Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 83

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Kiên Định Quyết Tâm Theo Đuổi Em Một Lần Nữa
Buổi tối, Âu Dã Sâm làm ông chủ, mở tiệc mời mấy vị khách quý từ Hương Cảng tới, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên không cách nào vắng mặt, nghệ sỹ Coral đang lên cũng được mời vào hàng ngũ, bỏi vì Tuyết Nghê vắng mặt, mọi người cảm thấy ít đi vẻ sống động.
Thư Tử Nhiễm rất nhiệt tình giới thiệu chị Coral với nhị ca và anh Lang.
“Giọng tiểu thư Coral vẫn khiến cho tôi nhớ lại, không ngờ người đẹp gần ngay trước mắt lại không có duyên nhìn thấy, đã trễ bao nhiêu năm, thật sự rất tiếc nuối.” Đoạn Tử Lang nói lời có hàm ý khác, tay nắm tay Coral cũng không buông ra, hai mắt híp lại, cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt.
Trừ Thư Yến Tả và bản thân Coral, gần như không ai cảm thấy lời nói này có chỗ nào kỳ quái.
Coral biết anh nhất định đã nhận ra mình, nếu không sẽ không nói một câu hai nghĩa như vậy, mười một năm trôi qua rồi, anh vẫn còn canh cánh trong lòng việc mình ra đi không chào năm đó sao? Cô thật sự không biết đây là một tin tức tốt hay tin tức xấu với mình.
“Nếu Đoạn tiên sinh thích nghe tôi hát, tôi có thể đưa mấy bản CD cho anh.”
“Xưng hô Đoạn tiên sinh này quá lạnh nhạt rồi, tiểu thư Coral có thể gọi tôi là Tử Lang.” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật bất đắc với Đoạn lưu manh, trong trường hợp nhiều người như vậy mà anh cũng không thu lại.
“Anh Lang, không phải anh vừa thấy đã yêu chị Coral chứ, quá buồn nôn mà! Còn Tử Lang, nhanh buông tay chị Coral ra, ăn cơm đi.” Thư Tử Nhiễm cười hì hì hài hước nói.
Coral mất tự nhiên mặt đỏ lên, Đoạn Tử Lang luôn cười đến thản nhiên, “Anh đã hết lòng quý mến tiểu thư Coral từ lâu, hôm nay khó có được gặp được người đẹp, không tránh được hơi đường đột.”
Mấy người đàn ông lịch thiệp ở đây đều là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
“Cha nuôi, cha muốn chị Coral làm mẹ nuôi của con sao?” Lời đứa bé ngây thơ chất phác không quỷ quái nhất.
Nhưng mà một câu kế tiếp của bé hoàn toàn làm nghẹn Hoắc Nhĩ Phi, “Nhưng mà, con muốn cha tìm được mẹ trước, con rất nhớ mẹ.” Lucus làm bộ tội nghiệp, vừa nói vừa như vô tình hay cố ý nhìn về phía Hoắc Nhĩ Phi.
“Tại sao Lucus muốn gặp mẹ trước, cha nuôi bảo đảm nhất định sẽ tìm được một mẹ nuôi đối xử tốt với Lucus.” Đoạn Tử Lang tuyệt đối cố ý dụ dỗ thằng bé.
“Nếu như là chị Coral, tạm được, nhưng con vẫn muốn có mẹ trước, bởi vì vị trí của mẹ trong lòng con không ai có thể thay thế.” Giọng Lucus càng nói càng nhỏ.
Thư Yến Tả vội vàng ôm con trai, dụ dỗ: “Lucus đã là nam tử hán, không được khóc.”
Lucus ngoan ngoãn gật đầu, lau nước mắt, mím mím môi, dáng vẻ hết sức uất ức.
“Nhị ca, Lucus đã rất biết điều rồi, bé chỉ muốn mẹ mà thôi.” Thư Tử Nhiễm luôn yêu thương cháu trai, thấy cháu trai chịu uất ức cô cũng không chịu được.
Thư Yến Tả nói lời xin lỗi mọi người: “Cảm xúc của đứa bé tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không sao, mọi người ăn cơm đi.”
Tim Hoắc Nhĩ Phi co rút đau đớn, nhìn Lucus khóc cô lại không thể đi ôm bé, cô đúng là không phải người mẹ tốt, ban đầu sinh bé lại không đi nhìn bé một lần, không ngờ bé mới năm tuổi lại khéo léo hiểu chuyện như vậy.
Chử Tuyết Luân cảm giác cảm xúc của Phi Phi có chút không đúng, kể từ sau khi Lucus xuất hiện, quan tâm của Phi Phi với mình rõ ràng ít rất nhiều, còn có Thư nhị thiếu đó, giọng điệu mỗi lần nói chuyện với Phi Phi và ánh mắt, anh cảm giác rất không thoải mái, là đàn ông, anh có thể cảm thấy đó là ý gì.
Chỉ hy vọng cha con bọn họ có thể mau sớm về Hương Cảng, sau đó sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Âu Dã Sâm cũng giơ ly rượu lên cao, “Hôm nay là ngày tốt, tình yêu xa ba năm của tiểu Luân và Phi Phi cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúng ta cùng mời bọn họ.”
Sau lần điều chỉnh của anh, không khí vừa rồi còn ngột ngạt lập tức sinh động lên.
Cảm xúc của đứa bé luôn tới nhanh đi cũng nhanh, bé nhất định muốn ngồi bên cạnh dì Phi Phi, còn kéo cha bé ngồi cùng, vì vậy bên phải Hoắc Nhĩ Phi là Lucus, Thư Yến Tả, bên trái là chồng chưa cưới Chử Tuyết Luân.
Âu Dã Sâm, Chử Tuyết Luân, Coral giống như tập mãi thành thói quen với cách làm của Lucus, mà ba người còn lại không cho là như thế, ánh mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi cũng biến thành tế nhị.
Hoắc Nhĩ Phi là người trong cuộc, lập tức không được tự nhiên, lần trước không biết thân phận thật sự của Lucus, chỉ thuần túy thích bé, cho nên chăm sóc có thừa, mà bây giờ tâm tình hoàn toàn khác, hơn nữa còn có đại ác ma ngồi cùng bàn ăn cơm, quả thật là đau khổ!
“Dì Phi Phi, dì không thích Lucus rồi sao? Lần ăn cơm trước dì lột rất nhiều tôm cho con ăn, lần này một con cũng không bóc, còn nữa, con muốn ăn cá kia.” Lucus chỉ đơn thuần cảm thấy lần ăn cơm trước và lần ăn cơm này được đối xử khác biệt, có vẻ cực kỳ uất ức.
“Phi Phi, lần trước em đã chăm sóc hết cho Lucus rồi, không cần để ý đến tụi anh.” Âu Dã Sâm cũng rất đúng lúc nói lời công đạo.
Hoắc Nhĩ Phi rất bất lực, tại sao mỗi lần anh Âu đều thêm dầu vào lửa như vậy chứ!
Thư Yến Tả giống như rất vui mừng, đuôi mắt nhỏ dài chau lên, cười đến quyến rũ, “Thì ra tiểu thư Phi Phi thích Lucus như vậy, chăm sóc cẩn thận như thế.”
Trái tim nhỏ của Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên run rẩy, ép buộc mình trấn tĩnh, ác ma đúng là thay đổi, lại cười đáng yêu như vậy, cười đến khiến cho cô sợ hãi từ đáy lòng.
Không được, không thể thua anh trên khí thế.
Vì vậy, cô dứt khoát thoải mái bóc vỏ tôm cho Lucus, lọc xương cá, dù sao cô cũng đã làm nhiều lần, không thiếu lần này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucus từ u ám chuyển sang sáng trong, ăn từng miếng tôm được dì Phi Phi bóc hết vỏ, Hoắc Nhĩ Phi ngược lại rất bình thường, lấy khăn giấy ra lau giúp bé.
Thư Tử Nhiễm thấy mà hơi trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên tình nghĩa giữa mẹ con thì không cách nào dứt bỏ, trong lòng cũng hy vọng nhị ca có thể sớm ngày theo đuổi chị Phi Phi về.
Thư Yến Tả nhìn động tác của Hoắc Nhĩ Phi quen thuộc như vậy và nụ cười thỏa mãn của con trai, càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi Phi Phi về.
Đoạn Tử Lang nhìn động tác của mèo nhỏ, cảm thấy Yến có hy vọng rất lớn.
Trong lòng Chử Tuyết Luân không có vị gì, cả người cũng bốc ra vị chua, mình trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào, rõ ràng ăn dấm với cả đứa bé.
Coral vốn không ăn vào, trong lòng không biết ngọt ngào hay phiền não, mười một năm rồi, Lang vẫn luôn nhớ cô, chẳng lẽ anh còn chưa kết hôn hay có bạn gái khác sao?
Còn Âu Dã Sâm thì lấy lòng Thư Tử Nhiễm mọi chỗ, mặt cũng sắp cười thành đóa hoa.
Người cả bàn, đúng là mỗi người một tâm tư khác nhau, ngoài mặt chung ᴆụng đến vui vẻ, trong lòng lại có suy tính của mình.
Vốn Âu Dã Sâm đề nghị ăn xong lại đi vui đùa một chú, nhưng Chử Tuyết Nghê từ chối, “Hôm nay Phi Phi không thoải mái, tôi vẫn nên đưa cô ấy trở về trước.”
“Tiểu Luân, không phải hai người vội vàng trở về động phòng chứ, không thiếu lúc này đâu!” Âu Dã Sâm trêu chọc.
“Anh Âu, chúng em còn chưa ở chung, anh Tuyết Luân muốn đưa em về nhà.” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng giải thích, tối nay anh Âu luôn lật tẩy cô.
Thư Yến Tả nghe câu nói kia của Âu Dã Sâm thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, tay cũng bấu chặt; nhưng mà câu nói kia của Hoắc Nhĩ Phi khiến cho anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải tăng nhanh các bước rồi.
Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi vừa đi, mấy người còn lại cũng nhanh chóng giải tán, Thư Yến Tả ôm con trai suốt đêm trở về Hương Cảng, còn có một số việc phải làm sớm.
Đoạn Tử Lang quyết định tạm thời ở lại thành phố L, Thư Tử Nhiễm ngây người hai ngày thì trở về Hương Cảng, cô không thể rời đi quá lâu, vừa tiếp nhận Á Ninh, chuyện phải xử lý còn rất nhiều, vốn chuẩn bị đi hỏi chuyện của nhị ca nhưng lần nào cũng tách khỏi anh, việc này tạm thời trì hoãn lại.
Dọc theo đường đi, Chử Tuyết Luân đều nghĩ nên mở miệng như thế nào, anh luôn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái với hai cha con này.
“Anh Tuyết Luân, đến rồi, anh đi về đi.” Hoắc Nhĩ Phi thấy tới nhà, anh Tuyết Luân không hề có ý tứ xuống xe.
“Phi Phi, anh ghen.” Giọng Chử Tuyết Luân rất uất ức.
“Hả!” Hoắc Nhĩ Phi lập tức không kịp phản ứng.
“Anh không thích hai cha con bọn họ luôn quấn lấy em, em là của anh.” Rõ ràng giọng điệu mang tính chiếm giữ.
“Lucus là đứa bé mà, ngày mai chắc bọn họ đã đi, lúc kết hôn không mời bọn họ là được.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đôi khi anh Tuyết Luân giống như trẻ con.
“Được rồi, ghen với một đứa bé chứng tỏ anh quá hẹp hòi, chúng ta đã đính hôn rồi, gọi anh là Tuyết Luân thôi được không?”
“Tuyết Luân.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi nhỏ như muỗi, gò má lập tức đỏ ửng lên.
Chử Tuyết Luân nghiêng đầu hôn lên, như chuồn chuồn lướt nước trên môi cô lưu luyến quên về.
Đến khi trở về phòng, đầu Hoắc Nhĩ Phi vẫn mơ mơ màng màng, nằm ở trên giường, vuốt ve cánh môi vẫn còn nóng bỏng như cũ, trong lòng rất rối rắm, vốn cô cho rằng chuyện năm năm trước vĩnh viễn đã trôi qua rồi, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, có thể hoàn toàn quên tất cả. Nhưng bọn họ lại xuất hiện, hơn nữa vẫn không thể giấu Tuyết Luân, đợi đến đêm kết hôn, nếu Tuyết Luân biết cô không còn là xử nữ, nhất định sẽ có nghi vấn với chuyện năm năm trước, đợi cho đến lúc đó tất cả đã trễ rồi, nhưng nếu nói ra chân tướng Tuyết Luân sẽ tha thứ cho mình sao? Cô tàn phá không chịu nổi như thế, ngay cả con cũng lớn như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ lừa gạt, lừa gạt tình cảm của anh Tuyết Luân, cho dù hai người yêu nhau, nhưng vấn đề tồn tại giữa hai người vẫn còn rất nhiều, cô phải tìm một cơ hội thẳng thắn với anh Tuyết Luân, bằng không cả đời cô sẽ trong lòng lo lắng.
Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có nói ra, mới có thể yên tâm.
Trên máy bay, Lucus hơi không rõ, “Cha, tại sao không ở lại thành phố L chơi vài ngày, vội vã trở về như vậy.”
Thư Yến Tả âm thầm nói vài câu bên tai con trai, đôi mắt lóe sáng.
“Có thật không? Cha, con yêu cha nhất!” Lucus cao hứng ngây người, hai mắt cong cong thành vầng trăng non.
“Đương nhiên, nhưng đến lúc đó Lucus phải hoàn toàn phối hợp với cha mới được.”
“Cha yên tâm.” Lucus ngọt ngào nói.
Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng ác ma sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ít nhất cũng tới uy Hi*p mình! Còn có giấy đăng ký kết hôn ghê tởm đó, cô nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy đi.
Liên tiếp mấy ngày, không thấy bóng dáng ác ma, cũng không thấy Lucus, hỏi Nhiễm Nhiễm mới biết đêm hôm đó bọn họ trở về Hương Cảng, điều này làm cho cô rất kỳ quái, hoàn toàn không giống tác phong của ác ma! Chẳng lẽ anh thật sự đổi tính.
Mấy ngày nay, tiệm cà phê đối diện công ty giải trí Âu Kỳ đã ngừng buôn bán, lắp đặt thiết bị, hình như chuẩn bị sửa chữa thành nhà hàng có cấp bậc cao cấp, chẳng lẽ ông chủ đổi nghề làm nhà hàng rồi hả?
Phòng làm việc của Hoắc Nhĩ Phi ở tầng ba, chỗ cô ngồi vừa đúng đối diện với nhà hàng kia, bởi vì vách tường chính là cửa sổ sát đất, tầm mắt đặc biệt trống trải, cô nhìn rõ ràng tình huống đối diện.
Kỳ quái! Không phải tiệm cà phê đối diện kia buôn bán rất tốt sao?
Một tuần lễ sau, nhà hàng đối diện đã lắp đặt xong thiết bị, treo biển hiệu “Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc”, xa xa nhìn sang, chính là kiểu cách trang trí xa hoa kiểu Trung Quốc, nhìn có vẻ rất có đẳng cấp.
Giữa trưa lúc ăn trưa, Hoắc Nhĩ Phi chợt nghe thấy các đồng nghiệp ở kia bàn tán xôn xao.
“Mọi người có thấy không? Đối diện nhà này là ‘Nguyên Tân’!" Một nhân viên nữ kêu lên kinh ngạc.
“‘Nguyên Tân’ gì? Chưa từng nghe nói.” Một nhân viên nam nói.
“Nói cho anh quả thật đàn gảy ta trâu, ‘Nguyên Tân’ là một nhà hàng Trung Tây chọn lọc có tiếng ở Hương Cảng, nghe nói chi phí của nó có phân chia trung bình và cao cấp, rất thích hợp với đại đa số quần chúng, hơn nữa đầu bếp trong đó đều trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, làm ra món ăn được kêu là món ăn ngon! Năm ngoái lúc tôi đi Hương Cảng, bạn bè đề cử tôi đến đó, lúc ấy tôi đã si mê món ăn ngon nơi đó, không ngờ lại chạy đến đối diện công ty chúng ta, sau này có lộc ăn!” Nhân viên nữ kia đặc biệt kích động.
“Nếu như thật sự ăn ngon như cô nói, cũng tránh cho chúng ta ngày ngày ăn thức ăn nhanh, haizzz...” Lại một nhân viên nữ thở dài.
“Đúng vậy, tôi thấy nó sửa sang di1enda4nle3qu21ydo0n thật nhanh, mới thời gian một tuần, mặt tiền đã sửa xong rồi, chắc không bao lâu sẽ khai trương.”
“Ừ, khó có được gần công ty chúng ta mở một cửa hàng, chờ ngày khai trương, tập thể chúng ta đi ra chúc mừng.”
“Đó là đương nhiên.”
...
Hoắc Nhĩ Phi gắp một miếng cá hương sốt thịt bằm vào miệng, quả nhiên tiệm ăn nhanh này càng ngày càng làm không thể ăn rồi, nếu nhà hàng ‘Nguyên Tân’ đối diện thật sự ăn ngon như vậy cũng tốt, nghĩ tới đây cô nhanh chóng bới hai miếng cơm, uống miếng nước, đi làm việc.
Chử Tuyết Nghê ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt mỏi đau lưng, nhưng cô chặn luôn taxi đi địa chỉ Nhiễm Nhiễm cho cô, cứ để cho cô thoải mái phóng khoáng một lần đi, mặc kệ anh bị bệnh gì, luôn biết anh thật tâm thật ý là được, đúng như Nhiễm Nhiễm từng nói, nếu như đợi đến khi tất cả đều không thể cứu vãn cô mới biết chân tướng, như vậy cô nhất định sẽ hối hận.
Thư Phiến Hữu mặc quần áo ở nhà, rất nhàn nhã ngồi trên ban công phơi nắng, mấy ngày nay bệnh tình tương đối ổn định, anh rất muốn về Hương Cảng một chuyến, nhưng bác sỹ điều trị chính Tom kiên quyết không cho anh trở về nữa, nói bệnh tình của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, bây giờ phải tập trung ở nhà tĩnh dưỡng.
Bất đắc dĩ cười khổ, bây giờ anh hoàn toàn chính là một người tàn phế, cái gì cũng không thể làm.
Nghe thấy chuông cửa vang, anh còn tưởng rằng Tom tới, dì và chồng dì có chìa khóa, hơn nữa giờ này cũng sẽ không đến đây.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, anh cảm thấy có phải mình hoa mắt không, sao cô lại ở đây? Mặc dù những ngày này trong đầu từng hiện lên giọng nói và dáng điệu khuôn mặt tươi cười của cô, nhưng cũng bị mình kiềm chế lại.
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy anh tốt đẹp đứng trước mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng tốt đẹp, không hề nghĩ ngợi lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh, thân thể không kiềm chế được khẽ run.
Thư Phiến Hữu rất bị động ôm lấy cô gái khiến cho mình động lòng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, tránh cái ôm của Chử Tuyết Nghê, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không cần em thương hại, em đi đi.”
“Thư Phiến Hữu, anh chính là người nhát gan, ngay cả dũng khí yêu một người anh cũng không có, không đáng giá để em yêu!” Chử Tuyết Nghê gào to.
“Có phải Nhiễm Nhiễm nói với em cái gì không?”
“Anh có yêu em sao? Dù sao cũng chỉ từng gặp qua như vậy.” Chử Tuyết Nghê cắn chặt môi dưới, ánh mắt quật cường nhìn người đàn ông trước mắt.
Thư Phiến Hữu thoáng sững sờ tại chỗ, tại sao không có yêu, khoảnh khắc khi cô mặt dày mày dạn vào nhà mình, anh đã yêu, chưa có cô gái nào có thể làm vậy vì anh, chỉ có điều tình yêu này nhất định không có kết cục, anh không muốn làm trễ nải cô.
“Tôi...” Thư Phiến Hữu nhìn ánh mắt của cô, thế nào cũng không nói ra được lời tàn nhẫn đó.
Trái tim Chử Tuyết Nghê co rúm lại, cô sợ anh nói ra chưa từng yêu cô, nếu lfa như vậy, cô sợ mình sẽ không có dũng khí tiếp tục ở đây.
“Anh có nói không, Nhiễm Nhiễm nói rất nhiều với em, cô nói anh chưa bao giờ sống vì mình một lần, luôn nghĩ vì người khác rất nhiều, ít nghĩ cho mình. Em thừa nhận khoảnh khắc khi nghe chân tướng đó em rất khi*p sợ, nhưng em tuyệt đối không đồng tình với anh, nếu chỉ vì đồng tình, em cần gì phải một lần nữa mặt dày mày dạn chạy đến đây, em không có lòng tự trọng sao? Nhất định hết lần này đến lần khác nghe anh nói từ chối em mới vui vẻ sao? Em...” Chử Tuyết Nghê vừa nói vừa rơi lệ, không thể nào khống chế cảm xúc.
