Nhất Kiến Như Cố(*) Nhất kiến như cố: Tuy mới gặp lần đầu mà như đã thân quen từ bao giờ.
Thư Yến Tả không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng mèo nhỏ, cô cũng từng làm nũng như vậy với mình, chỉ có điều chỉ gạt người!
Nghĩ như vậy, tâm tình của anh đột nhiên không tốt.
“Nhị ca, em muốn đến biệt thự của mẹ ở quê.” Thư Tử Nhiễm chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, ban đầu cô không dám đi biệt thự kia, bởi vì mẹ sinh cô ở đó, cũng ở nơi đó bị bệnh qua đời, cô sợ tìm được bóng dáng mẹ ở chỗ nào đó, cô cảm thấy hổ thẹn với mẹ.
“Không được.” Thư Yến Tả không hề nghĩ ngợi ngăn cản, mèo nhỏ ở đó, anh không hy vọng bất kỳ ai đến quấy rầy cô, kể cả người nhà của anh.
Thư Phiến Hữu rất kinh ngạc với câu trả lời của tiểu Tả, nhưng ngay sau đó thoải mái, khúc mắc của tiểu Tả dĩ nhiên chưa cởi bỏ, dáng dấp ba anh em họ cực kỳ giống mẹ, cũng bỏi vì thế, cha đối với anh, luôn...
“Nhị ca.” Thư Tử Nhiễm hơi khó hiểu, thấy nhị ca không để ý tới mình, ngay sau đó chuyển hướng sang đại ca, “Đại ca”.
Nhưng lần này, Thư Phiến Hữu cũng bất lực rồi, anh không có quyền yêu cầu tiểu Tả cái gì.
Thấy hai anh đều không để ý đến mình, Thư Tử Nhiễm hơi thất vọng, cô không phải cô gái nói không cho đi thì không cho đi, chẳng lẽ cô không có chân sao! Nghĩ tới đây, tâm tình cô cũng tốt lên chút ít, ăn từng miếng ngon lành.
Như thế, bữa cơm tất niên này không được vui vẻ lắm, đến cuối cùng, ba người họ ai cũng có tâm tư riêng, vĩnh viễn là anh em không cách nào bình thường không có khúc mắc gì được, vui vẻ chè chén, từ nhỏ không sống cùng nhau đã khiến cho bọn họ lạnh nhạt không ít. Nhất là Thư Yến Tả, là người không quen biểu đạt, với đại ca và em gái mình, anh không cách nào đối đãi với họ như với Lang.
Mùng hai năm mới, sáng sớm Thư Tử Nhiễm đã phát hiện không thấy hai anh trai, hỏi ✓ú Thư mới biết đều ra cửa, trong lòng vui vẻ: Cơ hội tới.
Cô mặc xong quần áo, ăn bữa sáng dì Cầm chuẩn bị, lái chiếc Lamborghini thể thao màu trắng mà đại ca chuẩn bị cho để đi, nói thật cô thật sự không nhớ đường đi như thế nào, lại không thể hỏi đại ca và nhị ca, không thể làm gì khác hơn là dựa vào GPRS hướng dẫn.
Khó khăn lắm mới đến nông thôn, GPRS không còn tác dụng, cô chỉ có thể xuống xe hỏi đường, quanh đi quẩn lại thật lâu, mới tìm được biệt thự nhà mình ở đây.
Cô biết có người tên ✓ú Trần và bác Trần ở nơi này, phụ trách vệ sinh biệt thự và quản lý vườn hoa, cho nên không cần lo lắng không có chìa khóa mở cửa.
Hoắc Nhĩ Phi lười biếng ngồi trên ghế mây trước sân, cũng không biết vì sao, mấy ngày nay bé cưng trong bụng đá cô thật hung dữ, sau khi ra ngoài nhất định là một quỷ nghịch ngợm.
Nghiêng đầu nhìn những bồn hoa cỏ kia, mùa đông ở đây khá tốt, vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp kia, cô phát hiện gần đây lòng mình bình tĩnh không ít, đại khái chính là vì trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tiếp xúc với hoa cỏ ở đây đi.
“Chị rất thích những đóa hoa này?” Một giọng nữ xa lạ trong trẻo vang lên bên tai cô.
Đột nhiên lên tiếng dọa Hoắc Nhĩ Phi giật mình, may mà cô vẫn đang ngồi, bằng không có thể thảm, quay đầu nhìn lại, nói chuyện chính là một cô gái tóc quăn chừng mười bảy mười tám tuổi mặt mũi vui vẻ, một bộ váy voan bằng len màu tím nhạt, cổ váy, ống tay áo, vạt váy viền ren, tăng thêm một chút công chúa đáng yêu.
“A, xin lỗi, em không biết chị có thai, hù dọa chị rồi.” Cũng bởi vì Hoắc Nhĩ Phi quay đầu lại nên Thư Tử Nhiễm mới phát hiện cô có thai, không khỏi xin lỗi, phụ nữ có thai không thể bị hù sợ, lỡ xảy ra chuyện gì, cô không thể đảm nhận nổi.
Hoắc Nhĩ Phi thấy cô ấy không phải cố ý, hơn nữa rất chân thành nhận lỗi với mình, dễ tính, đáp lại cô gái nhỏ bằng một nụ cười, “Cũng may, chị không sao.”
Thư Tử Nhiễm cảm thấy chị này thật đẹp mắt, đặc biệt là khi cười lên, mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm.
Không tự chủ được bật thốt lên, “Chị, chị cười lên thật đẹp mắt, mắt cong cong.”
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cô gái nhỏ này còn thẳng thắn hơn mình, có cái gì nói cái đó không hề làm bộ, không hỏi hơi thích.
“Chị, có phải mang thai rất vất vả không, mấy tháng rồi?” Hình như Thư Tử Nhiễm đã quên mục đích ban đầu khi mình tới đây, hoàn toàn bị cục cưng trong bụng Hoắc Nhĩ Phi hấp dẫn, quấn quýt lấy cô hỏi cái này cái kia.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cô bé này hơi quen thuộc, rõ ràng là hai người xa lạ, mới lần đầu tiên gặp mặt lại tỏ vẻ thân quen như vậy, thật sự không biết tốt hay xấu.
“Ừ, sáu tháng rồi, lúc mới đầu thật sự khó chịu, nôn nghén nghiêm trọng, giày vò ૮ɦếƭ chị rồi. Hiện giờ thì tốt hơn nhiều, chỉ cần bé không đá chị, thì không có cảm giác gì, nhưng mà hành động di1enda4nl3equ21yd0on hơi bất tiện, giống như trái cầu vậy.” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi nói, thật ra cô cũng là người thẳng thắn, chỉ có điều cảnh ngộ mấy tháng qua thật sự khiến cô rất dồn nén, không có một người bạn chân chính, mà đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến cô có cảm giác bạn bè, làm cô không tự chủ muốn thổ lộ tiếng lòng.
“A! Mang thai khổ cực như vậy sao, làm phụ nữ chính là không tốt, bé còn có thể đá chị, đau không?” Hai mắt Thư Tử Nhiễm sáng long lanh hỏi, cô vẫn rất tò mò với việc mang thai, ở ben cạnh cô còn chưa bao giờ được tiếp xúc như vậy, từ nhỏ cô đã sống trong nhà dì, làm bạn với cô chỉ có anh họ hơn năm tuổi, cộng thêm hai anh trai, cô rất muốn có một chị gái! Thấy Hoắc Nhĩ Phi, cô cảm thấy có cảm giác thân thiết.
Ngay khi hai người trò chuyện đến vui sướng thì Đoạn Tử Lang đi ra, anh vốn đang làm việc ở thư phòng lầu hai, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên ngoài, mới đầu cho rằng ✓ú Trần đang nói chuyện phiếm với mèo nhỏ, sau thấy giọng không giống, anh vội vàng buông việc công trong tay, xuống lầu.
“Nhiễm Nhiễm?” Đoạn Tử Lang liếc nhìn Thư Tử Nhiễm một chút lập tức nhận ra cô.
“Anh Lang? Sao anh lại ở đây?” Thư Tử Nhiễm liếc nhìn anh, lại nhìn Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên ghế mây, mặt ngỡ ngàng.
“Sao em lại tới đây, nhị ca em biết không?” Chân mày của Đoạn Tử Lang cau lại, bà cô kia, rõ ràng một mình chạy đến, Yến chắc chắn không biết.
“Anh Lang, để em hỏi anh trước, không trách die nda nle equ ydo nn được nhị ca không cho em đến, thì ra anh và chị dâu ở đây.” Thư Tử Nhiễm cười hì hì.
Hoắc Nhĩ Phi rất kỳ quái khi nghe hai người nói chuyện, thì ra bọn họ biết nhau, cô gái này không phải đi nhầm vào, lúc ý thức được, cô đột nhiên mất hứng nghe tiếp, đứng dậy đi vào trong nhà.
“Chị, chị đừng đi!” Thư Tử Nhiễm vội vàng nói.
“Nhiễm Nhiễm, em đi theo anh.” Không đợi Hoắc Nhĩ Phi trả lời, Đoạn Tử Lang kéo cánh tay Thư Tử Nhiễm, kéo cô đi ra ngoài hàng rào.
“Chị, em sẽ tới tìm chị chơi, chị phải chờ em đó...” Giọng Thư Tử Nhiễm truyền tới từ xa xa.
Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, nghĩ dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của Đoạn lưu manh, chẳng lẽ anh ấy thích cô gái này, bị bắt tại chỗ, hì hì! Rất thú vị, khóe môi nhếch lên, tròng mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, thầm nghĩ: Sao suy nghĩ của mình càng ngày càng ranh ma...
Vào nhà, rót ly sữa tươi, lại ra ngoài, quản anh ta làm chi, sao cô phải tránh!
Mặc dù cô gái kia rất hợp lòng cô, nhưng mà cùng đường với tụi Đoạn lưu manh, vậy coi như xong, cô chỉ hy vọng mau sinh đứa bé ra, sau đó sớm rời đi, cả đời không cần có bất kỳ dây dưa gì với bọn họ.