Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 88

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Chỉ Treo Mành Chuông, Đạn Bay
Dọc theo đường đi, An Tình Hủy có thể nói là uy Hi*p tăng thêm khuyên bảo, hy vọng Lucus ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì không thấy được cha và mẹ nó, còn có chính là ngàn vạn lần đừng lên tiếng, khiến cảnh sát tới cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lucus ít nhiều cũng biết một chút về công ty nhà mình, nơi này không phải Hương Cảng, cha đồng ý sẽ đến đón bé về, bé nhất định có thể trở về nhà, cho nên dọc theo đường đi bé đều thật biết điều, không náo loạn không làm khó.
Lôi Nhất Hằng giơ tay lên nhìn đồng hồ: 13h28, lúc này công viên rất ít người, chỉ có mấy người lưa thưa linh tinh đi qua, cách thời gian giao hẹn còn thiếu hai phút.
Đúng vào lúc này, Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi một trước một sau đi về phía này, Lucus vừa nhìn thấy cha mình thì lập tức định gọi, An Tình Hủy nhanh tay che miệng bé lại.
Thư Yến Tả tỏ vẻ âm trầm nhìn An Tình Hủy, ánh mắt lạnh lùng đến mức cô không dám mắt đối mắt.
Khoảng cách hai bên chừng ba thước, đứng lại.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn luôn nghĩ đến lại một lần nữa nhìn thấy An Tình Hủy sẽ có tâm tình gì, ngay khoảnh khắc khi thấy cô ta, tâm tình đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ có điều lo lắng nhìn Lucus.
“Thư nhị thiếu, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, để cho người phụ nữ bên cạnh mang hiệp ước tới trao đổi.” Lôi Nhất Hằng vẫn là lần đầu tiên đứng đối đầu với Thư nhị thiếu ở khoảng cách gần như thế.
“Không ngờ lão Lôi sợ tôi như vậy. Được, vì lý do công bằng, ông để An Tình Hủy mang Lucus tới.”
“Lucus, không phải mày vẫn luôn đòi mẹ sao? Bây giờ mẹ mày đứng ở nơi này, sao mày ngược lại không vui chứ?” An Tình Hủy die ennd kdan/le eequhyd onnn cười đến hả hê.
“An Tình Hủy, năm năm không gặp, cô vẫn đáng ghét như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được.
“Năm năm không gặp, xem ra mày vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy! Không trách được Thư nhị thiếu nhớ mãi mày không quên! Đã theo đuổi đến tận nơi này, nghe nói mày đính hôn? Thật sự không đơn giản!” Trong lời nói của An Tình Hủy bẩn thỉu đến cực điểm.
“Đừng dùng suy nghĩ của chính mình áp đặt cho người khác! Không phải mỗi người có thân thế thê thảm đều oán đời căm phẫn thế tục như cô! Cũng không phải ai cũng bẩn thỉu như cô! Chờ đến ngày nhan sắc cô suy tàn, xem cô còn có thể cười được không?” Hoắc Nhĩ Phi không thèm khách khí phản kích lại, cô vốn hơi đồng tình với người phụ nữ này, nhưng cô ta thật sự không đáng để người ta đồng tình!
“Mày cho rằng mày rất cao thượng! Mày...”
“An Tình Hủy! Chúng tôi không phải tới để nghe cô la lối om sòm! Không cần hếch mũi lên mặt, không biết điều! Lão Lôi, quản cho tốt người phụ nữ của ông đi!” Thư Yến Tả ngắt lời cô ta.
“An Tình Hủy, tôi kêu cô tới la lối om sòm sao? Nhìn rõ ràng hiệp ước cho tôi!” Lôi Nhất Hằng giận dữ gào lên.
An Tình Hủy oán hận liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi, nhận lấy hiệp ước nhìn kỹ một lần, sau khi xác định không có sai lầm thì xoay người đi về phía Lôi Nhất Hằng.
Còn Hoắc Nhĩ Phi cầm lấy tay Lucus đi về phía Thư Yến Tả.
Kể từ sau khi Lucus biết dì Phi Phi chính là mẹ ruột của mình, ngược lại hơi sợ hãi, bé hoàn toàn mất hết vui vẻ giống như lúc trước khi nhìn thấy dì Phi Phi, chỉ buồn bực để tùy dì nắm tay mình.
Lucus đột nhiên tránh khỏi tay dfienddn lieqiudoon Hoắc Nhĩ Phi chạy về phía trước, “Cha.” Trong giọng nói tràn đầy uất ức.
“Con trai ngoan, không sao.” Thư Yến Tả vỗ lưng con trai dịu dàng dỗ dành.
Hoắc Nhĩ Phi còn chưa trở lại bình thường từ trong thoát ra, Lucus không thích cô, sững sờ nhìn hai cha con ôm nhau phía trước, trong lòng nổi lên vị chua.
An Tình Hủy nhìn nét mặt của Hoắc Nhĩ Phi, rất hài lòng.
Thư Yến Tả cũng nhìn thấu mất mát của Hoắc Nhĩ Phi, ôn tồn hỏi, “Lucus, sao vậy?”
Lucus vùi đầu vào trong иgự¢ cha không chịu lên tiếng.
“Con trai ngoan, bây giờ cha sẽ dẫn con về nhà, không sao, Lucus là một nam tử hán, sẽ không sợ điều này.” Thư Yến Tả an ủi nói với con trai, về phần con trai đột nhiên lạnh nhạt với mèo nhỏ thì chỉ có thể trở về rồi nói sau, nơi này không thích hợp nán lại, mặc dù chú Diêm mang theo người đang ẩn núp ở rất gần, nhưng địch không động thì anh không thể động, dù sao thành phố L cũng không giống như Hương Cảng, vẫn cố gắng đừng gây chuyện.
Khi ba người đang quay người kia, trong mắt An Tình Hủy thoáng qua tia ác độc, cô móc một khẩu súng lục từ trong túi tiền mà Lôi gia đưa cho cô, súng lục bỏ túi này gần như không nghe thấy âm thanh gì, nhưng uy lực không hề nhỏ hơn bất kỳ khẩu súng lục bình thường.
Ai cũng không đề phòng cô còn có một chiêu này, ban đầu cô ra sức dùng tất cả vốn liếng để khiến cho Lôi gia vui vẻ, đeo bám dai dẳng muốn lấy khẩu súng lục bỏ túi này, vẫn để chờ hôm nay. Cô hận Hoắc Nhĩ Phi, hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, ý hận này vẫn bành trướng trong cô, để cho cô càng trở nên ác độc thêm, tất cả chuyện này đều do con đàn bà kia làm hại, cô muốn Gi*t cô ta!
Thư Yến Tả có trường hợp nào chưa trải qua, đột nhiên sinh ra cảm giác không tốt khiến cho anh giật mình trong nháy mắt, ánh mắt liếc về phía sau, khi nhìn thấy đầu đạn nhanh chóng bắn tới thì không hề nghĩ ngợi đưa tay kéo Hoắc Nhĩ Phi qua bên cạnh, đầu đạn cứng rắn bắn vào trong cánh tay anh, đau đến anh rên một tiếng.
Lôi Nhất Hằng cũng không ngờ tới con đàn bà An Tình Hủy này lại có thể lớn gan như vậy, không trách được cái gì cũng không muốn mà chỉ muốn khẩu súng lục bỏ túi ông mua từ nước ngoài về, thật sự giấu được đủ sâu! Không được sự đồng ý của ông đã tự mình nổ súng, thật to gan lớn mật! Tìm ૮ɦếƭ còn muốn kéo ông làm tấm đệm lưng!
