Cuộc Sống Không Liên Quan Đến NhauSau khi về nhà, Hoắc Nhĩ Phi gần như mỗi ngày đều không ra cửa, chỉ ở trong nhà ngây ngô, ăn ngủ, ngủ ăn, nói cũng không nhiều.
Thật ra cô biết thân thể của mình còn rất yếu, theo lý mà nói cô bây giờ còn trong giai đoạn ở cữ, cho nên bồi dưỡng tốt thân thể mới quan trọng nhất.
Việc này nhìn trong mắt cha Hoắc và mẹ Hoắc, chỉ cảm thấy một năm nay con gái thật sự chịu khổ, nói cũng ít đi, Phi Phi xưa nay tùy tiện ngược lại trở nên trầm ổn hơn nhiều, không nôn nôn nóng nóng giống như lúc trước.
Cha Hoắc mẹ Hoắc sợ Phi Phi còn không tìm thấy lối ra khỏi bóng ma bị giam, nên không nhắc tới chuyện không vui trước kia trước mắt con gái, chỉ ra sức khuyên con gái đi chơi, nhưng mà Phi Phi hoàn toàn không muốn ra ngoài chơi, thầm nghĩ nghỉ ngơi cho khỏe, không phải cô không biết suy nghĩ của cha mẹ, nhưng cô không thể nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, cũng không có tâm tư đi chơi.
Chủ nhật khi Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê về nhà, đã là một tuần sau rồi, hai cô trở về chuyện chính là đến thăm Phi Phi, ba chị em gặp mặt, ôm khó tránh khỏi, càng có chuyện nói không hết.
Hoắc Nhĩ Phi cũng từ chối được ý tốt của hai bạn tốt, bị hai cô kéo ra đi ăn cơm, đi dạo phố, hát karaoke, ở cùng một chỗ với hai cô ấy, Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình trở lại như trước, tiếng cười cũng cởi mở.
Cuộc sống như vậy, cuối cùng trở lại.
Ba người đi quán cà phê thường hay ngồi, uống cà phê, trà sữa, bàn luận chủ đề giữa các cô gái.
“Phi Phi, cậu thật sự bị lừa vào đội bán hàng đa cấp hả?” Tiêu Tiêu cảm thấy thật khó tin.
“Ừ, lúc đó tớ cũng không biết, sau khi vào, mới phát hiện không ra được, sau dó đợi cho đến hai ngày trước mới đi ra được.” Hoắc Nhĩ Phi nói qua loa.
“Phi Phi thâи áι, cậu nhất định chịu khổ.” Tuyết Nghê kéo tay Phi Phi, vẻ mặt đau lòng.
“Lúc bị giam, thức dậy thật khó chịu, luôn muốn trốn về, chỉ có điều cũng may, rốt cuộc về nhà.” Hoắc Nhĩ Phi nói sơ qua cảm nhận chân thật của mình.
“Phi Phi, bọn họ không bắt nạt cậu chứ.” Tiêu Tiêu quan tâm hỏi.
“Ừmh, cũng may.” Phi Phi không muốn bạn thân lo lắng, cô không nguyện nhắc lại những kinh nghiệm ở Hongkong, chỉ yên tĩnh uống trà sữa.
“Phi Phi đáng thương, chắc chắn bị bắt nạt trong đó, không hoạt bát như trước kia rồi.” Tuyết Nghê dẩu môi nói.
“Cũng may.” Hoắc Nhĩ Phi bị vẻ mặt của Tuyết Nghê chọc cười.
Ba người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện, suốt một buổi chiều đã trôi qua rồi.
Buổi tối, Chử Tuyết Luân nói muốn mời các cô ăn cơm, Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu dĩ nhiên không có ý kiến. Hoắc Nhĩ Phi biết hôm nay mình không thể tránh rồi, hơn nữa quả thật nên nói trực tiếp một tiếng với anh Tuyết Luân: Cám ơn.
Nghe nói anh Tuyết Luân vì tìm cô, đã nghĩ rất nhiều cách phí rất nhiều tâm tư, còn có anh Âu, vì tìm cô rõ ràng đã hợp tác cùng giải trí ảnh thị Á Ninh Hongkong, nói cho cùng, cô rất cảm động, có nhiều người bạn luôn quan tâm mình như vậy.
Có một số việc thật sự không thể làm gì được, chỉ sợ ở Hongkong, người có thể chống lại đại ác ma còn không có mấy người, anh Tuyết Luân muốn tìm cô, xác suất cực kỳ bé nhỏ.
Chỉ có điều thật lâu sau khi cô biết Thư tổng của Á Ninh chính là anh cả của ác ma thì cô cảm thấy tất cả rất không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể làm gì.
Nếu như không có gặp mặt trên du thuyền sang trọng ở cảng Victoria lúc ban đầu, sẽ không xảy ra một loạt sự tình sau đó đâu! Cuộc sống thật sự như một vở kịch, luôn làm cho người ta trở tay không kịp.
Buổi tối, Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm mời ba cô đến nhà hàng Kinh Hoa nổi danh nhất thành phố L ăn cơm, năm thanh niên tuổi tác xấp xỉ nhau, chủ đề trò chuyện không khác xa lắm.
Ăn xong, năm người lại đi KTV ca hát, nói nếu tối nay không vui không về, nhất định phải chơi HIGH.
Trên đường trở về, Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên ghế ngồi phía trước của xe anh Tuyết Luân, hơi không yên lòng, cô đã không còn là đứa nhỏ, sao cô không rõ chuyện tình cảm?
Mấy lần anh Tuyết Luân mời cô đã dùng đủ lý do để từ chối rồi, anh là người tốt, tốt đến khiến cho cô không gì báo đáp, cũng chính vì vậy, cô sợ hãi rồi.
“Phi Phi, làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không sao, có thể do uống chút rượu.” Hoắc Nhĩ Phi cười cười, tỏ vẻ bản thân rất tốt.
“Từ nay về sau đừng uống rượu, anh uống thay em là được.”
“Anh Tuyết Luân, cám ơn anh.”
“Bé ngốc, còn nói lời cám ơn gì, đến rồi, nhanh lên di, chú với dì sẽ lo lắng.” Bên môi Chử Tuyết Luân mang theo ý cười dịu dàng, đôi mắt chứa tình.
“Vâng, em đi đây, anh về đi.”
Nhìn bóng lưng Phi Phi dần xa, Chử Tuyết Luân khởi động xe dần rời đi.
Mặc dù đáy lòng hơi mất mát với có ý vô ý từ chối của Phi Phi, nhưng anh vẫn rất khéo hiểu lòng người mà thông cảm cho Phi Phi, đều nói người trong đó đi ra ngoài đều không muốn đề cập đến chuyện xảy ra trong đó, tâm tình cũng mất một khoảng thời gian ngắn uất ức, anh có thể hiểu được, cũng có thể đợi, đợi đến ngày Phi Phi bằng lòng mới thôi.
--- ---------- -----
Tiết trời thu tháng chín, đứng ở cửa ra vào đại học Z xa cách một năm, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm trạng dâng trào khác thường, cô còn là một sinh viên, thật tốt.
Bởi vì cô mất tích, cha cô lấy lý do thân thể cô không thoải mái xin cho cô tạm nghỉ học một năm. Vì vậy, cô thấp hơn Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê một năm, một số vốn là bạn học thấy cô trở lại, đều rất nhiệt tình hỏi thăm thân thể cô có tốt không, làm cô rất cảm động.
Ba người học chung một đại học, nhưng không phải cùng chuyên ngành, Hoắc Nhĩ Phi học ngành quảng cáo, Tiêu Tiêu học ngành luật, Tuyết Nghê học báo chí phát thanh truyền hình.
Tới trường lần nữa, Hoắc Nhĩ Phi rõ ràng an phận nhiều hơn, không oanh oanh liệt liệt như trước, trước kia, cô, Tiêu Tiêu, còn có Tuyết Nghê ba người nổi danh là “Tam kiếm khách” ở trường học, trước giờ luôn như hình với bóng, càng thích bênh vực kẻ yếu, cả đại học Z, gần như không ai không biết, cộng thêm ba cô là ba người đẹp hoàn toàn khác biệt, tự nhiên càng được các bạn học ưu ái.
Tiêu Tiêu cho người ta cảm giác hơi lạnh, không thích nói cười, tuy nói rằng không thể đặc biệt xinh đẹp, nhưng ngũ quan thanh tú càng tăng thêm khí chất thanh nhã thoát tục, rất khó khiến người ta quên lãng.
Tuyết Nghê có vẻ đẹp kiều diễm, đi tới đâu cũng là điểm sáng, ngũ quan xinh xắn, cá tính thẳng thắn, mang một thân hàng hiệu, phong cách lẫn cử chỉ tao nhã, cộng thêm gia thế hiển hách, được đại học Z công nhận là hoa khôi giảng đường, nhưng nghe đồn đại tiểu thư cô nóng nảy không làm gì được, duy chỉ mềm mại với hai bạn thân, những người khác không bàn nữa!
Hoắc Nhĩ Phi là đáng yêu tự nhiên, có một vẻ đẹp long lanh, khi cười lên hai tròng mắt khom thành mảnh trăng non, càng tăng thêm phần hiền hòa, tính cách thẳng thắn, tùy tiện, là kẻ dở hơi, phổi bò trong suy nghĩ của mọi người.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người cảm thấy cô thay đổi, hai đầu chân mày luôn nhàn nhạt vương lên một tầng không vui, vì thế Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê còn từng nói chuyện riêng, nhưng thế nào cũng không cạy được miệng Phi Phi, các cô cũng biết Phi Phi không muốn nhớ tới chuyện ở nơi đó, các cô cũng không thể ép cậu ấy, chỉ có thể cố hết sức để cậu ấy vui vẻ.
Hoắc Nhĩ Phi biết mình không thể nào lấy lại không tim không phổi như trước kia, nhìn thấy hai bạn thân hao tâm tổn trí trêu chọc mình mở lòng như vậy, cô thật sự rất cảm động.
Xin lỗi, Tiêu Tiêu, Tuyết Nghê, mình thật sự không thể nói, thật sự không thể nói.
Đã ba tháng qua, mỗi tối nằm trên giường nhắm mắt lại, Hoắc Nhĩ Phi đều sợ đây không phải là thật, thế cho nên đầu giường cô phải đặt một chiếc đèn để bàn, cô sợ hãi, hơn nữa mỗi tối cô đều gặp ác mộng, có đôi khi còn có thể mơ thấy đứa nhỏ vừa mới sinh, tiếng khóc của thằng bé, vẫn luôn trở lại trong tâm trí cô, làm tim cô đập nhanh.
Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, cô cuộn tròn thân mình, ôm 乃úp bê trên giường, lạnh run, thật lâu không thể bình tĩnh.
--- ---------- -----
Hongkong, nhà họ Thư.
“A Liên, mau lấy tã cho tiểu thiếu gia, lại đái...”
“A Linh, tiểu thiếu gia đói rồi, mau đi pha sữa tươi, không thể quá nóng, nhiệt độ phải vừa phải.”
“A Sinh, mau lấy đồ chơi của tiểu thiếu gia ra.”
“A Sở, ôm tiểu thiếu gia ra sau vườn đi dạo.”
...
Từ sau khi Thư nhị thiếu ôm bảo bối bé nhỏ về nhà họ Thư, bé được tất cả mọi người cưng chiều, còn có một cái tên tiếng Anh dễ nghe: Lucus.
Khi Thư nhị thiếu bá đạo khát máu nhìn thấy con trai thì con người rắn rỏi cũng hóa thành mềm mại, nhà họ Thư từ trên xuống dưới, không ai không biết trình độ cưng chiều của nhị thiếu dành cho tiểu thiếu gia, gần như nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngâm trong miệng sợ tan.
Cũng kỳ quái, mỗi khi tiểu thiếu gia khóc không ngừng, ai dỗ dành đều không được, chỉ cần nhị thiếu lại gần bé, bé sẽ ngừng khóc, còn “Khanh khách” cười không ngừng, tất cả mọi người hơi hiểu biết chuyện này đều đầy vạch đen, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Mặc dù nhị thiếu không nói mẹ tiểu thiếu gia là ai, nhưng mọi người cũng loáng thoáng đoán được, chỉ có điều không ai dám đi buôn dưa lê, bởi vì ngay sau ngày tiểu thiếu gia tới, có một nữ giúp việc không biết sống ૮ɦếƭ buôn dưa lê, nhắc tới cái tên cấm kỵ Hoắc Nhĩ Phi, đêm đó, đã bị nhị thiếu ném ra ngoài, nghe nói kết cục rất thảm! Thế cho nên cuối cùng không ai dám nhắc tới cái tên đó, cũng không ai dám đi bát quái lung tung bất cứ chuyện gì về tiểu thiếu gia, ai không muốn sống tốt, nhất định phải chạy vào chỗ ૮ɦếƭ.
Lúc bảy tháng, a Sở ôm tiểu thiếu gia ra ngoài đi dạo, không cẩn thận bị cảm lạnh rồi, sau khi nhị thiếu biết thì mặt đen sì, a Sở bị hù sợ ngất tại chỗ, cho rằng mình ૮ɦếƭ chắc rồi, nếu không phải một câu của Đoạn thiếu gia, “Yến, trẻ con bị cảm lạnh là bình thường, không có chuyện gì, mời một bác sỹ nhi về là được.” thì cô đã chắc mình không thể sống nổi, vì vậy cảm động đến rơi nước mắt với Đoạn thiếu gia!
Sau khi Lucus ngủ, Thư Yến Tả đứng trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, sương mù vây từng vòng quanh anh, tàn thuốc trên đất cũng chồng chất càng nhiều, bởi vì Lucus, đã lâu anh không hút nhiều thuốc như vậy rồi, chỉ có điều, hôm nay chú Đinh nói chút chuyện về mèo nhỏ cho anh, anh lại hơi không khống chế nổi.
Thì ra chân chính muốn tìm mèo nhỏ không phải là Âu tổng của giải trí Âu Kỳ, mà là Chử tổng của bất động sản Sở Viên.
Chử Tuyết Luân, anh trai Chử Tuyết Nghê, là anh trai bạn tốt nhất của mèo nhỏ, vẫn yêu thích mèo nhỏ, theo đuổi cô có tăng không giảm, thật sự là một người đàn ông si tình!
Anh hơi phiền não gõ tàn thuố, đôi tay nhét vào túi, nhìn bóng đêm, kinh ngạc ngẩn người.
Về sau anh không bao giờ muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến mèo nhỏ nữa, như đã thả cho cô rời đi, vậy thì đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau!