Sự Kiện Bắt Cóc, Chân Tướng Hiện RaSau khi cúp điện thoại xong, Thư Yến Tả lập tức gọi một cú điện thoại cho chú Đinh, để cho chú điều tra một chút chiều hướng gần đây của bang Lôi Thần, có phái người đi thành phố L không.
Kết quả lấy được ngược lại trong dự đoán của anh, chính là chú Đinh nói cho anh biết người phụ nữ An Tình Hủy kia đã rời khỏi nhà cũ họ Thư rồi, anh đấm một quyền lên bàn, An Tình Hủy! Con đàn bà này quả nhiên không bớt lo!
Vậy thì đừng trách anh không khách khí, con đàn bà này ngược lại có chút bản lĩnh, lại dám cấu kết với bang Lôi Thần, lại dám bắt cóc con trai anh! Thật đúng là chán sống!
Thư Yến Tả không đoán sai, người phụ nữ mang Lucus đi chính là An Tình Hủy, kể từ sau khi cô bị bang Lôi Thần lợi dụng, đã cung cấp rất nhiều tin tức có ích cho bọn họ.
Khi Trình Thất nói cho cô biết Thư nhị thiếu mang theo con trai đi thành phố L, hơn nữa thường qua lại mật thiết với một người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi thì cô có một ý tưởng ác độc như vậy.
Vốn Trình Thất không tin cô, nhưng thấy cô cắn răng nghiến lợi hận người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi kia không phải là giả, hơn nữa con trai bảo bối của Thư nhị thiếu cũng biết cô, tương đối mà nói sẽ dễ xuống tay hơn.
An Tình Hủy không phải là người lỗ mãng, cô đi theo bang Lôi Thần ẩn núp ở thành phố L nhiều ngày, để cho cô kỳ quái chính là sao Lucus lại gọi con đàn bà kia là “Dì Phi Phi”, chẳng lẽ mình đoán sai?
Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết Lucus nhất định là con trai của Hoắc Nhĩ Phi, bằng không sao Thư nhị thiếu lại sang đây tìm cô ta? Hơn nữa diện mạo cũng có một chút tương tự, cô hết sức khẳng định suy nghĩ của mình, Hơn nữa, cho dù đúng hay không, có thể bắt Lucus đi tuyệt đối sẽ làm cho địa vị của mình tăng lên, trăm lợi không có một hại.
Hôm đó, cô theo dõi họ đến công viên, thừa dịp Hoắc Nhĩ Phi rời đi lừa gạt Lucus mang đi.
Lúc Lucus nhìn thấy An Tình Hủy thì tràn đầy kinh ngạc, sao dì ấy lại đến nơi này? Nhưng bởi vì năm năm qua An Tình Hủy vẫn giữ phép tắc sống ở nhà mình, khiến cho bé tin lời nói dối dì ấy tạo ra.
Nhất là lừa bé chuyện bé quan tâm nhất, đó chính là chuyện về mẹ bé, Lucus chỉ là một đứa bé năm tuổi, trong tiềm thức của bé còn chưa phân rõ người tốt và kẻ xấu, nhất là dì An này lại ở nhà bé năm năm, bé như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới dì ấy sẽ hại mình.
Khi bé bị đưa đến một phòng khách sạn thì mới mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có gì không đúng, cau mày hỏi, “Dì An, sao nhà mẹ con lại ở chỗ này? Không phải dì gạt con chứ!”
An Tình Hủy cười lạnh một tiếng, “Không phải mỗi ngày mày đều ở chung một chỗ với mẹ mày sao? Còn cần tao nói cho mày biết.”
“Đó là dì Phi Phi.” Lucus lớn tiếng nói.
“Dì Phi Phi cái gì, con mụ đó chính là mẹ ruột của mày.” An Tình Hủy hung tợn nói.
“Dì gạt người! Dì Phi Phi sao có thể là mẹ ruột của con, nếu như dì ấy là mẹ ruột của con, sao lại không quan tâm con! Dì gạt người!” Lucus khóc lớn tiếng nói, mặc dù bé rất hy vọng dì Phi Phi là mẹ bé, nhưng những lời này của An Tình Hủy không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, khiến cho bé tuổi còn nhỏ thoáng cái không chịu được.
