng, hạ mí mắt xuống, giọng buồn buồn, “Tôi không phải người mẹ tốt.”
“Về sau em có thể làm một người mẹ tốt, nguyện vọng sinh nhật hằng năm của Lucus đều là nhìn thấy mẹ.”
“Vậy tại sao anh phải giúp tôi?” Hoắc Nhĩ Phi nhỏ giọng hỏi, Thư Yến Tả trả lời giúp cho cô giảm bớt rất nhiều phiền toái, kể từ hôm nay những cái được gọi là tin đồn sẽ tự sụp đổ, về phần chuyện cô có một đứa con cũng sẽ chấm dứt.
“Tôi không hy vọng em bị bất kỳ tổn thương gì, bao gồm do tôi.” Trong mắt Thư Yến Tả tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Hốc mắt Hoắc Nhĩ Phi hơi ướƭ áƭ, anh đây đang vì chuyện năm năm trước mà nói xin lỗi mình sao?
Thư Yến Tả khẽ thở ra một hơi, đặt đầu Hoắc Nhĩ Phi vào trong иgự¢ mình, để cho cô thỏa sức rơi lệ
Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi rất thuận theo dựa vào trong иgự¢ anh thỏa sức buông thả uất ức của mình, phát tiết toàn bộ nước mắt vừa rồi cố nén và uất ức năm năm trước ra.
“Mèo mướp nhỏ, đừng khóc, lại khóc thành mèo mướp rồi.” Tiếng chế nhạo của Thư Yến Tả vang lên.
Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe thấy mèo mướp lại tức giận, cố ý cọ toàn bộ nước mắt nước mũi lên áo khoác âu phục giá trị xa xỉ của anh.
Thư Yến Tả cũng không giận, mặc cho cô càn quấy, còn rất thân thiết đưa khăn giây cho cô, sau khi lau nước mắt, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ một chút về hành động việc làm vừa rồi của mình, chỉ cảm thấy rất ngây thơ, còn mang chút ý vị nũng nịu, dẩu môi ở đó ngượng ngùng đấy.
Đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi, “Tạp chí bọn họ nói là như thế nào?”
“Một quyển tạp chí bát quái mà thôi, không cần lo lắng, buổi sáng ngày hôm qua tôi đã mua đứt toàn bộ, sẽ không tái bản nữa.” Thư Yến Tả an ủi nói.
“Vạch trần bí mật lớn trong làng giải trí”?” Hoắc Nhĩ Phi suy đoán.
“Ừ.”
“Vậy Tuyết Luân và Âu đại ca chắc chắn đều biết, còn cha mẹ tôi?” Hoắc Nhĩ Phi vừa nghĩ tới Tuyết Luân đã biết chuyện này, trong lòng nhất thời rất lo lắng, cô vốn sớm chuẩn bị nói cho anh biết, vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, bây giờ anh lại nhìn thấy một mặt không chịu nổi của mình trên tạp chí, cô không biết Tuyết Luân có tin tưởng mình không.
Còn có cha mẹ mình yêu thương nhất, cô không muốn làm tổn thương nhất chính là bọn họ.
“Cha mẹ em cũng không biết, tôi nghĩ bọn họ sẽ không chú ý đến tạp chí giải trí.”
“Tôi cũng hy vọng là như vậy, Tuyết Luân vẫn không gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nhất định đang giận tôi.”
“Sau khi xem xong phỏng vấn hôm nay, nếu như anh ta vẫn còn không tin em, ậy cũng chỉ có thể trách anh ta có mắt không tròng.” Thư Yến Tả ý có giá trị.
“Là An Tình Hủy tiết lộ cho phóng viên đúng không.” Hoắc Nhĩ Phi nói sang chuyện khác.
“Trừ ả ta ra sẽ không có người thứ hai, em yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng!” Thư Yến Tả an ủi cô.
Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi chán ghét một người sâu sắc như vậy, về phần Thư Yến Tả không buông tha họ như thế nào, cô không muốn biết cũng không muốn quan tâm, chỉ cần không tiếp tục để mình nhìn thấy cô ta là được rồi. Nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến An Tình Hủy hận mình sâu như vậy, khiến cho cô không nhịn được rùng mình một cái, lòng ghen tỵ giữa phụ nữ thật sự rất đáng sợ!
Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm đều nhìn thấy được video phỏng vấn bao vây sân bay hôm nay, thấy được Thư nhị thiếu thẳng thắn nói ra sự thật năm năm trước, cũng đối phó tự nhiên tràn đầy tự tin với câu hỏi của phóng viên, cùng với tình cảm dịu dàng tràn ngập trong mắt khi nói đến bà xã anh, khiến cho cả hai người đều nghi hoặc, chẳng lẽ anh ta và Phi Phi thật sự không phải quan hệ kia? Lucus cũng không phải là con trai của Phi Phi?
Vậy tại sao Phi Phi phải đi Hương Cảng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy lời Thư nhị thiếu nói đều là sự thật sao? Hay vẫn còn chỗ giấu giếm?
Ở Hương Cảng, Thư Tử Nhiễm và Đoạn Tử Lang đều thấy được bài viết này, Đoạn Tử Lang dĩ nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Yến, nhưng Nhiễm Nhiễm thì hơi hồ đồ, nhị ca kết hôn lúc nào? Còn có Lucus rõ ràng là con trai của chị Phi Phi, chị Phi Phi cũng thừa nhận, vậy lời nói kia của nhị ca là có ý gì chứ?
Đoạn Tử Lang cho lời khen ngợi thỏa đáng trong lòng, Yến, làm được thật đẹp đẽ! Quả nhiên càng ngày càng có tiềm lực!
Chử Tuyết Luân vội gọi một cú điện thoại cho Phi Phi, trong lòng có một cảm giác nói không rõ ra được đang bành trướng, Thư nhị thiếu rộng lượng không thể nghi ngờ hạ thấp mình xuống, khiến cho anh sinh ra cảm giác áy náy.
Sau khi Thư Yến Tả đưa mèo nhỏ về nhà, lập tức chạy về Hương Cảng, bang Lôi Thần, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng như vậy, về phần mèo nhỏ, cô cần nghỉ ngơi thật tốt.
Khi Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường thì nhận được điện thoại của Chử Tuyết Luân, suy nghĩ một chút, vẫn nhận.
【Phi Phi, xin lỗi, anh...】
“Nói xin lỗi, phải là em, em quả thật giấu giếm chuyện năm năm trước.” Hoắc Nhĩ Phi cắt đứt lời anh.
【Phi Phi, chuyện đã qua rồi không đề cập đến nữa, anh cần chính là tương lai của em, mà không phải quá khứ.】
Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn hơi cảm động, cho dù người đàn ông này không tin tưởng mình lúc bản thân mình khó chịu nhất, nhưng bất kỳ người đàn ông nào gặp phải chuyện như vậy, chắc hẳn đều sẽ tức giận, cô không có quyền lợi đi trách cứ anh.
“Tuyết Luân, có thể cho em thời gian nửa năm không? Bây giờ trong đầu em rất loạn, nếu như nửa năm sau, anh vẫn yêu em như vậy, em vẫn trước sau như một yêu anh, em sẽ gả cho anh.
【Phi Phi, em tức giận...】
“Không có, em chỉ cảm thấy bây giờ anh không đủ bình tĩnh, thời gian nửa năm đủ để cho hai chúng ta tỉnh táo một chút, chúng ta vẫn có thể như trước đây ăn cơm nói chuyện phiếm, không phải nói nửa năm không thấy mặt.” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình cần tỉnh táo một khoảng thời gian, gần đây sự việc xảy ra trên người cô quá nhiều, khiến cho cô không rảnh tay xử lý.
Sau hôm Hoắc Nhĩ Phi trở về thành phố L, Tiêu Tiêu trở về, trong lòng rất lo lắng, lập tức gọi một cuộc điện thoại qua.
“Phi, cậu có khỏe không? Đừng để ý đến những phóng viên kia bát quái, bọn họ đều nhàm chán tới cực điểm, chỉ thích đi đào móc riêng tư của người khác, hoàn toàn sỉ nhục nghề nghiệp phóng viên này! Chỉ cần cậu muốn đòi một lời giải thích, tớ ủng hộ cậu đầu tiên.” Tiêu Dĩnh Tư thân là một luật sư, tài ăn nói hai năm qua quả thật nhanh chóng tăng lên!
【Tớ không muốn truy cứu cái gì nữa, chuyện này coi như qua, nước ᴆục trong làng giải trí quá sâu, tớ không muốn đặt chân vào, có thể sớm rút người ra thì rút người ra, càng không muốn có nhiều tiếp xúc với đám phóng viên kia, tránh cho ngày sau lại tới tìm tớ tra hỏi.】 Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy coi nhẹ chuyện này tốt hơn, nếu đã hóa giải, mình cũng không cần thiết đi truy cứu nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Ừ, tớ vừa trở về, buổi tối ra ngoài ngồi một chút, chúng đã đã hơn một tháng không gặp, còn có Tuyết Nghê, đáng tiếc bây giờ cô ấy đang ở nước Anh.”
【Đúng vậy, cô bạn ૮ɦếƭ tiệt này, đi lâu như vậy cũng không trở lại nhìn chúng ta.】
“Buổi tối gặp.”
Hoắc Nhĩ Phi hiểu Tiêu Tiêu muốn biết cái gì, buổi tối hai người đến quán cà phê cũ thường đi gặp mặt, nói tóm tắt rõ ràng đơn giản lại chuyện đã xảy ra trong tháng gần nhất một lần nữa.
“Cậu còn hận Thư nhị thiếu sao?”
Hoắc Nhĩ Phi trầm mặc một lúc, nếu như một tháng trước hỏi cô, cô nhất định sẽ không chút do dự nói “Có”. Nhưng trải qua một tháng này, anh vì mình ngăn cản đạn, còn có ngày hôm qua một vài lời nói che chở mình ở sân bay, khiên cho cô mê hoặc, mình rốt cuộc mang tình cảm như thế nào với anh?
“Phi Phi, cậu dao động.” Tiêu Dĩnh Tư làm người đứng xem, thấy rất rõ ràng.
“Tớ không biết, bây giờ trong đầu tớ rối một nùi.”
Tiêu Tiêu nắm tay Phi Phi, “Phi Phi, chuyện tình cảm không thể lập lờ nước đôi được, trước kia tớ và Lạc Vũ Hàng thường như vậy, sau khi chia tay, tớ lại không để ý tới anh ta, tớ sợ mình lỡ như ý chí không kiên định, lại dẫm lên vết xe đổ lúc trước, cho nên thời thời khắc khắc đều nhắc nhở mình, bây giờ tớ cảm thấy mình sống vô cùng tốt, sau khi buông ra mới phát hiện có nhiều người còn tốt hơn anh ta.”
“Tiêu Tiêu, suy nghĩ của cậu rất đúng, tớ và Tuyết Luân đều cần một khoảng thời gian để tỉnh táo, bây giờ chúng tớ không thích hợp để tiếp tục cùng nhau, anh ấy cũng đồng ý thời gian nửa năm với tớ.”
“Nói chuyện cũng tốt, không có người đàn ông nào có thể tha thứ cho vợ chưa cưới của mình còn quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, cho dù tớ vẫn thật sự thưởng thức anh Tuyết Luân, chẳng qua tớ vẫn sẽ đứng về phía cậu.”
“Tiêu Tiêu, có các cậu thật tốt.” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng nói.
“Phi Phi ngốc, chúng tớ đều ở bên cạnh cậu.” Tiêu Tiêu lớn hơn Hoắc Nhĩ Phi một tuổi, từ nhỏ Phi Phi đã tương đối lệ thuộc vào cô, cô còn tỉnh táo hơn Phi Phi, trừ chuyện tình cảm cô không lý trí ra, còn lại vẫn còn tốt.
Nước Anh, một tháng chung ᴆụng ngắn ngủi nhưng cũng là một hạnh phúc đơn giản với Thư Phiến Hữu và Chử Tuyết Nghê.
Ngay cả bác sỹ chính Tom cũng luôn giễu cợt Thư Phiến Hữu, “Không trách được gần đây khí sắc của cậu đã khá nhiều! Thì ra là Tuyết Nghê làm dịu, chỉ có điều đừng dùng sức quá mạnh nữa, thân thể của cậu không chịu được giày vò như vậy.”
Cho dù Chử Tuyết Nghê lớn mật đến đâu, vẫn không nhịn được đỏ bừng hai má với Tom lộ liễu như vậy.
Thư Phiến Hữu tức giận nhìn Tom chằm chằm, “Có vẻ nghiêm chỉnh của bác sỹ được không.”
Tom lơ đễnh dựa vào trên ghế sa lon hai chân bắt chéo, thoải mái nhàn nhã.
Ngoài hạnh phúc, gần đây Thư Phiến Hữu thường xuyên xuất hiện hiện tượng mù, khiến Chử Tuyết Nghê rất gấp gáp, Tom từng nói bệnh tình của anh rất nghiêm trọng, nhưng không nói cụ thể, cô biết Phiến Hữu sợ cô lo lắng. Trong một tháng này, hai người quý trọng mỗi một giây thời gian ở cùng nhau, cũng không thảo luận đến đề tài nhạy cảm ngã bệnh này.
Mỗi khi Thư Phiến Hữu tiếp nhận điều trị, Chử Tuyết Nghê cũng sẽ trốn trong phòng len lén chảy nước mắt, trời cao thật sự quá không công bằng, Phiến Hữu người tốt như vậy sao lại khiến cho anh mắc căn bệnh nan y như vậy, đơn giản chính là trời đố kỵ nhân tài.
Trừ quan tâm bệnh tình của bạn trai, Chử Tuyết Nghê không có việc gì làm đang ở trên web tìm vài hồ sơ bệnh án cũ, hy vọng có thể giúp đỡ cho điều trị. Dĩ nhiên cũng thường chú ý đến một vài tình hình của bạn tốt, khi nhìn thấy lời đồn về Phi Phi thì kinh ngạc đồng thời tức giận không thôi, lũ phóng viên bát quái này, cũng quá có thể bịa đặt!
Quả thật còn lợi hại hơn công kích trên thân thể!
Khiến cho cô cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi chính là, năm năm trước Phi Phi lại bị cha Lucus giấu đi, thì ra Phi Phi thật sự từng có quan hệ mập mờ với Thư Yến Tả, Thư Yến Tả này còn nói mình đã kết hôn, Lucus cũng không phải là con của Phi Phi, cô thật sự hồ đồ rồi.
Vô cùng nghi ngờ nhìn về phía bạn trai Thư Phiến Hữu, phát hiện anh cũng tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, thì biết rõ anh cũng mê man, nhớ ngày đó anh trai, anh Âu còn có Phiến Hữu ba người liên thủ cũng không tìm được Phi Phi, thì ra giấu ngay dưới mí mắt mình, không trách không tìm được, hơn nữa cô chỉ tiếp xúc một hai lần với Thư Yến Tả, người đàn ông này rất nguy hiểm, khiến cho người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
Chử Tuyết Nghê lập tức bấm số điện thoại của Phi Phi: “Bạn yêu, cậu đang làm gì vậy?”
Bên kia truyền đến giọng nói mơ hồ của Hoắc Nhĩ Phi, 【Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, bây giờ là mấy giờ rồi? Một giờ đêm đó, cậu đánh thức tớ! Có quan niệm thời gian một chút không!】
“Bạn yêu, đừng nóng giận, tớ quên coi chênh lệch, thật ra thì tớ thấy bát quái về cậu ở trên mạng, chỉ có điều tớ tin tưởng cậu, cậu yên tâm, anh tớ ấy, anh ấy lại hay rồi, dám không tin nhân cách sức quyến rũ của Phi Phi chúng ta! Quá đáng đánh đòn rồi!” Chử Tuyết Nghê khẽ nói.
【Nửa đêm gọi tớ tỉnh, cậu có thể nói chuyện có đóng góp một chút được không, tớ còn tưởng rằng cậu nói cho tớ tin tức tốt cậu kết hôn! Tớ đã nói rõ ràng với anh trai cậu, chúng tớ giao hẹn cho nhau nửa năm suy nghĩ lại, Tuyết Nghê, cám ơn các cậu đã tin tưởng tớ.】 Nói đến phía sau, giọng Hoắc Nhĩ Phi nghẹn ngào, khi tất cả mọi người đều đang thóa mạ cô, hai bạn tốt của cô đều chọn đứng trên chung một chiến tuyến với cô, sẵn lòng tin tưởng cô, từ này tốt đẹp hơn bất kỳ điều gì khác.
Chử Tuyết Nghê có thể hiểu được hàm nghĩa câu cám ơn kia của Phi Phi, “Cậu có thể đừng kích động như vậy có được không, buồn nôn ૮ɦếƭ tớ rồi, được rồi, cậu tiếp tục mộng Chu công đi, chúng tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của cậu, ngủ ngon.”
Về phần bệnh của Phiến Hữu, vẫn qua một khoảng thời gian lại nói cho Phi Phi thôi.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi để điện thoại xuống, nhếch miệng nở một nụ cười ngọt ngào, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Sau khi Chử Tuyết Nghê cúp điện thoại lại nhíu mày trầm tư, mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh trai và Phi Phi, thời gian nửa năm, ai cung không có cách nào đoán trước được, hồi tưởng lại đoạn phóng viên bao vây phỏng vấn ở sân bay, Thư Yến Tả rất thân thiết ôm chặt eo Phi Phi, khẽ che cô lại phía sau, động tác nhỏ xíu đó cũng làm cho người ta cảm động, còn có vẻ thong dong bình tĩnh khi đối mặt với gây khó khăn, không phải người bình thường có thể học được, anh có thể nói hiểu rõ như trong lòng bàn tay cuộc sống của Phi Phi, cũng có thể ứng phó tự nhiên với mọi cách gây khó khăn của phóng viên, nếu như đổi lại cô đứng ở đó, chỉ sợ cũng sẽ rất cảm động, ít nhất khi gặp phải nguy hiểm, còn có một người đàn ông bằng lòng ngăn cản tất cả nguy hiểm cho mình.
Thư Phiến Hữu bưng ly sữa bò đứng trước màn hình máy tính, nhìn tin tức giải trí bát quái Tuyết Nghê vừa mới mở ra, giống như thật lâu chưa từng chú ý tới, vừa nhìn hai nhân vật chính trong hình lại là tiểu Tả và Phi Phi, xem xong tiểu Tả trả lời, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong nháy mắt nhớ lại tại sao vẫn cảm thấy Phi Phi quen mắt như vậy, thì ra cô gái gặp mặt ban đầu trên du thuyền Victoria hào hoa chính là cô, ngay lúc đó cô mặc váy trang điểm thanh nhã và sau đó lại thấy bức hình học sinh cấp hai mộc mạc của cô hoàn toàn khác nhau, cho nên anh không cách nào tưởng tượng hai người thành một người.
Ngày giỗ của cha, ở nhà cũ họ Thư nhìn thấy cô gái quật cường cũng là cô, ngay lúc đó mặt cô sưng lên như bánh màn thầu, hốc mắt ửng đỏ, chỉ thoáng nhìn qua như vậy, thành lướt qua.
Cứ nói như vậy, là chú Đinh cố ý gạt mình, dẫn dắt mình hàng loạt dấu hiệu giả, thì ra chuyện trùng hợp như vậy, cũng vô duyên như vậy, lễ mừng năm mới khi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy chị hiền hòa đó ở biệt thự dưới quê, nhất định cũng là cô, tiểu Tả giấu Phi Phi mang thai ở biệt thự của mẹ, xem ra cảm tình của tiểu Tả với cô không giống với những người phụ nữ khác.
Chỉ có điều bà xã theo lời tiểu Tả, là ai đây? Nếu như Lucus không phải là con trai của Phi Phi, thì sẽ là con trai của ai? Tiểu Tả nói như vậy rốt cuộc dụng ý ở đâu?
Thấy cha một mình trở lại, Lucus rõ ràng không hài lòng, lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn nói muốn đi nhà ông bà ngoại ở thành phố L.
Thư Yến Tả rất nghiêm túc giảng đạo lý cho con trai, “Lucus phải nghe lời, bây giờ mẹ hơi bận, chờ xử lý xong công việc sẽ trở lại gặp Lucus, chờ cha hết bận rộn cũng có thể mang Lucus đi gặp mẹ, nhưng cha không yên lòng để một mình con ở lại thành phố L, chuyện bắt cóc con lần trước còn có thể xảy ra, ít ngày trước không phải con đòi muốn học Taekwondo sao? Cha mời một thầy giáo đến dạy con có được không, chờ sau khi Lucus mạnh mẽ rồi có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ mẹ, có đúng không?” Đối với con trai, từ trước đến nay Thư Yến Tả luôn khuyên bảo ân cần thân thiện, sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ bé đi làm bất kỳ chuyện gì không thích cũng sẽ không hung dữ với bé.
Lucus cái hiểu cái không gật gật đầu, Cha nói đúng, chờ Lucus lợi hại như cha, cũng sẽ không sợ bọn người xấu kia rồi, cũng có thể bảo vệ mẹ.”
Thư Yến Tả sờ sờ đầu con trai, “Con trai ngoan, cha và mẹ đều tin tưởng rằng con nhất định sẽ rất tuyệt.”
Lucus được khen ngợi lập tức nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, cười đến ngọt ngào, mặt mày cong cong, cực kỳ giống người nào đó.
Mặc dù không thể ở bên cạnh mẹ, buổi tối mỗi ngày Lucus cũng sẽ nấu cháo điện thoại với mẹ, còn thường chat webcam trên MSN.