“Đừng nói.” Thư Phiến Hữu sải bước hôn lên cái môi không ngừng liến thoắng của Chử Tuyết Nghê, ôm chặt lấy cô, trằn trọc ʍúŧ vào.
Chử Tuyết Nghê lập tức không kịp phản ứng, rất bị động nhận lấy nụ hôn có tính xâm lược của Thư Phiến Hữu, hai tay ôm chặt người đàn ông khiến cho mình yêu không kiềm chế được.
Thư Phiến Hữu cảm thấy trong miệng có vị mặn, buông Tuyết Nghê sắp thở không nổi ra, đôi môi dịu dàng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm giác mặn mặn đó vẫn lan tràn đến trong lòng anh, ấm áp trái tim lạnh lẽo đã lâu của anh.
Từ mắt, lỗ mũi, rồi đến đôi môi, so sánh với công thành vừa rồi, còn dịu dàng như nước như vậy, hình như đều lưu luyến khoảnh khắc tuyệt vời này, ai cũng không bằng lòng buông ra, cảm nhận nhiệt độ từ trên cánh môi truyền đến, chân thật như vậy.
Chử Tuyết Nghê chỉ có cảm giác mình sắp chìm đắm trong nụ hôn của anh, tay vòng chắc hông anh cũng không làm gì được nữa, từ từ ôm cổ anh, trở nên chủ động.
Đầu lưỡi hai người lập tức quấn quýt chung một chỗ, đều có một kích động muốn lẫn nhau tan vào trong иgự¢ mình, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đôi uyên ương triền miên.
Không biết củi khô gặp lửa mạnh, hay là nước mắt hòa tan núi băng, hai người nhanh chóng nóng lên giữa nụ hôn này, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, khoảnh khắc khi Thư Phiến Hữu tiến vào trong thân thể Chử Tuyết Nghê, cô không kiềm chế được chảy nước mắt, ôm thật chặt người đàn ông đang lên xuống trên người cô.
...
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng thì ấm áp như lúc ban đầu, hình như tuyệt vời này không dễ gì có được.
Khóe môi Chử Tuyết Nghê nhếch lên nụ cười khẽ, hình như ngủ cực kỳ ngọt ngào, Thư Phiến Hữu mở hai mắt ra đã thấy chính là hình ảnh tốt đẹp như vậy, anh giơ tay lên nhẹ nhàng lướt trên dung nhan của người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, hình như tối hôm qua đã làm cô mệt ૮ɦếƭ rồi.
Đứng dậy, mặc xong áo ngủ, dạo bước đến ban công, hít thở không khí trong sạch của sáng sớm, tâm tình tự dưng tốt hơn nhiều.
Đột nhiên, cảm giác có người ôm lấy từ phía sau, không cần đoán cũng biết là ai, chỉ có điều sao cô không ngủ nhiều thêm chút.
“Sao vậy? Sao dậy sớm thế?”
“Khi em tỉnh dậy phát hiện không nhìn thấy anh, em rát sợ anh biến mất.” Giọng buồn buồn của Chử Tuyết Nghê truyền đến từ phía sau lưng.
Thư Phiến Hữu nghiêng người sang, cưng chiều nói: “Đứa ngốc, sao anh có thể đột nhiên biến mất được, được rồi, đi vào ngủ một lát đi, ngày hôm qua em quá mệt mỏi rồi.”
Chử Tuyết Nghê rất khó có được đỏ bừng hai má, có lẽ những lời này rất có ý nghĩa khác rồi.
Hai người lại cùng làm ổ trên giường, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chử Tuyết Nghê cảm thấy mình bây giờ đặc biệt hạnh phúc, mỗi ngày hai người đều nhàm chán ở một chỗ, buổi sáng mở mắt đã thấy đối phương, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau làm bữa sáng, cùng nhau đi dạo...
Hình như đây chính là hạnh phúc bình thản, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, là tốt rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc