Tất Nhiên Lại “Gặp”Lúc Lucus tắm, điện thoại của Thư Phiến Hữu vang lên, hiện lên tiểu Tả gọi tới.
[Sao trễ vậy anh và Lucus còn chưa về? Em đang ở dưới lầu nhà anh.] Giọng Thư Yến Tả ở đầu điện thoại bên kia hơi hồi hộp.
“Tiểu Tả em đã về Hương Cảng rồi hả?” Thư Phiến Hữu đột nhiên ý thức được nếu tiểu Tả biết anh dẫn Lucus ra khỏi Hương Cảng, nhất định sẽ giận dữ.
[Vâng, vừa trở về.]
“Ít ngày trước điện thoại của em và chú Đinh vẫn không gọi được, chuyện bên kia thuận lợi chứ?”
[Nơi đó quá vắng vẻ, vẫn không có tín hiệu. Rất thuận lợi.] Thư Yến Tả hiển nhiên không quen đại ca đột nhiên quan tâm như vậy.
“Vậy thì tốt, an toàn là quan trọng nhất.”
Lucus mới vừa tắm xong ra ngoài nghe thấy giọng cha, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cha.”
Thư Phiến Hữu đưa tay ôm bé ngồi lên người mình.
“Cha, là cha sao? Lucus rất nhớ cha.”
Nghe được giọng con trai bảo bối, giọng Thư Yến Tả lập tức trở nên dịu dàng hơn nhiều.
[Cha cũng nhớ con, mấy ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời không, có phải len lén ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe không?]
Lucus nghịch ngợm le lưỡi, “Cha, không phải cha phái người len lén theo con chứ.”
Mặt Thư Yến Tả không đổi sắc, [Không có.]
Mặc dù anh có phái người vụng trộm bảo vệ con trai, nhưng vừa mới trở về còn chưa kịp tìm bọn họ hỏi han, hơn nữa anh chưa nói biết được từ trong miệng bọn họ, hoàn toàn chính là anh đoán.
“Cha, mấy ngày trước sao điện thoại di động của cha lại không gọi được?”
[Bởi vì cha ở chỗ vắng vẻ, tín hiệu không tốt.]
“À, cha trở về Hương Cảng rồi sao?” Giọng Lucus nâng lên một chút.
[Ừ, Lucus ở đâu, cha đón con về nhà.]
“Cha, bây giờ con không ở Hương Cảng, ngày mai mới có thể trở về.”
[Không ở Hương Cảng? Hai người ở đâu?] Trong giọng Thư Yến Tả có mấy phần kinh ngạc, mấy phần tức giận, sao đại ca lại không thông qua đồng ý của anh, đã tự tiện đưa Lucus ra khỏi Hương Cảng!
Nghe giọng cha hơi giận dữ, Lucus liếc nhìn bác, Thư Phiến Hữu ý bảo Lucus đưa điện thoại cho mình, Lucus suy nghĩ một chút, mình vẫn nên thẳng thắn với cha thì tốt hơn.
“Cha, là như vậy, ngày thứ ba sau khi cha đi, bác phải tới thành phố L ký gia hạn hợp đồng với Âu Kỳ, con không muốn một mình ở nhà! Cho nên năn nỉ bác dẫn con cùng đi, con rất ngoan, không gây chuyện.” Lucus giả bộ đáng thương.
[Thành phố L, hai người đang ở thành phố L?] Trong lòng Thư Yến Tả nhất thời dâng lên một hình bóng nào đó nhiều năm không có tin tức, không phải nhà cô ấy ở ngay thành phố L sao?
“Cha, cha cũng đã tới thành phố L sao?” Lucus hưng phấn.
[Không có, đưa điện thoại di động cho bác của con.] Thư Yến Tả tỏ vẻ âm trầm nói.
Lucus hoảng sợ đưa di động qua, Thư Phiến Hữu sờ đầu bé, dùng ánh mắt tỏ ý không cần lo lắng.
[Bây giờ đã chín giờ, chuyến bay tối nay đi Hương Cảng chắc chắn không còn nữa, rất bất đắc dĩ cũng có thể lấy máy bay trực thăng của em.] Giọng Thư Yến Tả tuyệt đối có khí phách vương giả, không cho từ chối.
“Tiểu Tả...” Lời Thư Phiến Hữu còn chưa nói, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng “Tút tút”.
Tiểu Tả đây là sao? Không phải chỉ mang Lucus ra ngoài chơi một chuyến thôi sao? Chẳng lẽ thành phố L có giấu diếm cái gì? Sao nó lại tức giận như vậy.
“Bác, cha nổi giận?”
“Ừ, nói để cho chúng ta về Hương Cảng trong tối nay.” Thư Phiến Hữu gật đầu cười.
“A! Cha thật bá đạo! Con còn chưa nói lời từ biệt với dì Phi Phi, dì Tuyết Nghê, chú Âu, chú Chử đâu!” Lucus chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Ngoan, đi thay quần áo khác, bác đặt vé máy bay trước.”
Thư Phiến Hữu gọi điện thoại đến hàng không Nam Phương, lấy thân phận khách quý VIP đặt hai vé máy bay chuyến mười một giờ tối đi Hương Cảng, sau đó hủy chuyến bay đã đặt xong của trưa mai.
Chờ anh đơn giản thu thập xong hành lý, phát hiện Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, tha thiết nhìn mình.
“Lucus, sao vậy?”
“Bác, con muốn nói lời từ biệt với mấy người dì Phi Phi.”
“Khuya lắm rồi, nếu không Lucus viết giấy để lại quầy tiếp tân, họ sẽ thấy.”
“Bác, bác thật thông minh, sao Lucus không nghĩ ra!” Lucus tràn đầy hưng phấn, xoay người chạy đi cầm giấy 乃út, cúi đầu xuống bàn rất nghiêm túc viết một đống chữ.
Trước khi đi, Lucus còn rất nghiêm túc dặn dò tiểu thư lễ tân không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ cô ấy làm mất hoặc quên đưa.
Tiểu thư lễ tân đó tươi cười đồng ý nhất định sẽ chính xác không lầm giao vào tay tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi, để Lucus yên tâm.
Cuối cùng, lúc đi, Lucus vẫn lưu luyến, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.
Máy bay vừa hạ xuống, Lucus đưa tay nhỏ bé lên dụi mắt, “Bác, đã tới chưa?”
“Ừ, đến rồi.” Nói xong giúp Lucus cởi dây an toàn ra, cầm tay bé đi về phía cửa ra khoang hành khách.
Thư Yến Tả tự mình chạy Land Rover tới sân bay chờ con trai, quả nhiên khi Lucus nhìn thấy cha ruột mình thì tương đối hưng phấn, lập tức nhào tới, con trai làm ra hành động nhiệt tình như vậy, làm cha sao có thể không vui, dĩ nhiên tiến lên một bước ôm lấy con trai một tuần không gặp...
Lucus vui vẻ ôm cổ cha, vẫy tay nói bye bye với bác!
Ngày hôm sau khi hai người dưới anh phái đi bảo vệ con trai báo cáo tình huống liên quan thì anh rất bình tĩnh vẫy tay để bọn họ lui xuống, con trai đã bình an trở về, anh cũng không muốn truy cứu cái gì.
Giữa trưa hôm sau Hoắc Nhĩ Phi đến khách sạn, khi được báo khách đã trả phòng rời đi, trong lòng rất kinh ngạc, ngày hôm qua Lucus còn cố ý dặn dò cô nhất định phải đến tiễn bé, có lẽ Thư tổng tạm thời có chuyện phải rời đi!
“Xin hỏi cô là tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi sao?” Tiểu thư lễ tân cười thật đẹp thật ngọt ngào.
“Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Có người bạn nhỏ tên Lucus dặn đi dặn lại chúng tôi nhất định phải giao tờ giấy này cho cô.”
Hoắc Nhĩ Phi nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, khóe miệng dần nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp.
‘Dì Phi Phi, con và bác về Hương Cảng trước, dì nhất định không thể quên Lucus đó! Sau khi trở về con sẽ thêm MSN của dì và dì Tuyết Nghê, con hy vọng còn có thể gặp lại mọi người.
Cuối cùng ký tên: Lucus.’
Hai ngày sau, buổi tối lúc Hoắc Nhĩ Phi lên mạng thì phát hiện MSN nhấp nháy báo có tin nhắn, mở ra nhìn, là một địa chỉ email LucusS@hotmail.com muốn thêm cô, đến từ Hương Cảng, trong mắt thoáng qua vẻ sáng tỏ, nhấn đồng ý thêm.
Bên kia lập tức nhảy ra một hộp thoại: {Dì Phi Phi, con là Lucus.}
‘Ừ, dì biết.’
Bên kia lại gửi tới một câu: {Dì Phi Phi, vừa rồi dì Tuyết Nghê gửi hình cho con, con thích nhất tấm chúng ta chụp chung trên xe cáp, hì hì ~}
Nói xong gửi hình sang cho cô, trong hình đầu hai người dựa sát, đều là mắt cười cong cong. Nếu người không biết sẽ ngộ nhận hai người là mẹ con, ánh mắt Lucus hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Hoắc Nhĩ Phi.
Khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn tấm hình kia, cũng hơi mơ hồ, cứ có cảm giác Lucus này rất thân thiết, mà cố tình bé lại họ Thư, nhưng cô không hy vọng chuyện đúng lúc như vậy, cô rất sợ phải cởi ra những ký ức phủ đầy bụi kia, nhưng gần đây cô luôn có một dự cảm xấu.
Lúc Thư Yến Tả đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy con trai ngồi trên giường rất hưng phấn trò chuyện với ai đó, thật kỳ quái, trước kia Lucus chỉ chơi trò chơi, chưa bao giờ nói chuyện phiếm.
Anh cột áo ngủ, ngồi bên cạnh con trai, liếc mắt nhìn màn hình vi tính, chỉ một cái nhìn này, để cho anh ngây người trong nháy mắt, người phụ nữ trong hình dù hóa thành tro anh cũng sẽ không quên! Cô ấy có hình thân mật với con trai từ lúc nào?
Lucus thấy cha ngồi tới, cảm xúc dâng trào chỉ vào người trong hình nói: “Cha, dì ấy chính là dì Phi Phi con nói với cha, dì Tuyết Nghê còn nói mắt con và dì ấy rất giống nhau! Con cũng cảm thấy, nếu dì ấy là mẹ con thì tuyệt.”
Thư Yến Tả bị tấm hình rung động còn chưa trở lại bình thường, lại bị lời con trai chấn động khựng lại, trong tròng mắt đen tràn đầy không thể tin và ngạc nhiên.
Lucus hiển nhiên không ngờ cha lại có phản ứng như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩn ra, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cha mình.
“Lucus rất thích... Dì này sao?” Thư Yến Tả che giấu sự khi*p sợ của mình.
Lucus rất khẳng định gật đầu.
“Rất hy vọng dì ấy là mẹ con?”
Lucus nhanh chóng kiên định gật đầu.
“Cha, nếu không cha theo đuổi dì Phi Phi đi!” Hai mắt Lucus mở to tròn trịa, lóng lánh hưng phấn.
“Lucus hy vọng cha làm vậy sao?” Thư Yến Tả cảm giác mình rất gian ác, không, anh vốn luôn gian ác, không chỉ lần này.
Lucus gật đầu như giã tỏi.
Thư Yến Tả yêu thương sờ đầu con trai, liếc nhìn avatar đã tắt đèn, “Đi ngủ trước.”
“Nhưng mà, dì Phi Phi đã có bạn trai, cha, cha phải có cách.” Lucus cau mày nói.
Trong lòng Thư Yến Tả xẹt qua vị chua, suy nghĩ một chút cũng phải, đã năm năm rồi, cô có bạn trai cũng rất bình thường.
“Không có việc gì, chỉ cần chưa kết hôn, thì có hy vọng. Chỉ có điều, trong quá trình theo đuổi dì Phi Phi, Lucus phải giúp cha đó.”
“Vâng, vâng, cha tuyệt nhất!” Lucus vô cùng vui vẻ.
Sau khi Đoạn Tử Lang biết chuyện này, cảm thán thế giới thật nhỏ, lại vòng tới vòng lui, trở về điểm xuất phát, còn chế nhạo nói: Cậu có thể phải cám ơn đại ca cậu thật tốt, nếu không phải ban đầu anh ấy dự kiến hợp tác với giải trí Âu Kỳ, cũng sẽ không xảy ra chuyện trùng hợp như bây giờ.
Thư Yến Tả từ chối cho ý kiến với cách nói của cậu ta, quả thật như thế, nếu không phải đại ca mang Lucus đi đến thành phố L một chuyến, có lẽ anh sẽ tuân thủ theo hiệp nghị kia không đi quấy rầy cô, nhưng lần này là cô tham gia vào cuộc sống của anh và con trai trước, không thể trách anh nói chuyện không giữ lời, chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi!
Đoạn Tử Lang là người đầu tiên đồng ý với việc Yến chuẩn bị theo đuổi mèo nhỏ một lần nữa, cũng đặc biệt hiếu kỳ cậu ấy sẽ chuẩn bị lấy cách gì, luôn đúng lúc trêu ghẹo cậu ấy, nhưng trong lòng vẫn thật cao hứng, Yến có thể đi ra một bước này nhất định đã hạ quyết tâm rất lớn, Lucus đương nhiên là là người có công đầu.
Buổi tối ngày nào đó, Lucus trò chuyện một chút với dì Phi Phi trên MSN, đã đổi thành cha bé.
{Lucus, con còn chưa đi ngủ sao?}
‘Thằng bé đã ngủ rồi.’ Thư Yến Tả nhìn chằm chằm vào avatar mèo nhỏ rất bình tĩnh gõ năm chữ gửi qua.
Người bên kia dừng lại một chút, gõ mấy chữ: {Anh là cha Lucus?}
‘Đúng, tiểu thư Phi Phi quả nhiên thông minh.’
[Gửi một vẻ mặt ngượng ngùng] {Là Lucus nói cho tôi biết, bé nói vẫn ngủ cùng với cha.}
‘Sau khi trở về Lucus vẫn nhắc về cô với tôi, nói rất thích cô.’
{Tôi cũng rất thích bé, bé thật ngoan.}
Lại đánh một hàng chữ: {Là anh làm cha giáo dục tốt.}
‘Lucus ngoan từ nhỏ, bởi vì không có mẹ bên cạnh, cho nên hiểu chuyện hơn những đứa nhỏ cùng lứa một chút.’
{Anh ly hôn sao? Như vậy không tốt cho đứa nhỏ, từ nhỏ sẽ tạo thành bóng ma cho nó.}
‘Không ly hôn, cô ấy chỉ giận tôi nên bỏ nhà đi.’
Thư Yến Tả thầm nghĩ: Đúng là không ly hôn, giấy đăng ký kết hôn của anh và cô ở Las Vegas vẫn còn để đằng kia!
{Nhưng mà, tôi nghe nói bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.}
‘Ừ, năm Lucus ra đời cô ấy đã bỏ đi rồi, đã năm năm.’
{Vậy anh nhất định làm tổn thương lòng cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ lại hai người mà rời đi thời gian dài như vậy.}
‘Cô nói đúng, tôi đúng là làm tổn thương cô ấy, nếu như cho tôi thêm một cơ hội, tôi bằng lòng theo đuổi cô ấy một lần nữa, cũng hy vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội.’
{Xem ra anh rất có ý hối cải nhỉ! Vậy anh nên để cho cô ấy biết tiếng lòng anh, có lẽ sau khi cô ấy thấy Lucus đáng yêu, sẽ bằng lòng cho anh một cơ hội.} [Phía sau là một mặt che miệng cười]
‘Tiểu thư Phi Phi, nếu như cô... Cô bằng lòng cho tôi một cơ hội thì sao?’
Hoắc Nhĩ Phi hơi dừng lại, cô không ngờ cha Lucus sẽ hỏi như vậy, khuyên người khác có lẽ rất dễ dàng, nhưng áp dụng trên người mình lại không dễ dàng như vậy.
{Nói thật, tôi thật sự không biết, dù sao tôi chưa trải qua, không tiện đưa ra phán đoán.}
Thư Yến Tả ở máy vi tính bên kia chăm chú nhìn hàng chữ này hồi lâu.
‘Xin lỗi, tôi chỉ hơi nóng lòng, bởi vì hai người đều là phụ nữ, cho nên mới mạo muội hỏi cô, muốn tìm cho mình chút lòng tin.’
{Không có việc gì, tôi có thể hiểu được tâm tình của anh, không còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon.} Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy không cần thiết nói tiếp về vấn đề này, dù sao đây là chuyện nhà người ta.
‘Ngủ ngon.’
Nhìn avatar bên kia tắt đèn đi, Thư Yến Tả nằm trên giường, cau mày trầm tư.
Anh hy vọng lần này có thể cho mèo nhỏ một ấn tượng tốt, chỉ có thể tiến từ từ, không thể hù cô chạy mất.
Cho dù nói thế nào, tối nay cũng có một thu hoạch không nhỏ.
Mấy ngày nay Chử Tuyết Nghê hơi buồn bực, đó chính là hình như Thư Phiến Hữu không thèm để ý đến sự theo đuổi của cô, coi cô như những cô gái nhỏ khác say mê anh, lại cho rằng cô chỉ đùa giỡn, không được! Nói gì tôi sẽ phải chứng minh cho anh thấy!
Trùng hợp sao, một kỳ chuyên mục du lịch của đài truyền hình đang chuẩn bị đến Hương Cảng lấy cảnh quay trước, Chử Tuyết Nghê xung phong ghi danh, các đồng nghiệp đài truyền hình đều nói đùa: “Khó có được Chử đại tiểu thư có hứng thú nồng nhiệt với Hương Cảng, lại ghi danh đầu tiên.”
Chử Tuyết Nghê không để ý đến bọn họ giễu cợt, bấm điện thoại của Phi Phi, nói cho cô ấy biết mình định đi Hương Cảng.
Hoắc Nhĩ Phi không ngờ Tuyết Nghê ra quyết tâm, từ trước tới nay cô ấy luôn ba phần nhiệt độ bảy phần mới mẻ với người khác, chẳng lẽ lần này là thật?
Mặc dù nói Thư Phiến Hữu quả thật có dáng dấp tuấn tú lịch sự, hơn nữa người cao quý sang trọng, làm cho người ta có một cảm giác rất thoải mái, chỉ có điều bạn trai cũ trước kia của Tuyết Nghê cũng không thiếu kiểu đàn ông thành thục như vậy, có thể là thiếu một chút phong cách như thế, nhưng sao có thể lại nghiêm túc với anh ta!
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có vừa thấy đã yêu sao?
“Cậu nghiêm túc?” Thư Phiến Hữu là kiểu người gì, cô cứ có cảm giác không rõ, giống như một ẩn số.
“Ừ, tớ nhất định muốn bắt anh ấy lại!” Hình như Chử Tuyết Nghê nhất định phải có được.
“Anh ta không đơn giản giống như cậu tưởng, có lẽ nói không chừng anh ta đã kết hôn rồi.”
“Tớ biết rõ, anh ấy càng che giấu, tớ càng muốn đào bới ra, nếu như anh ấy thật sự đã kết hôn, tớ tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy anh ấy nữa.” Chử Tuyết Nghê nói rất kiên định, trong tình yêu cô luôn cầm được thì cũng buông được, là một người dứt khoát rõ ràng.
“Tuyết Nghê, tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.”
“Đó là dĩ nhiên, hai chúng ta đều giống nhau. Nhưng mà cậu đừng nói gì trước với anh tớ, chờ đến lúc tớ sẽ nói cho anh ấy.”
“Ừ, tới hiểu rõ.”
Khi Thư Phiến Hữu nhận được điện thoại của Chử Tuyết Nghê, nói cô đang ở sân bay Hương Cảng thì anh hơi sững sờ, cô gái nhỏ này...
“Thư đại ca, người ta lần đầu tiên tới Hương Cảng, dù sao anh cũng nên làm tròn tình nghĩa chủ nhà chứ!” Giọng Chử Tuyết Nghê ngọt ngán.
“Tôi có một cuộc họp phải mở ngay, sợ rằng không thể phân thân.” Thư Phiến Hữu nói qua loa lấy lệ.
George ở bên cạnh không giải thích được nhìn anh, Christ lại có thể mở mắt nói dối, rõ ràng không có cuộc họp nào cả, nghe giọng nói đầu điện thoại bên kia, giọng rất ngọt, chẳng lẽ là người tình trước kia của anh ấy?
“Thư đại ca, anh quá không cho mặt mũi.” Giọng Chử Tuyết Nghê hơi mất mát.
“Tuyết Nghê, thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự...” Lời còn chưa dứt đã bị Chử Tuyết Nghê ở đầu bên kia cắt đứt rồi.
“Lừa anh đó, thật ra em tới Hương Cảng công tác, chỉ muốn lừa anh một bữa cơm mà thôi, anh lại hẹp hòi như vậy!” Chử Tuyết Nghê che giấu mất mát của mình, giải thích. Cô xưa nay vẫn biết cách tự bào chữa ra sao, không để cho mình cũng không để cho người khác rơi vào tình cảnh ngượng ngùng, đặc biệt ở trước mặt người trong lòng cô, cô càng bảo vệ tôn nghiêm của mình.
“Xem ra Thư đại ca suy nghĩ nhiều, không phải là một bữa cơm thôi sao, chờ sau khi em hết bận việc, lại gọi điện thoại cho tôi.”Thư Phiến Hữu thở phào nhẹ nhõm, không trách được anh suy nghĩ nhiều, gần đây cô bé này luôn gửi vài tin nhắn mập mờ không rõ ràng với anh.
Hơn nữa tình thế này hơi lớn, không phải anh nhát gan, chỉ có điều bây giờ anh đã không có tư cách nói yêu, Tuyết Nghê là một cô gái tốt, anh đương nhiên không thể làm chậm trễ cô.
Trước kia anh vẫn luôn vui đùa trong bụi hoa, đã từng động lòng với một cô gái, nhưng anh vẫn kiềm chế tình cảm của mình.
Từng tự thầm nói với mình: Tôi chỉ vui đùa một chút với các cô ấy mà thôi, không thể cho là thật. Đã làm hoa hoa công tử tám năm trong miệng mọi người, năm năm trước anh mới bắt đầu dần thu liễm lại, sống cuộc sống trong sáng không ham muốn, mặc dù cũng có rất nhiều người kỳ quái, nhưng anh chỉ cười không nói, cũng chỉ cười trừ với những bình luận không tốt kia.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Chử Tuyết Nghê tràn đầy mất mát, không phải nghe nói anh là hoa hoa công tử sao? Sao lại cứ thận trọng như vậy!
Trong đầu đột nhiên nổi lên một bóng dáng nhỏ, có rồi!
Lucus cảm thấy gần đây cha và dì Phi Phi nói chuyện vô cùng tốt, chính là cảm giác không giống như đang theo đuổi dì Phi Phi, giống như đang hỏi dì ấy làm thế nào để tìm mẹ bé về, thật kỳ quái! Không phải cô nói mẹ đi thiên đường sao? Cha biết rõ ràng còn nói không biết.
“Cha, không phải mẹ đi thiên đường sao? Sao cha lại lừa dì Phi Phi nói không tìm được mẹ ở đâu?” Lucus khó hiểu hỏi.
Thư Yến Tả co quắp mấy cái, thiên đường? Ai nói với Lucus?
“Lucus nghe ai nói mẹ đi thiên đường vậy?”
“Cô, cô nói là cha nói.”
Trí tưởng tượng của Nhiễm Nhiễm đúng là không phải phong phú bình thường, anh chỉ nói câu: Đã đi rồi.
Con bé có thể nghĩ đến đi thiên đường rồi, chắc vì con bé đang nghĩ đến giống mẹ năm đó lúc sinh con bé vì khó sinh mà ૮ɦếƭ.