Nhảy Vào Hoàng Hà Cũng Rửa Không SạchĐoạn Tử Lang gần như nửa kéo Thư Tử Nhiễm đi thẳng một mạch đến dưới bóng cây cách rất xa căn phòng, rồi mới buông tay.
Thư Tử Nhiễm thấy cuối cùng anh đã dừng, lập tức hất mạnh tay nắm chặt cổ tay mình, nhíu mày không vui nói: “Anh Lang, anh làm gì vậy! Đau ૮ɦếƭ em!”
“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, anh không cố ý.” Đoạn Tử Lang nhìn cổ tay Nhiễm Nhiễm bị mình Ϧóþ đỏ, nói xin lỗi.
Thư Tử Nhiễm không vui nhìn anh chằm chằm, “Không phải anh kim ốc tàng kiều * chứ.”
(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp.
“Khụ.” Đoạn Tử Lang bị sặc, che miệng ho khụ khụ không ngừng.
“Anh Lang, anh không cần xin lỗi, bị em phát hiện cũng không phải chuyện mất mặt gì, hơn nữa em cũng thích chị ấy, cảm thấy chị ấy đặc biệt thân thiết, sao anh phải lén lén lút lút như vậy, nếu thích người ta thì nên lấy người ta! Còn giấu đi, chị ấy cũng mang thai rồi, sao anh có thể làm như vậy!” Thư Tử Nhiễm cực kỳ khó chịu chỉ trích.
Đoạn Tử Lang than thở trong lòng: hiểu lầm kia! Cũng quá sâu! Thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Không phải như em nghĩ.” Đoạn Tử Lang chỉ có thể nói úp úp mở mở.
“Vậy là như thế nào! Em đi nói với nhị ca, để anh ấy đại diện cho anh, anh ấy đã đưa căn biệt thự này cho hai người ở, nhất định đã tán thành.” Thư Tử Nhiễm nói xong lập tức chuẩn bị lái xe đi.
Đoạn Tử Lang kéo cô lại, “Nhiễm Nhiễm, em đừng nhúng tay vào chuyện này, cũng đừng nói gì với nhị ca em, hiểu chưa?”
Tính tình bà cô này thật sự gọn gàng linh hoạt, nếu cô ấy nói cho Yến, Yến nhất định sẽ giận dữ, anh không cần nghĩ cũng biết, Yến vốn không để cho ai ngoài anh đến đây, haizzz....
Thư Tử Nhiễm kỳ quái nhìn anh, cô nhất định hiểu được xem xét thời thế, đây được luyện thành khi cô chung ᴆụng với nhị ca, “Được rồi, em muốn đi về, em còn có thể tới tìm chị ấy chơi không?”
“Không được.” Đoạn Tử Lang cự tuyệt rất dứt khoát.
Thư Tử Nhiễm cong môi lên, rất không hài lòng, lẩm bà lẩm bẩm lái Lamborghini thể thao của cô đi.
Đoạn Tử Lang nhìn theo bóng dáng di1end4anl3equ21yd0on xe rời đi, thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay Nhiễm Nhiễm không lôi kéo theo đại ca của cô, nếu không... Thật sự khó làm rồi.
Vẫn phải nói một câu với Yến, Nhiễm Nhiễm thật lợi hại, vài chục năm không tới, lại có thể bị cô tìm được!
Quả nhiên sau khi Thư Yến Tả nghe một mình em gái chạy tới biệt thự ở nông thôn, mặt âm trầm dọa người, cô em nhỏ này thật sự không đặt lời nói của anh vào trong tai!
Hoắc Nhĩ Phi nhàn nhã uống sữa tươi, nhìn thấy Đoạn lưu manh ủ rũ cúi đầu trở lại, nhưng không thấy cô bé vừa rồi, nói một câu lành lạnh: “Cô gái nhỏ bị anh chọc tức bỏ đi rồi?”
“Ừ.” Đoạn Tử Lang đáp, Nhiễm Nhiễm đúng là tức giận.
“Tôi thấy cô bé rất tốt, anh phải giải thích rõ ràng với cô ấy, phiền muộn không vui có gì tốt!” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân thành.
Đoạn Tử Lang kinh ngạc mà nhìn cô, hôm nay tạo ra hiểu lầm thật lớn, Nhiễm Nhiễm hiểu lầm mèo nhỏ và anh, mèo nhỏ cho rằng anh thích Nhiễm Nhiễm, anh đầy vạch đen rồi...
Hoắc Nhĩ Phi thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh, còn tưởng rằng anh đau lòng rồi, bị chính cô gái mình yêu mến hiểu lầm, hơn nữa hình như cô gái kia vốn không phải tình yêu thắm thiết với anh, chậc chậc chậc... Đoạn lưu manh cũng sẽ thầm mến?
“Không phải anh thầm mến người ta chứ! Hiện giờ không lưu hành thầm mến, thích thì phải lớn mật thổ lộ!” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thức tỉnh anh.
“Nếu biểu hiện này của em là ghen, tôi sẽ rất vui mừng.” Đoạn Tử Lang đột nhiên cười xấu xa mà nói.
“Phụt!” Hoắc Nhĩ Phi bất ngờ không đề phòng phun một ngụm sữa tươi ra ngoài, “Khụ, khụ, khụ... Tôi là phụ nữ có thai, anh nói chuyện có thể nhìn tình huống một chút không!”
Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi bất mãn oán trách, nhưng khi cô nhìn thấy trên kính gọng viền vàng của Đoạn lưu manh dính đầy sữa tươi màu trắng thì tâm tình lập tức rất tốt, đỡ bụng cười “Ha ha ha”.
Vẻ mặt Đoạn Tử Lang lập tức tối sầm, tròng mắt híp lại, hít vào một hơi thật sâu, không thể so đo với phụ nữ có thai được, ngay sau đó, xoay người, đi vào trong nhà.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn cười không ngừng, “Ha ha ha...” Hôm nay quả nhiên là một ngày tốt.
Buổi tối Thư Tử Nhiễm về đến nhà, đã bị nhị ca ngăn ở sảnh chính, “Hôm nay em đi biệt thự ở nông thôn?”
Đoạn Tử Lang sao đáng ghét vậy! Nhanh thế đã tố cáo chỗ nhị ca. Thư Tử Nhiễm thầm nghĩ trong lòng. “Vâng, nơi đó có ký ức về mẹ, em muốn đi xem một chút không được sao?” Cô bĩu môi nói.
Nhắc tới mẹ, Thư Yến Tả nhìn cô em gái duy nhất, quả thật không có lý do gì ngăn cản con bé đi, chỉ có điều tình huống bây giờ đặc biệt, nếu không phải mèo nhỏ ở đó, anh cũng sẽ không để cho con bé đi.
“Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!” Hôm nay là mùng hai Tết, anh cũng không muốn truy cứu nhiều.
Thư Tử Nhiễm lại không sợ ૮ɦếƭ tiếp tục nói: “Nhị ca, bởi vì anh Lang kim ốc tàng kiều ở đó nên anh mới không cho em đi đúng không?”
“Kim ốc tàng kiều?” Thư Yến Tả tạm thời không kịp tiêu hóa.
“Đúng vậy! Hôm nay em thấy có một chị ở đó, mang thai đã sáu tháng, chẳng lẽ chị ấy không phải là kiều mà anh Lang giấu?” Thư Tử Nhiễm úp mặt lên bàn, hai tay chống cằm, mắt trừng tròn xoe.
Đầu chân mày Thư Yến Tả nhíu lại, theo như Lang nói, Nhiễm Nhiễm hiểu lầm, nhưng cũng tốt. “Em không cần hỏi rõ ràng như vậy, dù sao từ nay về sau không cho phép nữa.”
“Nhưng mà em đồng ý với chị ấy sẽ tới tìm chị ấy chơi, hơn nữa em cảm thấy chị ấy rất tốt, đặc biệt thân thiết.” Thư Tử Nhiễm vểnh môi lên, làm nũng.
“Hai người trò chuyện rất nhiều?” Thư Yến Tả cảm thấy rất khó tin.
“Vâng vâng.” Thư Tử Nhiễm gật đầu không ngừng, cô hy vọng nhị ca dễ nói chuyện lơn anh Lang, cho phép cô tới mấy lần nữa.
“Trò chuyện những gì?”
“Hoa cỏ, sau đó là chuyện phụ nữ!”
“Chuyện phụ nữ?”
“Vâng, nhị ca, anh cũng biết, em vẫn muốn có chị gái, em cảm thấy chị ấy rất giống chị gái em.” Thư Tử Nhiễm lắc lắc tay nhị ca làm nũng.
Thư Yến Tả lại không ngờ tới em gái vào mèo nhỏ lại chung ᴆụng hài hòa như vậy, hơn nữa em gái còn thích cô ấy, chỉ có điều đại ca vẫn đang tìm mèo nhỏ, anh không hy vọng xảy ra rắc rối gì, tất cả vẫn cứ chờ sau khi mèo nhỏ sinh đứa bé xong rồi nói.
“Không được, phụ nữ có thai cần di1enda4nl3equ21d0on yên tĩnh nghỉ ngơi, về sau sẽ có cơ hội.” Giọng của anh cũng mềm mỏng đi.
“Nhị ca...” Tiếp tục làm nũng.
“Không được là không được.” Trả lời như đinh chém sắt.
Dứt lời, không để ý đến cô em gái dây dưa nữa, trở về thư phòng, anh cũng không muốn cố gắng của chú Đinh thành uổng phí.
Thư Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng nhị ca rời đi, môi trề ra.
Buổi tối, đại ca vừa về đến, cô lại bắt đầu oán trách, nói toàn bộ sự tình đã xảy ra một lần.
Thư Phiến Hữu cũng cảm thấy khó tin, Lang lại có thể kim ốc tàng kiều, hơn nữa đã mang thai sáu tháng, thật sự là chuyện hiếm có.
Vì vậy, cái danh Đoạn Tử Lang kim ốc tàng kiều đã lan truyền nhanh chóng rồi, tất cả người nhà họ Thư đều biết, số ít người biết chuyện cũng đều chấp nhận tình huống này, dù sao nhị thiếu cũng không giải thích, ai dám tự tiện nói xấu, vậy cũng chỉ có một con đường ૮ɦếƭ!
Chuyện này cũng không giải quyết được gì, chỉ có Thư Tử Nhiễm mỗi lần đều ca thán: Nhị ca thật bá đạo!
Ngày nghỉ xuân thoáng cái đã qua, hết Tết nguyên tiêu, Thư Tử Nhiễm lại trở về nước Anh, lần này đại ca và nhị ca của cô đều ra sân bay tiễn, để cho cô rất hài lòng, có anh trai chính là như vậy, hơn nữa còn đều rất đẹp trai!