Gợn Sóng Vào Đêm Trước Đính HônThư Phiến Hữu bị lời của cô làm sặc, Chử Tuyết Nghê vội vàng đưa ly nước tới.
“Sao có thể chứ, tôi là người nông cạn như em sao?” Xin lỗi, Tuyết Nghê, tôi thật sự là người nông cạn, tôi không thể làm trễ nải tuổi thanh xuân của em.
Chử Tuyết Nghê hoài nghi nhìn vào mắt anh, hình như nửa tin nửa ngờ.
“Thư đại ca, em ở đây chăm sóc anh được không. Chờ anh khỏi em sẽ trở về, không bao giờ tới đây quấy rầy anh.” Chử Tuyết Nghê nói rất kiên định.
“Tôi không sao, uống thuốc xong là hết chuyện, vé máy bay đã đặt xong, em vẫn trở về vào ngày mai đi.”
Chử Tuyết Nghê cực kỳ uất ức trừng mắt liếc anh, đứng dậy đi vào phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng.
Thư Phiến Hữu dựa vào ghế sa lon thoáng qua vẻ đau lòng trong mắt, rồi lập tức biến mất, về sau cô sẽ rõ ràng.
Sau khi từ Hương Cảng trở về, Chử Tuyết Nghê rõ ràng uất ức rất nhiều, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng tiếc nuối vì Thư đại ca tâm địa sắt đá, vốn là hai người rất xứng đôi, tại sao không tới cùng nhau chứ?
Có lẽ, cuộc sống chính là như vậy, luôn có một nhịp không theo lẽ thường.
Gần đây, chính cô cũng có rối rắm hơi nhỏ, đó chính là cha của Lucus, có ý vô ý nói một số lời mập mờ không rõ ở trên mạng với cô, náo loạn khiến lòng cô rất lo lắng, cũng đã nói rất rõ rồi, mình có bạn trai, nhưng anh ta nói chỉ coi mình làm mẫu của bà xã anh ta mà thôi, thật sự không giải thích được! Nào có ai như vậy! Nhưng trừ điểm này ra, ngược lại không có bất kỳ hành động lỗ mãng nào, bằng không cô đã sớm không để ý đến anh ta rồi.
Có lúc mình cũng sẽ bị mối tình thắm thiết kia của anh ta cảm động, nếu quả thật như lời anh ta nói, chỉ cần anh ta chịu thật lòng thành ý nói xin lỗi, bà xã anh ta sẽ tha thứ cho anh ta.
Ngày nào đó, ba người bạn thân tụ tập một chỗ ăn cơm, trong lúc vô tình nói đến cha Lucus, Chử Tuyết Nghê thở dài nói, “Cha của Lucus tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ tiếc là danh hoa đã có chủ, haizzz!”
Hoắc Nhĩ Phi đang ăn canh thiếu chút nữa phun ra, còn là cực phẩm trong cực phẩm! Từ này dùng rõ là...
“Phi Phi cậu nói cậu xem, ăn canh thì ăn canh, lại còn kích động thành như vậy! Không phải là một người cực phẩm trong xã hội sao!” Chử Tuyết Nghê đã khôi phục tính tình đùa giỡn lẫn nhau giữa các cô lúc trước.
“Tiêu chuẩn cực phẩm trong xã hội như thế nào? Còn cực phẩm hơn Thư Phiến Hữu nhà cậu?” Tiêu Tiêu cũng cười nói.
Nhắc tới Thư Phiến Hữu, cảm xúc của Chử Tuyết Nghê hình như không tốt như vậy.
“Tuyết Nghê, xin lỗi, tớ...” Tiêu Tiêu vội nói xin lỗi, một tháng này hai cô đều cố gắng không nhắc tới cái tên Thư Phiến Hữu trước mặt cô ấy.
“Không sao, tớ có mảnh mai như vậy sao? Chỉ có điều, anh em hai người bọn họ đúng là có khí chất hoàn toàn khác nhau, một quyến rũ kỳ lạ, một tao nhã lịch sự, đứng chung một chỗ hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi hai người này là anh em.”
“Quyến rũ kỳ lạ, nghe thấy từ hình dung này cũng có thể tưởng tượng ra được người đàn ông này có bao nhiêu cực phẩm! Haizzz, đáng tiếc người ta đã là đàn ông có vợ rồi.” Tiêu Tiêu cười nói.
“Đúng rồi, Phi Phi, nếu không phải cậu sắp chân chính thành chị dâu của tớ, tớ cảm thấy cậu và người đàn ông kia rất xứng, cậu xem đi! Lucus thích cậu như vậy, gần đây cậu và cha bé còn nói chuyện đến vui vẻ.” Chử Tuyết Nghê cười đến xấu xa.
Nghe được mấy chữ quyến rũ kỳ lạ này thì trong đầu Hoắc Nhĩ Phi không tự chủ nổi lên bóng dáng ác ma, đột nhiên nghe thấy giải thích của Tuyết Nghê, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhõng nhẽo nói: “Cái gì trò chuyện đến vui vẻ? Tuyết Nghê, cậu cũng đừng nói lung tung, mỗi lần người ta nói chuyện với tớ đều là chuyện của bà xã anh ấy, tôi chỉ tham khảo giúp anh ấy mà thôi.”
“Tiêu Tiêu, cậu có nghe thấy vị chua không?”
“Mặc dù có chút hiềm nghi nho nhỏ như vậy, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy Phi Phi xứng với anh Tuyết Luân hơn.” Lời Tiêu Tiêu nói rất mạnh.
“Trời ạ, đó là đương nhiên, Phi Phi đã sớm là chị dâu chân chính của tớ rồi, ai cũng không ςướק được, cho dù ai đó không phải đàn ông có vợ cũng không được.” Chử Tuyết Nghê vội gắp một miếng thịt kho, nhét vào miệng hai cô.
“Ha ha...” Ba người nhất thời cười lăn cười bò.
Sau khi cười xong, Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên đầy mặt thẹn thùng nói: “Anh cậu cầu hôn với tớ rồi, tớ...”
“Tính tính toán toán hai người đã biết nhau tám năm rồi, chính thức lui tới cũng ròng rã ba năm, có thể kết hôn.
“Vậy cậu đồng ý chưa?” Chử Tuyết Nghê tương đối quan tâm điều này.
“Tớ cảm thấy hơi sớm, các cậu cũng vẫn chưa kết hôn, tớ gấp gáp làm gì, chính là cha mẹ luôn lải nhải bên tai tớ.” Hoắc Nhĩ Phi chống cằm, rất buồn rầu.
“Ở nhà tớ cha mẹ cũng thúc giục anh tớ sớm định cậu xuống, haizzz...”
“Nếu không hai người đính hôn trước cũng được, ít nhất khiến người lớn hai nhà yên tâm!” Tiêu Tiêu đề nghị.
“Tớ thấy không tệ, cha mẹ tớ sẽ thật vui mừng.” Chử Tuyết Nghê vỗ tay.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hai cô nói cũng hợp lý, đính hôn trước cũng được, tối hôm qua anh Tuyết Luân cầu hôn cô, khiến cho cô trở tay không kịp, cô thật sự chưa chuẩn bị xong, nhìn vẻ mặt tối hôm qua của anh Tuyết Luân, giống như thất vọng.
Chử Tuyết Luân không biết vì sao, gần đây luôn cảm thấy tinh thần hơi không tập trung, rất muốn sớm định xuống với Phi Phi, tối hôm qua tỉ mỉ sắp xếp bữa tối cầu hôn, lại bị từ chối, nói không thất vọng là giả, anh cứ có cảm giác Phi Phi có ý định gì đó mà anh không biết.
Thấy là điện thoại của Phi Phi gọi tới, vội nhận.
“Anh Tuyết Luân, tối hôm qua, thật xin lỗi, em không phải không đồng ý, chỉ có điều chưa chuẩn bị xong mà thôi.”
“Anh biết rõ.”
“Nếu không, chúng ta đính hôn trước thôi.” Sau khi Hoắc Nhĩ Phi nói ra những lời này, trái tim còn nhảy thình thịch.
Chử Tuyết Luân ngẩn người, Phi Phi vừa nói cái gì, đính hôn!
“Được, ngày nào đó hẹn chú dì và cha mẹ anh ăn cơm chung một bữa, để cho bọn họ chọn ngày.
“Vâng.”
“Phi Phi, anh yêu em, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.” Đầu điện thoại bên kia giọng Chử Tuyết Luân khàn khàn.
“Em biết rõ, không còn sớm, anh nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong cúp luôn điện thoại, nằm ở trên giường, tim Hoắc Nhĩ Phi vẫn nhảy thình thịch, cô lại mở miệng nói muốn đính hôn trước, mắc cỡ ૮ɦếƭ người đấy.
Cô đã sớm biết tâm ý của anh Tuyết Luân, từ quen biết ban đầu đến bây giờ, người đàn ông này vẫn đối xử rất tốt với mình, luôn vô tâm vô tư quan tâm mình, không để cho mình chịu chút xíu uất ức nào, tốt đến khiến cho cô cảm giác mình không xứng với anh, chuyện năm năm trước vĩnh viễn là bóng ma trong lòng cô, không cách nào tiêu diệt.
Cuối cùng hai nhà thảo luận xong đầu tháng tám cử hành tiệc đính hôn, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên không có ý kiến, vì vậy, chuyện này quyết định.
Buổi tối tám chuyện với Lucus, Hoắc Nhĩ Phi nói tin vui này cho bé biết, kết quả Lucus bên kia mất hứng, nếu dì Phi Phi đính hôn, vậy cha bé làm thế nào? Bé làm thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, nhìn về phía cha bé, “Dì Phi Phi muốn đính hôn rồi.”
Thư Yến Tả cũng chau mày, mèo nhỏ lại muốn đính hôn.
“Cha, cha mau nghĩ cách đi! Con không muốn dì Phi Phi đính hôn với người khác.” Giọng Lucus buồn buồn.
“Cha cũng không hy vọng dì ấy đính hôn với người khác, cho nên chúng ta phải nghĩ cách.”
“Cách gì?” Lucus cảm thấy hứng thú hỏi.
“Lucus muốn gặp dì Phi Phi không?” Trong long Thư Yến Tả đương nhiên có tính toán, vì con trai anh cũng muốn tranh thủ một lần.
“Ý tứ của cha là chúng ta đi tham dự tiệc đính hôn của dì Phi Phi sao?”
“Ừ, con và dì Phi Phi hàn huyên trước đi, hỏi dì ấy xem có mời chúng ta không.”
“A vâng!”
Trước đó Hoắc Nhĩ Phi vẫn rất do dự có muốn mời cha con Lucus không, dù sao trong lòng cô vẫn luôn không nắm chắc về người cha Lucus chưa từng thấy mặt.
Nhưng khi nhìn thấy giọng nói mong chờ như vậy của Lucus, cô không nói ra từ chối được.
Bữa tiệc đính hôn, ý tưởng của cô và anh Tuyết Luân đều là mời mấy người bạn tốt thôi, không muốn phô trương quá mức, nhưng lấy thân phận hai người nào có thể khiêm tốn được!
Trên đường phố Hương Cảng, ngựa xe như nước, bên đường đủ loại biển quảng cáo, cái gì cần đều có, vài bức trai đẹp gái xinh minh tinh trải rộng phố lớn ngõ nhỏ, thời đại bây giờ, thật đúng không thể thiếu được làng giải trí.
Một chiếc Aston Martin màu xanh ngọc dừng ở ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ, bên trong xe một lớn một nhỏ chính là Đoạn Tử Lang và Lucus, hai người mới từ trong tiệm Häagen Dazs ra, trong tay Lucus còn cầm một cây kem ăn chưa hết rất nghiêm túc gặm.
“Ah, đó không phải là chị Coral sao? Không ngờ mặc cổ trang là như vậy!” Lucus cắn kem, mắt nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng lớn ngoài cửa sổ xe, chậc chậc thành tiếng.
Đoạn Tử Lang thề nếu hôm nay không đi cùng Lucus, có lẽ cả đời này anh sẽ không chú ý tới trên biển quảng cáo bên cạnh, ven đường hoặc thương trường sẽ xuất hiện bóng dáng cô gái kia, cho tới nay đã thành thói quen để cho anh chưa bao giờ chú ý tới bất kỳ minh tinh nào.
Cho dù đã cách nhiều năm như vậy, Đoạn Tử Lang vừa liếc mắt đã nhận ra cô, mười năm trước cô vẫn chỉ là cô gái ngượng ngùng ngây ngô trong sáng, vậy mà hôm nay cô đã là người có tiếng thân kinh bách chiến trong làng giải trí, nhìn giới thiệu trên màn hình: Nghệ sỹ ba ngành điện ảnh truyền hình ca sỹ, quả nhiên là phát triển toàn diện!
“Cha nuôi, cha ngẩn người gì vậy! Đèn xanh sáng.” Giọng Lucus cắt đứt hồi ức của Đoạn Tử Lang.
Anh dời ánh mắt, tự chế giễu nhếch miệng: Thì ra em vẫn một mực dưới mắt anh, nhưng lại chưa bao giờ từng gặp, xem ra duyên phận quá cạn.
Một đi bên trái, một rẽ bên phải, từ đầu đến cuối đều không giao nhau tại một điểm.
Xe “Vèo” một tiếng rời khỏi chỗ, trên LCD nơi xa đổi một minh tinh khác.
“Cha nuôi, cha cũng thích chị Coral sao? Con thấy cha nhìn chằm chằm chị ấy thật lâu, lần trước đi thành phố L, con nhìn thấy chị Coral, chị ấy đưa cho con rất nhiều CD và poster có ký kên, cha có cần không?” Lucus vui mừng nói.
“Chỉ nhìn hơi quen mắt thôi, chắc nhận lầm người.”
“A, thật ra thì cha nuôi có thể không nhận lầm, trước chị Coral vẫn luôn ở Hương Cảng, chị ấy là ca sỹ công ty bác, sau khi đi thành phố L mới phát triển phương diện điện ảnh và truyền hình.”
“Có lẽ tại năm tháng nào ngày nào đó gặp ở đầu phố, thời gian trôi qua quá lâu, hơi mơ hồ.” Đoạn Tử Lang giống như đang nói cho mình nghe.
“Ưmh, giống như hơi cao thâm.” Mặt Lucus nghi ngờ, rất không hiểu được ý tứ trong lời cha nuôi nói.
“Lucus, cha con thật sự định dẫn con tham dự tiệc đính hôn của dì Phi Phi sao?” Đoạn Tử Lang hỏi sang chuyện khác.
“Vâng, cha tính toán như vậy.” Lucus lập tức bị vấn đề này hấp dẫn.
Chẳng lẽ Yến thật sự chuẩn bị theo đuổi mèo nhỏ lần nữa, nhưng đến thẳng bữa tiệc đính hôn của người ta, chẳng lẽ không sợ kích thích mèo nhỏ? Hay là có tính toán khác?
Anh đột nhiên cảm thấy tất cả trở nên thú vị, thành phố L, Hương Cảng, liên lạc quả nhiên mật thiết, cũng làm phiền giải trí Âu Kỳ tới tìm Á Ninh, hai nhà hợp tác đúng là dựng lên một nhịp cầu.
Coral, Lam Y Lạc, cái tên đã núp sâu trong đáy lòng anh mười một năm.
Thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy, quanh đi quẩn lại nhiều năm như thế, hóa ra mỗi người đều ở điểm xuất phát, chỉ có điều vật còn người mất mà thôi.Bên trong phòng họp của ảnh thị giải trí Á Ninh, Thư Tử Nhiễm mặc áo sơ mi trắng cổ bẻ, phía dưới là chân váy dài màu xám tro, tất chân màu đen, giày cao gót màu đen, điềm tĩnh ngồi ngay ngắn ở vị trí tổng giám đốc, yên tĩnh lắng nghe nhân viên cấp cao của công ty báo cáo công việc giai đoạn trước và kế hoạch giai đoạn tiếp theo, lộ rõ vẻ tao nhã và quyến rũ thành thục của phái nữ.
Trước khi đi họp, George đã tuyên bố cho mọi người kể từ hôm nay Thư Tử Nhiễm cô chính thức tiếp quản Á Ninh, tất cả mọi người nhao nhao tỏ ý nghi vấn, Thư đại công tử vừa mới phát triển Á Ninh theo hướng tốt hơn, nói như thế nào lại rời đi rồi?
Đối với việc này, Thư Tử Nhiễm giải thích ban đầu đại ca tiếp nhận Á Ninh, một là muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ khi còn sống, hai là muốn giúp nhị ca chia sẻ một phần trách nhiệm. Vì thế anh bỏ qua nghề kiến trúc mình yêu thích, bây giờ Á Ninh đã dần phát triển thành một công ty giải trí có lực ảnh hưởng rất lớn, cũng coi như đạp lên một bậc thang lớn, cho nên đại ca quyết định quay lại nghề kiến trúc của mình lần nữa. Mà cô, vào năm năm trước đã bắt đầu làm quen Á Ninh, cho nên vô cùng tin tưởng với lần chính thức đón nhận này, cũng hy vọng về sau mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, vì Á Ninh phát triển tốt hơn mà cố gắng.
George là người đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn các vị cấp cao của công ty đương nhiên cũng không xa lạ gì vị Thư tiểu thư này, nếu Á Ninh họ Thư, ai là giám đốc có liên quan gì đâu?
Vừa nghĩ như thế, mọi người lập tức bình thường trở lại, cũng tự nhiên sinh lòng kính nể với Thư đại công tử.
George là người duy nhất trong công ty biết chuyện, do một lần nào đó đi công tác chung với Christ mới vô tình phát hiện, khoảnh khắc khi biết chân tướng anh hoàn toàn sợ ngây người, nhưng mà Christ lại thành tâm cầu khẩn anh giữ bí mật như vậy, anh không thể nói từ chối, chẳng qua là cảm thấy trời cao thật không công bằng, tại sao lại như vậy?
Sáu năm qua ngoài mặt anh và Christ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, trên thực tế đã là đồng bọn thân mật khăng khít, có một kiểu ăn ý đã âm thầm nảy sinh.
Hiện nay ảnh hưởng của Á Ninh ở Hương Cảng đã không thể khinh thường, bên truyền thông đương nhiên theo đuôi đưa tin về lần thay thế tổng giám đốc này, vòng vây ở cửa ra vào công ty, đều hy vọng lấy được tin tức đầu tiên về tổng giám đốc mới.
Thư Tử Nhiễm dứt khoát thoải mái tổ chức một buổi họp báo, trả lời từng vấn đề mà các bạn bè phóng viên đưa ra.
“Xin hỏi Thư Phiến Hữu tiên sinh rời đi vì có nguyên nhân đặc thù gì sao? Ví dụ như bệnh không tiện nói ra...?” Một nữ phóng viên mang mắt kính gọng đen the thé hỏi.
“Mọi người chắc hẳn đều biết, Á Ninh là công ty do mẹ tôi khi còn sống sáng lập, đây là một mơ ước khi còn trẻ của bà, mà đại ca vì giúp mẹ thực hiện mơ ước, tình nguyện buông tha nghề kiến trúc mình yêu thích nhất, năm năm rồi, anh đã thành công đưa Á Ninh bước lên một bậc thang mới. Đại ca tôi cảm thấy anh có thể yên tâm giao Á Ninh cho tôi, tiếp tục nghề yêu thích của mình. Về phần bệnh không tiện nói ra, tôi nghĩ chỉ có một vài người nhàm chán nghe nhầm đồn bậy thôi.”
“Lúc trước Thư đại công tử nổi danh là hoa hoa đại thiếu, mà năm năm qua, đột niên trở nên thanh tâm quả dục *, ít dính nữ sắc. Hơn nữa, nghe nói hàng năm đều bay về nước Anh nhiều lần, chẳng lẽ Thư đại công tử kim ốc tàng kiều ở nước Anh? Hay là thân bệnh tật không tiện nói ra cần đi nước Anh điều trị?” Quả nhiên vấn đề các phóng viên đưa ra càng lúc càng xảo quyệt hơn.
(*) thanh tâm quả dục: Sống trong sạch không ham muốn
“Hoa hoa công tử chỉ là danh hiệu mọi người trao cho anh ấy mà thôi, ngày nào đó anh ấy không muốn, dĩ nhiên gỡ xuống, chẳng lẽ việc này còn cần phải báo cáo lại với mọi người? Trên đời này người bị gọi là hoa hoa công tử nhiều lắm, chẳng lẽ một ngày nào đó không hoa tâm, chính là thành bệnh không tiện nói ra? Chuyện này không khỏi quá gượng ép rồi! Về phần có phải kim ốc tàng kiều hay không, tôi nghĩ thuộc về vấn đề riêng tư, tôi không tiện lộ ra.” Từ đầu đến cuối Thư Tử Nhiễm đều tươi cười rạng rỡ mà đáp trả từng vấn đề xảo quyệt của mỗi phóng viên.
“Xin hỏi Thư tổng, sau này Á Ninh có kế hoạch phát triển lâu dài không?” Một phóng viên nam hỏi.
“Đây là sách lược của nội bộ công ty chúng tôi, tôi không tiện nói ra cho các bạn phóng viên, nhưng chúng tôi vô cùng thành khẩn mong các bạn phóng viên cùng chứng kiến phát triển sau này tốt hơn của Á Ninh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cám ơn!”
“Thư tổng, vẫn có tin đồn ba anh em cô không hòa hợp, không biết là thật hay giả?”
“Không ngờ các bạn phóng viên lại quan tâm đến chuyện nhà của chúng tôi như vậy, đại ca tôi có thể buông bỏ sự nghiệp mình yêu thích từ nước Anh trở lại đón nhận lấy Á Ninh, không chỉ vì mẹ tôi, cũng là vì giúp nhị ca san sẻ một phần công việc. Mà tôi, mặc dù vẫn sống ở nước ngoài, nhưng mà luôn kính yêu có thừa hai người anh trai, bởi vì các anh ấy yêu thương và bao dung tôi, tôi mới có dũng khí trở lại nơi khiến cho lúc nào tôi cũng nhớ tới cha mẹ.” Nói xong, nước mắt của Thư Tử Nhiễm rớt xuống.
“Thư tổng, xin lỗi, chạm đến chuyện đau lòng của cô rồi, xem ra tình cảm ba anh em nhà họ Thư đúng là tốt đẹp làm cho người ta hâm mộ.”
...
Chính lúc này, Thư Phiến Hữu nằm trong phòng bệnh cao cấp, nhìn trong vi tính phát trực tiếp em gái tổ chức họp báo, khóe miệng cong lên, cô em gái này quả nhiên không khiến anh thất vọng, giao cho con bé, rất yên tâm.
Thành phố L trong nước, trong phòng làm việc của tổng giám đốc giải trí Âu Kỳ, Âu Dã Sâm ngồi vắt chéo chân, nghiêng dựa trên ghế da, ngón tay chống cằm, nhìn phát sóng trực tiếp trên TV không chớp mắt.
Thư Tử Nhiễm! Quả nhiên có chút năng lực! Trái lại rất mong đợi hợp tác với vị tổng giám đốc mới này! Chỉ có điều, Thư đại ca thật sự quay lại giới kiến trúc sao? Thật tiếc nuối! Haizzz...
Khi Thư Yến Tả nhìn thấy bài báo đưa tin đã là sáng ngày hôm sau rồi, chú Đinh đưa cho anh tờ báo, trên trang đầu có một tựa đề rất bắt mắt: Bài viết độc nhất vô nhị về tổng giám đốc mới của Á Ninh – Thư Tử Nhiễm tiểu thư.
Nghiêm túc nhìn xuống từng hàng, Nhiễm Nhiễm quả nhiên có chút khả năng, đáp trả rất tốt những vấn đề xảo quyệt mà phóng viên hỏi.
Để tờ báo xuống, cách làm của đại ca quả thật hợp tình hợp lý, khhi bản thân mình cần giúp một tay thì đúng lúc chìa tay giúp đỡ, nhưng mà hôm nay Á Ninh đi lên phương hướng phát triển tốt, anh lại cam tâm tình nguyện rút lui khỏi trở lại nghề kiến trúc, làm em trai, ngược lại anh hơi bội phục! Chỉ có điều anh cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào, chẳng lẽ đại ca và em gái có chuyện gì đó gạt anh?
Vẫn để tối về hỏi em gái đi, dù sao con bé ở trong nhà, cũng dễ dàng.
Thư Yến Tả nghĩ thông suốt một nửa, nhưng con trai anh hoàn toàn không nghĩ ra, luôn đuổi theo cô của bé hỏi cái này cái kia, ví dụ như: Có phải bác không thích Lucus rồi không, tại sao lại về nước Anh? Bác ở nước Anh kim ốc tàng kiều thật sao? Không trách được bác lại từ chối dì Tuyết Nghê; vậy sao bác lại lừa dì Tuyết Nghê nói bác không có người trong lòng...
Thư Tử Nhiễm cũng rất rối rắm với những vấn đề cháu trai hỏi, đại ca năm lần bảy lượt dặn dò cô không thể nói cho nhị ca và Lucus, nhưng mà cô sợ có một ngày sẽ không nhịn được nữa mà nói ra, hơn nữa, cuối cùng sẽ không gạt được...