Đạt Được Ước MuốnMonica chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự gây tai họa! Cứng rắn nữa chỉ sợ sẽ dẫn đến càng nhiều người vây xem, dáng vẻ kia lại càng không tốt, vì vậy đưa điện thoại di động ra, giọng lạnh lùng, “Chỉ một lần này.”
Hoắc Nhĩ Phi thật tâm nói cám ơn dì nhiệt tình bên cạnh, “Cám ơn ngài, thật sự cám ơn ngài, bạn tôi chẳng qua chỉ cảm thấy tôi hơi chuyện bé xé ra to, thật ra thì cô ấy là người tốt.”
Dì kia nghe cô nói như vậy, càng cảm thấy cô tâm địa rất hiền lành, vẻ mặt cảm thán, “Tâm địa cô gái nhỏ thật lương thiện, bạn bè của cô đối xử với cô như vậy, cô còn nói chuyện vì người ta.” Nói xong rời đi.
Sau khi người ngoài đều đi ra ngoài, Monica lấy điện thoại di động ra, “Nhanh lên một chút, quá lâu sẽ khiến hoài nghi.”
“Monica, thật lòng cám ơn cô.” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân tành, nhận lấy điện thoại di động bấm liên tiếp mấy con số rất nhuần nhuyễn.
“Reng, reng, reng reng...” Âm thanh vang lên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tim nhảy “Thịch, thịch”, mẹ, mẹ mau nghe điện thoại!
Đã kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc lại thân thiết, (Alô, ai vậy?)
“Mẹ, con là Phi Phi, con rất khỏe, mọi người không cần lo lắng.”
(Phi Phi, Phi Phi, thật sự là con sao? Con bé này, muốn cha mẹ sốt ruột ૮ɦếƭ sao? Lâu như vậy còn chưa về nhà, con chạy đi đâu! Mau trở lại đi, cha mẹ đều lo lắng sắp ૮ɦếƭ!) Mẹ Hoắc rõ ràng die enda anle equu ydon kích động, lúc đầu không thể tin càng về sau lại bàng hoàng, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.
“Mẹ, bây giờ con còn chưa thể về, nhưng mà một ngày nào đó con sẽ về, mọi người không cần lo lắng cho con, con rất khỏe, con thật sự vô cùng tốt.” Hoắc Nhĩ Phi cố nén kích động muốn khóc.
(Không thể trở về, Phi Phi, con xảy ra chuyện gì! Mau nói cho mẹ!)
Hoắc Nhĩ Phi đang chuẩn bị nói gì, lại bị Monica giật lấy điện thoại di động nhấn nút tắt, tiện thể tắt máy, thừa dịp không ai chú ý lấy thẻ sim ra, bẻ gãy ném vào thùng rác bên cạnh.
“Nếu không đi ra người bên ngoài sẽ sinh lòng nghi ngờ, tôi đi ra ngoài trước, cô lau nước mắt đi, đừng để cho bọn họ nhìn ra.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Hoắc Nhĩ Phi cắn môi không để cho mình khóc lên, đúng! Mục đích ra ngoài hôm nay đã đạt được, không phải đủ rồi sao?
Hai phút sau, Hoắc Nhĩ Phi rửa mặt, điều chỉnh lại tâm tình của mình, soi gương bày ra một nụ cười tự cho là không tệ, đi ra ngoài.
Monica nhìn thấy cô đi ra ngoài, lập tức đứng dậy đi, Hoắc Nhĩ Phi vội bước nhỏ chạy tới, “Monica, mới vừa rồi thật có lỗi, còn nữa, vô cùng cám ơn cô, cô thật sự là một người tốt.”
“Tôi đã quên chuyện mới vừa rồi, hy vọng cô không cần đề cập tới nữa, boss là hạng người gì, chắc hẳn cô rõ ràng hơn tôi, còn nữa, hy vọng về sau cô không cần có suy nghĩ khác nữa, nếu không cũng sẽ không có vận tốt như hôm nay! Sau khi bị phát hiện, kết quả sẽ rất thê thảm đấy.” Monica lạnh lùng nói.
Sao Hoắc Nhĩ Phi không hiểu, cô đã từng chứng kiến tính tình тһô Ьạᴏ kinh khủng của ác ma kia.
Cho đến khi ngồi lên xe trở lại nhà họ Thư, Hoắc Nhĩ Phi vẫn thể hiện thật bình tĩnh, rất biết điều.
Phía Thu Linh đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên không có âm thanh đáp lại, đợi đến khi bà gọi lại đã truyền đến, “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không trong khu vực phục vụ, mời ngày gọi lại sau.”
Bà chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho chồng nói rõ tình huống.
Hoắc Kỳ về đến nhà lúc trưa, hai người ngồi một chỗ ngay cả cơm cũng không có tâm tư để ăn, suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do, chẳng lẽ Phi Phi bị bắt cóc tống tiền rồi sao? Không thể nào! Nhà hai người cũng không phải là nhà giàu có gì, huống chi cũng không nhận được thư tống tiền hay điện thoại gì cả!