“Nếu mày không tin có thể đi hỏi cha mày, tao tin tưởng cha mày rõ ràng nhất, chỉ có điều mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không đừng trách tao không khách khí!” Bởi vì An Tình Huỷu ghét Hoắc Nhĩ Phi nhất, cho nên theo đó cũng không thích Lucus.
Nói xong đóng cửa đi ra ngoài, để lại Lucus ở trong phòng vẫn khóc sướt mướt, sẽ không, cha sẽ không lừa bé.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi trở lại công ty cũng không yên lòng, bây giờ Lucus sống ૮ɦếƭ không rõ, sao cô có tâm trạng làm việc, chỉ đành phải phân Case Âu đại ca giao cho cô xuống, bản thân ngồi trong công ty chờ tin tức.
Sau khi Đoạn Tử Lang biết tin tức cũng rất giật mình, người phụ nữ An Tình Hủy này, đúng là sẽ ra tay, ở lại nhà cũ nhà họ Thư năm năm, không có thành tựu gì, lại bò đến trên giường lão già Lôi Nhất Hằng kia, thật sự không phải là bảnh lĩnh tốt bình thương!
Ghê tởm hơn chính là hợp tác với Lôi Nhất Hằng bắt cóc Lucus! Thật đúng là lòng dạ rắn rết!
Thư Yến Tả đã để cho chú Đinh điều tra kỹ chuyến bay nội địa từ thành phố L đi Hương Cảng và ca nô, không thể bỏ qua dù chỉ một chút dấu vết.
Anh một thân một mình chạy đến thành phố L trước, âm thầm phân phó chú Diêm mang một đám anh em ngồi ca nô đến đây, con trai bị bắt cóc ở chỗ này, khẳng định không rời đi nhanh như vậy, trong lòng anh hiểu rõ một chút mục đích của lão già Lôi Nhất Hằng kia, chỉ có điều ngàn van lần không được đánh chủ ý lên đầu con trai anh!
Trước mắt anh lo lắng không phải gì khác, mà là An Tình Hủy rất có thể đoán được mèo nhỏ chính là mẹ của Lucus, nếu như cô ta cố ý nói cho Lucus biết, anh lo lắng con trai sẽ rất khó khăn mà chấp nhận được sự thật này.
Khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng nhất thời ổn định rất nhiều, lo lắng hỏi: “Có tin tức của Lucus không? Là ai mang con đi?”
“Nếu như tôi đoán không sai, chín phần là An Tình Hủy.”
“An Tình Hủy, An Tình Hủy...” Hoắc Nhĩ Phi xụi lơ té cả người trên ghế, lẩm bẩm cái tên đã năm năm chưa từng nghĩ đến, người phụ nữ này quả nhiên là khắc tinh của cô, đã năm năm rồi còn không chịu bỏ qua cho cô.
“Sao cô ta lại tới nơi này?”
“Tôi cũng vừa mới nghe chú Đinh nói An Tình Hủy rời khỏi nhà cũ họ Thư được một tuần lễ rồi, ai cũng không ngờ được cô ta lại cấu kết với bang Lôi Thần, hơn nữa còn tới nơi này, bắt cóc Lucus.”
“Bang Lôi Thần không phải là kẻ thù của anh sao?” Hoắc Nhĩ Phi cũng nghe nói từ chỗ Nhiễm Nhiễm.
“Ừ, cho nên rất phiền toái.” Thư Yến Tả đốt một điếu thuốc, nếu con trai bị tổn thương dù chỉ một chút, anh nhất định sẽ tiêu diệt cả một nhà Lôi Nhất Hằng.
“Vậy bọn họ có thể ngược đãi Lucus không?” Hoắc Nhĩ Phi nhẫn nhịn hỏi, vừa nhắc tới hai chữ bắt cóc, cô đột nhiên nghĩ đến tình cảnh ban đầu khi mình bị bắt cóc, chỉ cảm thấy hết sức kinh khủng!
Hơn nữa trong phim trên ti vi thấy những phần tử hắc đạo kinh khủng kia đều vô cùng bạo lực, cô không khỏi cả người xụi lơ, không khống chế được phát run lên.
Thư Yến Tả thấy dáng vẻ của cô, thì biết rõ cô nhớ lại chuyện lúc trước, không khỏi đau lòng một trận, tiến lên ôm lấy cô đang run rẩy cả người.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra...” Hoắc Nhĩ Phi giãy giụa nói.
Thư Yến Tả không nói lời nào, chỉ rất dùng sức ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm giác mình bị một hơi thở phái nam cường đại bao vây lấy, bàn tay vòng ngang hông mình có lực mà yên ổn, khiến cho lòng cô không khỏi bình tĩnh lại, hình như giờ phút này cô bỏ xuống tất cả đề phòng, chỉ cần dựa vào một Ⱡồ₦g иgự¢ mạnh mẽ như vậy.
Cảm nhận được mèo nhỏ dần ngoan ngoãn lại, Thư Yến Tả mới từ từ buông cô ra, ôn tồn nói: “Không có chuyện gì, có tôi ở đây rồi, em đi về nghỉ trước đi, có bất cứ tin tức gì tôi đều sẽ thông báo cho em.”
Hoắc Nhĩ Phi khó có được biết điều gật gật đầu, cô biết mình lưu lại nơi này chắc chắn không giúp được bất cứ việc gì, còn không bằng trở về chờ tin tức.
Suốt dọc đường Thư Yến Tả đưa cô về nhà, hai người đều không trao đổi dù chỉ một câu, nhưng bản thân Hoắc Nhĩ Phi có thể cảm thấy rõ ràng: Mình không xa lánh người đàn ông này như trước, không biết bởi vì do Lucus hay bởi vì anh đột nhiên trở nên dịu dàng.
Việc này thật sự không phải là một hiện tượng tốt.
Quả nhiên hôm sau người bang Lôi Thần đưa chiến thi*p cho Thư Yến Tả, nói là phải có ý kiến với thị trường Đông Nam Á, cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, Thư nhị thiếu tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, cũng không thể lấy tính mạng con trai ra nói giỡn!
Cho tới bây giờ Thư Yến Tả chưa hề tiếp nhận uy Hi*p, nhưng lần này anh phá lệ, bởi vì đối tượng bắt cóc là con của anh, anh không thể lấy tính mạng của con trai bảo bối ra mà đùa giỡn.
Lôi Nhất Hằng vô cùng vui vẻ với việc Thư Yến Tả thỏa hiệp, về sau cả thị trường Đông Nam Á đều của bang Lôi Thần ông rồi, từ nay bang Viêm Ưng sẽ cút ra khỏi khu vực này rồi, nghĩ tới đây diee ndda fnleeq uysd doon ông không nhịn được vui vẻ cười to, nhớ tới lần trước Thư nhị thiếu còn đặc biệt mượn sức Hóa Thương đi Đông Nam Á một tuần gì đó, đáng đời! Đấu với ông! Còn non lắm, ông chính là muốn cho Thư nhị thiếu khổ cực uổng phí, để cho cậu ta cam tâm tình nguyện giao địa bàn ra!
Nghĩ như vậy, không khỏi bật cười ha hả, cực kỳ hài lòng.
Hai bên giao hẹn cẩn thận một tay giao nộp hiệp ước một tay giao người, Thư Yến Tả vẫn không yên lòng về con trai, yêu cầu nghe một chút giọng nói của con trai mới được, Lôi Nhất Hằng ngược lại đồng ý rất sảng khoái.
[Cha, con rất nhớ cha, con không muốn sống ở chỗ này, con muốn về nhà.] Giọng Lucus rất uất ức.
“Lucus ngoan, cha lập tức đi tới dẫn con về nnhà, bọn họ có bắt nạt con không?”
[Không có, chính là dì xấu xa kia đột nhiên hung dữ với con, còn nói...] Lời còn chưa dứt đã bị An Tình Hủy ςướק mất điện thoại di động.
[Thư nhị thiếu, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, yên tâm, con trai của anh hoàn hảo không sứt mẻ gì, lúc chuộc nó cũng đừng quên để cho người bạn cũ của tôi Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư đích thân tới, tôi còn muốn ôn chút chuyện với cô ta!] Đầu bên kia giọng An Tình Hủy rất ngông cuồng.
“An Tình Huỷ, nếu như cô cảm thấy lão già Lôi Nhất Hằng kia có thể bảo hộ cô cả đời, vậy cô đã nghĩ quá đơn giản! Nếu như cô dám động vào dù chỉ một sợi lông của Lucus, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Giọng Thư Yến Tả hoàn toàn uy Hi*p, dám phản bội anh, vậy chỉ có một con đường ૮ɦếƭ!
An Tình Hủy bên kia hung hăng vứt điện thoại, mặt tràn đầy ý hận nhìn chằm chằm vào Lucus, đúng, cô rất muốn ngược đãi con trai anh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi, lão già Lôi Nhất Hằng kia chưa chắc đáng tin, mặc dù mình đã trở thành một trong những người tình được lão già Lôi cưng chiều nhất, nhưng lợi ích trước mắt, xưa nay lão già Lôi đều chỉ lo cho lợi ích của bản thân, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà đi đắc tội với ai.
Lucus cũng hung hăng mà nhìn chằm chằm vào An Tình Hủy, không yếu thế chút nào, giống như một con báo nhỏ đang nổi giận.
An Tình Hủy hận không thể vung một cái tát tới, dáng vẻ này của thằng nhóc, cực kỳ giống con đàn bà kia.
Thư Yến Tả yêu cầu Lôi Nhất Hằng không thể gây tổn thương cho con trai mình, nếu không đừng nghĩ lấy được một đồng một hào ích lợi.
Lôi Nhất Hằng tất nhiên đầy miệng đồng ý rồi, nói chỉ cần Thư nhị thiếu ký hiệp ước, chuyện gì cũng dễ nói, tiểu thiếu gia đương nhiên không bị thương chút nào đưa về.
Chử Tuyết Luân hết bận chuyện hạng mục, trước tiên chạy về thành phố L trước, hai mươi ngày không gặp Phi Phi, anh rất muốn ôm cô, cho nên anh không đề cập trước nói cho cô biết mình sắp trở về, mà chuẩn bị cho cô một ngạc nhiên.
Hoắc Nhĩ Phi không ngạc nhiên, ngược lại bị “Hoảng sợ”, hai ngày nay chuyện Lucus bị bắt cóc vẫn quấn quanh cô, hơn nữa còn dính dáng đến người phụ nữ An Tình Hủy kia, lời Thư Yến Tả nói ngày đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô: An Tình Hủy đoán được em là mẹ ruột của Lucus, 90% cô ta sẽ nói sự thật cho Lucus.
Cô không dám tưởng tượng sau khi Lucus biết sẽ có phản ứng gì, bé vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, nếu như từ một người ngoài biết được mẹ ruột thịt của mình vẫn là dì Phi Phi mỗi ngày treo trên bờ môi, bé sẽ chịu được sao?
Đột nhiên có một bó hoa tươi to thò ra bên cạnh hại cô nhảy mũi một cái, “Hắt xì” Hoắc Nhĩ Phi vuốt vuốt lỗ mũi mặt hoảng sợ nhìn người nào đó phía sau bó hoa, người nào không có việc gì tự nhiên nhảy ra dọa người!
“Phi Phi, không sao chứ, không phải em không bị dị ứng với hoa tươi sao?” Chử Tuyết Luân vội để hoa xuống, ân cần hỏi han.
“Tuyết Luân, sao anh đột nhiên trở lại? Mọi việc xong xuôi rồi.” Thấy là Tuyết Luân, Hoắc Nhĩ Phi khôn ngoan bình tĩnh lại.
“Ừ, nhiều ngày không gặp như vậy, anh nhớ em lắm.” Chử Tuyết Luân nắm thật chặt tay vợ chưa cưới, tình ý trong mắt cực kỳ nồng đậm.
“Anh vừa trở về, lặn lội đường xa thật mệt mỏi, vẫn sớm về nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không có việc gì, anh muốn ôm em một cái.” Chử Tuyết Luân mỉm cười dang hai tay ra.
Hoắc Nhĩ Phi dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào, được chồng chưa cưới ôm vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp để cho cô cảm thấy rất yên tâm, chỉ có điều bây giờ cô không có tâm tình nói chuyện yêu đương, tràn đầy trong đầu đều là chuyện Lucus bị bắt cóc.
Có lẽ cảm nhận được vợ chưa cưới không yên lòng, Chử Tuyết Luân đầy bụng tâm tư đi về, mấy ngày trước trong điện thoại Phi Phi nói có chuyện muốn nói với anh, là có chuyện gì đây?
Giữa trưa hôm sau hai người đi ăn cơm chung, Hoắc Nhĩ Phi nhận được điện thoại của Thư Yến Tả.
[An Tình Hủy chỉ đích danh em muốn nói chuyện một chút, mới bằng lòng trao đổi Lucus ra, tôi biết rõ như vậy khiến cho em rất khó xử, nhưng mà tôi có thể bảo đảm không để cho em bị một chút tổn hại nào, chờ sau khi Lucus an toàn trở lại, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.]
“Được, tôi đi.” Hoắc Nhĩ Phi không chậm trễ chút nào gật đầu, năm năm trước hai người vẫn hoàn toàn không hợp nhau, hôm nay lại chạm mặt thành phố L, rất nhiều việc hình như nên có một giải quyết, hơn nữa bởi mình sơ sót nên Lucus mới bị An Tình Hủy mang đi, nói ra bản thân mình phải có trách nhiệm.
[Em ở công ty sao? Tôi đi đón em.]
“Tôi ở ‘Tương Nhiên cư’ bên cạnh công ty.”
Bên kia hơi dừng lại một chút, [Mười phút sau gặp lại.]
“Phi Phi, có chuyện gì vậy?” Chử Tuyết Luân nghe ra được là giọng của một người đàn ông, một giọng nam anh cảm thấy xa lạ.
“Tuyết Luân, Lucus bị bắt cóc, em phải đi một chuyến.” Hoắc Nhĩ Phi cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Lucus bị bắt cóc? Tại sao lại muốn em đi? Tại sao nó còn chưa trở về Hương Cảng?” Chử Tuyết Luân rất khó mà lý giải.
“Là bởi vì do em sơ sót nên Lucus mới bị người ta mang đi, hơn nữa người phụ nữ bắt cóc bé chỉ đích danh em tới, bởi vì năm năm trước chúng em có chút va chạm, cho nên...” Lời còn chưa dứt đã bị Chử Tuyết Luân trách móc rồi.
“Bởi vì em sơ sót? Với người từng có liên quan? Năm năm trước...” Chử Tuyết Luân đột nhiên cảm thấy năm năm trước nhất định đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết, mà những chuyện cũ phủ đầy bụi kia sẽ dần nổi lên mặt nước rồi.
“Tuyết Luân, em sẽ nói rõ chuyện này với anh, nhưng bây giờ em phải rời đi trước một chút, sau khi xác định Lucus bình an em sẽ lập tức trở lại.” Nói xong lập tức cầm giỏ xách lên ra khỏi nhà hàng, đi về phía chiếc Cayenne màu đen dừng trước cửa.
Chử Tuyết Luân nhìn Phi Phi đi ra ngoài bằng vẻ mặt phức tạp, chỉ có cảm giác trong hai mươi ngày mình không ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, Lucus đó rốt cuộc có ma lực gì, khiến Phi Phi khó có thể dứt bỏ như vậy.
Nhìn người đàn ông lạnh lùng đi ra từ bên trong chiếc Cayenne màu den kia, trong lòng anh có cảm giác nói không nên lời, kể từ sau khi anh ta xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn của bọn họ, hình như tất cả đều hơi không giống lúc trước.
Thư Yến Tả nhìn xuyên qua cửa sổ xe cũng thấy Chử Tuyết Luân chồng chưa cưới bây giờ của Hoắc Nhĩ Phi.
Lôi Nhất Hằng cố ý nói rõ chỉ cho phép hai người Thư nhị thiếu và Hoắc Nhĩ Phi tiến đến, bởi vì ông biết rõ thủ đoạn của Thư nhị thiếu, nói không chừng ngoài mặt đồng ý với ông nhưng sau lưng nghĩ cách cho ông một dao, cho nên ông chọn địa điểm giao dịch ở thành phố L – địa bàn không thuộc về ông và Thư nhị thiếu, tương đối mà nói vẫn còn khá xa lạ.
Thư Yến Tả dĩ nhiên sẽ không để cho bản thân rơi vào cảnh giới hoàn toàn nguy hiểm, nếu hai bên hợp tác, vậy cũng nên lấy ra chút thành ý, nếu như nói chỉ cho phép hai người anh và Hoắc Nhĩ Phi đi tới, vậy Lôi Nhất Hằng cũng chỉ có thể mang một mình An Tình Hủy đi lên trước trao đổi, nếu không thì không bàn nữa!
Anh biết Lôi Nhất Hằng mơ ước thị trường Đông Nam Á này đã vài chục năm rồi, không thể bởi vì một người phụ nữ như An Tình Hủy kia mà chi phối dã tâm của ông. Cuối cùng hai bên thỏa hiệp, địa điểm trao đổi chọn ở công viên đã bắt Lucus đi, Lôi Nhất Hằng luôn luôn giảo hoạt, ông sợ ૮ɦếƭ cho nên không dám đi trước, định phía tâm phúc Trình Thất mang theo An Tình Hủy cùng đi trao đổi con tin, cũng dặn cậu ta càn phải túm lấy hiệp ước bàn giao thị trường Đông Nam Á!
Thư Yến Tả đương nhiên không đồng ý, nhất định phải đòi bản thân Lôi Nhất Hằng tiến đến, hiệp ước chỉ có thể tự mình giao vào tay ông ta, những người khác không bàn nữa!
Cho dù Lôi Nhất Hằng hết sức không tình nguyện cũng không thể không tự mình đi lên, phần hiệp ước kia có thể nói là dùng khi bang Lôi Thần ông khẩn cấp, ai bảo ông thích đánh cuộc, thì ra một chút gia nghiệp cũng đã bị ông tiêu xài không sai biệt lắm rồi, nếu như túm được tất cả thị trường Đông Nam Á, đối với ông mà nói, chính là tiền bạc cuồn cuộn không dứt.
Cho nên, ông nhất định phải cầm được hiệp ước.
“Thự nhị thiếu, xem ra ở trong lòng cậu con trai cũng không quan trọng như vậy! Lại cò kè mặc cả với tôi!” Lôi Nhất Hằng tiếp tục làm đấu tranh giãy ૮ɦếƭ.
“Lão Lôi, tôi nhớ ông là một người hiểu chuyện, không nên bị một con đàn bà tàn hoa bại liễu như vậy mê mất tâm trí, mất hồn chỉ là tạm thời, huống chi hàng năm từ Las Vegas gửi món nợ về cho ông chắc hẳn không thiếu đi!” Thư Yến Tả đương nhiên vẫn luôn túm được nhược điểm của ông ta.
“Thư nhị thiếu đúng là hiểu rõ thấu đáo tôi! Lôi mỗ không thể không nói tiếng bội phục, nhưng mà Lôi mỗ cũng có giới hạn thấp nhất, cùng lắm thì cá rách lưới ૮ɦếƭ, không có tiền tôi có thể kiếm lại, con trai không có thật sự không có!” Lôi Nhất Hằng coi như bất cứ giá nào!
“Lão Lôi hình như có một con gái bảo bối nhỉ, đang ở California nước Mỹ học đại học gì đó, thật sự quên rồi. Nơi này không phải Hương Cảng, lão Lôi còn sợ tôi chơi thủ đoạn gì đúng không, hơn nữa còn là ở nơi công viên nhiều người, Thư nhị thiếu tôi vẫn chưa muốn vào ngục giam!” Thư Yến Tả đã nói lời sáng tỏ như vậy.
Lôi Nhất Hằng cân nhắc một hai, cuối cùng đồng ý, thành phố L cũng không phải địa bàn của Thư nhị thiếu, nếu như cậu ta dám can đảm nổ súng, cảnh sát chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
“Bọn họ sẽ không làm gì Lucus chứ?” Vừa lên xe Hoắc Nhĩ Phi đã không nihnj được hỏi.
“Không có việc gì, bọn họ không dám đánh Lucus, chỉ có điều An Tình Hủy là người âm hiểm xảo trá, không biết cô ta sẽ đưa ra yêu cầu gì, tự em cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Suốt dọc đường không nói chuyện.
Sau khi xuống xe, Hoắc Nhĩ Phi rõ ràng hơi khẩn trương, Thư Yến Tả nói kiểu hắc bang sống mái với nhau không giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn hơi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy rồi, không khỏi cứng đờ, định gỡ ra lại bị nắm thật chặt.
“Tôi có thể tự đi.” Hoắc Nhĩ Phi hơi cáu, người đàn ông này có thể không như vậy không!
“Đừng làm rộn, thời điểm lập tức đến rồi.” Thư Yến Tả hoàn toàn không hề để ý đến cô giãy giụa, chỉ nắm tay cô đi đến địa điểm hẹn trước.
Hoắc Nhĩ Phi tỏ vẻ miễn cưỡng bĩu môi, rõ ràng cảm thấy mình không khẩn trương như vừa rồi.
Cho đến khi đến địa điểm ước định thì Thư Yến Tả mới buông tay Hoắc Nhĩ Phi ra, anh vẫn chưa muốn kích thích con trai.