Cũng Không Phải Anh Làm Chủ“I’m pregnant? Are you sure?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất khó tin. (Tôi mang thai? Ông chắc chứ?)
“Yes, ofcourse.” John đáp rất khẳng định.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy thế giới lập tức trở nên mờ mịt, tại sao lại đúng dịp như vậy? Tại sao mang thai đứa bé của ác ma kia? Kiên quyết không muốn.
“I think out the child.” Cô nói rất kiên quyết. (Tôi muốn bỏ đứa bé này.)
“Why? The child is innocent, he is also a small life.” John hơi không thể hiểu nổi. (Tại sao? Đứa bé vô tội, bé cũng là sinh mệnh nhỏ.)
Đoạn Tử Lang ở bên cạnh chau mày nghe đối thoại của bọn họ, anh biết sau khi mèo nhỏ biết sẽ có phản ứng này, cho nên mới không biết nói ra khỏi miệng như thế nào.
“I can’t the child.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi vô cùng kiên quyết. (Tôi không cần đứa bé này.)
“Mèo nhỏ, cô tỉnh táo trước đã.” Đoạn Tử Lang mở miệng đúng lúc, giành nói trước John.
“Đoạn lưu manh, anh cũng biết đúng không?”
“Tôi cũng mới biết, cô đã mang thai ba tháng, nhưng tình trạng thân thể cô không tốt, cần điều dưỡng thật tốt mới được.” Đoạn Tử Lang cau mày, nghiêm trang nói.
“Ba tháng? Sao tôi không phát hiện.” Hoắc Nhĩ Phi tự lẩm bẩm, rốt cuộc cô ý thức được hình như sắp hai tháng cô không có cái kia, lại sơ ý không phát hiện, cô chỉ cảm thấy hết sức hối tiếc.
“Đoạn lưu manh, tôi không thể giữ đứa bé này.” Hoắc Nhĩ Phi cầu cứu Đoạn Tử Lang.
“Mèo nhỏ, chuyện này tôi thật sự không thể ra sức, Yến, cậu ấy đã biết, hơn nữa cậu ấy yêu cầu chúng tôi nhất định phải giữ đứa bé này, cho nên...”
Hoắc Nhĩ Phi giãy giụa định đứng lên, Đoạn Tử Lang vội đè thân thể đang lộn xộn của cô, “Mèo nhỏ, cô định làm gì? Vô dụng, bây giờ cô cần phải làm là điều dưỡng tốt thân thể.”
John nhìn hai người, lắc đầu, đi ra ngoài, ông thật sự không hiểu nổi quan hệ ba người này.
Thư Yến Tả từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chính là Hoắc Nhĩ Phi đang nổi điên, “Ai cho phép em lộn xộn.”
Hoắc Nhĩ Phi hung dữ nhìn anh chằm chằm, “Tôi kiên quyết không cần đứa bé này.”
“Cũng không phải do em làm chủ!” Thư Yến Tả bá đạo tuyên bố.
Đoạn Tử Lang thức thời đi ra ngoài, đóng kín cửa, chuyện giữa bọn họ vẫn do chính bọn họ giải quyết tốt.
“Tôi có thể tuyệt thực!” Hoắc Nhĩ Phi không cam chịu yếu thế.
“Tôi có biện pháp để cho em ăn gì đó.” Lực lượng ngang nhau, ai cũng không rõ bại bởi ai.
“Trừ phi anh phái người giám thị tôi 24 giờ mỗi ngày, để cho tôi nửa bước khó đi, bằng không cuối cùng tôi sẽ nghĩ tới biện pháp sinh non, cho dù tự hại mình, tôi cũng không tiếc phá bỏ nó!” Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi lộ ra vẻ dứt khoát.
“Em, hận, tôi, vậy, sao!” Thư Yến Tả khẽ híp mắt, nói từng câu từng chữ.
“Tôi chưa từng hận ai như vậy, chỉ mong mỏi có thể mau sớm thoát khỏi móng vuốt của anh, từ đó đời đời kiếp kiếp không hề gặp nhau nữa, nhìn thấy anh một lần, tôi chỉ biết là cơn ác mộng!” Trong mắt Hoắc Nhĩ Phi tràn đầy đau đớn dứt khoát.
Thư Yến Tả không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, rất tốt! Rất tốt!! Không phải anh luôn cho rằng, mèo nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ yêu anh, có, chỉ là hận với anh.
Nhưng mà, anh không cam lòng, không cam lòng chỉ như vậy...
Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy, đều mang dứt khoát khát máu.
Lần đầu tiên Thư Yến Tả thua trận, anh biết cuối cùng mình không nhẫn tâm, anh chỉ rất muốn đứa bé này, sao cô ấy lại cứ độc ác như vậy!
Gần như tức giận sập cửa rời đi.
Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau