Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 24

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Hoắc Nhĩ Phi cảm giác hôm nay mình thật xui xẻo, không phải bắt gặp Đoạn lưu manh đang làm chuyện đó thì chính là nghe chuyện không nên nghe, cô quả thật vô cùng bất đắc dĩ!
“Người nào nghe lén ở đó, lăn ra đây!” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm khi*p người.
Hoắc Nhĩ Phi bị dọa đến vội vàng lộ đầu ra, nhếch khóe miệng, cười cứng đờ nói: “Tôi không cố ý nghe lén, tôi vừa đúng lúc đi qua chỗ này, sau đó...”
Thư Yến Tả thấy là cô, tức giận trong lòng hơi hạ xuống, “Tới đây.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy ngày ૮ɦếƭ của mình sắp tới, chân cũng run run, run rẩy nức nở: “Sẽ không phải muốn Gi*t tôi chứ.”
Đinh Thận bên cạnh và Diêm Tứ Hải tự giác lui ra, người phụ nữ này! Tự cầu nhiều phúc đi! Nhị thiếu ghét nhất là người nghe lén! Nói như vậy, trừng phạt rất nặng.
Chân hai người đàn ông đi theo Hoắc Nhĩ Phi càng run không ngừng, người phụ nữ này đúng là sao chổi, lần này, có thể thảm! Còn không biết có thể có mạng sống không.
Quả nhiên, ánh mắt uy nghiêm của Thư nhị thiếu quét lên hai người, “Tự mình đi lãnh phạt!”
Hai người không ngừng vội vàng chạy, chỉ hy vọng giữ được mạng nhỏ là tốt rồi.
Thấy hai người bị hù dọa thành như vậy, Hoắc Nhĩ Phi có dự cảm vô cùng xấu, ánh mắt hai đại ca xã hội đen vừa rồi lúc gần đi nhìn cô, hình như đang nhìn con cừu non bị Gi*t thịt, thật khủng khi*p!
Thư Yến Tả sải bước đi qua, nhốt Hoắc Nhĩ Phi trong hai cánh tay mình, mắt nhìn xuống cô.
Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi cúi đầu, cũng cảm thấy hơi thở của người đàn ông ác ma kia phả lên mặt mình, chỉ cảm thấy run rẩy một trận, mặc dù cô biết nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cô không cố ý! Sẽ không vì lý do này mà ‘rắc rắc’ cô chứ! Đều do Đoạn lưu manh kia làm hại, nguyền rủa anh ta! Nguyền rủa anh ta! Một hoa hồ điệp tiêu chuẩn, hồ ly lừa gạt!
Thư Yến Tả cảm thấy vẻ mặt cô gái nhỏ trước mắt rất phong phú, sợ, vô tội, buồn bã, tức giận... Đổi tới đổi lui, để cho anh cảm thấy rất thú vị.
Ngón tay anh nâng cằm Hoắc Nhĩ Phi lên, ép cô nhìn thẳng anh, hai người mắt to trợn to mắt.
Thư Yến Tả đột nhiên cắn lấy cái miệng nhỏ mềm mại của Hoắc Nhĩ Phi, trằn trọc ʍúŧ vào, công thành chiếm đất, đầu lười xâm chiếm cả khoang miệng Hoắc Nhĩ Phi trong giây lát.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy khó thở, sao người đàn ông ác ma này lại hôn cô! Hơn nữa, cũng không phải muốn cô ở đây chứ! Run rẩy một trận.
Cô cảm thấy trong đầu mình bắt đầu thiếu dưỡng khí rồi, thật choáng váng, còn hơi đứng không vững... Thân thể cũng theo đó mà mềm nhũn, may mà có một bàn tay có lực ôm lấy, hơn nữa đôi tay kia còn đưa về phía cô... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt một số chữ, các bạn tha lỗi...)
Áo lót đáng ૮ɦếƭ sao không cởi xuống được! Thư Yến Tả rất căm tức loay hoay móc cài áo lót phía sau của Hoắc Nhĩ Phi, thật sự muốn giật nó xuống, anh dứt khoát vén áo sơ mi rộng thùng thình của cô lên, chui đầu vào trước иgự¢ cô gặm cắn, ʍúŧ mạnh thỏa thích quả hạnh hồng phấn này.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy có một luồng nóng chảy qua, trước иgự¢ cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn đến khó nhịn khác thường, nóng quá... Phản ứng này để cho cô cảm thấy rất xấu hổ, tại sao lại có phản ứng mắc cỡ như vậy! Chẳng lẽ cô thật sự muốn theo cách Đoạn lưu manh nói sao? Thói quen bị người đàn ông ác ma này gọi thì tới đuổi thì đi, thích ứng cuộc sống như thế, ngoan ngoãn làm một công cụ ấm giường?
Cô cảm giác khóa kéo quần jean của mình bị kéo ra, sau đó tay kia của người đàn ông ác ma đưa vào cô... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt mười mấy chữ) một cảm giác không thoải mái cuốn sạch toàn thân cô, đầu óc cũng mơ hồ, cô khó nhịn kẹp chặt hai chan... (lần nữa lược bớt một số chữ, các bạn tha lỗi...)
“Mèo nhỏ, phía dưới của em thật ướt, thân thể của em còn thành thật hơn miệng của em.” Thư Yến Tả cắn lỗ tai Hoắc Nhĩ Phi cười nói mê hoặc, bật hơi liên tiếp bên tai cô.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy run rẩy một trận, giống như có dòng điện trượt qua toàn thân, để cho cô rất khó chịu...
Lúc thần trí của cô còn ở bên ngoài, tâm tư bay múa, đột nhiên cảm thấy mát mẻ một trận... Cúi đầu mới phát hiện không biết quần jean của mình bị người đàn ông ác ma cởi bỏ lúc nào, rớt dưới chân, lập tức, trong lòng buồn bã...
“A! Anh làm gì thế! Thả tôi xuống!” Người đàn ông ác ma kia lại có thể một tay nhấc cô lên, cả người cô hoàn toàn treo trên người anh, giống như cô cưỡi lên người anh vậy, quả thực mắc cỡ ૮ɦếƭ người!
Hơn nữa, cái kia của anh vừa đúng chống đỡ lấy, cứng quá! Cô không khỏi khó nhịn giãy dụa trên người anh, nhưng thế nào cũng không thoải mái, còn càng lúc càng khó chịu...
Thư Yến Tả vỗ một phát lên ௱ôЛƓ nhỏ của cô, giọng khàn khàn nói nhỏ: “Đừng động, mèo nhỏ, động nữa em tự gánh lấy hậu quả!”
Hoắc Nhĩ Phi bị giọng nói khàn khàn của anh hù sợ, không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có cảm giác mình... (bởi vì mạng kiểm duyệt, nơi này lược bỏ một số chữ, các bạn tha lỗi...) đôi tay vội vàng ôm chặt cô Thư Yến Tả, sợ mình té xuống. Trước иgự¢ cũng bị ác ma này gặm cắn đến nóng như lửa, cô có thể cảm nhận được nụ hoa trước иgự¢ mình trở nên cứng, khó nhịn hừ hừ.
Phản ứng này khiến cho cô khinh bỉ bản thân, thật sự muốn cắn miệng mình!
Âm thanh ՐêՈ Րỉ quyến rũ này không thể nghi ngờ càng thêm kích thích ham muốn mà Thư Yến Tả chưa phóng thích được... (kiểm duyệt à kiểm duyệt, ở đây lược bớt mười mấy chữ...) cầm tay Hoắc Nhĩ Phi đặt lên thứ kia của mình.
“Mèo nhỏ, cảm nhận được sao?” Giọng nói tràn ngập trần trụi và cám dỗ vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi.
Tay Hoắc Nhĩ Phi bị ép đặt lên phía trên đồ hơi nóng... Bị sợ đến rút tay về, khóc không ra nước mắt, ác ma chính là ác ma, không chơi chỉnh người như vậy...
Thư Yến Tả thở hổn hển thô lỗ ૮ởเ φµầɳ lót của Hoắc Nhĩ Phi ra... (bởi vì mạng kiểm duyệt, lược bỏ mười mấy chữ...)
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy phía dưới lập tức bị lấp đầy rồi, quá... Quá lớn, căng đến cô khó chịu, cô không yên mà uốn éo, lại bị ác ma kia... (lần nữa lược bớt mười mấy chữ... Kiểm duyệt à kiểm duyệt)
Mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không muốn ở chỗ này... Có thể vào phòng không?” Nếu bị người khác nhìn thấy, cô thật sự không muốn sống, hu hu... Ác ma! Biến thái! Lại muốn ở bên ngoài...
Mặc dù bản thân gây họa, không nên nghe lén chuyện của bọn họ, nhưng cô cũng không phải cố ý, ai nói bọn họ không vào trong phòng kín đáo mà nói, lại còn giọng oang oang vừa đi vừa nói, thật là!
Thư Yến Tả biết cô thẹn thùng, một tay nâng ௱ôЛƓ cô, kéo quần áo của cô xuống, vừa lúc che cái ௱ôЛƓ... (tiếp tục lược bớt một số chữ...) anh cố ý đi từ từ, có lúc còn cố ý đẩy lên khiến Hoắc Nhĩ Phi thở gấp liên tiếp.
Hoắc Nhĩ Phi chôn chặt đầu vào trước иgự¢ Thư Yến Tả, chỉ sợ trên đường gặp phải người nào, hai chân kẹp thật chặt hông Thư Yến Tả, sợ rớt xuống, cứ như vậy càng thêm dễ dàng động tác ác ý của Thư Yến Tả, cô chỉ cảm thấy đoạn đường này đặc biệt dài, ác ma này! Ừ... A... Ừ... Đẩy lên khiến cô sắp chịu không nổi.
Thật ra thì Thư Yến Tả cũng rất khó chịu, anh chỉ muốn đặt người phụ nữ này dưới thân giày xéo một trận.
Tiến vào phòng, anh không kịp chờ đợi ϲởí áօ sơ mi của Hoắc Nhĩ Phi xuống, sau đó đặt cô từ trên người mình xuống, bắt đầu cởi chướng ngại vật trên người mình.
Hoắc Nhĩ Phi bị buông xuống chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút hơi sức, lập tức ngồi phịch xuống đất... (Bởi vì vấn đề mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt một số chữ...)
Thư Yến Tả nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật trên người, một phát ôm lấy Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên đất, để cho cô tiếp tục dạng chân trên người mình... (Lần nữa vì vấn đề kiểm duyệt mạng, lược bớt một số chữ...)
Tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông xen lẫn vào tiếng ՐêՈ Րỉ đè nén thật nhỏ của người phụ nữ, ở trong phòng hát lên hai khúc ca nặng nề, thật sự làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị mất, hai chân đang kẹo hông Thư Yến Tả cũng buông xuống, buông lỏng hai chân dán lên người anh, hoàn toàn dựa vào anh nâng ௱ôЛƓ mình mới không té xuống.
Sau khi xong chuyện, Thư Yến Tả chỉ cảm thấy thoải mái không nói ra được... Lại nhìn thấy cô ngước cổ, cánh môi khẽ nhếch dáng vẻ gợi cảm, không khỏi cổ họng căng thẳng, thứ gì đó vừa mới được buông thả mà mềm đi lại cứng rắn, anh gầm lên một tiếng, ôm Hoắc Nhĩ Phi lên ném lên giường, theo đè lên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa rồi phần lưng ma sát cửa, đau quá... Cuối cùng chạm đến giường chiếu mềm mại. Trong đầu cô còn hơi mơ hồ, sao ác ma này còn không buông tha cô, “Gặp quỷ! Thể lực tốt như vậy! Tại sao không đi chạy marathon! Hả hả!” Cô buồn bã mắng trong lòng.
“A...” Cô đè nén kêu một tiếng, bị đẩy cả người lên, không nắm chặt ga giường, thừa nhận hết đợt này đến đợt khác va chạm trầm trọng của người đàn ông ác ma kia.
Cho đến khi sắp sáng, Thư Yến Tả die nda nle equ ydo n mới cảm thấy thỏa mãn, nhìn người phụ nữ phía dưới đã sớm ngất đi, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.
Hoắc Nhĩ Phi đáng thương chỉ có cảm giác xương cốt toàn thân mình cũng sắp rã rời, trong mơ mơ màng màng nhớ đến không phải ác ma kia nói ngày mai đi châu Âu sao? Sao không nghỉ một chút! Muốn ૮ɦếƭ! Không chơi giày vò như vậy!
Trong hỗn loạn cô cảm giác người đàn ông ác ma kia ôm cô đi toilet, giúp cô tắm rửa đơn giản, cô đã không cảm thấy xấu hổ, da mắt đã sớm đánh nhau, buồn ngủ, toàn thân mềm nhũn không một chút sức lực.
Khi ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên giường. Hoắc Nhĩ Phi vẫn ôm ga giường ngủ đến trời đất mù mịt, cô lật người, chép miệng, đói quá! Mơ mơ màng màng mở mắt, đây là đâu!
Đang định bò dậy, lại phát hiện chân cũng sắp gãy, đau quá! Nghĩ tới, tối hôm qua... Tên ác ma ૮ɦếƭ tiệt kia, giằng co cô một đêm, nhất định chính là đầu lợn giống! Nguyền rủa anh ૮ɦếƭ không yên lành!
Cô phát hiện mình không mặc cái gì, vội bọc cái mền từ từ đi vào toilet bên cạnh, soi vào gương phát hiện toàn thân mình từ cổ đến иgự¢ tất cả đều là vết hôn đỏ tím, a a a !!! Thế nào làm sao ra ngoài gặp người! Cô mở nước thật nóng, ngồi dưới đất, mặc cho nước nóng xối lên người mình, không biết bao lần tắm dơ bẩn trên người, chỉ cảm thấy bây giờ mình đã tàn phá không chịu nổi.
Thư Yến Tả ngồi trên máy bay, nhắm mắt dưỡng thần, nhớ tới tối hôm qua dáng vẻ mèo nhỏ yếu ớt mặc co anh đòi hỏi, bụng không khỏi căng thẳng, nếu không phải hôm nay có việc gấp phải đi châu Âu, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Chỉ có điều rốt cuộc Lang đã dùng cách gì, khiến cho mèo nhỏ có răng sói lập tức trở nên hiền dịu! Có cơ hội phải hỏi kỹ Lang, không để cảm giác lo lắng trong lòng anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc