Trò Chuyện Với Nhau Thật Vui, Không Quên Tìm NgườiKhi ba người gặp lại lần nữa vào hôm sau thì đã là ba giờ chiều, ba người rất nhàn nhã ngồi uống cà phê trong quán cà phê ở khách sạn VIP, đưa đến không ít thiếu nữ quay đầu nhìn, phải biết ba người bọn họ đúng là nhân tài kiệt xuất trong đàn ông, không chỉ bề ngoài đẹp trai, sự nghiệp lại càng thành công, thật sự hiếm có.
“Thư tổng, thật ra lần này chúng tôi tới đây còn có một việc muốn nhờ anh giúp một tay.” Âu Dã Sâm nói rất chân thành.
“Nói giúp một tay đã quá khách khí, mời Âu tổng nói, có thể giúp, Thư tôi đương nhiên dốc hết toàn lực.” Tròng mắt đen của Thư Phiến Hữu lóe sáng.
“Thật ra thì chúng tôi muốn tìm một người.” Chử Tuyết Luân mở miệng nói.
Thư Phiến Hữu vẫn cho rằng anh ta là một nhân viên cấp cao ở giải trí Âu Kỳ, chỉ có điều nhìn phong cách của anh ta lại có vẻ không giống.
“Đều tại tôi, còn chưa giới thiệu với anh, vị này là bạn thân của tôi Chử Tuyết Luân, tổng giám đốc bất động sản Sở viên, tuy nói thừa kế gia nghiệp, nhưng vô cùng ghê gớm, dựa vào năng lực bản thân mà thuyết phục mọi người.”
“Thì ra là Chử tổng, thất lễ thất lễ, đều tại mắt tôi vụng về.” Thư Phiến Hữu rất xấu hổ nói, bất động sản Sở viên vẫn rất có danh tiếng ở trong nước, trước kia anh làm kiến trúc, biết sơ sơ.
“Không dám nhận, Thư tổng khách khí.” Chử Tuyết Luân vội vàng nói, Thư đại công tử này cũng là người không đơn giản.
“Này! Hai người cũng đừng khách khí tới khách khí lui, nói theo tôi đi, ba chúng ta đừng gọi tổng này tổng kia, rất xa lạ! Anh và tiểu Luân gọi tôi a Sâm là được.” Âu Dã Sâm vội vàng cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
“A Sâm đúng là một sảng khoái, tôi thấy tôi lớn hơn hai người, hai người gọi tôi một tiếng Thư đại ca đi!” Thư Phiến Hữu nói rất chân thành.
“Được! Tính khí của Thư đại ca quả nhiên rất hợp khẩu vị của em, khi nào tới thành phố L, đừng quên nói cho em và tiểu Luân biết, bảo đảm anh chơi không muốn đi.” Âu Dã Sâm cảm thấy die enda anle equ ydo n tới Hongkong lần này rất đáng giá, không chỉ thành công ký được hợp đồng, ngoài ra quan hệ với Thư Phiến Hữu gần thêm không ít.
“Em cảm thấy ý tưởng của a Sâm rất tốt, Thư đại ca, cám ơn anh nhiệt tình chiêu đãi lần này. Em muốn tìm một cô gái tên Hoắc Nhĩ Phi, cô ấy mất tích ở Hongkong, ba tháng rồi, người nhà của cô ấy rất sốt ruột, cũng không có đầu mối, cho nên muốn cầu xin anh giúp một tay.”
“Hoắc Nhĩ Phi? Mất tích ở Hongkong? Ba tháng rồi? Có thể nói cụ thể thêm một chút không?” Thư Phiến Hữu vẫn cảm thấy hơi mê hoặc.
Chử Tuyết Luân nói toàn bộ quá trình Hoắc Nhĩ Phi trúng thưởng tới Hongkong du lịch một lần, cũng nói rõ địa phương xuất hiện cuối cùng của cô là trên du thuyền hào hoa ở cảng Victoria.
Thư Phiến Hữu nhíu mày suy nghĩ một chút, “Theo lý thuyết, chuyện như vậy không thể xảy ra, tình hình trị an ở Hương Cảng vẫn rất tốt, hơn nữa một người lớn sống sờ sờ nói không thấy thì không thấy tăm hơi, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Chử Tuyết Luân lo lắng nói tiếp.
“Trừ phi là bị người bắt đi hoặc là..., cậu cũng biết, hắc bang ở Hương Cảng cũng không ít, luôn có một vài tiểu đệ không có việc gì tự tung tự tác khắp nơi, tự chủ trương lặng lẽ bắt một vài phụ nữ xinh đẹp thùy mị, đưa cho lão đại bọn họ làm ấm giường, nếu là như vậy, thì hơi không dễ làm!” Vẻ mặt Thư Phiến Hữu rất nghiêm túc, chuyện như vậy chính người dưới của em trai đã làm, lại càng không nói tới bang phái khác.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy, chẳng lẽ cảnh sát ở Hương Cảng không để ý sao?” Chử Tuyết Luân rất kích động.
“Chuyện như vậy cũng không thường có, cũng có rất nhiều cô gái nghèo tự nguyện đi, bởi vì như vậy có thể kiếm được một khoản khả quan, cho nên cũng không tuân theo luật pháp, hơn nữa rất nhiều chuyện, luật pháp không thể quản đến được.”
“Tiểu Luân, cậu cũng không cần quá gấp, Thư đại ca nói là dự tính xấu nhất, có lẽ chuyện không phát triển thành như vậy.” Âu Dã Sâm vội vàng an ủi bạn tốt, anh biết tiểu Luân vẫn thích Hoắc Nhĩ Phi.
“Hoắc tiểu thư này chẳng lẽ là bạn gái của cậu?” Thư Phiến Hữu hỏi.
“Là cô gái tiểu Luân thích.” Âu Dã Sâm trả lời thay bạn tốt.
“Vậy anh càng dốc toàn lực tìm kiếm rồi, chắc hẳn vị tiểu thư kia nhất định không giống người khác.” Thư Phiến Hữu cười nói.
“Đúng, quả thật không bình thường.” Âu Dã Sâm cũng nghĩ đến Hoắc Nhĩ Phi kia, không tim không phổi, tùy tiện, đã cảm thấy đường tình của bạn tốt rất nhấp nhô!
“Thư đại ca, em nhờ anh, em thật sự không quen thuộc Hongkong. Cô ấy là bạn tốt nhất của em gái em, cũng là cô gái em thích, là cô gái rất tốt, em hy vọng cô ấy có thể không có việc gì.” Chử Tuyết Luân nói rất chân thành.
“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực đi tìm, trừ phi cô ấy không có ở Hongkong, chỉ cần ở Hongkong, luôn có thể tìm được.” Lại nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, có thể cho anh một tấm hình không?”
Chử Tuyết Luân vội lấy một tấm hình từ trong ví tiền ra, chỉ vào nữ sinh tóc ngắn bên phải nói: “Chính là người này.”
Đây là hình chụp chung của Hoắc Nhĩ Phi và Tuyết Nghê năm lớp mười hai, lúc đó cô vẫn là học sinh cấp ba trẻ trung, để tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh rất bình thường, ngược lại dáng vẻ rất xinh đẹp.
Thư Phiến Hữu nhìn cô gái trong hình, chỉ cảm thấy rất quen mặt, ngược lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu, nên không nói ra, nếu không để cho hai cậu ấy vui mừng hụt, không tốt lắm.
Thật ra thì anh đã từng thấy, chính là đêm Hoắc Nhĩ Phi mất tích, trên du thuyền hào hoa ở cảng Victoria, lúc ấy anh còn mời Hoắc Nhĩ Phi nhảy một bản, chỉ có điều quên hỏi tên tuổi cô, sau đi thăm dò cũng không biết cô tên gì, nên thôi. Khi đó tóc Hoắc Nhĩ Phi đã dài, hơn nữa vén lên, trang điểm trang nhã, mặc váy xinh đẹp, làm sao anh có thể cho rằng cô gái xinh đẹp lại thú vị đó và học sinh cấp ba trẻ trung trong hình là cùng một người!
“Thư đại ca, đây là hình năm lớp mười hai của Phi Phi, dáng vẻ ngược lại không thay đổi, chỉ có điều tóc dài die nda nle equ ydo n một chút, với lại không giống học sinh cấp ba, năm nay lên đại học năm hai, dáng vẻ không giống tuổi hai mươi.” Chử Tuyết Luân vội vàng giải thích.
“Không có hình gần đây sao?” Dáng vẻ như vậy rất khó nhận ra, Thư Phiến Hữu cảm thấy.
“Không có, bởi vì Phi Phi không thường chụp hình, hình này đã coi như là gần đây.” Chử Tuyết Luân cười khổ nói.
Không giống em gái Tuyết Nghê của anh, hình một đống lớn ở nhà, không trang điểm không ra khỏi cửa. Phi Phi cũng không thích trang điểm, luôn ăn mặc giống như học sinh cấp ba.
“Không có việc gì, chỉ cần dáng vẻ không thay đổi là được, hai người cũng không cần quá lo lắng, có bất kỳ tin tức gì anh sẽ phái người báo cho hai người biết.”
Âu Dã Sâm và Chử Tuyết Luân đều là nhân viên cấp cao của công ty, dĩ nhiên không thể rời đi quá lâu, nếu Thư đại ca đã nói như vậy, còn có gì không yên lòng. Hơn nữa, ở đây gấp gáp cũng không giúp được gì, chỉ có thể trở về chờ tin tức.
Hai người ngồi máy bay trở về thành phố L trong đêm đó.
Ngồi trong phòng làm việc, hai tay Thư Phiến Hữu chống cằm, càng nhìn cô gái trong hình càng cảm thấy quen mắt, mất tích trên du thuyền ở cảng Victoria tối ngày 10 tháng 8, ngày 10 tháng 8! Ngày đó anh cũng trên du thuyền hào hoa đó tham gia một bữa tiệc, chẳng lẽ trong đêm đó?
Anh cầm điện thoại bàn lên, bấm số thư ký George, “Kiểm tra giúp tôi tối ngày 10 tháng 8, danh sách tất cả khách trên du thuyền hào hoa ở cảng Victoria, mau sớm báo cho tôi.”
George nhận được điện thoại cảm thấy không thể giải thích được, Thư đại công tử đây là thế nào! Danh sách tất cả khách! Trời ạ! Tìm đâu ra! Cố ý làm khó anh sao! Nghe giọng điệu của cậu ấy không giống như đang nói giỡn, thật sự cảm nhận sâu sắc làm cấp dưới không dễ dàng!