Không có thời gian đi dạy dỗ cô ta, chỉ đành phải lôi cô ta rời khỏi công viên trước rồi nói, trở về Hương Cảng tìm cô ta tính sổ! Thật sự là con mụ đê tiện!
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, đợi đến khi cô phản ứng lại, Thư Yến Tả đã trúng đạn, nơi cánh tay không ngừng chảy máu tươi, một lúc sau đã thấm ướt áo khoác dày, cô lập tức bị hù dọa đến bối rối, hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải, gấp đến mức tay chân luống cuống.
“Cha, cha làm sao vậy?” Lucus hiển nhiên chưa từng thấy cha chảy nhiều máu như vậy, bị dọa sợ đến sắp khóc.
“Lucus ngoan, cha không có việc gì, Phi Phi, em đỡ tôi lên trước, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể bị người khác phát hiện, em ϲởí áօ khoác khoác lên chỗ bả vai tôi, chống đỡ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn trước một chút.” Giọng nói khàn khàn của Thư Yến Tả nhất thời trấn an suy nghĩ rối loạn của Hoắc Nhĩ Phi.
Cô vội vàng đi tới khoác cánh tay trái của anh lên vai mình, đỡ hông anh, “Sẽ không có việc gì chứ?”
“Yên tâm, còn chưa ૮ɦếƭ!” Thư Yến Tả rất muốn cho cô một nụ cười không có chuyện gì, nhưng nhìn như thế nào thì nụ cười kia vẫn rất cứng ngắc.
“Đừng nói ૮ɦếƭ.” Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi gặp phải cảnh tượng này, khó tránh khỏi hơi sợ hãi, ngay cả đôi môi cũng run rẩy.
“Không có việc gì, đừng sợ, đi về phía trước là được.” Thư Yến Tả cố gắng tỏ vẻ để cho mình giống như không có chuyện gì.
Lucus cắn chặt môi dưới, rất hiểu chuyện ngoan ngoãn đi bên cạnh, bé biết mình không thể khóc, cha đã nói bé là nam tử hán, không thể cứ khóc sướt mướt.
Bên cạnh có người đi đường đi ngang qua đều rất kỳ quái nhìn một nhà ba người, chờ sau đó có người phát hiện trên đất lại có giọt máu, lập tức bị dọa sợ đến vội vàng rời đi, chỉ sợ dính vào quan tòa gì đó.
Sau lại vẫn có người sốt sắng gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng chờ đến khi cảnh sát chạy tới, đã người đi nhà trống rồi, lưu lại một đoạn vết máu nhàn nhạt, điều tra không được bất kỳ tin tức hiệu quả nào. Sau vẫn từ một người đi đường biết được ở đó vào khoảng một giờ rưỡi trưa có thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mang theo một bà xã xinh đẹp tuổi còn trẻ và một đứa bé, thoạt nhìn rất có vẻ quái lạ, không biết có phải là bọn họ hay không, đáng tiếc công viên không có camera giám sát, thật sự không điều tra được tiến triển hiệu quả nào.
Đoạn Tử Lang thấy Yến điện tới thì có dự cảm không hay, quả nhiên vừa nghe thấy giọng Yến thì biết tình huống không đúng rồi, vội vàng lái xe chạy đến công viên, chỉ hy vọng tình hình không quá hỏng bét!
Sau khi nhìn thấy vết thương của Yến, Đoạn Tử Lang khó có được nhăn mày lại, ϲởí áօ khoác xuống giúp anh, dùng rượu cồn xử lý sơ qua vết thương, may mà bây giờ mùa đông, ăn mặc nhiều, phần lớn vết máu bị thấm vào trong quần áo, không dễ bị người phát hiện.
“Yến, chúng ta lập tức chạy về Hương Cảng, lấy viên đạn ra mới được.”
“Không thể đi bệnh viện bây giờ sao?” Hoắc Nhĩ Phi hỏi.
“Không thể, nói thế này, thân phận của Yến không thích hợp đi bệnh viện, tất cả thiết bị và hòm thuốc của tôi đều để ở Hương Cảng.” Đoạn Tử Lang nặng nề nói.
“Lang, nhanh chóng gọi điện thoại cho chú Diêm, để cho chú ấy mang theo các an em ngồi ca nô theo đường cũ về Hương Cảng; mặt khác gọi điện thoại cho chú Đinh, để cho chú ấy phái máy bay riêng của tôi tới đây, cậu dùng GPRS kiểm tra xác định một vị trí có thể đậu trực thăng, sau đó nói cho chú Đinh.” Sắc mặt Thư Yến Tả tái nhợt, đôi môi đen sì.
“Cha nuôi, cha nhất định phải chữa khỏi cho cha, hu hu...” Lucus mím miệng nghẹn ngào nói, khoảnh khắc di3n~d@n`l3q21y\'d0n khi nhìn thấy cha nuôi, bé bỏ xuống tất cả kiên cường của mình, rất không có tương lai muốn khóc rồi, hu hu...
“Lucus yên tâm, cha nuôi bảo đảm mấy ngày nữa cha con sẽ tràn đầy năng lượng rồi.” Đoạn Tử Lang sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lucus.
“Mèo nhỏ, em lái xe.” Đoạn Tử Lang nhanh chóng thay đổi vị trí với Hoắc Nhĩ Phi, bắt đầu dốc toàn lực tìm kiếm.
Hoắc Nhĩ Phi biết mình cũng không giúp đỡ được gì, may mà mình còn biết lái xe, không phải hoàn toàn vô dụng, mà lúc này điện thoại di động trong túi xách của cô không ngừng rung chớp lên, hiển thị anh Tuyết Luân gọi điện tới.
“Cách nơi này hai cây số có một khu nhà dân bỏ hoang, tôi đoán máy bay trực thăng đỗ lại cũng không có vấn đề gì.” Đoạn Tử Lang nhanh chóng tìm kiếm.
“Cậu làm chủ.” Thư Yến Tả yếu ớt đáp lại, sự nhẫn nại của anh coi như vô cùng tốt.
Hiệu suất làm việc của Đinh Thận luôn nhanh chóng, sau hai giờ, Thư Yến Tả được Đoạn Tử Lang đỡ lên máy bay trực thăng, Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy máy bay trực thăng này, cũng nhớ tới quá khứ không tốt đẹp trước kia, nhưng Thư Yến Tả vì cứu mình mà bị thương, về tình về lý cô nên đi chăm sóc anh, nhưng Hương Cảng, là cơn ác mộng của cô...
Khi đang do dự không quyết, Lucus đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên, “Dì hư nói mẹ bởi vì ghét cha và Lucus nên mới rời khỏi cha con con, thì ra dì hư ấy không phải lừa gạt con, mẹ thật sự không thích Lucus... Hu hu...”
Ba người lớn đồng loạt nhìn về phía Lucus, đứa nhỏ này chịu đựng lâu như vậy mà vẫn chưa nói ra, cuối cùng nói ra rồi.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đột nhiên rất khó đối mặt với chất vấn của Lucus, làm thế nào để giải thích chuyện năm đó với thằng bé, ở trong mắt thằng bé cô đúng là một người mẹ xấu, từ khi bé ra đời đã chưa từng nhìn bé, càng chưa từng ôm bé.
“Lucus, xin lỗi...” Hoắc Nhĩ Phi nức nở nói.
“Mẹ, con không muốn me đi, con không muốn mẹ rời khỏi con và cha.” Lucus khóc lớn tiếng nhào vào trong иgự¢ Hoắc Nhĩ Phi, nước mắt nước mũi cọ toàn bộ lên người cô.
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi cũng rất khó chịu, mới vừa rồi Lucus hất tay cô ra rồi sau đó không thèm để ý đến cô, đột nhiên nhào tới cũng khiến cho cô hơi ứng phó không kịp, chỉ đành phải ôm bé thật chặt, dù nói thế nào, đứa bé cũng vô tội.
Thư Yến Tả mà Đoạn Tử Lang nhìn một màn này, chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng rất nhiều, nhưng bây giờ không phải là lúc xúc động, không đi nữa thì Yến cũng sắp không chịu nổi.
“Mèo nhỏ, nếu không em theo chúng ta về Hương Cảng một chuyến trước, chờ sau khi an toàn thì mới trở lại.” Đoạn Tử Lang mở miệng.
Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, ôm Lucus lên máy bay trực thăng.
Đinh Thận đi cùng máy bay trực thăng tới, ông phụ trách lái xe trở về “Nguyên Tân”, sau đó ngồi máy bay dân dụng trở về Hương Cảng.
Khi máy bay trực thăng cất cánh, bị một người dân ở gần đó nhìn thấy, gần như thấy cảnh tượng lạ mà sợ hãi, thiếu chút nữa cho rằng là người ngoài hành tinh đến, sau đó nói khoác say sưa với hàng xóm khác, nói mình tận mắt nhìn thấy một máy bay trực thăng lớn cỡ nào, mặt ngoài nhìn đẹp như thế nào, nói không chừng còn là khách ngoài hành tinh tới!
Dĩ nhiên không một ai tin tưởng chuyện hoang đường của ông ta, vì vậy nó trở thành sự kiện nghi ngờ hạng nhất trong lúc nói chuyện phiếm của người dân gần đó.
Chử Tuyết Luân ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt nặng nề, nhìn điện thoại di động trên bàn, trong lòng không có vị gì cũng rất lo lắng, Phi Phi vừa nói Lucus bị bắt cóc, mà cô lại một mực không nhận điện thoại? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có cần báo cảnh sát hay không?
Hoắc Nhĩ Phi chỉ chỉnh điện thoại di động về chế độ rung, nếu cô biết Tuyết Luân chuẩn bị báo cảnh sát, khẳng định hối hận đến ૮ɦếƭ, vừa rồi mình không nên nói chuyện Lucus bị bắt cóc hoặc nên sớm gọi điện thoại báo bình an.
Anh chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên bấm 110.
Người bên cục công an đang lo không tìm ra được chút đầu mối nào về vụ án đổ máu ở công viên Đinh Lan, lại nhận được điện thoại của một người đàn ông họ Chử báo cảnh sát, nói bạn gái của mình tham dự vào một vụ án bắt cóc, vẫn không liên lạc được người, hy vọng có thể nhận được sự hỗ trợ từ cảnh sát.
Cảnh sát căn cứ miêu tả của anh, thêm miêu tả của người đi đường ở công viên Đinh Lan, cảm thấy chuyện có liên quan, xem ra chỉ cần tìm được Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư, như vậy cả vụ án sẽ sáng tỏ, vì vậy toàn bộ cảnh sát ra quân, hy vọng nhanh chóng phá án, cũng có thể cho cấp trên một trả lời chắc chắn viên mãn.
Chử Tuyết Luân nghe cảnh sát nói còn có đổ máu, tim càng thêm nhảy thình thịch, một chút ngọn ngành cũng không có, trong lòng chỉ cầu mong Phi Phi nhất định sẽ không có chuyện gì, Thư nhị thiếu nổi danh là ma vương khát máu của Hương Cảng, nắm trong tay hai nhà hắc bạch, trời ơi! Chẳng lẽ Phi Phi dính dáng đến hai phía hắc bang sống mái với nhau! Lại có thể lộ liễu tiến hành trong công viên! Cũng quá không để pháp luật vào mắt rồi.
Máy bay trực thăng đáp thẳng xuống phía sau nhà cũ, đã có nam giúp việc mang băng ca chờ sẵn ở đó, máy bay vừa mới hạ cánh, cửa khoang mở ra, Đoạn Tử Lang lập tức yêu cầu bọn họ mang Yến lên phòng mình vừa mới bố trí thiết bị dụng cụ chữa bệnh mới nhất, kêu trợ thủ của mình là Thân Lam và Tra Vẫn, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.
Hoắc Nhĩ Phi nắm tay Lucus đang chuẩn bị đi vào theo, lại bị Đoạn Tử Lang mặc một chiếc áo blouse trắng cản lại, “Hai người ở bên ngoài chờ trước, yên tâm đi, không có việc gì.”
Cô chỉ đành kéo Lucus yên tĩnh ngồi ngoài cửa chờ, trong lòng vẫn thấp thỏm, không biết vết thương đạn bắn có bao nhiêu nghiêm trọng.
Còn vừa rồi suốt dọc đường vào nhà, rất nhiều người giúp việc nhìn thấy cô đều rất kinh ngạc, giống như vốn là người không thể nào xuất hiện ở nơi này đột nhiên xuất hiện, ánh mắt ấy khiến cho cô rất không thoải mái.
Khi ✓ú Thư nhìn thấy Hoắc Nhĩ Phi và nhị thiếu, tiểu thiếu gia, Đoạn thiếu gia cùng trở về chung, sắc mặt đó! Lập tức trắng không còn một giọt máu, chẳng lẽ tiểu thiếu gia thật sự là con của cô ta, vậy ngày sau này của mình tốt đẹp sao? Trước kia mình không có sắc mặt tốt với cô ta còn từng đánh cô ta một cái tát, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên cũng nhìn thấy ✓ú Thư, không nói thêm lời gì, trong lòng cô vẫn còn mâu thuẫn với ✓ú Thư, ban đầu bà không nên nói mình ác như vậy, hoàn toàn không lưu lại chút tình cảm và thể diện nào, nên không có cách nào giống như không có chút khúc mắc gì.
“Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con sao?” Lời nói của Lucus kéo Hoắc Nhĩ Phi từ trong hồi ức ra ngoài.“Ừ.” Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, chuyện cho tới bây giờ cô cảm thấy đã không cần thiết phải giấu giếm thằng bé nữa, năm năm trước cô vứt bỏ bé, năm năm sau cô thật sự không nhẫn tâm làm được chuyện như vậy.
“Vậy tại sao mẹ lại muốn rời khỏi cha và Lucus?”
“Bởi vì mẹ tức giận, cho nên bỏ nhà ra đi.” Hoắc Nhĩ Phi nhớ tới Thư Yến Tả nói với mình trên mạng như vậy, hơn nữa vấn đề này không dễ giải thích, ân oán giữa người lớn với nhau vẫn không nên nói cho đứa bé.
“Là cha chọc mẹ tức giận sao?”
“Ừ.”
“Vậy mẹ có thể tha thứ cho cha không? Năm năm qua cha chỉ yêu một mình mẹ, không có những người phụ nữ khác.” Lucus nói rất chân thành.
Yêu, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trong lòng run lên, Thư Yến Tả yêu cô? Làm sao có thể? Yêu một người không phải mạnh mẽ chiếm lấy, mà nên giống như anh Tuyết Luân kìa, bao dung và tôn trọng.
“Mẹ, con thật sự không lừa mẹ đâu, mỗi buổi tối con đều ngủ chung với cha, con biết rõ cha nuôi rất háo sắc, thường nhìn thấy cha nuôi và các dì khác nhau ở chung một chỗ, nhưng cha không có, cha nuôi cũng nói cha rất yêu mẹ.” Lucus chỉ sợ mẹ không tin, bổ sung thêm.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy nhức đầu, Lucus tuổi còn nhỏ như vậy sao hiểu nhiều chuyện giữa nam nữ như thế, Đoạn lưu manh này sao không dạy điều tốt chứ!
Phải nói năm năm qua Thư Yến Tả chưa hề chạm vào phụ nữ, cô thật sự có chút không tin tưởng, nhưng Lucus hiển nhiên không giống như đang nói láo, xem như vậy, Thư Yến Tả vì con trai quả nhiên hy sinh rất nhiều.
“Mẹ tin tưởng con.” Hoắc Nhĩ Phi cười dịu dàng.
“Hì hì...” Lucus cười cong cong mắt, hết sức vui vẻ.
“Mẹ, mẹ nói cha sẽ không có việc gì chứ?” Vừa nhắc tới cha, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xị xuống rồi.
“Sẽ không, tay nghề chữa bệnh của cha nuôi con tốt như vậy, con phải tin tưởng cha nuôi.” Hoắc Nhĩ Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai.
Sau một tiếng, Đoạn Tử Lang đầu đầy mồ hôi đi ra, cởi khẩu trang, “Không sao, đầu đạn đã an toan lấy ra, cánh tay sẽ không bị tàn phế, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ dần tốt lên nhiều, may mà không bị trúng ở ngay khớp xương, nếu không càng khó làm hơn! Còn thiếu một centimét, rất may mắn!”
Hoắc Nhĩ Phi và Lucus đều thở phào một hơi, cũng may, cánh tay sẽ không bị tàn phế, nếu quả thật tàn phế thì cả đời này của Hoắc Nhĩ Phi sẽ không yên trong lòng.
“Cha nuôi, vậy chúng con có thể vào thăm cha không?”
“Ừ, hai người lặng lẽ đi vào sau đó lặng lẽ ra ngoài, cố gắng đừng quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Yến, cậu ấy chảy máu quá nhiều, cần ngủ thêm một chút.”
Lucus rất hiểu chuyện gật gật đầu, nắm tay mẹ bé rồi tiến vào.
Hoắc Nhĩ Phi đứng ở bên giường lặng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Thư Yến Tả, chỉ cảm thấy cảm xúc rất hỗn loạn, nếu không phải anh xả thân cứu mình, có lẽ mình đã đi thiên đường.
Từ căm ghét ban đầu, chán ghét cho tới bây giờ không ghét không chán ghét, thậm chí còn mang theo chút quan tâm, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, năm năm sau gặp mặt lần nữa cho tới bây giờ vẫn chưa tới thời gian một tháng, cô lại có thể đổi cái nhìn khác về anh lớn như vậy! Là bắt đầu từ lúc nào, ngay cả chính cô cũng không nói ra được rồi.
Hoắc Nhĩ Phi từ trong phòng bệnh đi ra vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt, đột nhiên nhớ ra còn chưa gọi điện thoại cho Tuyết Luân, còn không biết anh gấp gáp thành cái dạng gì rồi.
Lúc Đinh Thận ở sân bay đã đọc được một tin tức: Buổi trưa ngày hôm nay chừng hai giờ ở một đường lộ nào đó trong công viên Đinh Lan xảy ra sự kiện đổ máu, chỉ có điều theo cảnh sát tiết lộ, nhân chứng chủ yếu của sự kiện là một cô gái tên Hoắc Nhĩ Phi hai mươi bốn tuổi, hiện giờ đã mất tung tích, cảnh sát đang dồn toàn lực tìm kiếm, hy vọng có ai nhìn thấy cô hoặc biết giờ phút này cô đang đi cùng với ai thì có thể lập tức liên lạc với cảnh sát, cám ơn hợp tác.
Ông nhíu chân mày lại, theo lý thuyết cảnh sát sẽ không thể biết chuyện này! Sao lại biết rõ ràng như thế, ngay cả tên tuổi của Hoắc tiểu thư cũng biết? Chẳng lẽ có ai báo cảnh sát? Giờ phút này nhị thiếu còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, ông chỉ có thể bắt tay vào xử lý việc này, không thể lưu lại tai họa ngầm gì, còn phải báo cho Đoạn thiếu gia một tiếng, chuẩn bị chút tâm tư.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc